NGÀY EM ĐẾN

Hơn nửa năm, Trương Tư Ninh mới lần nữa trở lại quê nhà, một đường từ sân bay đến khách sạn, nhìn thấy những con đường quen thuộc, những ngôi nhà quen thuộc, tâm trạng cô rất phức tạp. Sau khi đến khách sạn, nhận thẻ khóa phòng, hẹn tiểu Trịnh một giờ sau sẽ xuất phát đến bệnh viện, chào hỏi quản lý Du xong, cô chẳng còn chút tinh thần nào nên quay về phòng trước.

Về phần xã giao gì đó, cô là phụ nữ, cũng không có chuyện gì để nói với ông chú quản lý trung niên này, nên giao hết mọi chuyện cho tiểu Trịnh là được.

Quản lý Du không phải người Phúc Kiến, nhưng đã sống ở đây nhiều năm, nên nơi này cũng xem như quê hương thứ hai của ông, cưới vợ sinh con rồi bám trụ ở đây. Vì là người lăn lộn trên thương trường, nên việc thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt đã trở thành kỹ năng cơ bản. Thấy tâm trạng Trương Tư Ninh không tốt, dọc đường đi ông ta không nhiều lời, cũng không làm cô vướng bận không nghỉ ngơi được.

Trước đó lúc nhận được điện thoại Vệ tổng trực tiếp gọi đến, tuy kích động nhưng chưa hiểu rõ mọi việc, Vệ tổng cũng không nói rõ ràng, chỉ bảo ông chịu trách nhiệm tiếp đón một người bạn quan trọng, vốn ông còn có chút mờ mịt, nhưng hiện tại nhìn thấy người cần tiếp đón, quản lý Du là một kẻ lõi đời còn có gì không hiểu, thêm vào đó nhìn thấy vị Trương tiểu thư này tư thế tiền hô hậu ủng thì biết ngay không phải người bình thường.

Ông ta không dám nhiều chuyện với Trương Tư Ninh, nhưng có thể trò chuyện với tiểu Trịnh. Cũng không nói những chuyện to tát mà chỉ muốn tìm hiểu sơ qua, dĩ nhiên không phải muốn do thám, chỉ muốn hiểu rõ để sắp xếp mấy ngày tiếp theo sao cho tốt. Quản lý Du không mong gì khác, chỉ hy vọng vị khách này hài lòng rời đi là được, xem như ông có được biểu hiện tốt trước mặt ông chủ.

Tiểu Trịnh thoạt nhìn bên ngoài có vẻ hiền lành thật thà, thật ra là người rất kín đáo, quản lý Du hỏi hắn, hắn cũng không tiết lộ gì nhiều, chuyện gì có thể nói thì nói một chút, chuyện không thể nói liền ậm ờ cho qua, về phần sắp xếp những ngày tiếp theo thế nào, tiểu Trịnh nói: “Chuyện này vẫn chưa biết được, lần này Trương tiểu thư trở về thăm người lớn trong nhà đang nằm viện, nên phải đợi xem đến lúc đó cô ấy sắp xếp thế nào.”

Quản lý Du nghe tiểu Trịnh dùng từ ‘trở về’, liền đoán ra Trương Tư Ninh là người ở đây. Đồng thời cũng xác định được những người này chỉ đơn thuần đến vì việc riêng, không liên quan gì tới việc công ty. Ông ta cũng không hỏi nhiều, biết tiếp theo không còn việc của mình, nên nói: “Trịnh lão đệ, công việc trong công ty không thể bỏ đi lâu được, tôi để tiểu Vương tiểu Đặng ở lại đây, có việc gì thì cậu bảo bọn họ đi làm.”

Tiểu Trịnh cũng không khách sáo, liền nói được.

Đợi sau khi tiểu Trịnh cũng đã về phòng, quản lý Du liền gọi hai nhân viên cấp dưới tiểu Vương và tiểu Đặng vào cẩn thận dặn dò một phen, bảo hai người bọn họ mấy ngày này đi theo giúp đỡ việc vặt cho mấy vị khách mới tới, tiền lương sẽ được trả gấp đôi, ăn uống này nọ cũng được trả theo tiêu chuẩn cao hơn.

Vệ tổng đã nói, mọi thứ đều phải tốt nhất. Nên chỗ ở là khách sạn năm sao, phòng VIP cao cấp, xe Bentley, đương nhiên ăn uống cũng là những thứ tốt nhất. Dù sao cũng không phải tiền của ông.

Tiểu Vương hỏi: “Du tổng, lai lịch của vị Trương tiểu thư gì đó, có vẻ phi thường.” Ở Phúc Kiến khi khen ngợi những người lợi hại có bản lĩnh, đều nói ‘phi thường’.

Quản lý Du trừng mắt liếc cậu ta một cái, cảnh cáo nói: “Không được hỏi lung tung, dù sao cũng là người chúng ta không thể đụng vào, cậu với tiểu Đặng tiếp đãi người ta cho tốt, sau này mới có lợi!” Nói xong còn cẩn thận lặp lại lần nữa, sau khi xác định không bỏ sót chuyện gì mới rời đi, thời gian còn sớm, về công ty vẫn kịp giờ họp.

Bởi vậy có thể thấy, quản lý Du là một người yêu công việc.

Trương Tư Ninh trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác, hiện tại thời gian còn sớm, mới hơn bốn giờ chiều, trước khi lên máy bay cô đã gọi điện cho chú nhỏ báo hôm nay mình sẽ về. Vốn chú nhỏ định ra sân bay đón cô, nhưng Trương Tư Ninh đã khéo léo từ chối, chỉ nói có bạn tới đón, nhân tiện hỏi bệnh viện và số phòng ông nội đang nằm.

Cô định đi thẳng tới bệnh viện, chứ không cố ý lựa chọn thời điểm, nếu tình cờ gặp một nhà ba người ông ba đại gia của cô, vậy thì gặp cũng tốt, cô cũng không phải người bị mất mặt hay xấu hổ, có gì phải lén lút giống như người có tội.

Trên đường đến bệnh viện, Trương Tư Ninh ngồi một mình ở ghế sau, vẫn là tiểu Trịnh lái xe, ngồi ở vị trí phó lái là một người trẻ tuổi họ Đặng, anh ta hướng dẫn đường đi.

Là người địa phương, dĩ nhiên Trương Tư Ninh biết bệnh viện ông nội mình đang nằm ở đâu, phải đi đường nào, nhưng quản lý Du đã sắp xếp mọi chuyện, nên cô cũng không nói gì.

Sau khi xe dừng trong bãi đậu xe phía trước bệnh viện, tiểu Đặng thình thịch nhanh nhẹn chạy xuống ân cần giúp Trương Tư Ninh mở cửa xe, cúi người khom lưng đợi cô bước xuống, Trương Tư Ninh thấy vậy có chút câm nín, lấy lòng thế này cũng quá rõ ràng mà.

Nhưng vẫn nói cảm ơn.

Tiểu Đặng cười tít mắt, khoát tay nói không cần khách khí, khuôn mặt anh ta nhìn rất trẻ con, mũm mĩm, đôi mắt nhỏ cười lên tươi rói.

Trương Tư Ninh biết đến thăm bệnh không thể đi tay không, nên trước đó đã chuẩn bị sẵn quà biếu ở Vũ Lăng, đều là những thực phẩm chăm sóc sức khỏe dành cho người cao tuổi, ông nội bị đường trong máu hơi cao nên những thứ cô mua đều không chứa đường. Thím Tào còn nghe theo lời dặn của Vệ Cẩm Huyên, lấy hai chiếc hộp bao bì rất tinh tế đưa cho Trương Tư Ninh, nghe đâu là nhân sâm lâu năm.

Quà tặng do tiểu Vương, người chịu trách nhiệm chỉ đường cho chiếc xe phía sau xách theo, đi cùng Trương Tư Ninh có ba người, có một người tên Giang Tân muốn giúp xách phụ, dù sao cũng đến bảy tám hộp quà, nhưng tiểu Vương không cho, nói không có việc gì, Trương Tư Ninh thấy vậy thật là ….không biết nói gì luôn.

Vốn dĩ một mình cô cộng thêm bốn người cao lớn đi giày tây, mặc âu phục trên đường cũng đã khiến mọi người chú ý, bây giờ thêm hai người nữa, một hàng Trương Tư Ninh thành bảy người, cả một nhóm nhỏ đó! Cô giống như công chúa mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, đi đến đâu cũng là vật phát sáng, những người kia đều chủ động nhường đường cho cô, ngay cả khi đi thang máy bọn họ cũng giành chỗ trước, mấy người xung quanh còn không dám đi cùng bọn họ, sợ chọc phải rắc rối.

Trương Tư Ninh lớn đến từng này, lần đầu tiên có phong cách như vậy, xấu hổ 囧 không chịu được, lúc đầu nghĩ tới chuyện sắp gặp người thân trong lòng còn cảm thấy khó chịu, lúc này bị tình cảnh trước mắt làm cho dở khóc dở cười, chút phiền muộn khó chịu trong lòng cũng theo gió bay mất.

Ông nội Trương Tư Ninh năm nay bảy mươi tuổi, bình thường sức khỏe khá tốt, chỉ có điều con người khi già đi, sức khỏe dù tốt đến mấy cũng sẽ gặp phải những căn bệnh tuổi già.

Bà nội Trương đã mất hai năm trước, năm ngoái ông lại có lỗi với đứa cháu gái duy nhất, đứa cháu này ra vẻ cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa, vốn tâm tình đã rất phiền muộn, thêm vào đó mấy hôm trước tranh chấp với con dâu mới Hàng Yến về vấn đề dạy dỗ cháu trai, con trai mình lại bênh vực con dâu, đứng ra khuyên giải kiểu ba phải, chọc ông cụ tức giận không ít, lồng ngực như có đá đè, làm cách nào cũng không thở được.

Cứ như vậy, chưa tới hai ngày đã phải nhập viện, bác sĩ nói bị tắc nghẽn cơ tim, may là kịp thời phát hiện sớm, nếu để chậm trễ vài ngày, có thể đột tử bất ngờ. Cả nhà nghe vậy hoảng hốt, không dám chọc cho ông cụ mất hứng, ngay cả Hàng Yến cưng chiều con đến thế cũng dẫn con trai tới xin lỗi.

Hôm nay, tâm tình ông cụ khá tốt, lão Nhị nói cháu gái Tư Tư của ông về thăm ông rồi, sẽ tới ngay bây giờ, khiến ông rất cao hứng, không thể nào ngăn được nụ cười trên mặt, nếu không phải bác sĩ nói bệnh này của ông không được vui mừng hay tức giận quá mức, thì ông cụ còn cao hứng hơn nữa.

“Con còn tưởng có chuyện gì, mới vội vàng điện thoại bảo con gấp gáp chạy nhanh qua đây, chẳng phải chỉ là con nhỏ Trương Tư Ninh đó trở lại thôi sao, chúng ta là người lớn còn phải đặc biệt ở đây đợi nó, đúng là làm phiền người khác mà! Ba, ba cứ nuông chiều nó đi!” Mấy hôm trước Trương Nghênh Trân bị Trương Tư Ninh ngắt điện thoại còn mỉa mai mấy câu, trong lòng vốn đã khó chịu. Thêm vào đó, vừa rồi bà ta đang uống trà nói chuyện phiếm với bà lớn vợ phó cục trưởng cục công thương, hy vọng bám víu mối quan hệ này, có thể giúp con gái đi cửa sau tìm được công việc tốt, bên kia còn chưa nói được hai câu, đã phải hấp tấp chạy về đây chỉ để chờ con nhỏ đó, bà ta vui vẻ mới lạ.

Ông cụ trừng mắt liếc bà ta: “Cô câm miệng đi, không nói cũng không ai bảo cô câm đâu, tôi nói trước cho cô biết, đợi lát nữa đứa nhỏ Tư Tư đến đây, chỉ được phép nói những lời tốt đẹp, nếu để cho con bé thấy sắc mặt khó chịu của cô, thì từ nay về sau cũng đừng gọi tôi là ba nữa!” Vừa nói vừa nhìn đứa con trưởng của mình: “Còn anh nữa, quản lý vợ mình cho tốt vào, không được để cô ta đến bệnh viện! Nếu để Tư Tư nhìn thấy cô ta, tôi sẽ không để yên đâu!”

Ba của Trương Tư Ninh có một cái tên rất trung tính, gọi là Trương Nghênh Hoa, nếu dùng ngôn ngữ địa phương Phúc Kiến sẽ đọc gần giống như ‘Cây anh đào’….trước đây vì chuyện này mà sống chết đòi đổi tên, tiếc rằng ông nội cô ý chí sắt đá, ý định đó đành phải không bệnh tự chết.

Lúc này, nghe nói con gái đã trở lại, Trương Nghênh Hoa cũng rất cao hứng, dù sao cũng là đứa con đầu tiên, đã cưng chiều nhiều năm như vậy! Trước kia không cảm thấy gì, đến khi ầm ĩ quan hệ rạn nứt hoàn toàn, con gái sống một mình nơi đất khách quê người, Trương đại gia lại nghĩ con gái trước kia cũng tốt lắm, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, khi còn bé còn đấm lưng rửa chân cho hắn, nghĩ lại thấy ấm áp vô cùng. Có nhiều người nhân cách đáng khinh như vậy, lúc vợ còn sống thì cảm thấy con gái luôn thua kém con trai, đến khi vợ mất rồi, con gái cũng đi, lại thấy con gái như tri kỷ, con trai thô kệch luôn khiến hắn lo lắng không yên, mới mười lăm tuổi đã làm to bụng nữ sinh cùng lớp, phải bồi thường người ta một số tiền lớn không nói, còn bị trường đuổi học, thật đáng thất vọng!

“Ba, ba nói Tư Tư trở lại sao, cũng không nói trước với con một tiếng, con sẽ bảo Dương Dương, Trình Trình đến đây gặp chị gái. Hai đứa nhỏ này cũng nhớ Tư Ninh nhiều lắm.” Người nói là Lý Mẫn, vợ của Trương Nghênh Khải, bà và mẹ Trương Tư Ninh có quan hệ khá tốt, cũng rất thích Trương Tư Ninh. Thời điểm Trương Nghênh Hoa tái hôn, bà ấy vốn không đồng ý, nghĩ đứa nhỏ vừa mất mẹ chưa được hai tháng đã phải nhìn cảnh cha mình tái hôn, làm vậy rất có lỗi với nó…..!

Nhưng bà cũng còn gia đình con cái mình, chồng thì dựa vào anh trai kiếm sống, em gái chồng luôn nói vun vào, đến cuối cùng chồng bà, ba chồng và những người khác trong nhà đều đồng ý, bà chỉ là một người con dâu còn có thể nói gì, chỉ có thể trôi theo dòng chảy.

Không thể vì chị em dâu đã mất, mà liên lụy đến cuộc sống chính mình.

Ông cụ đối với con dâu vẫn rất khách khí: “Chuyện này phải trách lão Nhị, Tư Tư bảo hắn gạt mọi người, hắn liền thành thật như vậy không nói cho ai biết, haizz, nếu hắn nói sớm hơn một chút, ta liền ra sân bay đón cháu gái ta.”

Nhóm người của Trương Tư Ninh đi thang máy lên tầng mười hai, Trương gia có tiền, Trương đại gia cũng hiếu thảo, rất sẵn sàng chi tiền vì ba mình, lôi kéo quan hệ để có được phòng bệnh dành cho cán bộ, là một phòng riêng biệt, tuy không quá cao cấp, nhưng sạch sẽ vệ sinh hơn phòng bệnh thường rất nhiều.

1213, Trương Tư Ninh đếm số, rất nhanh đã tìm thấy phòng bệnh, vừa gõ vào, cánh cửa đã được kéo ra từ bên trong.

Thấy người mở cửa là ba mình, Trương Tư Ninh chớp mắt mấy cái, mím môi không nói tiếng nào. Vốn Trương Nghênh Hoa đang tràn ngập tình thương của người cha, thấy con gái lạnh nhạt không chào hỏi mình, thì có chút mất hứng, lại nhìn thấy phía sau con gái…….Ơ, ơ, sáu người đàn ông to lớn đang đứng đó…..Đây là muốn làm gì!?

Bình luận

Truyện đang đọc