NGÀY MAI CŨNG THÍCH ANH


*Viên Liên Kiều bại là một loại thuốc chuyên trị thanh nhiệt giải độc, tiêu viêm tiêu sưng.

Giấc ngủ sau đó của Lục Kinh Yến rất sâu, cô không còn nằm mơ thấy gì nữa, nếu không phải bị đồng hồ báo thức ồn lên, có lẽ cô có thể ngủ một mạch tới trưa.

Cô nằm thẳng trên giường, gương mặt không vui bỗng nổi cơn tức vô cớ, lúc này mới chậm chạp bò dậy.

Cùng với tiếng cô lật người xuống đất, truyền tới một tiếng “binh”.

Là điện thoại rơi trên mặt đất.

Cô ngẩn người mấy giây, mới nhớ được thì ra tối qua cô ôm điện thoại trên ngực ngủ quên mất.

Trên sàn được trải một lớp thảm dày, điện thoại không có vấn đề gì.

Lục Kinh Yến cúi người nhặt điện thoại tiện tay vứt lên giường, sau đó ngáp một cái đi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân xong, cô tiện tay chọn quần áo, mặc lên người rồi xuống lầu.

Dì Tôn đã chuẩn bị bữa sáng từ sớm, thấy cô xuống dưới, vội vàng bưng lên cho cô.

Bữa sáng hôm nay thịnh soạn hơn bình thường, cháo hạt bo, dưa chua, sữa đậu nành và quẩy, bánh sandwich và dăm bông còn có một đĩa bày đủ các loại hoa quả.

Lời vừa chưa bật thốt ra khỏi miệng, Lục Kinh Yến đã nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn, là người hiếm khi có mặt trong nhà Lục Hồng Trình.


Khó trách dì Tôn làm bữa sáng thịnh soạn thế này, thì ra là chủ nhân quay về nhà rồi.

Lục Kinh Yến gọi một tiếng: “Chú.


Lục Hồng Trình “ừ” một tiếng rồi ngồi xuống ghế chủ vị: “Tối qua nửa đêm mới về?”
Lục Kinh Yến: “Vâng.


Lục Hồng Trình cau mày, hiển nhiên vô cùng bất mãn với cuộc sống cá nhân của cô: “Chuyện lần trước nói với cháu, cháu đừng có không coi ra gì, lần này chú phải giới thiệu bạn trai cho cháu, những thứ quan hệ lung tung rối loạn bên ngoài cắt đứt sạch sẽ cho chú.


“Còn nữa, đối tác làm ăn lần này của chú, có cô con gái nuôi mộng làm ca sĩ, cháu chọn thời gian đẩy cho con bé mấy cái hotsearch.


Lục Kinh Yến nắm chặt lấy chiếc thìa im lặng hồi lâu, khẽ “vâng” một tiếng.

Trong bát còn hơn phân nửa sữa đậu nành, bánh sandwich trong tay cũng mới cắn được hai miếng.

Nhưng cô không còn khẩu vị nữa.

Lục Kinh Yến miễn cưỡng nuốt hết đồ ăn trong miệng, thấy Lục Hồng Trình đã nói hết những lời cần nói, cô rút một tờ khăn giấy lau miệng, chào Lục Hồng Trình sau đó lên lầu.

Lục Kinh Yến dùng tốc độ nhanh nhất để trang điểm, sau đó ra khỏi nhà.

Lúc xuống gara, cô mới nhớ ra tối qua cô đi ké xe của Thịnh Tiện, xe của cô vẫn để ở bãi đậu xe ở nhà hàng bên kia.

Trong gara vẫn còn một dãy xe, cô không muốn quay về lấy chìa khóa nữa, dứt khoát ra khỏi khu nhà gọi một chiếc xe tới công ty.

Trợ lý của Lục Kinh Yến là một cô gái hơi mập, năm nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ, nhưng cô gái đó đã đi theo Lục Kinh Yến từ hồi học năm ba đại học.

Tháng trước trợ lý đi kiểm tra thì biết mình mang thai, cơ thể hơi yếu nên cần tĩnh dưỡng, đầu tháng này cô ấy đã gửi đơn từ chức cho Lục Kinh Yến.

Lúc trợ lý báo cáo công việc với Lục Kinh Yến, cô vừa nghĩ đến chuyện phỏng vấn trợ lý mới, sáng sớm tâm tình đã bị mấy câu của Lục Hồng Trình làm cho bực bội, lần này càng bực mình hơn.

Nói chung không thể nào vô duyên vô cớ trút năng lượng tiêu cực cho người khác được, Lục Kinh Yến đè nén muộn phiền trong lòng vừa nghe trợ lý báo cáo không ngừng nghỉ, vừa mở điện thoại ra xem.

Vừa bấm vào wechat, cô đã nhìn thấy Thịnh Tiện.


Cô phát hiện gã cặn bã đẳng cấp Thịnh Tiện này trừ vẻ ngoài đẹp trai, hình như còn có thể hạ hỏa.

Rõ ràng hai người chẳng nói cái gì, nhưng mỗi khi nhìn ảnh đại diện của anh, cô cảm thấy hô hấp của mình thông thuận hơn nhiều.

Chậc, gã cặn bã dùng sinh nhật của cô làm mật khẩu wifi, cặn bã thả thính xong không nhận, thế mà lại có thuộc tính của thuốc viên Liên Kiều Bại.

Lục Kinh Yến nghĩ vậy, nhanh tay đã gửi tin nhắn qua cho anh mất rồi: “Chào buổi sáng nha, thuốc viên Liên Kiều Bại.


Đợi cô phản ứng lại, muốn thu hồi về, thì thấy màn hình đang hiển thị chữ: Đối phương đang nhập….

Cô đợi mãi, đợi đến khi hàng chữ kia biến thành tên của Thịnh Tiện, điện thoại của cô cũng chẳng nhận được tin nhắn mới.

8 phần là định ghẻ lạnh cô rồi.

Lục Kinh Yến khịt mũi, kìm lòng không đậu nhỏ giọng nói: “Làm màu.


“Giả cẩn trọng.


“Vờ thanh cao.


Trợ lý báo cáo xong xuôi, thấy cô đang lẩm bẩm: “Sếp Lục, chị nói gì vậy ạ.



Lục Kinh Yến lắc đầu: “Không có chi.


Trợ lý chuẩn bị đi khỏi, nhưng bị Lục Kinh Yến gọi lại: “Đúng rồi,” Lục Kinh Yến xé một tờ giấy, viết tên và địa chỉ công tác của Thịnh Tiện lên: “Em lấy lịch dạy của anh ta giúp chị, càng nhanh càng tốt.


Đợi trợ lý đi khỏi, Lục Kinh Yến gõ tay lên bàn nhớ tới một đoạn thoại cũ rích trên mạng.

Tổng giám đốc bá đạo nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ, đều nói một câu: “Ba phút, tôi muốn biết toàn bộ thông tin về cô ấy.


Cô cũng là một “chiếc” tổng cơ mà, cô không cần toàn bộ thông tin về anh, cô chỉ cần một tờ lịch dạy, sao mà đã ba phút rồi vẫn chưa lấy đến được.

Trong lúc Lục Kinh Yến đang trầm tư suy nghĩ bản thân mình làm tổng phải chăng rất thất bại hay không, thì tin nhắn wechat của trợ lý đã tới.

Lịch dạy đã tới tay.

Lục Kinh Yến nhìn ngày tháng trên điện thoại, phát hiện ra khá trùng hợp, sáng nay giáo sư Lục cũng có tiết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc