NGÀY MAI CŨNG THÍCH ANH


Trần Khải thở dài một hơi, xóa từng chữ một của dòng tin nhắn chưa được gửi đi kia, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, dùng một cầm điện thoại gõ chữ.

Trần Khải: “Vừa rồi không cầm điện thoại, cục cưng, sao thế?”
Lục Kinh Yến: “Đọc tin nhắn trong nhóm.

”.

Xi???? ủ????g hộ chú????g ????ôi ????ại — ????????ÙM???????? U????ỆN﹒VN —
Trần Khải đã đọc hết tin nhắn từ lâu rồi, sau đó đợi mười mấy giây, mới xuất hiện trong nhóm: “Hai nữ thần muốn ăn gì nào?”
….

Nhà hàng là do Tống Nhàn chọn, là một nhà hàng món Quảng mới khai trương không lâu.

Phòng riêng là do Trần Khải đặt, còn về Lục đại tiểu thư chỉ cần chịu trách nhiệm tới ăn là được.

Dùng bữa xong thời gian vẫn còn sớm, Trần Khải ngậm chiếc tăm, cà lơ cà phất ngồi trên ghế, cầm điện thoại nghiên cứu xem tăng tiếp theo nên đi đâu.

Những nơi mà buổi đêm có thể đi thì chỉ có mấy nhà, chọn tới chọn lui cuối cùng vẫn chọn quán bar mà họ thường tới.

Ra khỏi phòng riêng, Trần Khải đi thanh toán tiền, Tống Nhàn tới phòng vệ sinh, một mình Lục Kinh Yến đứng trước thang máy chờ đợi.

Lúc này đúng là giờ cao điểm của bữa tối, mỗi lần cửa thang máy được hé mở, lại có một đoàn người ào ào đi ra.

Trần Khải và Tống Nhàn rề rà mãi không đi tới, trong lúc Lục Kinh Yến chờ đợi nhàm chán thì cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Thịnh Tiện.

“Anh trai, ăn cơm chưa ạ?”
Vẫn y hệt như trước.

Đã đọc không trả lời.


Gửi tin nhắn liên tục cả một tuần liền, cho dù là ai cũng không nghĩ ra nổi từ mới nữa rồi, Lục Kinh Yến chẳng thèm nhìn màn hình nữa, hệt như tin nhắn không mất tiền vậy, ấn loạn lên bàn phím điện thoại nhảy ra câu gợi ý nào thì gửi câu ấy đi.

Cửa thang máy mở ra, lại một đoàn người bước tới, cùng với từng dòng tin nhắn cô gửi đi không ngừng, cô nghe thấy âm báo tin nhắn vang lên liên tục.

Lục Kinh Yến nhìn về phía âm thanh phát ra.

Thịnh Tiện mặc một chiếc áo gió màu đen, một tay nhét vào trong túi quần, đang bước ra khỏi thang máy.

Tiếng tít tít vang lên không ngừng hệt như anh mang theo chiếc loa cầm tay.

Lục Kinh Yến chỉ thấy khung cảnh trước mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng đẹp đẽ, cô cất điện thoại đi, đứng thẳng người lên.

Có lẽ Thịnh Tiện cảm giác được ánh mắt của cô, nên nhìn về phía ấy.

Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Lục Kinh Yến mỉm cười, cô đang định chào hỏi với Thịnh Tiện, đã có người tranh lên trước gọi tên anh.

Còn là giọng nữ.

Lục Kinh Yến bực bội quay đầu lại nhìn.

Cô gái kia đeo khẩu trang đội mũ, tuy không nhìn rõ được gương mặt cô ta, nhưng Lục Kinh Yến nhận ra được quần áo của cô ta.

Giống hệt với người hồi chiều cô chạm mặt ở công ty.

Trước nay Lục Kinh Yến không phải là kiểu tồn tại dễ dàng bị người ngó lơ, trong dòng người xuôi ngược, Bạc Mộ liếc mắt là nhìn thấy cô.

Cô ta không ngờ sẽ gặp Lục Kinh Yến ở chỗ này, ánh mắt rõ ràng hơi đơ ra, sau đó nhìn sang bên Thịnh Tiện: “Chỗ này.


Lục Kinh Yến vô thức nhìn sang Thịnh Tiện.

Thịnh Tiên coi cô hệt như không tồn tại, hai ba bước đã đi tới trước mặt Bạc Mộ, chẳng biết anh nói gì đó với Bạc Mộ, sau đó hai người cùng bước vào một quán cà phê.

Lục Kinh Yến nhìn theo bóng lưng của Thịnh Tiện, chớp mắt.

Đợi hai người biến mất khỏi cửa quán cà phê một lúc lâu, cô cả nhà họ Lục mới phản ứng lại, cô bị Thịnh Tiện cho ăn trái bơ.

Cô không chỉ bị Thịnh Tiện làm lơ, mà Thịnh Tiện còn nói chuyện với người phụ nữa khác trước mặt cô.

Thịnh Tiện không chỉ nói chuyện với người phụ nữ khác trước mặt cô, mà còn đi cùng người phụ nữ ấy vào quán cà phê trước mặt cô.

Lục Kinh Yến phát hiện con người Thịnh Tiện này đúng là giỏi giang, tiếp tục sự kiện ngồi tàu điện ngầm lần trước, lần này lại kích thích xúc động muốn tẩn anh một trận của cô.

Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm vào quán cà phê mà hai người kia vừa đi vào, mãi tới khi Trần Khải và Tống Nhàn lần lượt đi tới, cô mới thu hồi tầm mắt, hít sâu một hơi bước vào thang máy.

Hình ảnh Thịnh Tiện và Bạc Mộ cùng nhau vào quán cà phê cứ lắc lư trước mắt cô.

Lục Kinh Yến càng ngày càng không thoải mái, nét mặt lạnh lẽo gần như có thể kết thành băng.

Đến bãi đậu xe tầng hầm, Trần Khải và Tống Nhàn một trước một sau ra khỏi thang máy, hai người đi về phía trước hai bước, phát hiện Lục Kinh Yến vẫn chưa theo kịp, Tống Nhàn quay đầu gọi: “Tiểu Yến, ngẩn người gì đó?”
Lục Kinh Yến không nói chuyện, mãi đến khi Tống Nhàn gọi cô lần thứ hai, cô mới tỉnh táo lại: “Đêm nay tớ không chơi cùng các cậu nữa.


Trần Khải: “Hả? Vì sao?”

Lục Kinh Yến bực dọc: “Có việc.


“Chuyện gì mà quan trọng hơn cả việc chơi cùng bọn tớ thế?” Trần Khải hỏi.

Lục Kinh Yến ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Trần Khải: “Bắt gian.


….

Lục Kinh Yến quay lại tầng ăn cơm ban nãy, cô nhìn chwamf chằm về phía quán cà phê đè nén lửa giận trong lòng, cô gắng khiến bản thân mình bình tĩnh rồi đi qua đó.

Nhân viên phục vụ của quán cà phê thấy cô đi tới, nhiệt tình cất tiếng: “Chào cô, xin hỏi có mấy người ạ?”
Lục Kinh Yến không nói chuyện, nhìn quanh quán cà phê một lượt, không tìm thấy người cần tìm, quay đầu hỏi: “Có phòng riêng không?”
“Chỉ có hai phòng, nhưng hiện giờ đều đã có người dùng rồi ạ.


Chưa đợi nhân viên phục vụ nói hết, Lục Kinh Yến đã nhấc chân đi vào bên trong quán cà phê.

Tư thế bước đi của cô rất hùng hổ, nhìn giống hệt như dùng tay xé người.

Nhân viên phục vụ sợ hãi vội chạy theo.

Phòng riêng rất dễ tìm, nó nằm ở phía cuối của quán cà phê, tiện tay chọn một phòng, đẩy ra.

Vận may của cô không tồi, bị cô đoán trúng rồi.

“Cô ơi, phòng riêng này….


Không đợi nhân viên phục vụ ngăn cản, Lục Kinh Yến đã đi vào.

Trong lúc nhân viên phục vụ xin lỗi Thịnh Tiện và Bạc Mộ, Lục Kinh Yến chậm rãi đặt túi xách xuống mặt bàn, sau đó kéo ghế ra trong ánh mắt kinh ngạc của Bạc Mộ, thanh lịch nhã nhặn ngồi bên cạnh Thịnh Tiện.

Nhân viên phục vụ đã làm trong ngành này lâu rồi, lần đầu tiên thấy người to gan ngang nhiên cướp phòn riêng thế này.

Cô ta bất lực nhìn ba người đang ngồi kia, bỗng không biết phải giải quyết tình huống đột ngột phát sinh này như thế nào.

Cô ta vắt kiệt óc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra được một câu xin lỗi vạn năng: “Thật xin lỗi….



Cô ta vẫn chưa nói xong, Thịnh Tiện từ đầu chí cuối vẻ mặt đều là một nét kia, hơi nâng mắt lên: “Không sao cả, cô ra ngoài trước đi.


Lục Kinh Yến bỗng bật cười, cô quay đầu cười hì hì nhìn Thịnh Tiện: “Anh đang giúp em giải vây đấy à?”
Bạc Mộ bừng tỉnh: “Lục Kinh Yến, cô đi theo tới đây làm gì? Chẳng phải hồi chiều cô bảo là không quen….


Lục Kinh Yến tự động làm lơ Bạc Mộ, ánh mắt chăm chú nhìn Thịnh Tiện, chỉ lo nói việc mình: “Một tuần không gặp, anh nhớ em không?”
Bạc Mộ ngơ người.

Lục Kinh Yến chồng cằm đánh giá gương mặt Thịnh Tiện, chẳng có chút ngượng ngùng nào mở miệng nói: “Em nhớ anh lắm.


Bạc Mộ phản ứng mấy giây, cuối cùng cũng tỉnh táo: “Hai người quen nhau?”
“Ừ, quen biết.

” Lục Kinh Yến cảm thấy cuối cùng Bạc Mộ cũng nói tiếng người, hào phóng trả lời lại cô ta: “Tôi là do anh ấy dùng 500 tệ mua tới đó…”
Thịnh Tiện thờ ơ nói: “Không thân.


Lục Kinh Yến nghẹn họng hai giây, quét qua ly cà phê Thịnh Tiện uống còn một nửa trước mặt, cân nhắc chốc lát, sau đó bưng ly cà phê của Thịnh Tiện lên uống một hớp: “….

.

Đối tượng hôn gián tiếp không thân.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc