NGÀY MAI CŨNG THÍCH ANH


Lục Kinh Yến bị hỏi đến ngây người.

Cô đơ người mấy giây rồi nhớ tới câu “mua rồi” mà Thịnh Tiện nói trong xe.

Cô đoạt lấy túi thuốc trong tay dì Tôn, ngay cả dép cũng không thay, xoay người chạt ra khỏi nhà.

“Ấy?” Dì Tôn còn không kịp nói câu gì, đã thấy cô chạy đi rõ xa rồi.

Ngoài cổng trống không, Lục Kinh Yến nhìn trái ngó phải một lượt, chẳng nhìn thấy chút bóng dáng nào của Thịnh Tiện.

Dì Tôn cũng chạy theo ra, “Cô Lục, cô đang tìm gì đó?”
“Không có gì.

” Lục Kinh Yến rũ mắt xuống, tay ôm chặt túi thuốc chậm chạp đi vào trong nhà.

“Cô Lục, cô lại uống rượu hả?” Dì Tôn ngửi thấy mùi rượu trên người cô: “Cô uống rượu thì đừng uống thuốc vội, nếu buổi tối cô khó chịu quá, nhớ gọi tôi đấy, lát nữa tôi pha cho cô một cốc nước mật ong.


Lục Kinh Yến chẳng nghe rõ dì Tôn nói gì cả, cô đáp một câu qua loa, một tay cầm túi một tay cầm thuốc đi lên trên lầu.

Về đến phòng ngủ, Lục Kinh Yến ngồi lên giường, dốc hết thuốc trong túi ra, cầm lấy điện thoại chụp tấm ảnh gửi cho Thịnh Tiện: “Anh mua hả?”
Cô ngồi khoanh chân nhìn chằm chằm hộp thuốc trên giường hồi lâu, mãi đến khi dì Tôn bưng nước mật ong đi vào, điện thoại cô vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Đợi dì Tôn đi khỏi, điện thoại rung lên một cái, cô bò lên giường cầm lấy, nhìn thấy tin nhắn Tống Nhàn gửi tới: “Cưng ơi, cậu sao thế?”
Lục Kinh Yến mất hết hứng thú ấn bàn phím điện thoại: “Vẫn ổn.



Tám nhảm với Tống Nhàn mấy câu, có lẽ là cô ấy uống nhiều, không trả lời tin nhắn của cô nữa, Lục Kinh Yến thoát ra khỏi khung trò chuyện, nằm bò trên giường, một tay chống cằm, tay khác nghịch đống thuốc kia.

Thực ra không cần phải hỏi, cô cũng có thể khẳng định thuốc này là do Thịnh Tiện mua cho cô.

Thuốc được giao tới vào buổi chiều, lúc ấy trừ Thịnh Tiện ra, không có người thứ hai biết cô bị ốm.

Khó trách Trần Khải nhờ mua thuốc, người ta lại từ chối, thuốc người ta đã gửi đến nhà từ tám đời rồi!
Người ta không chỉ mua thuốc, con đưa cô về tận nhà!
Lục Kinh Yến nhớ tới mấy câu dọa dẫm trước khi xuống xe mình nói với Thịnh Tiện, bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy.

Đã lâu như thế mà giáo sư Thịnh không trả lời tin nhắn của cô, liệu có phải tức giận rồi không nhỉ.

Cô có cần dỗ dành anh không.

Lục Kinh Yến dựng hộp thuốc lên rồi lại hất xuống lại dựng lên, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, cô thở dài một hơi, cầm điện thoại lên.

Là cô trách lầm anh, là cô không đúng trước.

Tuy Lục đại tiểu thư cô sai cũng thành đúng, nhưng niệm tình anh mua thuốc cho cô, cô miễn cưỡng nhận sai trước.

Nghĩ vậy, Lục Kinh Yến bắt đầu gõ chữ: “Anh ơi, em không biết anh mua thuốc đưa tới nhà em, rốt cuộc là em quá thiển cận.


Lục Kinh Yến: “Anh ơi, dì cả của em tới rồi, tình tình không được ổn định, con gái đều như thế này cả.


Lục Kinh Yến: “Người ta sai rồi.

gif”
Lục Kinh Yến: “Để ý đến người ta đi mà.

gif”
“! ”
Lục đại tiểu thư chưa bao giờ là người kiên nhẫn đến mức này, cô khom người dỗ dành một trận, thấy Thịnh Tiện vẫn không trả lời tin nhắn của mình, hoàn toàn nổi giận rồi, cô nóng nảy mở khóa màn hình đang định điên cuồng bão tin nhắn.

“Giáo sư thì giỏi lắm hả, giáo sư thì có thể bơ đẹp người ta như thế này sao.


Lục Kinh Yến lẩm bẩm gõ chữ, phẫn hận dường như muốn chọc thủng màn hình điện thoại.

Trong giây phút cô bấm nút gửi đi, điện thoại rung lên một cái.

Trên màn hình điện thoại có tin nhắn mới.

Lục Kinh Yến không kịp đọc tin nhắn của Thịnh Tiện, đã vội vàng thu hồi tin nhắn gửi đi về.


Cô đang cảm thấy thán phục vì phản ứng nhanh nhạy của mình, điện thoại lại nhận được một tin nhắn nữa.

Thịnh Tiện: “?”
Khi Lục Kinh Yến nhìn thấy tin nhắn này, tiện thể cũng đọc luôn tin nhắn phía trên anh gửi.

Thịnh Tiện: “Ừ.


Tuy đã sớm biết thuốc là do anh mua, nhưng khi thấy tin nhắn của anh, Lục Kinh Yến cũng chẳng biết là vui vì cái gì, cầm điện thoại cười híp mắt.

Mãi lúc sau, cô mới phản ứng lại Thịnh Tiện bên kia còn đang chờ cô giải thích tin nhắn thu hồi vừa nãy.

Không đợi Thịnh Tiện trả lời, Lục Kinh Yến chuyển sang chủ đề khác: “Anh ơi, anh về đến nhà rồi sao?”
Tối nay Thịnh Tiện khá rảnh rỗi: “Ừ.


Lục Kinh Yến: “Thế anh nghỉ ngơi sớm đi nha.


Lục Kinh Yến: “Còn nữa, cảm ơn thuốc của anh.


Dựa theo hiểu biết của cô về Thịnh Tiện, cô cảm thấy đêm nay anh có thể trả lời ba tin nhắn của cô, đã là cực hạn rồi.

Lục Kinh Yến cũng chẳng mong đợi gì có thể nhận được tin nhắn thứ bốn, cô buông điện thoại xuống định đi tắm, sau đó điện thoại vang lên.

Thịnh Tiện: “Ừ.


Lục Kinh Yến như được cưng chiều mà sợ hãi, thầm nghĩ đêm nay giáo sư nào đó không phải rảnh bình thường đâu.

Lục Kinh Yến suy nghĩ hai giây: “Xin hỏi là Thịnh Tiện sao?”


“! ”
Thịnh Tiện nhìn tin nhắn Lục Kinh Yến gửi tới, yên lặng mấy giây sau đó cất điện thoại đi.

Anh vẫn còn chút công việc chưa xử lý xong, hiệu suất tối nay không tệ, làm xong mới mười giờ tối.

Cách một khoảng thời gian anh sẽ thanh lý bút ghi âm một lần, vừa vặn cần dùng tới bút ghi âm, thời gian vẫn còn sớm, dứt khoát dọn dẹp mấy thứ không dùng đến trong bút đi.

Anh cắm tai nghe xóa từng đoạn một, rất nhiều đoạn ghi âm chỉ cần nghe đến đoạn đầu là anh biết có cần giữ lại hay không, cho nên làm khá nhanh.

Anh không chú ý đến thời gian ghi âm cho lắm, lần lượt nghe từng đoạn ghi âm một, nghe mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói của cô: “Anh ơi, mùa đông sắp tới rồi, chúng ta có cần tới sưởi ấm cho nhau không?”
Thịnh Tiện: “! ”
Anh nhìn vào màn hình máy tính, mới thấy có rất nhiều đoạn ghi âm, đều là kiểu dài 10 mấy giây.

Thịnh Tiện: “! ”
Thịnh Tiện im lặng chốc lát, mở đoạn ghi âm tiếp theo.

“Anh ơi, nếu như anh thiếu bạn gái thì hãy bấm 1, nếu như anh thiếu bà xa hãy bấm 2, nếu như anh thiếu mẹ của đứa nhỏ thì mời bấm 3.


“Anh ơi, nếu như anh chủ động một chút xíu, chúng ta không chỉ có câu chuyện đâu, mà còn có con nữa đấy.


“Anh ơi, anh ơi, anh đang làm gì đó? Có nhớ em không? Không nhớ em cũng không sao hết, em nhớ anh là được rồi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc