NGÀY MAI CŨNG THÍCH ANH


DỊCH: MIN
Giọng điệu anh nói những lời này chẳng khác biệt gì so với bình thường, thậm chí so với ngày thường còn hờ hững hơn mấy phần, hệt như có nói cũng được mà không nói cũng không sao.

Thế nhưng vành tai của Lục Kinh Yến như bị điện giật, tê ngứa, còn mang theo cảm giác nóng bừng.

Lục Kinh Yến như bị hoảng sợ cô vội đưa điện thoại áp lên bên tai, cô phát hiện nhịp tim của mình đập hơi nhanh, thình thịch nhảy nhót không ngừng.

Lục Kinh Yến nuốt một ngụm nước bọt, giả bộ hờ hững hỏi: “Anh ơi, chỉ cần em gọi là anh sẽ giúp hả?”
“Ừ.


“Cũng sẽ giữ bí mật giúp em?”
“Ừ.


“….


Lục Kinh Yến không biết nên nói gì nữa.


Ngày thường cô buột miệng là anh trai dài anh trai ngắn chẳng có chút gánh nặng nào, mà giờ này không biết cớ vì sao mà cô gọi không ra lời.

Thịnh Tiện ở đầu điện thoại bên kia không nói gì.

Căn phòng trong đêm đen yên lặng tới mức kỳ lạ.

Cách chiếc điện thoại, Lục Kinh Yến lờ mờ nghe thấy bên Thịnh Tiện thi thoảng có tiếng còi xe vang lên.

Cô nắm chặt lấy điện thoại, im lặng mãi một lúc lâu, nhắm chặt mắt lại, ép bản thân mình nhả ra hai chữ: “Anh trai” hệt như có người cầm dao kề lên cổ mình vậy.

Cô gọi rất gượng gạo.

Sau khi gọi xong, còn mang theo cảm giác xấu hổ khó nói thành lời.

Tuy cô cũng không biết tay chơi lão làng như mình thì lấy đâu ra mặt mũi mà nói đến chuyện xấu hổ.

Cô không đợi Thịnh Tiện bên kia đáp lại, đã hắng giọng nói: “Em đang tắm đấy, đột nhiên chạy ra gọi điện thoại cho anh, em cúp đây.


Thịnh Tiện lại “ừ” một tiếng.

Lục Kinh Yến chẳng nói gì nữa, lấy điện thoại xuống, ấn nút tắt, sau đó ném vụt chiếc điện thoại lên giường như ném củ khoai lang phỏng tay, rồi xoay người chạy vèo vào trong phòng tắm luôn.

Lục Kinh Yến dựa vào cửa phòng tắm, cô ngẩng đầu lên, nhìn qua tấm gương trước mặt thấy vành tai của mình.

….

Hơi đo đỏ.

Cô há mốc miệng, trôi qua hai giây, chửi bậy hai câu trong lòng.

Định mệnh, cô đây là làm sao?
Nếu chuyện này mà bị người ta nhìn thấy rồi, Lục Kinh Yến cô sau này đừng có nghĩ đến chuyện lăn lộn trong đám trai đểu nữa.


Không phải, giáo sư Thịnh người ta cũng chưa nói gì, chỉ bảo cô gọi một tiếng anh trai thôi, sao cô lại biến thành thế này chứ?
Là gần đây cô rửa tay gác kiếm rồi, không bận tậm đám cặn bã kia nữa, cho nên sức đề kháng đối với đàn ông giảm sút đáng kể rồi sao?
Vậy cũng không yếu đến mức giống như một cô bé ngây thơ mới trải sự đời chứ.


Thịnh Tiện quay về nhà, tắm xong ra ngoài, đã cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho trợ lý, bảo cậu ta lên mạng tìm kiếm chỉnh lý một phần tài liệu liên quan đến dư luận về vụ con gái của dì Tôn, gửi cho anh.

Hiệu suất làm việc của trợ lý cực kỳ cao, hơn mười phút sau, đã gửi cho anh một tệp văn bản, đằng sau còn kèm theo một dòng tin nhắn: “Giáo sư Thịnh, sao bỗng nhiên thầy lại quan tâm đến loại vụ án dư luận này ạ?”
Thịnh Tiện: “Không phải quan tâm, mà là nhận.


Trợ lý: “Dạ!! Sao đột nhiên thầy lại phải nhận vụ án nhỏ như này ạ?”
“Được người nhờ vả.


“Được ai ạ?” Trong hiểu biết của trợ lý, loại vụ án tranh chấp nhỏ lẻ này, thực sự không cần thiết cần tới tay của Thịnh Tiện: “Chẳng lẽ vụ án này liên quan tới họ hàng gì nhà thầy ạ?”
Họ hàng….

Thịnh Tiện khựng hai giây: “Có thể nói như vậy.


Trợ lý vẫn luôn rất lắm lời, lại gửi cho anh một tin nhắn thoại, hỏi một đống chuyện chẳng liên quan.

Thịnh Tiện nghe mấy giây trước, rồi bỏ điện thoại sang một bên, mở tệp văn bản vừa rồi trên máy tính ra.


Tìm hiểu xong tình trạng của vụ án này, Thịnh Tiện lại lên mạng quan sát động thái của dư luận, sau khi xong việc đã hơn nửa đêm rồi.

Anh tắt đèn ở phòng sách, quay về phòng ngủ, nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ được.

Buổi chiều anh đã về nhà rồi, nhưng lại đi từ trên nhà xuống, sau đó xuống bãi đậu xe ngầm đi vòng sang tòa nhà bên cạnh ra ngoài.

Anh đứng ngay ở phía sau bồn hoa, cô mãi không phát hiện ra anh, hoàn toàn đắm chìm trong nỗi băn khoăn của mình.

Anh tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì lớn, tới cuối cùng mới phát hiện, thì ra là vì chuyện chẳng hề liên quan gì tới mình.

Anh nhớ tới vụ án ly hôn bạo lực gia đình mới kết thúc hai hôm trước trên tay mình, khi ấy cô dứt khoát từ chối lời đề nghị làm nhân chứng có mặt tại hiện trường, nhưng quay đi cô lại lặng lẽ dùng phương thức ẩn danh gửi chứng cứ cho đương sự của anh.

Tại sao cô lại phải làm như vậy?
Rõ ràng có thể để người khác ghi nhớ điểm tốt của cô, nhưng lại cứ khiến người ta cảm thấy bản thân mình máu lạnh vô tình.

Thậm chí giúp người ta thôi mà cũng do do dự dự.

.


Bình luận

Truyện đang đọc