NGÀY MAI CŨNG THÍCH ANH


EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM
BETA: MIN
Phòng riêng của quán cà phê không tính là lớn, bức tường đối diện với cánh cửa treo đầy cây cối xanh biếc.

Rèm cửa sổ chưa kéo, ánh mặt trời chiếu vào một nửa, không khí âm u nửa sáng nửa tối.

Bạc Mộ lẳng lặng ngồi trong bóng tối, rũ mắt nhìn điện thoại di động.

Thịnh Tiện thấy Lục Kinh Yến đứng ngoài cửa, nửa ngày trời cũng không phản ứng lại, anh hỏi nhỏ: “Sao không vào?”
Lục Kinh Yến hoàn hồn, từ từ rời ánh mắt trên người Bạc Mộ sang Thịnh Tiện.

Điều này khác xa tưởng tưởng của cô, Lục Kinh Yến nhất thời chưa tiêu hóa kịp.

Vào Lễ tình nhân, tại sao trong khi hẹn gặp cô, sao anh còn mời Bạc Mộ tới.

Thấy học sinh tiểu học hơi ngửa đầu nhìn mình chằm chằm, Thịnh Tiện tưởng cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh cúi đầu xít lại gần cô, thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, anh ở đây.


Lục Kinh Yến cảm thấy đầu óc mình như bị dính hồ, hai giây sau mới chậm chạp hiểu ra ý anh.

Rạng sáng hôm qua cô nói với anh chuyện Bạc Mộ, hôm nay anh lập tức sắp cho cô, liệu cô có nên ghét anh vì làm việc quá năng suất hay ghét anh vì quan tâm đến chuyện của cô không?
Thịnh Tiện thấy cô gái nhỏ bướng bỉnh nhìn mình, vẫn chưa chịu vào phòng riêng, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Được rồi, vào thôi.


Cô gái nhỏ sĩ diện, có lẽ thấy mất mặt vì phải xin lỗi.

Trước khi Thịnh Tiện rút tay ra, anh khẽ xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Giải quyết xong chuyện này, anh đưa em đi ăn đồ ngon.


Lục Kinh Yến mím môi, cô không dám chắc chắn rằng Thịnh Tiện nói tiếp theo sẽ đưa cô đi ăn, liệu có phải là chuyện quan trọng nhất của ngày hôm nay hay không.


Cô đáp một tiếng, máy móc sải bước đi vào trong phòng riêng.

Thịnh Tiện đi sát theo cô, anh còn cài cửa lại.

Tới trước bàn, Thịnh Tiện kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra để Lục Kinh Yến ngồi.

Bạc Mộ thấy họ đến cũng để điện thoại xuống.

Trong phòng riêng rất yên tĩnh, ai cũng không lên tiếng.

Lục Kinh Yến ngồi đờ đẫn như bị mộng du một lúc, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Như cô đã nói, sớm muộn gì cũng phải xin lỗi Bạc Mộ, bây giờ Thịnh Tiện lại giúp cô hẹn ả ta ra, cô đỡ phải chủ động tìm Bạc Mộ, nói không chừng lúc đó còn phải nếm mùi thất bại, bị ả giễu cợt nữa.

Tính ra thì Thịnh Tiện cũng đang giúp cô.

Nhân viên phục vụ mang cà phê Thịnh Tiện gọi cho cô tới, Lục Kinh Yến nửa cốc, hắng giống, cô nhìn Bạc Mộ, nói một cách đơn giản và thẳng thắn: “Tôi xin lỗi.


“Chuyện lần trước là do tôi sai, tôi xin lỗi.


Lục Kinh Yến cho rằng Bạc Mộ sẽ châm chọc mình, tuy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt những vẫn cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng cô không ngờ, chẳng biết hôm nay Bạc Mộ uống nhầm thuốc gì, rất dễ nói chuyện: “Không sao, chuyện đã qua rồi, cứ để cho nó qua đi.


Bạc Mộ cũng không định nán lại thêm: “Cái gì cần nói đều đã nói xong rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, mấy ngày nay tôi chạy lịch trình liên tục, cũng rất mệt, tối nay tôi còn có hoạt động, tôi không ở lại nữa.


Thịnh Tiện đưa Bạc Mộ đến cửa phòng riêng.


Đóng cửa lại, anh quay đầu nhìn Lục Kinh Yến ỉu xìu gục xuống bàn lấy điện thoại ra.

Anh đi tới trước bàn, liếc nhìn cốc cà phê còn hơn nữa của cô: “Có uống nữa không?”
“Dạ?” Lục Kinh Yến ngẩng đầu nhìn Thịnh Tiện, cô phản ứng lại, cầm cốc cà phê lên, buồn bã nói: “Uống ạ.


Thịnh Tiện không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô.

Chờ cốc cà phê của Lục Kinh Yến thấy đáy, Thịnh Tiện mới ấn chuông trên bàn, gọi nhân viên phục vụ tính tiền.

Quẹt thẻ xong, Thịnh Tiện liếc nhìn Lục Kinh Yến, giọng nói bình thản: “Tối nay muốn ăn gì?”
Lục Kinh Yến mở miệng: “Em ăn gì cũng được.


“Vậy đi thôi.

” Thịnh Tiện cầm áo khoác lên, tiện thể xách luôn túi của Lục Kinh Yến.

Bữa tối do Thịnh Tiện đặt trước, chỗ này cách quán cà phê không xa, đi bộ qua đó mất khoảng ba phút.

Bây giờ mới năm giờ, chưa phải lúc phải xếp hàng, hai người chọn một chỗ khá yên tĩnh và vắng vẻ.

Đồ ăn là Thịnh Tiện chọn, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cõi lòng Lục Kinh Yến đầy tâm sự, khôn biết phải mở miệng thế nào, Thịnh Tiện lại là kiểu người ít nói nên lúc này, bàn ăn nhất thời chìm vào yên tĩnh.

Bởi vì chưa đông khách, đồ ăn được mang lên rất nhanh, không biết có phải vì Lục Kinh Yến ít nói đến đáng thương không mà nhiều lần Thịnh Tiện gắp đồ ăn cho cô.

Cuối cùng, lúc Lục Kinh Yến ăn no rồi, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thịnh Tiện một chút.


Thịnh Tiện chạm phải ánh mắt của cô, anh đặt con tôm vừa bóc vỏ lên đĩa nhỏ của cô: “Vẫn không vui à?”
Lục Kinh Yến há miệng, không biết nên nói thế nào cho anh hiểu, cô không vui không phải vì Bạc Mộ.

Thấy cô không trả lời, Thịnh Tiện nói tiếp: “Chuyện đã qua, cô ấy cũng tha thứ cho em rồi, đừng suy nghĩ nữa.


Lục Kinh Yến khẽ “ừm”, cúi đầu ăn tôm.

Một lát sau, cô thả nửa con tôm xuống đĩa nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Tiện: “Hôm nay anh… kêu em ra là vì chuyện này à?”
Thịnh Tiện cũng ngẩng đầu nhìn cô, còn chu đáo cầm bình sữa gạo nóng hổi lên rót cho cô: “Ừm, sắp tới cô ấy rất bận, chỉ có hôm nay rảnh thôi.


Chủ yếu nhất là anh không muốn để cô đi tìm Bạc Mộ, tuy không biết rốt cuộc giữa hai cô gái đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh luôn cảm thấy nếu để cô đi tìm Bạc Mộ thì ở trước mặt Bạc Mộ, cô nhất định không ngóc đầu lên được.

Trong hiểu biết của anh, cô tồn tại như một vị công chúa, công chúa phải có dáng vẻ công chúa, chỉ cần ở trên cao là được.

Lục Kinh Yến: “…”
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng vỡ mộng của mình.

Cô cảm giác mình giống một quả bóng vừa được bơm đầy hơi, còn chưa kịp thắt nút lại thì đã bị người ta bất cẩn thả ra, xẹp lép trong nháy mắt.

Thịnh Tiện: “Sao thế?”
“Không có gì.

” Lục Kinh Yến lắc đầu, cúi xuống tiếp tục ăn tôm: “Em chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.


Ăn xong nửa con tôm còn lại, Lục Kinh Yến không ăn uống thêm gì nữa, cô bỏ đũa xuống, không quấy rầy Thịnh Tiện ăn, cúi đầu chơi điện thoại.

Nói là chơi nhưng thật ra không yên lòng lướt lướt màn hình, lúc vào xem tin nhắn, cô thấy có một tin chưa đọc nằm trong thùng rác.

Khoảng một tiếng trước, Bạc Mộ gửi tới: “Là Thịnh Tiện tới tìm tôi, hai tháng tới đây tôi không có thời gian, ngày mai phải vào đoàn phim, chỉ có chiều nay là rảnh hai tiếng, Thịnh Tiện bảo tôi để trống thời gian ra, cũng bảo tôi đừng làm khó cô, nếu cô muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi, tôi không so đo với cô đơn thuần là vì nể mặt anh ấy thôi, cũng không biết tại sao anh ấy để ý cô đến vậy, nói không muốn kéo dài tới hai tháng sau để cô phải áy náy, sợ cô vì chuyện này mà canh cánh trong lòng.


Thì ra thời gian tới Bạc Mộ không ở Bắc Kinh nên anh mới chọn hôm nay.


Nói không cảm động thì nhất định là giả, nhưng Lục Kinh Yến thật sự không vui nổi.

Anh nắm tay cô suốt cả đêm, vậy mà anh thật sự không biểu lộ gì sao?
Tuy rằng chỉ nắm tay thôi chứ không hôn, không lên giường, nhưng vì đó là anh nên cơ mới để ý như vậy.

Cô cảm giác như mình đang bay giữa không trung, dưới chân là những đám mây, vốn không tìm thấy cảm giác vững chắc.

Cô không thích cảm giác này, lên xuống thất thường, lo được lo mất, giống như chơi đoán câu đố, làm cô không đoán được rốt cuộc đáy lòng anh đang nghĩ gì.

Rạng sáng nay, cô và Tống Nhàn nói chuyện trên trời dưới đất, vốn rất chắc chắn, cũng vì trước đó rất chắc chắn nên lúc này cô lại không dám cam đoan gì cả.

Thậm chí cô còn thấy nghi ngờ, cô vẫn rất tự tin chuyện Thịnh Tiện yêu thầm mình, chẳng lẽ là cô nghĩ nhiều ư?
Lục Kinh Yến buồn bực cúi đầu nhìn chằm điện thoại yên tĩnh một lúc lâu, trong lòng bỗng cảm thấy cái gì đó đang thôi thúc.

Cô suy nghĩ hai giây, sau đó tìm WeChat của Tống Nhàn, nhắn cho cô ấy: “Gọi cho tớ đi.


Một phút sau, Tống Nhàn gọi tới, Lục Kinh Yến giả vờ nghe, nói một hai câu rồi ấn giữ nút tắt nguồn.

Màn hình điện thoại đen thui.

Cô ấn hai cái, ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Tiện: “Tống Nhàn tìm em có chút việc gấp, điện thoại của em hết pin rồi, có thể cho em mượn điện thoại của anh dùng một chút không?”
Để làm như thật, cô còn nói: “Anh nhắn WeChat cho Trần Khải đi, bảo cậu ta gửi số Tống Nhàn cho anh, em không nhớ số cậu ấy.


Thịnh Tiện dùng một tay mở mật khẩu rồi đưa cho cô: “Em tự làm đi.


“Cảm ơn anh.

” Lục Kinh Yến cầm lấy điện thoại, tìm tên Trần Khải, vừa giả vờ gõ chữ, vừa nhanh chóng ấn vào phần cài đặt.

Vào điểm truy cập cá nhân, cô liếc nhìn mật khẩu: nishengri.

.


Bình luận

Truyện đang đọc