NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Ngày hôm sau là một ngày sáng sủa, giống như Hoàng đại thúc đã nói, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, mặc quần áo mùa thu cũng không chịu nổi cái rét lạnh của khí trời.

Chung Tử Kỳ mặc quần áo rồi lại tìm cho Triệu Trữ một bộ.

Bởi vì hôm qua trời mưa cho nên đường đi lên trấn rất lầy lộ. Bước từng bước nặng trịch, bước nào cũng đính dầy bùn đất.

Khi mọi người đến trấn Thanh Thuỷ thì Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu đã mở cửa, đang bận rộn bên trong.

"Mọi người đến rồi à? Đường không dễ đi đúng không?" Sắc mặt Hoàng A mẫu hồng hào chào hỏi đám người Triệu A mẫu.

"Đúng vậy, cũng bởi vì muốn kiếm tiền thôi, nếu không thì ta sẽ không đi đâu." Triệu A mẫu không thích quần áo dính bùn.

Mọi người vừa nói chuyện vừa bận rộn làm chuyện của mình.

Tuy trời còn sớm nhưng đã có khách đi vào. Chung Tử Kỳ rãnh rỗi phát hiện thì ra hài tử của Hoàng đại thúc cũng đến đây. Đang đứng cách hắn không xa, nhìn thấy tầm mắt của hắn thì liền nhìn lại, sau đó cất bước đi về phía hắn.

"Ngươi... Có chuyện gì sao?" Chung Tử Kỳ hỏi.

Hoàng Tấn Lỗi nhìn Chung Tử Kỳ rồi nói: "Ta lớn hơn ngươi, gọi ta Lỗi ca là được rồi."

"À... Lỗi ca." Chung Tử Kỳ gọi.

Hoàng Tấn Lỗi ừ một tiếng, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Cám ơn ngươi và phu quân ngươi đã chăm sóc phụ mẫu ta, nếu không phụ mẫu ta sẽ không trải qua những ngày vui vẻ như thế." Đúng là ngày nào cũng vui vẻ.

Chung Tử Kỳ nghe vậy thì liền nói: "Không cần phải cám ơn, Lỗi ca khách sáo rồi, khi ta và phu quân mới vào trấn làm việc, chính là Hoàng đại thúc và Hoàng A mẫu không ngừng giúp đỡ, muốn nói cám ơn thì phải là ta nói mới đúng."

Hoàng Tấn Lỗi lắc đầu, không tranh cãi với Chung Tử Kỳ, hắn đã nghe A mẫu của mình nói qua, tuy rằng là có giúp đỡ, nhưng mà Chung Tử Kỳ cũng trả tiền cho bọn họ, cũng không ai thiếu nợ ai.

"Không nói chuyện này nữa, ta thấy các ngươi rất bận rộn, ta có thể giúp được gì không?" Tuy rằng Hoàng Tấn Lỗi có vẻ hung dữ, nhưng mà tính tình lại rất ôn hoà.

"Thật ra cũng không bận lắm, nhưng mà Lỗi ca có thể bưng thức ăn lên giúp ta, thuận tiện thu tiền là được." Chung Tử Kỳ nói giá cả cho hắn nghe, Hoàng Tấn Lỗi gật đầu ý bảo mình đã nhớ kỹ.

Công việc của Triệu Trữ bị Hoàng Tấn Lỗi giành làm, cho nên hắn liền rãnh rỗi đứng bên cạnh Chung Tử Kỳ nói: "Cũng làm ra hình ra dạng lắm chứ."

Chung Tử Kỳ lơ đểnh: "Cũng có phải việc gì khó đâu."

"Nhưng mà nhìn hắn không giống người có thể làm được việc này."

"Vậy ngươi thấy ta giống sao?" Chung Tử Kỳ hỏi Triệu Trữ.

"Ách..." Triệu Trữ sờ mũi, không thèm nói nữa.

Giữa trưa là thời điểm bọn họ bận rộn nhất, có đôi khi ngay cả cơm cũng không kịp ăn. Cho nên mọi người đều hình thành thói quen, ai đói bụng thì cứ ăn trước, thích ăn cái gì thì ăn, trong tiệm có rất nhiều món, cứ chọn đại một món nào đó rồi ăn là được.

Mấy người trong tiệm không phải đã già thì là còn quá trẻ, cho nên lượng thức ăn cũng không lớn, chỉ có Triệu Thăng là ăn hơi nhiều một chút, còn có Triệu Chính An, lúc trước khi hắn bị ngốc cũng đã ăn rất nhiều rồi. Bởi vì như vậy mà mọi người đều trêu ghẹo hai người đó, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Tấn Lỗi ăn cơm, đột nhiên mọi người đều nghĩ, trước đó hiểu lầm Triệu Thăng và Triệu Chính An rồi.

Thì ra thùng cơm chân chính ở đây!

Hoàng Tấn Lỗi biết lượng thức ăn của mình, cho nên khi hắn lấy bánh quai chèo và bánh quẩy ở chỗ Chung Tử Kỳ thì đều trả tiền, lúc đầu Chung Tử Kỳ còn tưởng hắn lấy cho khách hàng, sau đó mới phát hiện là Hoàng Tấn Lỗi ăn.

Tuy Chung Tử Kỳ ngạc nhiên vì Hoàng Tấn Lỗi ăn nhiều như vậy nhưng cũng không định lấy tiền của hắn. Thế nhưng Hoàng Tấn Lỗi lại khoát tay không nhận tiền Chung Tử Kỳ trả lại.

Hoàng Tấn Lỗi ngồi xuống ghế ăn cháo mà A mẫu của hắn bán.

Tối qua Hoàng A mẫu đã nhìn thấy lượng cơm của hài tử mình, cho nên hắn nói với Hoàng đại thúc: "Phụ thân hài tử, ngươi đi mua cho hài tử chén đậu hũ não đi."

Hoàng đại thúc gật đầu, bưng cho hài tử một chén đậu hũ não, sau đó mọi người liền kinh ngạc, Hoàng Tấn Lỗi biến thức ăn thành khoảng không, tốc độ giống như châu chấu đá nhau, ngay cả mảnh giáp cũng không để lại.

"Người này, nhà bình thường chắc không nuôi nổi quá, một người mà ăn lượng cơm của ba người." Triệu Trữ 囧.

Triệu A mẫu lắc đầu, búng trán hài tử: "Binh lính đều ăn như thế, ta nhớ trước đây ngươi qua nhà đại bá ngươi chơi, nhìn thấy một người ăn uống rất nhiều, ngươi còn bị doạ sợ đến nỗi chui vào lòng ta khóc nức nở, người đó cũng là binh lính."

"Vậy hả, ta không nhớ rõ."

Triệu Trữ thè lưỡi, mấy chuyện đó xảy ra từ hồi còn nhỏ, sao A mẫu hắn lại nhớ rõ như vậy chứ.

"Tuy rằng tiểu tử đó ăn nhiều, nhưng thái độ làm người không tệ." Triệu A mẫu suy nghĩ.

Triệu Trữ nhún vai không để ý lắm rồi chạy ra sau nhà rửa chén.

"Đây."

Hoàng Tấn Lỗi đem chén dơ đặt bên cạnh Triệu Trữ.

Triệu Trữ khẩn trương nhìn hắn, nói: "Để ở đây đi, đem mấy cái này lên đằng trước luôn." Triệu Trữ chỉ vào những cái chén sạch mà hắn đã rửa.

"Ừ."

Hoàng Tấn Lỗi lên tiếng rồi đứng đó không nhúc nhích.

Triệu Trữ nhìn hắn khó hiểu, không biết vì sao hắn còn đứng ở đây.

"Đưa tay ra." Hoàng Tấn Lỗi nhìn Triệu Trữ.

Triệu Trữ vô thức đưa tay phải ra, sau đó liền thấy Hoàng Tấn Lỗi kéo tay áo không biết đã rớt xuống từ khi nào của hắn lên.

"Tay kia nữa."

Triệu Trữ ngây ngốc đưa tay qua, chờ đến khi phản ứng kịp thì Hoàng Tấn Lỗi đã rời đi.

Gương mặt Triệu Trữ lập tức đỏ bừng, cúi đầu nhìn tay áo của mình, cắn cắn môi, tiếp tục rửa bát trong mơ màng.

Triệu Trữ không biết cảnh tượng vừa rồi đã bị Triệu A mẫu vẫn luôn quan sát Hoàng Tấn Lỗi nhìn thấy, hai mắt Triệu A mẫu loé sáng, vẻ mặt mơ hồ đánh giá hai người, sau đó vừa lắc đầu lại gật đàu, không biết là suy nghĩ cái gì.

Hôm nay khi trở về, Chung Tử Kỳ liền cảm thấy Triệu Trữ có vẻ kỳ lạ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, làm cái gì cũng không tập trung, có đôi khi hai má còn đỏ bừng.

Chung Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn Triệu Trữ: "Triệu Trữ, ngươi phát xuân à?"

Triệu Trữ lấy lại tinh thần thì liền giận dữ: "Ngươi mới phát xuân đó!" Sao người này lại có thể nói ra những lời như thế.

Chung Tử Kỳ ngồi xuống: "Nếu ngươi không phát xuân thì tại sao lại làm ra vẻ mặt như thế, ngươi muốn làm gì? Để ý nam nhân nào rồi?"

Triệu Trữ bị Chung Tử Kỳ nói thẳng ra như thế làm cho đỏ mặt: "Ngươi nói gì đó? Cái gì mà nam nhân nào, nhanh đi nấu cơm đi, ta đói bụng rồi!"

Triệu Trữ thẹn quá hoá giận nên liền đẩy Chung Tử Kỳ đi vào nhà bếp.

Chung Tử Kỳ trêu chọc: "Ôi, da mặt thật là mỏng."

Khó có khi Triệu Trữ không líu ríu chuyển động xung quanh hắn, đúng là có vấn đề mà, nhưng mà nếu ngại ngùng thì hắn không nên hỏi, bởi vì sớm muộn gì thì Triệu Trữ cũng sẽ nói thôi.

Trong đầu Triệu Trữ không ngừng hiện lên cảnh tượng vào hôm nay, chủ yếu là bởi vì hắn là ca nhi chưa thành thân, mặc dù làm việc trong cửa tiệm nhưng mà hắn chưa từng tiếp xúc gần gũi với nam nhân xa lạ nào như thế, sao hắn lại không suy nghĩ miên man cho được?

Nhưng mà cũng may là Triệu Trữ là người dễ quên, hắn không để ý chuyện gì quá lâu, cho nên ngay sau đó liền tiếp tục đùa giỡn hi hi ha ha với Chung Tử Kỳ.

* * *

Nói đến Triệu Chính An ở Giang Nam, đây là lần đầu hắn chạy thương với thương đội, bây giờ bọn họ đang nghỉ chân ở một thành thị không lớn, tên là Ung Tuyền, quy mô chỉ lớn hơn thôn trấn một vòng mà thôi, nơi đây có rất nhiều thực vật, nhất là dược vật có giá trị, có thể nói ở đây có những thứ mà những chỗ khác đều không có.

Thủ lĩnh thương đội tên là Trầm Sùng, tất cả mọi người đều gọi hắn là Trầm Gia. Hắn là một trong những thủ hạ tâm phúc của Trầm Dục Bắc. Đối với vị chủ tử đột nhiên xuất hiện là Triệu Chính An, Trầm Sùng không ý kiến gì, hắn đã nghe nói, đây là người nhà của đại thiếu gia, đến từ phương Bắc, muốn học chạy thương.

Lúc đầu Trầm Sùng nhìn thấy tuổi tác của Triệu Chính An không lớn thì tưởng là hắn đến chơi, đi theo bọn họ kiếm một chút tiền. Cho nên cũng không để ý cho lắm.

Nhưng mà suy nghĩ của hắn dần dần thay đổi, thái độ của tiểu tử này khiêm tốn ham học, làm cho người ta rất có hảo cảm, sau đó hắn cảm thấy tiểu tử này rất chín chắn, mấy hôm trước bọn họ có đi qua mấy thị trấn nhỏ, trong đội ngũ của bọn họ cũng có người lần đầu chạy thương, bọn họ đều mua một ít vật cổ quái gì đó, khi đến thành thị khác thì liền bán lấy tiền ăn cơm.

Nhưng mà tiểu tử này chỉ nhìn ngắm chứ không bỏ tiền ra mua, điều này liền làm hắn cảm thấy hứng thú. Hắn muốn nhìn thử xem tiểu tử này muốn làm gì.

Thật ra Triệu Chính An cũng không biết mình muốn làm gì, trước đó hắn không nhìn thấy thứ gì mà hắn cảm thấy có giá trị, cho nên hắn không mua.

Đội ngũ của bọn họ nghỉ ngơi ở một khách điếm trong thành Ung Tuyền. Triệu Chính An nói với Trầm Sùng một tiếng rằng mình muốn đi dạo.

Trầm Sùng gật đầu, khi Triệu Chính An chuẩn bị đi thì hắn liền nói: "Tiểu tử, ở đây có rất nhiều dược liệu, ngươi có thể mang đi một ít."

Triệu Chính An gật đầu: "Cám ơn Trầm Gia đã chỉ bảo, tiểu tử nhớ kỹ."

Thành Ung Tuyền không lớn nhưng mà rất náo nhiệt, Triệu Chính An đi dạo trên đường cái, sau đó liền nhìn thấy dược liệu mà Trầm Sùng nói, lá răng cưa màu xanh, rể cây rất mảnh nhưng lại rậm rạp, quan trọng nhất là nó còn có không ít quả nhỏ màu đỏ, khi sờ vào sẽ cảm thấy hơi cứng, nhưng nghe nói hiệu quả của nó tốt hơn những loại dược liệu khác.

Triệu Chính An hứng thú muốn mua dược liệu này, hắn còn nhớ tuyến đường mà Trầm Sùng cho hắn xem, bên trên ghi lại những nơi mà bọn họ sẽ đi qua, kể lại tình hình ở từng thành trấn, đi qua mấy trạm nữa là sẽ tới một toà thành lớn, nó có bốn cửa thành với những mục đích khác nhau, phạm vi hơn mười dặm ở cửa đông đều là đất đai không có người ở.

Ở xa hơn một chút nữa là quân doanh, nghe nói vùng đó có rất nhiều thổ phỉ, cho nên mới đóng quân ở đó, dùng để tiêu diệt thổ phỉ. Ăn mặc ở và dược liệu đều mua trong thành.

Mà nguyên nhân Trầm Sùng muốn thu mua dược liệu chính là muốn bán cho quân doanh đó, hàng năm đều có thể kiếm được một số tiền lớn. Đương nhiên Triệu Chính An sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cho nên liền bỏ tiền ra mua một đống rồi nhờ người chở về khách điếm.

Sau đó hắn liền đi dạo xung quanh.

"Tiểu ca, mua một cây trâm đi, giá rất rẻ." Người bán hàng là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt tiều tuỵ với râu ria xồm xoàm, cô đơn ngồi xổm ở góc tường, trước mặt trải một tấm vải bố, bên trên là đủ loại trâm cài.

Triệu Chính An đi qua rồi ngồi xổm xuống, cầm lấy một cây trâm gỗ, phát hiện nó được điêu khắc rất tinh xảo, bên trên là hình vẽ sống động, hắn nhớ trong nhà có một cây trâm cũ mà Chung Tử Kỳ thường dùng.

Đúng lúc có thể mua thứ này để tặng cho Chung Tử Kỳ, hắn cảm thấy cây trâm này rất hợp với Chung Tử Kỳ.

"Gói cho ta hai cái." Triệu Chính An nói, ngón tay chỉ vào một cây trâm khác cũng không tệ cho lắm.

Hai mắt nam nhân đó lập tức sáng lên: "Ngươi chờ một lát."

Nam nhân đó ra giá mắc hơn bình thường một chút, nhưng mà Triệu Chính An cảm thấy như vậy cũng đáng giá cho nên liền không cò kè mặc cả, trả tiền xong thì liền rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc