NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Vì sao Trầm Dục Bắc lại nhắc tới chuyện hôn sự?

Này phải nói đến một chuyện vừa xảy ra trước đó không lâu.

Cao Hàn Cẩm rất đẹp, đừng nói là ca nhi, ngay cả tiểu tử nhìn thấy hắn cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Bởi vì hắn giả dạng thành nam nhân, cho nên không ai biết hắn là ca nhi.

Trước đó không lâu, Cao Hàn Cẩm ra ngoài bàn việc buôn bán, đối phương là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, nhưng nếu so với Cao gia bọn họ thì hắn vẫn còn kém hơn một bậc.

Người này, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, ai nhìn thấy cũng không ngờ hắn là sắc lang.

Yêu thích của đời hắn chính là mỹ nhân, bởi vì cấu tạo thân thể của tiểu tử và ca nhi không khác nhau nhiều lắm, cho nên hắn không hề kiêng nể điều gì, mặc kệ là ca nhi hay là tiểu tử thì cũng ăn được.

Từ khi bắt đầu bàn sinh ý với Cao Hàn Cẩm, hắn liền thèm nhỏ dãi không thôi, trong lòng lột trần Cao Hàn Cẩm vô số lần nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nghiêm trang, Cao Hàn Cẩm không giống như Cao Phù Duyệt có thể nhìn ra được người nào gian trá khác thường, hắn cũng chỉ mới tiếp nhận việc buôn bán hơn một năm nay, sao có thể có được kinh nghiệm phong phú như thế, cho nên hắn không biết nam nhân đó đánh chủ ý quỷ quái vào mình.

Cho đến hôm nay bọn họ ăn cơm ở tửu lâu, bởi vì việc bàn bạc rất tốt, đối phương cũng sắp về nên mời Cao Hàn Cẩm đến ăn cơm. Dù sao thì cũng là đối tác cho nên Cao Hàn Cẩm cũng không nghĩ nhiều.

"Đến, Cẩm thiếu, tại hạ kính ngươi một ly." Nam nhân rót rượu cho Cao Hàn Cẩm, sau đó bưng chung rượu của mình lên.

"Được, cụng ly." Cao Hàn Cẩm không hề nghĩ ngợi mà uống một hơi cạn sạch.

Ý cười của hắn càng sâu.

Cao Hàn Cẩm và hắn bắt đầu ăn cơm, nhưng mà chưa ăn được hai ngụm thì Cao Hàn Cẩm liền cảm thấy kỳ lạ, sao người hắn lại nóng như vậy, hắn phẩy phẩy cổ áo nhưng vẫn là vô ích, hắn cảm thấy ngày càng nóng, nơi nào đó cũng xảy ra biến hoá, trong lòng hắn còn xuất hiện khát vọng, Cao Hàn Cẩm vô cùng sợ hãi, cho dù có ngu ngốc hơn nữa thì hắn cũng phát hiện ra rằng tình huống không phù hợp, hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân đang cười, phẫn nộ hỏi: "Ngươi bỏ thuốc trong rượu?"

"Đúng vậy, là ta làm. Vậy thì sao? Ngươi có muốn hét lên không? Để những người khác nhìn thấy dáng vẻ động dục của đại thiếu gia Cao gia?" Nam nhân đó nói, sau đó đứng dậy đi tới, ý đồ gây rối.

Cao Hàn Cẩm thở hổn hển, bàn tay nắm chặt: "Ngươi thật là đê tiện, ngươi không sợ sau này ta sẽ làm cho ngươi táng gia bại sản, hay là giết ngươi sao?"

Nam nhân cười cười: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, sau này trên người ngươi sẽ có dấu vết của ta." Nói xong liền dùng bàn tay heo muốn sờ mặt Cao Hàn Cẩm, Cao Hàn Cẩm thừa dịp hắn không phòng bị liền đá vào hạ vị hắn, nam nhân kia không chú ý nên bị đá cho lảo đảo, quỳ trên mặt đất, tuy Cao Hàn Cẩm là ca nhi, nhưng mà từ nhỏ đã được nuôi dạy như người thừa kế, vẫn được dạy một ít công phu quyền cước, mặc dù lúc này hắn không có sức lực, nếu không thì đối với người miệng cọp gan thỏ thế này, hắn chỉ cần một cước là có thể đánh ngất.

Thừa dịp nam nhân đó khuỵ xuống một lát, Cao Hàn Cẩm liền dùng hết khí lực toàn thân chạy ra bên ngoài, tửu lâu này là của Trầm gia, chưởng quầy đều biết mặt hắn, cho nên hôm nay hắn mới tới đây một mình, nếu không thì hắn sẽ dẫn A Trác theo.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!!" Nam nhân đó vội vàng đứng dậy đuổi theo, hắn không ngờ Cao Hàn Cẩm còn sức để phản kháng.

"Khách quan, không nên ầm ĩ trong điếm." Tiểu nhị chạy đến nói.

Nam nhân đó nhìn thấy Cao Hàn Cẩm biến mất thì chỉ có thể tức giận mắng chửi một câu, không ngờ vịt nấu chín mà còn bay mất, nhất định Cao Hàn Cẩm sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn quay về tửu lâu, thu dọn hành lý rồi vội vàng rời đi.

Còn bên này, Cao Hàn Cẩm yếu ớt ngả nghiêng chạy đi, hắn cảm thấy lý trí này ọ đều biến mất hết rồi, cả người nóng đến khó chịu.

"Chủ tử, là Cẩm thiếu gia." Cách đó không xa, có hai người đang đi tới, một người trong đó chính là Trầm Dục Bắc.

Người nói chuyện là tiểu tư của Trầm Dục Bắc.

Trầm Dục Bắc nhìn lại, đúng là Cao Hàn Cẩm!

Hắn nhíu mày, trực giác cảm thấy không thích hợp, vội vàng chạy đến kéo tay người nọ: "Hàn Cẩm, sao vậy?"

Đập vào mắt Trầm Dục Bắc chính là vẻ mặt đỏ bừng và ánh mắt mơ màng của Cao Hàn Cẩm. Trầm Dục Bắc cũng là tay già đời trên thương trường, có tình huống gì mà hắn chưa gặp qua đâu, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được, Cao Hàn Cẩm trúng xuân dược.

"Hàn Cẩm... Hàn Cẩm... Ngươi thế nào?" Trầm Dục Bắc vỗ vỗ hai má Cao Hàn Cẩm.

Không biết có phải Cao Hàn Cẩm nghe thấy giọng nói của Trầm Dục Bắc hay không, hắn tủi thân nức nở hai tiếng: "Ta khó chịu... A Bắc..."

Trầm Dục Bắc không biết nên làm gì, đành phải ôm Cao Hàn Cẩm, chỗ này gần Trầm phủ hơn, cho nên bọn họ chỉ có thể quay về Trầm phủ.

Cao Hàn Cẩm đã bị xuân dược biến thành người hoàn toàn mất hết lý trí, hắn phát hiện tay mình không bị trói buộc thì liền bắt đầu cởi quần áo, Trầm Dục Bắc vội vàng ngăn cản, không ngờ Cao Hàn Cẩm lại giống như bạch tuột có tám chân, bò lên người hắn: "A Bắc... A Bắc... Khó chịu... Ô ô..."

Cao Hàn Cẩm không ngừng thì thào tự nói.

Trầm Dục Bắc nhìn thấy Cao Hàn Cẩm như thế, thở dài một tiếng, cởi quần áo, cởi hài rồi leo lên giường.

Một lát sau, bên trong liền truyền ra tiếng rên rỉ thoải mái của Cao Hàn Cẩm. Vang lên cả đêm.

Sáng hôm sau, khi Cao Hàn Cẩm tỉnh lại, vẻ mặt hắn vẫn rất mơ màng, hoàn toàn không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ chuyện hắn bị tên biến thái chết tiệt kia bỏ thuốc, chẳng lẽ tên biến thái đó đắc thủ rồi sao?

Cử động thân thể đau nhức, Cao Hàn Cẩm nghĩ như thế.

Nhưng mà khi hắn cẩn thận đánh giá bài trí xung quanh, hắn phát hiện đây là nhà của Trầm Dục Bắc, chẳng lẽ tối qua người ấy ấy với hắn chính là... Trầm Dục Bắc?

Cao Hàn Cẩm vui vẻ, sau đó suy nghĩ liền được chứng minh, bởi vì Trầm Dục Bắc đi từ ngoài vào, nhìn thấy hắn nằm trên giường trợn mắt thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại còn rất bình tĩnh nói: "Ngươi tỉnh, ngồi dậy ăn chút gì đi."

Cao Hàn Cẩm ngại ngùng nhìn tới nhìn lui: "Ngươi... Tối qua chúng ta..."

Vẻ mặt Trầm Dục Bắc rất nghiêm túc: "Ta sẽ phụ trách." Hắn không phải loại người gặp chuyện sẽ bỏ chạy. Nếu đã xảy ra, vậy hắn sẽ gánh vác, huống chi Cao Hàn Cẩm còn đợi hắn nhiều năm như vậy. Bây giờ hắn đã giải đáp được khúc mắt rồi, không thể để mọi chuyện rối rắm như trước nữa.

Cao Hàn Cẩm bĩu môi, từ vẻ mặt của Trầm Dục Bắc, hắn nhìn ra được Trầm Dục Bắc không hề vui vẻ, cũng không muốn thành thân với hắn, ngay cả trái tim đang loạn nhịp cũng bình tĩnh lại, nói rầu rĩ: "Ngươi cũng không muốn nó xảy ra, chuyện này là do ta, không thể để ngươi chịu trách nhiệm được, ngược lại ta còn muốn cám ơn ngươi. Ta sẽ không ép ngươi."

Trầm Dục Bắc lắc đầu thở dài: "Là ta tự nguyện, ngươi chờ ta nhiều năm như vậy, cũng nên có kết quả rồi."

Cao Hàn Cẩm khóc trong vui sướng, gục vào lòng Trầm Dục Bắc. Cuối cùng thì hắn cũng đợi được, hắn cứ tưởng Trầm Dục Bắc là tảng đá, cuối cùng thì bây giờ cũng hoà tan rồi.

"Ngươi chờ ta, phụ thân và A mẫu của ta đều đang ở phương Bắc, mai ta sẽ đến đó thương lượng hôn sự của chúng ta, ngươi ở nhà chờ ta đến cửa cầu hôn đi." Trầm Dục Bắc nói.

"Được, ta chờ ngươi." Đương nhiên là Cao Hàn Cẩm sẽ không có ý kiến gì.

064 "ؽ

Bình luận

Truyện đang đọc