NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Tiệc đầy tháng đi qua, cuộc sống của Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ liền khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có một điều không yên tĩnh chính là, trong nhà náo nhiệt hơn rất nhiều, mỗi ngày sẽ xảy ra màn tranh đoạt tôn tử của Trầm phụ và Trầm A mẫu, Tiểu Thư Nhan thì rất ngoan ngoãn, đặt ở chỗ Trầm phụ hay Trầm A mẫu thì Chung Tử Kỳ cũng rất yên tâm, chỉ có buổi tối mới để bảo bảo ngủ chung với bọn họ, Trầm phụ và Trầm A mẫu đã lớn tuổi rồi, nếu bảo bảo quậy thì buổi tối hai người sẽ ngủ không ngon, cứ vậy mãi thì thân thể sẽ không chịu nổi.

Tiểu Thư Nhan vừa mới sinh được mấy tháng thì hài tử của An Bình cũng ra đời, việc sinh nở thuận lợi hơn Chung Tử Kỳ, chỉ có một canh giờ liền thuận lợi sinh ra, là một tiểu tử béo tròn, làm đám người Triệu A mẫu vui muốn chết, trạng thái của Triệu Thăng thì giống như Triệu Chính An khi đó, nếu không phải hắn ít nói thì nhất định hắn sẽ ẵm hài tử đi xung quanh khoe khoang.

Tên của hài tử Triệu Thăng và An Bình cũng do Trầm phụ đặt, người trong thôn đều truyền bá rằng Trầm phụ có học thức uyên bác, là nhân vật lợi hại, cho nên đa số người nhìn thấy Trầm phụ đều kính trọng theo bản năng.

Triệu A mẫu và Triệu Bảo cũng biết đặt cái tên như Bình hay An thì quá khó nghe, cho nên hai người thương lượng rồi đi tìm Trầm phụ, bình thường hai nhà cũng thường xuyên qua lại, bọn họ cũng đã quen thân với Trầm phụ và Trầm A mẫu rồi, đối với Trầm phụ và Trầm A mẫu không khác biệt tuổi tác với phụ mẫu nhà mình cho mấy, Triệu Bảo và Triệu A mẫu đều kính trọng từ sâu trong lòng, tuy rằng không biết thân phận của bọn họ, nhưng Triệu A mẫu cảm thấy điều đó không quan trọng, quan trọng là... Trầm phụ và Trầm A mẫu sống như dân chúng bình thường, cư xử thoải mái với bọn họ, chưa từng khinh bỉ nông dân thô thiển, như vậy là đủ rồi.

Trầm phụ đặt cho hài tử của Triệu Thăng cái tên rất êm tai, tên là Triệu Hoà Duệ, chính là hy vọng hài tử không nên thành thật chất phác như phụ thân hắn, trong vẻ ôn hoà phải có khí phách.

Triệu Thăng và An Bình nghe xong đều cảm thấy cái tên này có ý nghĩa rất tốt, cho nên liền đặt tên này, Triệu Hoà Duệ.

Triệu A mẫu còn cố ý tới hỏi Chung Tử Kỳ có muốn định hôn hay không, hai nhà thân thiết như vậy, nếu định hôn thì rất tốt, quan hệ càng thêm gần gũi.

Chung Tử Kỳ không cần suy nghĩ đã từ chối, hắn không muốn hài tử bị hôn nhân trói buộc, giống như A mẫu của hắn, hay là nguyên thân này, đây là mặt trái của vấn đề, cho nên hắn hy vọng hài tử có thể tìm được người mình thích, hai người nguyện ý yêu thương quý trọng nhau. Chứ không phải là bước lên vết xe đổ của người đi trước.

Trầm phụ và Trầm A mẫu cũng đồng ý với quyết định của Chung Tử Kỳ, trải qua chuyện của đại ca nhi, bọn họ đã hiểu được rằng việc không thể thì không nên ép buộc, con cháu đều có phúc của con cháu, bọn họ không cần phải nhúng tay vào, nếu không thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Trên giường, Tiểu Thư Nhan nhỏ bé không biết thân nhân của hắn đã suy nghĩ cho tương lai của hắn thế nào, lúc này hắn đang nằm trên giường ngủ rất ngon, khoé môi có một chút nước miếng, thỉnh thoảng cánh tay nhỏ nhắn còn cử động qua lại, sau đó tiếp tục ngủ say.

Không lâu sau Triệu A mẫu liền đem đến tin tức tốt, Triệu Trữ mang thai, đúng là càng thêm nhiều tin vui, Hoàng A mẫu không cho Triệu Trữ giúp đỡ nữa, để hắn ở nhà yên tâm mà dưỡng thai, giống như Chung Tử Kỳ lúc trước, cuộc sống của sâu gạo.

Tuy rằng nhàm chán nhưng mà Triệu Trữ lại rất vui vẻ chịu đựng, bởi vì hắn sa vào sủng ái của Hoàng Tấn Lỗi rồi.

Khi Tiểu Thư Nhan sáu tháng tuổi, Triệu Chính An quyết định dời công xưởng bánh quẩy và bánh quai chèo về thôn Triệu Gia, xưởng thịt kho của bọn họ rất lớn, việc làm thịt kho chỉ chiếm một nửa, một nửa còn lại hoàn toàn đủ cho đám người Triệ Tuyết Mai làm bánh quai chèo và bánh quẩy.

Tửu lâu trong trấn Thanh Thuỷ cũng có thể chạy xe ngựa đến thôn Triệu Gia nhận hàng, việc này cũng không phiền phức.

Nhưng mà điều làm cho Triệu Chính An cảm thấy không thích hợp chính là Vương Kế Thành, lúc đầu thì Triệu Chính An còn nghĩ là Vương Kế Thành không nỡ rời đi, nhưng qua lâu như vậy rồi, không nỡ cái quái gì nữa, chắc chắn là Vương Kế Thành có chuyện, làm một hạ nhân, hắn có thể lừa dối bất kỳ ai, nhưng không thể giấu diếm chủ tử của mình.

Cho nên hôm nay Triệu Chính An gọi Vương Kế Thành đến: "Gần đây ta thấy thúc không yên lòng, có chuyện gì sao?"

Vương Kế Thành lập tức chắp tay cúi đầu: "Thiếu gia, thuộc hạ không có chuyện gì, ngài không cần lo."

"Thành thúc, có chuyện gì thì thúc cứ nói thẳng, thúc che giấu như vậy, ta sẽ nghĩ đến chuyện xấu."

Vương Kế Thành vừa nghe liền biết mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, hắn đâu dám giấu diếm gì nữa, lập tức khai hết.

Thì ra là, Vương Kế Thành thích một người, người này Triệu Chính An cũng biết, chính là Triệu Lan, cho nên Vương Kế Thành mới không nỡ rời đi, bởi vì ở đó rất gần Triệu Lan.

Triệu Chính An nghiêm mặt một lát rồi hỏi cực kỳ bất đắc dĩ: "Chuyện xảy ra khi nào? Ý tứ của Lan ca là gì?" Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ mùa xuân của Vương Kế Thành đến.

Vương Kế Thành gãi đầu cười ngu si: "Gần đây thôi, ta cũng không biết Lan ca nhi nghĩ thế nào."

Hắn và Triệu Lan quen biết nhau thế này, Triệu Lan bán bánh quẩy và bánh quai chèo trong tiệm, hắn lại cung cấp bánh quẩy và bánh quai chèo, cho nên Triệu Lan thường xuyên đến công xưởng lấy hàng, hai người độc thân gặp nhau, còn có hảo cảm với nhau, lâu dài liền không tránh được việc tình cảm khác thường.

Tuy rằng Vương Kế Thành hiểu lòng mình, nhưng lại không biết Triệu Lan nghĩ thế nào, hắn cũng không dám hỏi, bởi vì hắn và Triệu Lan kém nhau nhiều tuổi, hắn sợ Triệu Lan sẽ ghét bỏ hắn... Ghét bỏ hắn là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.

Triệu Chính An biết được suy nghĩ của Vương Kế Thành thì liền về nhà thương lượng với Chung Tử Kỳ, cuối cùng quyết định để Chung Tử Kỳ đi hỏi Triệu Lan.

Hôm nay, Triệu Lan về nhà chưa được bao lâu thì Chung Tử Kỳ tìm đến, Triệu Lan nhìn thấy hắn thì kinh ngạc: "Sao Kỳ ca nhi lại đến đây?" Phải biết rằng Chung Tử Kỳ rất ít khi tới đây.

Chung Tử Kỳ cười cười: "Đương nhiên là có việc muốn nói với Lan ca."

"Chuyện gì? Chúng ta vào nhà rồi nói đi."

Triệu Lan và Chung Tử Kỳ đi vào nhà. Chung Tử Kỳ lập tức nói thẳng: "Lan ca, ngươi là ca nhi, sống một thân một mình cũng không dễ dàng, có ý định tìm người bầu bạn chưa?"

Triệu Lan ngạc nhiên khi Chung Tử Kỳ hỏi như vậy, sau đó liền lắc đầu: "Sống một mình cũng rất tốt, một người ăn no cả nhà không đói bụng."

"Lan ca đã từng thành thân rồi, chắc cũng biết trong nhà có nam nhân thì tốt thế nào, tuy rằng việc hôn nhân không được như ý muốn, nhưng mà cũng không thể để bọn họ nhìn thấy chúng ta sống không tốt, đúng không?"

Đương nhiên là Triệu Lan hiểu được. Nhưng mà bởi vì đã từng trải qua, cho nên hắn không tin người khác, cũng không muốn làm quen với người xa lạ.

"Quên đi, Tử Kỳ, ta là một ca nhi bị hưu, ai dám thú ta chứ, cho dù có gả được cũng bị người ta khinh thường." Triệu Lan nói.

"Ngươi đừng vội phủ định, nghe ta giới thiệu là ai trước đã."

"Là ai?"

Chung Tử Kỳ cười hê hê: "Người đó chính là... Chính là Thành thúc."

Triệu Lan lập tức sửng sốt: "Ngươi có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ, Thành thúc là người có khả năng, tính tình kiên định lại không nhỏ nhen, còn không phụ không mẫu, ngươi qua đó thì không sợ bị ghét bỏ hay là xem thường. Điều duy nhất không xứng chính là cách biệt tuổi tác, không biết ngươi có chấp nhận hay không?"

Triệu Lan mờ mịt nhìn phía trước.

Chung Tử Kỳ hỏi: "Lan ca, ngươi lo lắng điều gì?"

"Ta... Ta còn chưa chuẩn bị cho tốt." Triệu Lan nói, trải qua một lần hôn nhân thất bại, hắn thật sự sợ hãi, tuy rằng hắn biết Vương Kế Thành là người tốt, nhưng hắn không dám bước đến.

"Có gì mà phải chuẩn bị chứ, ngươi và Thành thúc thường xuyên tiếp xúc, ngươi phải hiểu rõ thái độ làm người của Thành thúc mới phải, chắc chắn Thành thúc sẽ đối xử tốt với ngươi, không nên do dự nữa, hai người ở chung, nếu không thích hợp thì tách ra là được rồi, cũng không sao. Ngươi đó, việc gì nên buông thì buông đi, ngươi không mở lòng, người khác cũng không thể đi vào."

Triệu Lan im lặng suy nghĩ một lát, hắn không thể không thừa nhận rằng Chung Tử Kỳ nói rất đúng, hắn không nên sống mãi trong quá khứ, chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy đáng sợ, nhiều năm như vậy rồi, có lẽ hắn nên chấp nhận người khác.

"Vậy... Hắn đồng ý không?" Triệu Lan do dự.

Chung Tử Kỳ thấy có cửa thì liền nói: "Đương nhiên là Thành thúc đồng ý rồi, nếu không thì ta cũng không dám đến đây."

Triệu Lan gật đầu, không biết nên nói cái gì cho tốt.

Chung Tử Kỳ đứng dậy cho Triệu Lan thời gian suy nghĩ: "Lan ca, ta về trước, mai cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi và Thành thúc đi dạo phố đi, tiếp xúc thử sao."

"... Được." Nửa nhịp sau Triệu Lan mới phản ứng lại. Chờ đến khi hắn tỉnh táo thì Chung Tử Kỳ đã về rồi.

Buổi chiều, Chung Tử Kỳ về đến nhà, Triệu Chính An lập tức hỏi: "Thế nào? Lan ca nói thế nào?"

Chung Tử Kỳ nhìn thoáng qua Tiểu Thư Nhan đang ngủ, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của bảo bảo rồi nói: "Thành công, Lan ca đồng ý rồi, ngươi đi nói với Thành thúc là ngày mai mời Lan ca đi dạo phố đi, nói hắn nhớ mua quà cho lan ca. Đừng có mà chất phác quá."

Triệu Chính An gật đầu: "Ta đi báo cho hắn một tiếng."

"Được." Chung Tử Kỳ gật đầu.

Vương Kế Thành vừa nghe nói Chung Tử Kỳ đã giải quyết xong mọi chuyện thì rất vui, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu với hai vị thiếu gia, nhưng mà Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ lại không thích điều đó.

Hôm sau, sáng sớm Vương Kế Thành liền mời Triệu Lan vào trấn dạo phố, Chung Tử Kỳ không lo cho hai người đó chút nào, bởi vì hắn cảm thấy hai người này có thể thành công, Triệu Lan cũng có hảo cảm với Vương Kế Thành, chỉ cần có hảo cảm là được rồi.

Quả nhiên, buổi chiều khi Vương Kế Thành xuất hiện, khoé miệng cong đến mang tai, rõ ràng là hiệu quả rất đáng mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc