NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Thời gian trôi qua rất nhanh, khi việc buôn bán của Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An đi vào quỹ đạo thì tiết Mang Chủng* cũng đã tới.

*Vào ngày mùng 5, 6, 7 của tháng 6, ý nghĩa của tiết khí này, đ ối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Ngũ cốc trổ bông.

Chung Tử Kỳ đã mang thai được sáu tháng rồi, không thể giúp đỡ mọi người cấy mạ được, nhưng mà cho dù hắn muốn làm thì Triệu Chính An cũng không đồng ý.

Cũng may là trong nhà không có nhiều đất, chỉ có ba mẫu, Triệu Chính An tìm thêm hai người nữa là có thể làm xong trong một ngày.

Bây giờ Trầm phụ và Trầm A mẫu đã sống ở thôn Triệu gia luôn rồi, Hồng Ảnh thì về Trầm phủ, đại quản gia vẫn ở lại xử lý những chuyện vụn vặt.

Lúc đầu người trong thôn đều ngạc nhiên vì trong nhà Chung Tử Kỳ xuất hiện ba người xa lạ, sau đó biết được đó là ngoại công và ngoại bà của Chung Tử Kỳ thì dần quen với việc bọn họ thường xuyên đi lại trong thôn, có người tinh ý phát hiện không biết từ khi nào mà ngoại công của Chung Tử Kỳ lại thường xuyên tán gẫu với Lý Chính, có người hiếu kỳ đến hỏi bọn họ nói gì, bởi vì từ trước đến nay chưa từng thấy Lý Chính ôn hoà với ai như thế, còn là người xa lạ từ nơi khác đến.

Lý Chính chỉ nói một câu làm cho ngươi mơ màng: "Trầm Trác Văn tiên sinh là người có học vấn..."

Lý Chính chỉ ngẫu nhiên nói chuyện với Trầm phụ rồi phát hiện ra hắn là người có học vấn, Lý Chính cảm thấy Trầm Trác Văn rất uyên bác, cách nói chuyện và cử chỉ đều không giống người bình thường, Lý Chính cảm thấy Trầm Trác Văn không đơn giản, không phải thôn phu bình thường, còn có phu lang của hắn nữa, đều là hai người không đơn giản, nhưng mà Lý Chính có đoán thế nào cũng không đoán được thân phận của bọn họ.

"Người tìm được người cấy mạ chưa? Ngày mai bắt đầu rồi."

Chung Tử Kỳ nằm trên giường nói chuyện với Triệu Chính An.

Triệu Chính An vuốt bụng Chung Tử Kỳ cảm nhận cử động bên trong: "Tìm được rồi, đến lúc đó trả mấy văn tiền công là được."

Chung Tử Kỳ gật đầu, sau đó đập bàn tay không yên phận của Triệu Chính An: "Sờ cái gì mà sờ, ngủ đi."

Từ khi mang thai được sáu tháng đến nay, không biết bắt đầu từ ngày nào mà sinh mệnh trong bụng bắt đầu cử động, hắn sẽ trở mình, đá chân, đánh quyền tỏ rõ sự tồn tại của bản thân, lúc đầu Chung Tử Kỳ cũng hơi phản cảm nhưng sau liền cảm thấy kỳ lạ, cho đến bây giờ là chờ đợi trong thích thú, có thể nói là trong lòng Chung Tử Kỳ đã biến hoá vài lần.

Điều đó làm Triệu Chính An rất vui vẻ, lúc trước hắn cảm thấy Chung Tử Kỳ không thích hài tử, nhưng mà từ sau khi chậm rãi làm quen thì hắn không còn nhìn thấy phiền chán trong mắt Chung Tử Kỳ nữa, mà là yêu thương, còn có chờ mong sự ra đời của hài tử.

"Ngủ... Ngủ đi... Mai còn phải dậy sớm làm việc."

Chung Tử Kỳ trừng Triệu Chính An, cảnh cáo hắn không được xằng bậy, nhưng mà mỗi khi Triệu Chính An có ý nghĩ xấu thì không phải Chung Tử Kỳ nói dừng là dừng được.

Triệu Chính An giống như bạch tuột có tám chân quấn chặt lên người Chung Tử Kỳ, tay chân nhanh nhẹn cởi áo Chung Tử Kỳ, sau đó bắt đầu vận động có quy luật.

Từ khi Chung Tử Kỳ mang thai, ba tháng đầu phải cấm chuyện phòng the, điều đó làm Triệu Chính An khổ không sao kể hết, rất vất vả mới chờ được đến khi có thể khai trai, thân thể Chung Tử Kỳ lại không thể chèn ép quá mức, lần nào cũng làm Triệu Chính An bất mãn không thôi.

Ngày thứ hai, sau khi Chung Tử Kỳ tỉnh dậy thì Triệu Chính An đã đi rồi, trong nhà chỉ còn lại hắn và Trầm A mẫu.

"Tổ mẫu, tổ phụ đâu?" Chung Tử Kỳ vừa ngáp vừa xoa thắt lưng.

Trầm A mẫu hâm nóng thức ăn tối qua đã làm rồi bưng lên bàn, bây giờ hắn gần như là nhập gia tuỳ tục rồi, ngay cả cơm mà cũng biết nấu, tuy rằng kém xa Chung Tử Kỳ nhưng mà cũng có thể ăn được, đây là lần đầu hắn xuống bếp trong gần năm mươi năm, bởi vì hắn xuất thân là ca nhi nhà danh giá, Tương gia nắm giữ việc buôn bán tơ lụa Giang Nam chính là nhà hắn, từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, đừng nói là nấu cơm, ngay cả ăn cơm cũng được phụ mẫu đút cho, bây giờ đến đây mới chậm rãi học được cách làm, nhìn thấy người khác ăn đồ mình nấu thì liền có cảm giác rất thành tựu.

"Hắn à, đi bộ đến chỗ làm thịt kho rồi, không cần quan tâm hắn đâu, hắn không thích ngồi yên."

"Dạ... Sao tổ mẫu không ăn?" Chung Tử Kỳ vừa ăn vừa hỏi.

Trầm A mẫu cười: "Ăn rồi. Hài tử Chính An dậy rất sớm, cho nên ta ăn với hắn rồi."

"Dạ... Cơm trưa để ta làm cho, sau đó đem qua cho hắn, ba người đó phải làm cả ngày mới xong."

Nguyên nhân mà bọn họ giữ lại ba mẫu đất không bán đi là vì lương thực mỗi khi thu hoạch đủ cung cấp cho hắn và Triệu Chính An ăn. Bây giờ lại nhiều thêm ba người, đương nhiên là không đủ ăn, nhưng mà để đó cũng không thua lỗ gì nên mới giữ lại.

Cơm nước xong, Chung Tử Kỳ và Trầm A mẫu liền đi ra ngoài, đi dạo một vòng đến nhà làm thịt kho, chỗ này có đại quản gia và Trầm phụ chăm nom nên không có vấn đề gì, hai người đó đều đã thành tinh rồi, rất biết cách nắm bắt lòng người.

Ánh mắt ai khác lạ, ai mờ ám thì bọn họ đều nhìn ra. Đây là cảnh giới mà Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ không đạt được.

Chung Tử Kỳ và Trầm A mẫu lại đi dạo xung quanh nhà bọn họ, bây giờ chỗ nào cũng có người, ngoại trừ lão nhân và tiểu hài tử, chỉ cần trong nhà có đất vườn thì lúc này đều đang vội vàng cấy mạ.

Dọc theo đường đi gặp không ít người, thỉnh thoảng có vài người trong thôn, chỉ cần quan hệ không quá xấu thì đều chào hỏi nhau.

Hai người đi một lát thì đến bờ ruộng, Triệu Chính An và hai người kia ở rất xa, Chung Tử Kỳ cũng gọi hắn, thế nhưng lại đụng mặt với cả nhà Vương Thuý Hoa, sắc mặt Vương Thuý Hoa và Triệu Thành đều rất bất mãn, làm như không phát hiện mà tiếp tục cấy mạ.

Miệng Vương Thuý Hoa không ngừng động đậy, có lẽ là đang mắng chửi Chung Tử Kỳ.

Lúc trước khi nghe nói ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Chung Tử Kỳ tìm đến, Vương Thuý Hoa và Chung gia bên kia đều chạy tới lôi kéo làm quen, bị Trầm phụ và Trầm A mẫu đã biết rõ mọi chuyện mắng cho chạy về nhà, từ đó làm như không quen biết nhau.

Đi một thêm một vòng rồi Chung Tử Kỳ và Trầm A mẫu liền về nhà, dọn dẹp nhà cửa một lát thì đã đến giữa trưa, Chung Tử Kỳ vội vàng xuống bếp nấu một món thịt xào và một món chay, Chung Tử Kỳ biết Triệu Chính An là người theo chủ nghĩa ăn thịt, phải ăn thịt mới có sức làm việc cho nên hắn mới làm thịt xào cho Triệu Chính An.

Hai người thợ làm công kia cũng rất vui vẻ vì có thể cọ được một bữa cơm trưa thơm ngon, sau khi ăn xong còn nói với Triệu Chính An rằng sau này có việc gì cần làm thì cứ gọi bọn họ.

Triệu Chính An cười cười không đáp lại.

Buổi chiều khi về nhà, Triệu Chính An liền nói chuyện này với Chung Tử Kỳ: "Ngươi không thấy hai mắt toả sáng của bọn họ đâu, còn nói lần sau có gì cần làm thì cứ gọi bọn họ, ta cảm thấy, lần sau ngươi cứ bộc lộ tài năng thì ta cũng không cần phải trả tiền công cho bọn họ nữa."

"Lần sau để ngươi làm." Chung Tử Kỳ giận rôi. Chẳng phải bởi vì không muốn thiếu nợ tình nghĩa của người ta nên hắn mới mướn người làm sao.

"Hê hê, aii, đừng nói nữa, cấy mạ thật là mệt, may mà ngươi không làm, thắt lưng ta sắp gãy luôn rồi." Triệu Chính An đấm thắt lưng.

"Lên giường đi ta xoa bóp cho ngươi." Chung Tử Kỳ vỗ giường kêu hắn đi lên.

Triệu Chính An cởi hài rồi leo lên giường, Chung Tử Kỳ ngồi trên người Triệu Chính An xoa bóp cho hắn.

"Thế nào? Dùng sức như vậy được không?" Chung Tử Kỳ ấn thắt lưng cho Triệu Chính An.

Triệu Chính An híp mắt lầm bầm: "Ư... Thoải mái... Chính là chỗ đó... Ư."

Trầm phụ và Trầm A mẫu ngoài cửa liếc nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, người trẻ tuổi thật là, sao không biết tiết chế như thế chứ, ban ngày tuyên dâm thì còn ra thể thống gì.

Trong phòng, Chung Tử Kỳ vỗ lưng Triệu Chính An: "Có thể đừng có kêu rên... Giống như phát xuân được không."

Triệu Chính An nói lười nhác: "Đúng là có hơi..."

Chung Tử Kỳ suy nghĩ một lát rồi đen mặt nhéo Triệu Chính An.

Triệu Chính An lập tức cầu xin tha thứ.

Tháng năm đã qua, khi tháng sáu vừa tới thì Triệu A mẫu và Hoàng A mẫu đã chọn được ngày, tháng bảy sẽ cho Triệu Trữ và Hoàng Tấn Lỗi thành thân.

Vào khoảng tháng sau, đột nhiên Trầm Dục Bắc lại đến đây, đến mà không nói trước tiếng nào, khi hắn xuất hiện ở cửa nhà Triệu gia còn làm mọi người kinh ngạc một lúc lâu.

"Tiểu cữu... Sao ngươi đến mà không nói với chúng ta tiếng nào!" Chung Tử Kỳ nói.

"Nói để ngươi và Chính An đến đón à, mắc công, cũng không phải ta không biết nhà." Trầm Dục Bắc cười nói.

"Vậy tiểu cữu đến đây... Nhà bên kia có sao không?" Chung Tử Kỳ biết sản nghiệp của Trầm gia không thể không có người canh giữ.

"Đúng vậy? Tiểu cữu... Lần này đến có thể ở lại bao lâu?" Triệu Chính An cũng hỏi.

"Lần này đến... Có lẽ là sẽ ở lại bốn năm ngày, ta đến xem thử các ngươi thế nào."

Trầm phụ nhíu mày nhìn Trầm Dục Bắc: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Đều là người một nhà, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng, việc buôn bán xảy ra vấn đề gì sao?"

Mọi người sửng sốt, không ngờ Trầm phụ lại nói như vậy, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì hay sao?

"Hài tử... Xảy ra chuyện gì rồi? Ngươi đừng gạt ta và phụ thân ngươi, cứ nói đi!" Trầm A mẫu cũng sốt ruột, vội vàng hỏi han.

Trầm Dục Bắc dở khóc dở cười: "Mọi người không cần lo lắng, việc buôn bán rất tốt!"

Mọi người nghe thấy như thế thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy sao ngươi lại đến đây? Chắc chắn là có chuyện muốn gạt chúng ta." Trầm A mẫu rất hiểu hài tử của mình, hắn biết Trầm Dục Bắc có chuyện muốn nói.

Trầm Dục Bắc trầm ngâm một lát rồi nói chậm rãi: "Đúng là có một chuyện muốn thương lượng với mọi người."

"Chuyện gì?"

Trầm Dục Bắc cười: "Chuyện của ta..."

"Hả?" Mọi người không hẹn mà cùng ngây người.

"Tình huống gì đây? Tiểu tử thối, ngươi nói rõ ràng cho ta?!" Trầm phụ đập bàn, việc này cũng quá đột ngột rồi, nhiều năm như vậy, hắn liên tục giới thiệu ca nhi cho Trầm Dục Bắc nhưng đều bị Trầm Dục Bắc từ chối, sao hôm nay lại muốn thành thân? Kỳ quái, là ai có mị lực như thế!

"Nhi tử, ngươi nhìn trúng ca nhi nhà nào? Mau nói cho A mẫu biết..." Trầm A mẫu rất vui, Trầm Dục Bắc cũng lớn tuổi rồi, bây giờ người cùng tuổi với hắn đều có hài tử có thể chạy nhảy được rồi, mà nhà bọn họ lại không có đứa nào, sao bọn họ lại không sốt ruột cho được chứ, bọn họ cũng muốn ôm tôn tử mà!

"Người đó... Phụ thân, A mẫu cũng biết, chính là Cao Hàn Cẩm của Cao gia."

"Cái gì? Chẳng phải Hàn Cẩm là tiểu tử hay sao? Ngươi ngươi... Hắn... Hắn..." Trầm A mẫu không biết nên nói gì.

Trầm phụ nhíu mày nhìn Trầm Dục Bắc: "Sao lại thế này, nói cho rõ ràng!"

Trầm Dục Bắc cũng đã tưởng tượng đến phản ứng của hai người, hắn nói đầy bất đắc dĩ: "Phụ thân, A mẫu, Hàn Cẩm là ca nhi, không phải tiểu tử."

"Cái gì? Hắn... Hắn là ca nhi? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?"

"Là như vậy, khi hài tử còn nhỏ, Cao A mẫu bị thương, đại phu nói không thể mang thai được nữa, nhà Cao bá phụ lại có sản nghiệp rộng lớn, cần phải có người thừa kế, nếu không khi bọn họ trăm tuổi thì gia nghiệp sẽ rơi vào tay người khác, cho nên bọn họ nuôi Hàn Cẩm như là tiểu tử, cũng không cung cấp tin tức ra bên ngoài, cho nên không ai biết chuyện đó, nhưng mà không ngờ, vài năm sau Cao A mẫu lại mang thai, còn là tiểu tử, Hàn Cẩm cũng có thể buông bỏ gánh nặng, có thể khôi phục lại thân phận ca nhi và thành thân."

Trầm phụ lắc đầu, hèn chi bọn họ cảm thấy Cao Hàn Cẩm là tiểu tử mà dáng vẻ lại quá âm nhu, thì ra là ca nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc