NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Ngày thứ hai, Chung Tử Kỳ ăn sáng xong liền vội vàng lên trấn Thanh Thuỷ, thấy Vương Kế Thành quản lý việc nhà rất gọn gàng thì mới yên lòng, còn nữa, Vương Kế Thành rất chịu khó, khi bọn họ tới thì Vương Kế Thành đã dậy từ lâu, đang quét dọn trong sân, còn đã nấu một nồi cháo nóng hầm hập.

Lúc sáng bọn Chung Tử Kỳ và Triệu Tuyết Mai đến đây, trời lạnh không chịu được, lúc này được uống một tô cháo nóng thì khỏi cần nói cũng biết là dễ chịu đến cỡ nào, Chung Tử Kỳ lập tức khen ngợi, Vương Kế Thành cười ngại ngùng.

Một lát sau, Triệu Chính An đến dẫn Vương Kế Thành đi làm quen hoàn cảnh, nói cho hắn biết nên làm gì, không nên làm gì.

Triệu Chính An vừa nói ngọt vừa hù doạ. Ví dụ như, Triệu Chính An sẽ lơ đãng nói cho Vương Kế Thành biết tiểu cữu của nương tử ở phía Nam lợi hại thế nào, còn nói người chống lưng của tửu lâu Kim Hoa rất lợi hại, không nên trêu chọc vào, thế nhưng nếu có chuyện gì thì có thể đi tìm Kim chưởng quầy.

Triệu Chính An đang lơ đãng ám chỉ Vương Kế Thành, không nên xuất hiện tâm lý phản nghịch, không phải hắn không có cách trừng trị Vương Kế Thành.

Vương Kế Thành nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ bản thân đã nhớ kỹ. Ở trong mắt hắn, hắn là một người không có gánh nặng, cũng không có chỗ dựa vào, bình thường ngay cả nuôi sống mình cũng là vấn đề, bây giờ có một nơi tốt để ở, đương nhiên là hắn rất vui, sau có thể phản bội được chứ.

Còn nữa, hắn rất cảm kích hai vị chủ tử, trong lòng quyết định mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì cũng phải đứng về phía chủ tử. Chủ tử chính là người nhà của hắn.

Vài ngày sau, Triệu Chính An liền tìm cách thăm dò tính tình Vương Kế Thành, thế nhưng hắn là người cộc lốc, ngươi kêu hắn đi hướng Đông thì hắn sẽ không dám đi hướng Tây, bình thường chỉ biết cười ngây ngô, nhưng mà là một người làm việc rất hết lòng, không làm biếng.

Chung Tử Kỳ rất ngạc nhiên, người như vậy, rất hiếm thấy, hai người bọn họ rất may mắn mới gặp được. Chỉ cần cho hắn một chút ưu đãi, hắn sẽ ghi nhớ cả đời, cố chấp nghe theo.

Triệu Chính An gật đầu, tuy là hắn cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà cũng cần phải quan sát thêm vài ngày nữa.

Ngày nào ba người Triệu Tuyết Mai làm việc trong công xưởng cũng thấy Triệu Chính An dẫn theo một nam nhân xa lạ đi tới đi lui. Lúc đầu bọn họ còn khẩn trương, sau đó nghe Triệu Chính An nói là quản sự mới tới, bình thường sẽ ở đây nếu hắn và Chung Tử Kỳ không có mặt.

Đương nhiên là bọn họ không dám dị nghị gì, còn nữa, sau khi chậm rãi tiếp xúc, bọn họ phát hiện tính tình của Vương Kế Thành không giống vẻ ngoài của hắn, là một người hiền lành và thành thật.

"Đại thiếu gia, vì sao không nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của ta?" Đây là điều mà Vương Kế Thành không hiểu.

Triệu Chính An nghe thấy xưng hô kỳ lạ này thì rất không được tự nhiên, nhưng mà lúc đầu Vương Kế Thành gọi hắn là chủ tử, sau đó còn muốn gọi hắn là mỗ gia, nói theo lời của Vương Kế Thành, hắn là nô Triệu Chính An là chủ, hắn không dám phạm thượng, cuối cùng sau khi giãy giụa thì đổi thành xưng hô kỳ lạ này.

"Tuy ngươi là do ta mua, nhưng mà dụng ý khi ta mua ngươi là để trông giữ nơi này, cho nên giới thiệu như vậy cũng không sai, mấy ngày nữa ta và phu lang phải đi xa, ngươi phải học cho chăm chỉ, như vậy ta mới có thể yên tâm mà giao cho ngươi."

Vương Kế Thành gật đầu: "Ngài và Kỳ thiếu gia cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Hy vọng là như thế."

Triệu Chính An nói, chỗ của hắn cũng không có gì quá phức tạp, bình thường chỉ có việc vặt là mua bột mì, còn có việc giao hàng bánh quẩy và bánh quai chèo cho tửu lâu, chuẩn bị tốt mọi chuyện là được.

"Chính An."

Một giọng nói ôn nhu yếu ớt vang lên sau lưng Triệu Chính An.

Triệu Chính An quay đầu lại, sau đó liền sửng sốt: "Sao ngươi lại ở đây?"

Người này, không phải ai khác mà chính là ca nhi đã đính hôn với hắn rồi lui hôn, tên là Vương Tố Tố.

Vương Tố Tố thướt tha đi tới, không nói chuyện mà chỉ im lặng nhìn Vương Kế Thành. Rõ ràng là xem Vương Kế Thành là bóng đèn.

"Có việc thì cứ nói thẳng." Triệu Chính An không kiên nhẫn, hắn là đại nam nhân mà lại gặp gỡ với ca nhi chưa thành hôn, nếu truyền ra ngoài rồi hắn biết ăn nói với nương tử thế nào!

Vương Tố Tố cắn môi: "Ngươi... Ngươi sống có tốt không?"

Triệu Chính An bình tĩnh nói: "Như ngươi thấy, ta sống rất tốt."

Đây là lần đầu Vương Tố Tố bị nam nhân đối xử lạnh lùng như thế, hắn cũng có chút nhan sắc, cho nên nam nhân ở bên ngoài nhìn thấy hắn thì đều lộ ra vẻ mặt ôn hoà, đâu có lạnh lùng giống như Triệu Chính An chứ.

Hốc mắt Vương Tố Tố đỏ ửng, dáng vẻ làm cho người ta yêu thương: "Chính An, ngươi còn trách ta sao? Thật ra ta cũng không muốn từ hôn với ngươi, nhưng mà phụ thân ta ép ta, ta là một ca nhi, ta không thể phản kháng, phụ mẫu đặt đâu, hài nhi phải ngồi đó, ta cũng không có cách nào."

Triệu Chính An càng nghe càng thấy phiền, lập tức ngắt lời: "Ngươi muốn nói gì? Nếu ngươi đến hỏi ta có trách ngươi hay không, vậy ta nói cho ngươi biết, ta không trách ngươi, ngược lại còn phải cám ơn ngươi, nếu không thì ta sẽ không gặp được phu lang của ta."

Vương Tố Tố ngừng lại, không nói tiếp mà là thay đổi đề tài: "Mấy... Mấy ngày nay ta rất nhớ ngươi, cho nên đến thăm ngươi." Hai má Vương Tố Tố đỏ ửng nhìn Triệu Chính An.

Triệu Chính An lập tức khinh thường, không hề thương hoa tiếc ngọc: "Ngươi nói như vậy, rơi vào tai vị hôn phu của ngươi thì không tốt đâu, không có gì nữa thì ta đi trước, ta rất bận rộn." Triệu Chính An nói xong liền quay đầu rời đi.

Vương Tố Tố nhìn theo bóng dáng Triệu Chính An đi xa, giậm chân, hai mắt đỏ bừng, lúc trước Triệu Chính An rất ôn nhu, bây giờ lại đối xử với hắn như vậy.

Từ lúc Triệu Chính An trở về, Chung Tử Kỳ liền phát hiện cảm xúc của hắn không ổn, hỏi hắn thì hắn lại không nói. Chung Tử Kỳ cũng không hỏi nữa mà thừa dịp Triệu Chính An không để ý thì hỏi Vương Kế Thành: "Hôm nay gặp chuyện gì sao?"

Vương Kế Thành gãi đầu: "Không có... Chỉ là đụng phải một người, nói hai câu rồi thôi."

"Bọn họ nói cái gì?"

Vương Kế Thành suy nghĩ: "Cũng không có nói gì, chỉ là ca nhi kia nói hắn không có cố ý từ hôn."

Chung Tử Kỳ vừa nghe liền biết là ai: "Hắn đến một mình?"

"Ừ... Một mình."

Chung Tử Kỳ không nói nữa, ca nhi đó muốn làm gì? Đột nhiên chạy đến đây, còn ra vẻ bản thân rất bất đắc dĩ, hắn đã đính hôn rồi, còn muốn làm gì nữa? Hắn cũng không tin lúc đó Vương Tố Tố muốn gả cho Triệu Chính An, nếu không được Vương Tố Tố ngầm đồng ý thì sao nhà Vương Tố Tố lại giải quyết lưu loát như vậy được chứ.

Buổi tối, trước khi ngủ, Chung Tử Kỳ ngáp một cái rồi hỏi: "Hôm nay ngươi gặp lão thân ái của ngươi à?"

Triệu Chính An đang nhắm mắt cũng vội vàng mở mắt: "Ngươi nghe nói rồi? Vương Kế Thành nói hả?"

"Là do ngươi cứ rầu rĩ không vui cho nên ta mới hỏi Vương Kế Thành. Sao? Không muốn ta biết à?" Chung Tử Kỳ nhíu mày.

"Không có... Cũng đâu phải chuyện khó nói gì, không nói cho ngươi biết là sợ ngươi giận thôi." Triệu Chính An vội vàng giải thích, hắn không nói cho Chung Tử Kỳ nghe là sợ Chung Tử Kỳ hiểu lầm thôi, bây giờ lại hoàn toàn ngược lại.

"Vì sao ta phải mất hứng chứ? Chẳng lẽ hai người làm chuyện gì sau lưng ta?"

"Oan uổng quá, ta chỉ nói có mấy câu mà thôi, trời đất làm chứng, ta còn chưa nói với hắn được năm câu nữa mà, không tin thì ngươi hỏi Vương Kế Thành đi."

Chung Tử Kỳ dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ sốt ruột của Triệu Chính An: "Ta tin, ta đâu có nói là không tin."

Triệu Chính An nhìn thấy vẻ mặt của Chung Tử Kỳ không phải giả thì mới yên tâm: "Ta cũng không biết sao hắn lại xuất hiện nữa, còn đến một mình không dẫn theo ai."

"Vậy hắn nói gì với ngươi?"

Triệu Chính An sờ mũi: "Hắn nói hắn không có cố ý từ hôn với ta, mà là phụ mẫu hắn an bài, kêu ta đừng trách hắn. Ta không có kiên nhẫn đứng nghe nên liền bỏ đi."

"Chẳng phải ngươi nói hắn đã đính hôn rồi sao? Sao còn chưa thành thân!" Chung Tử Kỳ hỏi.

"Chuyện này... Ta cũng không biết, có lẽ là có chuyện gì đó nên kéo dài."

"Được rồi, ngủ đi, không nói nữa." Có được đáp án, Chung Tử Kỳ liền không hỏi nữa, ngáp một cái rồi nằm xuống ngủ.

Sắp đến tháng chạp rồi, Chung Tử Kỳ cũng có chút sốt ruột, sau khi hắn hỏi thăm thì biết từ chỗ bọn họ muốn đến thành Dương Châu là cần sáu bảy ngày, như vậy trừ đi thời gian đi đường thì bọn họ không còn bao nhiêu thời gian nữa, cho nên phải khởi hành sớm một chút.

Triệu Chính An cũng sốt ruột, bây giờ hắn đã huấn luyện Vương Kế Thành xong rồi, quản lý sổ sách hay làm gì cũng được, có thể quản lý một mình, Triệu Chính An yên tâm giao cho hắn, nhưng mà chỗ công xưởng chỉ có bốn người, trong đó có ba ca nhi, để một mình Vương Kế Thành ở đây thì không tốt lắm, Triệu Chính An lại đi tìm tiểu nhi tử của Lý Chính – Triệu Giang đến đây, để hắn và Vương Kế Thành ở trong này, cũng không cần hắn phả làm gì, chỉ cần mỗi ngày đi đến đây giúp cho đám người Triệu Tuyết Mai đỡ sợ là được.

Đương nhiên là cũng có tiền công, nhưng mà không nhiều như vậy. Triệu Giang cũng vui vẻ đồng ý, Triệu Chính An là bằng hữu của hắn, cho dù không trả tiền thì hắn cũng giúp đỡ.

Hôm nay sẽ khởi hành, Chung Tử Kỳ đem theo toàn bộ gia sản theo để phòng ngừa, hắn và Triệu Chính An, mỗi người giữ một nửa tiền. Sau đó chuẩn bị một bao thức ăn đi đường.

Gà và chó trong nhà đều giao cho Triệu A mẫu.

"Trên đường đi, nhất định phải cẩn thận, có nhiều cường đạo và thổ phỉ lắm, đừng... Đừng đi vào vết xe đổ của A mẫu và phụ thân ngươi."

Triệu A mẫu lo lắng dặn dò, hắn cũng biết chuyện hai hài tử này đi tìm thần y, bệnh tình của Triệu Chính An cũng không thể nào chờ nữa, nhưng mà đường xá xa xôi, không ai biết sẽ gặp chuyện gì!

"Ta biết rồi, A mẫu, chúng ta sẽ cẩn thận." Chung Tử Kỳ nói.

Thuyền khách ngừng ở bến tàu sắp khởi hành, Chung Tử Kỳ cũng không thể nói chuyện với Triệu A mẫu được nữa, lúc đầu Triệu Trữ và Hoàng A mẫu cũng muốn đến tiễn nhưng bị Chung Tử Kỳ từ chối, cửa tiệm không thể không có người, chỉ có Triệu A mẫu lo lắng cho nên đến đây dặn dò.

Triệu Chính An cũng dặn dò Vương Kế Thành. Sau đó lên thuyền.

Không bao lâu sau, thuyền khách liền chạy ra xa.

Bình luận

Truyện đang đọc