NGÀY TỈNH LÀ LÚC VỀ

Trác Uẩn hoảng sợ tột độ, cô với Phạm Ngọc Hoa đưa mắt nhìn nhau.

Nhìn thấy sự ngạc nhiên nghi ngờ trong mắt dì Phạm, Trác Uẩn rất muốn giải thích: Dì Phạm, dì đừng hiểu lầm, cháu không làm gì cả, chỉ là ngồi làm bài tập với con trai dì ba ngày thôi, như thế này giống như cháu ngủ với cậu ấy mà không chịu nhận vậy, cháu thật sự bị oan mà……

May mà Phạm Ngọc Hoa không phải người không nói lý lẽ, nếu lời đã nói rõ rồi thì bà ấy cũng không miễn cưỡng Trác Uẩn nữa, còn an ủi cô: “Tiểu Quy vẫn còn nhỏ, có những lúc nói chuyện hơi kích động, cháu đừng trách thằng bé nhé. Có lẽ nhất thời không chịu được thôi. Dẫu sao thì thằng bé thật sự rất thích…bài giảng của cháu.”

Trác Uẩn: “……”

Đồng hồ điểm chín giờ đúng, Trác Uẩn không có lý do gì để ở lại nữa, cô đứng dậy chào tạm biệt dì Phạm. Phạm Ngọc Hoa nói muốn chuyển tiền lương ba ngày nay cho cô, nhưng Trác Uẩn kiên quyết không lấy, nói là cho dù nhận rồi quay về cũng phải trả cho cô Đinh Hồng, nên Phạm Ngọc Hoa chỉ có thể thôi ý định đó.

Trước khi về, Trác Uẩn đi lấy túi xách, lần cuối cùng đi qua hành lang ngắn, nhìn thấy căn phòng ngủ lạnh lẽo đó.

Triệu Tỉnh Quy đang ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía cô, cạnh cửa sổ sát sàn.

Rèm cửa được mở ra, căn phòng sáng sủa, bên ngoài tối om, trời đang mưa, tấm kính trở thành một tấm gương mờ ảo, những vệt nước nhỏ giọt uốn khúc ngoài cửa sổ, Trác Uẩn nhìn thấy khuôn mặt Triệu Tỉnh Quy từ trong kính, anh cúi đầu, mắt nhắm hờ, không biết anh đang nghĩ gì.

Trác Uẩn thu dọn xong đeo túi lên vai, đi về phía cửa, đi mãi đi mãi bỗng nhiên cô dừng chân, quay đầu lại nói: “Tiểu Triệu, xin lỗi.”

Bờ vai rộng của người thiếu niên khẽ động một cái, anh vẫn im lặng, đầu không quay lại.

Trác Uẩn xoay người bước ra khỏi phòng.

Vài phút sau, Phạm Ngọc Hoa đi vào, nhìn thấy con trai ngồi bên cửa sổ như người gỗ, cộng thêm chiếc xe lăn đó, bóng lưng càng thêm thê lương.

Bà ấy lại nhìn đến cái đĩa bánh đậu đỏ chưa ai động vào ở trên bàn, nói: “Tiểu Quy, thật ra những lời mà Tiểu Trác nói con đừng xem là thật quá, có thể con bé chỉ đang tìm một lý do thôi. Mẹ mới gọi điện thoại cho cô họ con, nói với cô ấy là Tiểu Trác không làm nữa, cô họ con nói……”

Bà ấy khựng lại một lát, sắp xếp câu từ lại rồi nói tiếp: “Cô ấy nói, trưa hôm nay cô ấy nhìn thấy Tiểu Trác ở nhà ăn, ăn cơm cùng với bạn trai. Tiểu Trác…có lẽ là vì đang yêu, không muốn tốn quá nhiều thời gian đi dạy học, nên mới tìm cái cớ như thế, con đừng nghĩ gì nhiều.”

Triệu Tỉnh Quy: “……”

Phạm Ngọc Hoa ở một lúc rồi đi ra, Triệu Tỉnh Quy nhìn bản thân trong tấm kính, xe lăn ở thân dưới rõ ràng như thế, hệt như một cái lồng giam cầm anh lại, dù có đi đến đâu cũng không thoát khỏi xe lăn. Người có cao lớn và đẹp đẽ đến mấy, ngồi trên xe lăn cũng sẽ trông rất thê thảm.

Anh xoay xe lăn, di chuyển đến bên bàn học, nhìn thấy hộp quà trong góc bàn bèn đưa tay ra lấy, muốn ném nó vào thùng rác, nhưng do dự một hồi, anh vẫn để lại trên bàn.

Đây là món quà mà anh mua từ một quầy chuyên doanh ở thành Tử Duyệt, anh còn mua giấy màu và thiệp chúc mừng, đem về tự mình gói quà lại. Đây còn là lần đầu tiên trong cuộc đời anh tự gói quà, ngay cả mẹ với em gái cũng chưa nhận được sự đãi ngộ như thế, kết quả, ngay cả bóc quà cô giáo Trác cũng không thèm bóc.

Nhìn sách bài tập đang bày ra nguyên một bàn, Triệu Tỉnh Quy không muốn động vào chút nào. Anh xếp từng cuốn sách lại, dự định ngày mai xin nghỉ phép, không đến trường nữa.

Mấy ngày hôm nay trời đều mưa, anh đau lưng, không muốn ra ngoài, những bài học trên trường cũng không thú vị, vốn dĩ anh đã biết những kiến thức đó rồi, bạn bè trong lớp cũng nhàm chán, lúc nào cũng nhìn trộm anh với ánh mắt kì lạ.

Đang dọn dẹp thì thấy sách bài tập Toán lộ ra nửa tờ giấy, Triệu Tỉnh Quy ngây người, rút tờ giấy đó ra xem, hình như là một tấm hình phác họa.

Bức phác họa không được tinh xảo, có thể vì thời gian không đủ nên các nét vẽ rất đậm, độ sáng và tối chưa được thể hiện tốt, nhưng có thể thấy tác giả đã dùng trái tim của mình và vẽ nó rất sinh động.

Người trong bức vẽ đang tựa đầu vào gối, mái tóc lòa xòa trước trán, mắt nhắm chặt, môi mím lại, ngủ ngon lành như một đứa trẻ.

Triệu Tỉnh Quy nhìn chăm chú bức vẽ đó rất lâu, sau đó nhìn vào khoảng trống ở góc dưới bên phải bức vẽ, lẩm bẩm: “Zoe, tại sao lần này không ký tên?”

——

Sau khi về đến phòng ký túc xá, Trác Uẩn không nói một lời nào, tắm rửa xong thì trèo lên giường, kéo chăn trùm qua đầu, cả người cuộn tròn lại.

Trình Dĩnh, Viên Hiểu Yến và Tô Mạn Cầm ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, cuối cùng Tô Mạn Cầm giơ ngón tay trỏ lên, “suỵt” một tiếng, hai người kia hiểu ý gật gật đầu, không định đi quấy rầy Trác Uẩn nữa.

Nhưng có người lại không biết điều, lúc hơn mười giờ, tiếng gõ cửa vang lên, Viên Hiểu Yến mới mở cửa ra thì Trác Lợi Hà liền hùng hùng hổ hổ xông vào: “Trác Uẩn về chưa? Chuyện gì thế hả? Nhắn tin cho cậu ta, cậu ta không trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe, tôi vẫn đang đợi tin của cậu ta đấy…Ủa? Sao cậu ta lại ngủ rồi?”

Trác Lợi Hà lao đến giường của Trác Uẩn: “Trác Uẩn, giải quyết xong chưa thế?”

Trác Uẩn trở mình ngồi dậy, đầu tóc rối bời, hai mắt trừng to lên: “Giải quyết xong rồi! Giục giục giục! Đòi mạng à?!”

Trác Lợi Hà giật mình, cô ta cũng không vui: “Cậu hung dữ như vậy làm gì? Không phải cậu hứa với tôi sẽ báo cho tôi sao? Tôi đợi đến bây giờ……”

“Càng nhân nhượng cậu càng lấn tới đúng không?” Trác Uẩn tức đến mức cả người run lên, ở trên cao chỉ xuống cô ta, nói: “Cậu nói thôi là được đúng không? Bà đây chạy đến Quận Tử Liễu hết chuyến này đến chuyến khác cho cậu, cậu có nói một câu cảm ơn nào chưa?! Giục giục giục, chỉ biết giục! Không muốn làm thì sau này cậu đừng có nhận việc lung tung nữa! Có bản lĩnh thì tự đi giải quyết! Còn không biết xấu hổ đến đây càm ràm, ai cho cậu cái bản lĩnh đó vậy?!”

Trác Lợi Hà ngẩng đầu, kinh sợ nhìn cô, muốn đáp trả nhưng lại không dám. Tô Mạn Cầm vẫn đang ở bên cạnh giám sát cô ta. Trác Uẩn chỉ ra ngoài cửa: “Cậu đi ra cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”

Trác Lợi Hà nghiến răng, cuối cùng hỏi một câu: “Thế có phải tôi có thể đi nói với cô giáo Đinh rồi không?”

“Cút đi!!” Theo tiếng gầm thét của Trác Uẩn là một cái gối được ném từ giường xuống, làm Trác Lợi Hà hoảng sợ hét lên một tiếng, co chân bỏ chạy.

Cửa phòng ký túc xá 316 đã đóng lại, Trình Dĩnh với Viên Hiểu Yến đều câm như hến, Tô Mạn Cầm cũng sửng sốt, tính tình của Trác Uẩn từ trước đến nay đều tốt hơn cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô Trác nổi giận như thế, có chút không thích ứng được.

Tô Mạn Cầm bước lên cái thang, đi xem Trác Uẩn như thế nào, cô ấy đặt gối lại trên giường, phát hiện Trác Uẩn lại trùm chăn hết cả đầu, Tô Mạn Cầm vỗ nhẹ người cô qua lớp chăn: “Cục cưng, cậu sao thế?”

Người trong chăn không lên tiếng, rất nhanh Tô Mạn Cầm đã phát hiện có gì đó không đúng, Trác Uẩn vậy mà lại đang khóc, co người trong chăn, khóc đến mức cơ thể đang run lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện. Tìm kiếm nhà mình bằng cú pháp ⌈ngày tỉnh là lúc về lantruyen.vn⌋

“Trác Uẩn, cậu không sao chứ?” Tô Mạn Cầm lo lắng hỏi.

“Tớ không sao.” Trác Uẩn nghẹn ngào nói: “Cậu để tớ ở một mình một lát được không?”

“Được.” Tô Mạn Cầm trèo xuống, nói với hai người bạn kia: “Không sao, để cậu ấy ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ khỏi.”

Trác Uẩn nấp trong chăn, hung hăng khóc một trận, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, rõ ràng lúc rời khỏi Quận Tử Liễu cô còn thở phào một hơi, cảm thấy chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Mưa không ngừng rơi, đập tí tách tí tách lên ô của cô, cô giẫm lên nước mưa bước về phía trường học, đi mãi đi mãi, không biết tại sao trong lòng càng lúc càng thấy buồn, còn có chút hối hận, có chút áy náy, có chút tủi thân…Lúc đó cô đã muốn khóc rồi, nhưng vẫn luôn chịu đựng về đến ký túc xá mới hoàn toàn trút hết ra.

Cô suy nghĩ, rốt cuộc Triệu Tỉnh Quy xuất hiện ở sau cửa từ khi nào vậy? Anh đã nghe được bao nhiêu rồi? Những lời mà cô nói với dì Phạm, anh đã nghe thấy hết rồi sao?

Thật ra đó thật sự là cái cớ, Trác Uẩn ở bên cạnh Triệu Tỉnh Quy quả thực là cảm thấy thương tiếc, ban đầu cũng đúng là sẽ khó chịu và sợ hãi, nhưng sau đó, thật sự không còn nữa rồi.

Cô ở bên anh không có áp lực, làm gì có áp lực được chứ! Cậu nhóc này ngoan ngoãn như thế, hiểu chuyện như thế, chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô, nếu như cô có một người em trai như vậy thì thương yêu còn không hết ấy chứ, sao có thể sợ hãi được.

Nhưng mà bây giờ nói gì cũng muộn, những lời đó là chính miệng cô nói ra, Triệu Tỉnh Quy cũng nghe hết cả rồi. Vốn dĩ anh đã nặng lòng, không chừng còn biết làm thế nào để tư duy phân kỳ* nữa đấy.

*Tư duy phân kỳ: là khả năng suy nghĩ, tiếp cận theo những cách khácnhau, nhằm mục đích tìm ra nhiều ý tưởng, giải pháp tiềm năng khác nhau cho một vấn đề.

Trác Uẩn hiểu, đúng thực là cô không hề thất thố trước mặt Triệu Tỉnh Quy, nhưng cô đã làm tổn thương anh, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.

Nghĩ đến đây, cô khóc càng thương tâm hơn, khóc đến khi phòng ký túc xá tắt đèn, khóc đến khi các bạn cùng phòng đều lên giường đi ngủ, khóc đến khi màn hình điện thoại của họ lần lượt tối đi. Cô đã khóc rất lâu rất lâu, cuối cùng có lẽ là khóc mệt rồi, cô mơ mơ hồ hồ mà ngủ thiếp đi.

——

Thứ Năm, thứ Sáu trời đều mưa, Triệu Tỉnh Quy xin nghỉ phép hai ngày không đến trường.

Mỗi buổi chiều, anh đều cố nhịn cơn đau ở lưng để đến bệnh viện phục hồi chức năng, luyện tập đứng, luyện tập di chuyển, luyện tập trở người, luyện tập bò sát……

Lúc bò sát, anh thấy mình rất giống một chú chó, có thể ngay cả chó cũng không bằng, vì chó bò còn nhanh hơn anh. Anh hẳn là giống một con rùa hơn, cũng giống như biệt danh của anh vậy, Rùa Nhỏ, bây giờ anh đúng là người cũng như tên.

Anh sẽ mặc đồ bảo hộ để tập đi, từ thắt lưng đến đầu gối rồi đến bàn chân, thân dưới bị trói giống như người máy vậy, hai tay đỡ khung tập đi, hai chân vung thẳng về phía trước.

Chân của anh không có cảm giác, vung chân về phía trước là dựa vào lực ở eo, đi chưa được bao lâu cả người đã đầy mồ hôi, anh tháo bỏ đồ bảo hộ, ngồi lên xe lăn, vừa uống nước vừa nghe những người bạn bị thương khác trò chuyện.

Họ đang nói về khung xương người máy, là một loại thiết bị hỗ trợ đi lại thông minh có thể đeo được, vài năm trước vẫn còn là một khái niệm, nhưng bây giờ đã có một vài nhãn hàng và kiểu dáng cho ra mắt, tất cả đều là hàng nhập khẩu, loại có giá cao thì hơn một triệu tệ, giá thấp thì cũng phải mấy trăm nghìn tệ.

Triệu Tỉnh Quy với bố mẹ anh đều tìm hiểu qua, Triệu Vỹ Luân nói với con trai là mua một chiếc đắt đi, mỗi ngày có thể luyện tập đi lại, ngăn chặn tình trạng teo cơ.

Triệu Tỉnh Quy nói cứ đợi trước đã, anh muốn lên mạng diện rộng tìm hiểu thử, bởi vì đây là đồ công nghệ cao, việc đổi mới cũng rất nhanh, giá cả lại cao như thế, anh rất sợ đây chỉ là một sự thổi phồng khái niệm, lỡ như tốn một số tiền lớn lại mua về một đống rác, trong lòng anh sẽ không yên tâm.

“Tiểu Triệu có thể mua, điều kiện gia đình Tiểu Triệu tốt.”

Triệu Tỉnh Quy quay đầu lại, phát hiện người nói là một ông chú hơn năm mươi tuổi, bị liệt nửa người do gãy đốt sống ngực sau một vụ tai nạn ô tô, về mọi mặt thì nghiêm trọng hơn Triệu Tỉnh Quy, nhưng tâm lý rất lạc quan.

Ông chú cười ha ha nhìn Triệu Tỉnh Quy: “Nói cháu đấy, cháu còn nhỏ, bọn chú đều già cả rồi, mua không nổi mà cũng không dùng tới. Cháu bảo bố mẹ cháu mua một cái cho cháu đi, mua về là có thể đi lại được rồi, còn có thể lên cầu thang nữa đấy.”

Một anh trai gặp trở ngại về chức năng ở tay, đang tập luyện ném bóng, nói: “Tiểu Triệu, cậu chăm chỉ tập luyện đi, sau này không chừng còn có thể cưới được vợ.”

Triệu Tỉnh Quy không nói gì, ngửa cổ lên uống một ngụm nước.

Phục hồi chức năng kết thúc, anh về nhà, việc đầu tiên là đi tắm rửa.

Chú Miêu bơm đầy nước bồn tắm cho  xong đi ra, Triệu Tỉnh Quy kéo rèm cửa lại, đóng cửa phòng, ngồi trên xe lăn, tháo bỏ tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày ra.

Mùa hè vẫn chưa kết thúc, thế này cũng sẽ không lạnh, cậu xoay xe lăn đi vào phòng vệ sinh, trước hết là ngồi lên bồn cầu đi vệ sinh, sau đó lại ngồi về xe lăn, di chuyển xe lăn đến bên bồn tắm. Cậu đặt hai chân xuống sàn, rồi lại chống vào tay vịn kim loại ở trên tường, di chuyển mông đến một cái bệ chống trượt được đặt làm riêng ở bên cạnh bồn tắm.

Căn phòng ở lầu ba vốn dĩ là phòng của Triệu Vỹ Luân và Phạm Ngọc Hoa, sau khi Triệu Tỉnh Quy bị thương, phạm vi cả căn biệt thự đều được sửa đổi, lắp đặt thang máy gia đình, bố mẹ còn đổi phòng cho con trai ở, bởi vì phòng vệ sinh ở lầu ba là lớn nhất, thích hợp cho xe lăn ra vào, cũng có thể lắp đặt bồn tắm lớn, còn có thể đựng đủ loại tay vịn và dụng cụ cho Triệu Tỉnh Quy sử dụng.

Sau khi Triệu Tỉnh Quy ngồi vững trên bệ, một tay anh giữ tay vịn, một tay nhấc chân lên, đặt hai chân vào bồn tắm, sau đó anh dùng hai tay đỡ lấy hai tay vịn bên cạnh bồn tắm, để cơ thể từ từ ngồi xổm xuống và ngâm mình trong nước, phải đến khi dòng nước ấm chảy qua eo, anh mới cảm giác bản thân bị nước bao quanh.

Triệu Tỉnh Quy để thẳng chân trong bồn tắm và nhìn xuống cơ thể mình. Anh thực sự đã gầy đi rất nhiều. Cơ ngực và cơ bụng mà anh từng tự hào đã biến mất từ lâu, phần thịt ở bụng mềm nhũn, nhìn lên trên là xương sườn rõ rệt, ngực trở nên mỏng manh, còn xương vai và xương quai xanh thì nhô ra rõ ràng, nhưng vẫn còn một ít cơ bắp trên cánh tay, bởi vì nó đòi hỏi sức mạnh của cả hai cánh tay trong quá trình phục hồi chức năng, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với trạng thái đỉnh cao của anh khi chơi bóng rổ.

Hai chân thì…càng không muốn nhìn, nó vừa gầy, vừa trắng, vừa mềm, chú Miêu cứ lo đầu ngón chân của anh sẽ cụp xuống, mỗi tối trước khi ngủ cũng sẽ kê một cái gối dưới chân anh, giúp anh chống gót chân, nhưng ban đêm anh sẽ trở người, lúc trở người mà có thể không làm cho cơn buồn ngủ biến mất thì đã xem như là thắng lợi rồi, làm gì còn quan tâm tư thế chân trở nên như thế nào.

Ngón chân bị xệ, teo cơ, biến dạng xương, nhiễm trùng đường tiết niệu……và các cơ quan khác nhau trong cơ thể như tim, phổi, dạ dày, ruột, thận……tất cả đều có thể xảy ra trục trặc, chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng mà, anh vẫn chưa tròn mười tám tuổi.

Triệu Tỉnh Quy duỗi hai tay ra, chống trên thành bồn tắm, anh nhớ lại trước đây mình cũng đã lén làm một số việc mà những đứa trẻ vị thành niên sẽ làm, và sau khi xảy ra chuyện, anh cũng chưa bao giờ thử lại.

Anh không dám thử, bởi vì không muốn bị đả kích, anh sợ sau này mình cũng sẽ không được nữa, nếu như thật sự như vậy, thì…rất tiếc nuối. Anh vẫn chưa được nếm thử mùi vị đó nữa đấy, nhưng có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Suy cho cùng thì Triệu Tỉnh Quy vẫn còn nhỏ tuổi, vấn đề nhạy cảm liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông này anh cũng không quá bận tâm đến, so với điều đó, điều anh càng tiếc nuối hơn chính là anh không có cách nào chơi bóng rổ được nữa.

Vóc dáng Triệu Vỹ Luân cao lớn, là một fan bóng rổ, lúc Triệu Tỉnh Quy còn rất nhỏ đã được bố dẫn đến sân bóng rổ chơi, đường còn chưa đi vững, nhưng anh đã biết đuổi theo bóng rổ. Nhờ nhập môn khá sớm, Triệu Tỉnh Quy còn giành được quán quân trong cuộc thi bóng rổ ở trường mẫu giáo khi anh mới bốn tuổi.

Mỗi lần Triệu Vỹ Luân xem bóng rổ trên ti vi, Triệu Tỉnh Quy đều ngồi trên ghế nhỏ xem cùng với bố, Triệu Vỹ Luân giải thích cho anh về quy tắc cuộc thi và động tác kỹ thuật, Triệu Tỉnh Quy nghe mà cái hiểu cái không, anh quay đầu xin bố dẫn ra sân bóng rổ luyện tập.

Điều kiện vóc dáng của anh hơn người, từ nhỏ đã cao hơn những bạn trai đồng lứa, dẫu sao thì di truyền chiều cao cũng sờ sờ trước mắt rồi. Lúc tốt nghiệp cấp hai, chiều cao của anh đã vượt qua bố, 1,85m.

Khi chơi bóng anh không hề liều lĩnh, đầu óc nhanh nhẹn, cơ thể cường tráng và khả năng bật nhảy rất tốt. Có giáo viên huấn luyện của trường thể thao nhìn trúng anh, muốn anh tham gia vào đội bóng rổ thanh thiếu niên của thành phố để huấn luyện, sau này đi trên con đường chuyên nghiệp. Sau khi thảo luận với bố mẹ, Triệu Tỉnh Quy không đồng ý, anh chỉ tự trả tiền để đến trường thể thao tập luyện cùng đội bóng trẻ theo định kỳ.

Anh không muốn từ bỏ sự nghiệp học hành của mình, mục tiêu là thi đậu trường đại học thuộc hạng top trong nước. Dù không phải là học sinh chuyên thể thao, nhưng anh vẫn tự tin vào đội tuyển của trường đại học và thi đấu CUBA (Hiệp hội bóng rổ đại học Trung Quốc).

Sau khi thi đậu vào trường trung học Tiền Đường với các môn văn hóa xuất sắc, Triệu Tỉnh Quy nghiễm nhiên tham gia vào đội bóng rổ của trường. Học sinh trung học cũng tham gia các cuộc thi cấp tỉnh và thành phố. Triệu Tỉnh Quy trở thành cầu thủ chính của đội bóng trường trung học vào năm lớp 10, và thường giành được MVP* sau trận đấu.

(*MVP: giải thưởng dành cho cầu thủ giá trị nhất (most valuable player) là một vinh dự thường được trao cho người chơi có thành tích tốt nhất trong toàn bộ giải đấu, cho một cuộc thi cị thể, hoặc trêm một đội cụ thể.)

Thời điểm đó, thành tích thi các môn văn hóa của anh thuộc hàng xuất sắc nhất nhì trong trường trung học, còn giúp cho đội bóng và trường giành được không ít các danh hiệu. Triệu Tỉnh Quy của năm mười sáu tuổi, cao ráo, đẹp trai, gia đình giàu có, tính cách lạnh lùng, ở trong trường đúng là khung cảnh náo nhiệt, không biết có bao nhiêu cô gái phải lòng anh.

Đừng nói là Phạm Ngọc Hoa không ngờ đến, ngay cả bản thân Triệu Tỉnh Quy cũng chưa bao giờ nghĩ đến, một Triệu Tỉnh Quy có thể dễ dàng nhảy lên bỏ bóng vào rổ trên sân bóng lại có một ngày lại bị giam cầm trên chiếc xe lăn, cả đời không thể đi lại được nữa.

Nhìn cơ thể kỳ dị của mình, Triệu Tỉnh Quy cười khổ một tiếng, bản thân anh cũng không thể thích ứng hoàn toàn với cuộc sống hiện tại, chẳng trách cô giáo Trác lại gặp áp lực lớn và cảm thấy sợ hãi khi đối diện với anh.

Các bạn học nói cũng không sai, anh tàn tật rồi, thế nào trong lòng cũng xảy ra chút vấn đề, ví dụ như nghe thấy cô giáo Trác nói sợ anh, vào giây phút đó, anh thật sự là lòng như tro nguội.

“Đừng suy nghĩ nữa.” Triệu Tỉnh Quy nói với mình hết lần này đến lần khác: “Đừng suy nghĩ nữa, nói rõ rồi, đừng suy nghĩ nữa……”

Quá khứ, tương lai, đừng suy nghĩ gì cả, nghĩ nhiều hơn cũng không có ích gì, cứ sống tốt cho ngày mai trước đã.

Anh chống đỡ thành bồn tắm, nhắm mắt lại nín thở, cơ thể từ từ trượt xuống, cuối cùng ngâm đầu xuống dưới nước. 

Làn nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể anh, tai anh trở nên yên tĩnh lạ thường. Anh nhả ra một loạt bong bóng trong nước, khi dấu vết cuối cùng của không khí biến mất khỏi phổi, hai cánh tay anh dùng lực đưa mình lên khỏi mặt nước, sau đó giơ tay lên lau mặt và mở mắt ra lại.

——

Tối thứ Bảy, Tô Mạn Cầm thật sự đi quán bar chơi với đàn em trường Luật, gọi Trác Uẩn đi cùng, nhưng cô không có tinh thần nên đã từ chối.

Sắp 11 giờ đêm, Trác Uẩn nhắn tin cho Tô Mạn Cầm, hỏi cô ấy có về không.

【Tô Mạn Cầm】:Tớ không về đâu, đêm nay có em trai ở với tớ rồi [Hôn hôn]

【Trác Uẩn】: Trọng sắc khinh bạn!

【Tô Mạn Cầm】: Em trai ngon quá đi!

【Trác Uẩn】: Dục vọng che mờ lý trí!

【Tô Mạn Cầm】: Cơ bụng 6 múi!

Trác Uẩn rất phiền muộn, một mình ngồi ngoài ban công công cộng, châm một điếu thuốc.

Mưa dai dẳng mấy ngày cuối cùng cũng tạnh, dự báo thời tiết cho biết tuần sau nhiệt độ sẽ tăng cao, nắng gắt cuối thu vẫn còn hoành hành một trận.

Trác Uẩn nhìn mây đen trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ, mưa tạnh rồi, lưng của Triệu Tỉnh Quy chắc không còn đau nữa nhỉ? Không biết một năm bốn mùa, mùa nào khiến cơ thể anh thoải mái hơn một chút, nhưng rồi cô lại nghĩ, một người chỉ có thể ngồi trên xe lăn thì có thể thoải mái thế nào được?

Mấy ngày hôm nay, Trác Uẩn vẫn luôn do dự việc có cần phải xóa Wechat của Triệu Tỉnh Quy đi không.

Lịch sử trò chuyện Wechat của họ chỉ có hai tin:

【Zoe】: Tiểu Triệu, ngày mai cậu đừng ngồi cái ghế đó nữa, nghe lời.

【Ngày Tỉnh Là Lúc Về】: Cô giáo Trác, chúc chị ngày lễ vui vẻ.

Đơn giản, thuần khiết, xóa đi cũng không ảnh hưởng gì, nhưng mà Trác Uẩn không nỡ xóa đi.

Cuối cùng cô cất điện thoại, định giấu chàng trai tình cờ gặp nhau này trong danh bạ của mình.

——

Một tuần mới lại bắt đầu, quả nhiên thời tiết đã bắt đầu nóng lên.

Triệu Tỉnh Quy không còn lý do nghỉ phép nữa, nhất định phải đến trường học.

Cuộc sống của anh lại quay lại như trước kia, mỗi sáng thức dậy lúc sáu giờ, chậm chạp tắm rửa sạch sẽ, bảy giờ xuống lầu ăn sáng, sau đó đến trường học. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Buổi trưa chú Miêu đón anh về nhà, sau khi ăn trưa xong thì ngủ trưa một tiếng, rồi lại đến bệnh viện tập phục hồi chức năng, tập xong thì về tắm rửa, ăn tối, buổi tối thì ngồi một mình trong phòng làm bài tập.

Cả một ngày, ngoại trừ có giao lưu đơn giản với người nhà, chú Miêu và giáo viên phục hồi chức năng ra thì anh hoàn toàn không nói chuyện nhiều. Những người bạn cũ trong Wechat bây giờ đã lên lớp 12, mỗi ngày đều bị đề thi bao vây, không ai có thời gian trò chuyện, mà anh cũng không muốn trò chuyện với họ. Còn bạn học mới thì anh hoàn toàn không thêm Wechat của họ.

Còn có một vài người bạn bị thương cũng tập phục hồi chức năng chung, họ lập một nhóm chat, thường xuyên đăng những thứ liên quan đến tình trạng liệt và cách điều trị vào nhóm, thỉnh thoảng cũng trò chuyện đôi ba câu.

Thế nhưng Triệu Tỉnh Quy nhỏ tuổi hơn họ rất nhiều, có rất nhiều chủ đề anh không thấy hứng thú, đặc biệt là họ cứ nói về chuyện phòng the, rõ ràng là người nào người nấy cũng làm không tốt, thậm chí là làm không được, vậy mà nói chuyện vô cùng sôi nổi, làm đầu cậu thiếu niên không khỏi xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, thế nên anh dứt khoát tắt thông báo nhóm.

Có một chuyện làm cho Triệu Tỉnh Quy cảm thấy vui, đó chính là em gái Triệu Tương Nghi cuối cùng cũng được đón về nhà. Cô gái nhỏ chưa tròn mười hai tuổi, nhưng vóc dáng đã cao 1,6m, thoạt nhìn sắp đến 1,7m. Cô bé xinh đẹp và hoạt bát, mỗi ngày đi học xong thì về nhà, cả tòa nhà đều là âm thanh ríu rít của cô bé.

Nói ra cũng rất thú vị, Triệu Vỹ Luân nhìn xa trông rộng, chín chắn và cũng không thiếu sự hài hước, Phạm Ngọc Hoa thì dịu dàng, hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hai vợ chồng sinh được hai đứa con, tính cách lại hoàn toàn trái ngược, một lạnh, một nóng. Phạm Ngọc Hoa thường cảm khái, nếu như không phải ngoại hình và chiều cao sờ sờ ra trước mắt, chỉ nhìn tính cách không thì hai người không giống anh em ruột gì cả.

Sáng sớm ngày thứ Sáu, cả nhà bốn người cộng thêm chú Miêu cùng nhau ăn sáng, Phạm Ngọc Hoa hỏi con trai: “Tiểu Quy, Tiểu Trác xin nghỉ rồi, chúng ta cũng phải suy nghĩ tìm gia sư mới, con định để cô họ con giới thiệu vài người, hay là chọn ra từ sinh viên đến phỏng vấn lúc trước?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Chuyện này không gấp.”

Phạm Ngọc Hoa khuyên nhủ: “Con đừng cứ không gấp không gấp, thế nào cũng phải thuê gia sư, con kéo dài như vậy có ý nghĩa gì đâu?”

Triệu Tỉnh Quy rũ mắt: “Không thuê cũng không sao, con không cần gia sư.”

Triệu Tương Nghi gặm bắp nói: “Để con ở với anh trai cho, con đến phòng anh ấy làm bài tập! Có gì không biết còn có thể hỏi anh ấy.”

“Con bớt làm loạn đi.” Phạm Ngọc Hoa trừng cô bé, rồi lại quay sang khuyên Triệu Tỉnh Quy: “Tiểu Quy, con đừng tùy hứng nữa, mẹ nói với con, lần này tốt nhất là con nên tìm gia sư nam……”

Triệu Tương Nghi: “Phải đẹp trai một chút!”

Triệu Vỹ Luân: “Có đẹp hơn nữa cũng có thể đẹp trai bằng anh con không?”

Triệu Tương Nghi cười hi hi: “Thế thì không, anh con đẹp trai nhất!”

“Hai người đừng ngắt lời, em đang nói chuyện với Tiểu Quy đấy.” Phạm Ngọc Hoa vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng Triệu Vỹ Luân khuyên bà ấy: “Chuyên tâm ăn cơm đi, chuyện này đúng là không gấp, Tiểu Quy lớn rồi, tự mình biết lo liệu.”

Triệu Tỉnh Quy uống ngụm sữa cuối, nói với mẹ: “Mẹ, tối nay con cho mẹ câu trả lời.”

Ăn sáng xong, chú Miêu lái xe đưa Triệu Tỉnh Quy đến trường, lúc đi qua đại học A, Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Chú Miêu, hôm nay là ngày Mười Chín đúng không?”

Chú Miêu nói: “Đúng thế, sao vậy?”

“Mười Chín tháng Chín……” Triệu Tỉnh Quy vẫn luôn đợi ngày này, ngày Mười Chín tháng Chín là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Trác Lợi Hà.

Anh từng nghĩ, sinh nhật của cô giáo Trác là vào thứ Sáu, anh muốn mua bánh sinh nhật cho cô. Nhưng bây giờ, cách ngày anh gặp cô giáo Trác lần cuối đã qua chín ngày rồi.

Giờ học buổi sáng kết thúc, Triệu Tỉnh Quy về nhà ăn trưa, anh không định ngủ trưa, nói với chú Miêu: “Chú Miêu, chúng ta xuất phát sớm chút, cháu muốn đến một nơi, chú đừng nói với mẹ cháu.”

Sau khi lên xe, Triệu Tỉnh Quy gọi điện thoại cho Đinh Hồng.

Đinh Hồng cười nói trong điện thoại: “Tiểu Quy! Đã lâu cô chưa gặp cháu rồi, gần đây cháu khỏe không?”

“Cũng khỏe ạ.” Ngón tay Triệu Tỉnh Quy cạy cạy cặp sách, cố gắng để cho giọng nói nghe bình thản: “Cô họ, bây giờ cô có ở trường không? Cháu muốn gặp cô, có món đồ muốn nhờ cô chuyển giúp cho…cô giáo Trác.”

“Cô giáo Trác?” Đinh Hồng phản ứng lại: “Trác Lợi Hà sao?”

Triệu Tỉnh Quy: “Vâng.”

Đinh Hồng nói: “Cô đang ở trường đây, cháu đến đi, có cần cô gọi Trác Lợi Hà đến không? Cháu trực tiếp đưa cho con bé là được rồi.”

“Đừng!” Giọng nói của Triệu Tỉnh Quy bỗng cất cao: “Cô họ, cô đừng gọi chị ấy, cháu không ở lại lâu, chuyển đồ xong là cháu đi liền, còn phải đến bệnh viện nữa.”

Đinh Hồng nói: “Được, thế cháu tới đi.”

Cúp điện thoại, Đinh Hồng nghĩ một hồi, đối với một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi mà nói, Triệu Tỉnh Quy mười mấy tuổi vẫn là một đứa trẻ, lời mà đứa trẻ nói không có trọng lượng gì, cho nên bà ấy trực tiếp gọi điện thoại cho Trác Lợi Hà: “Tiểu Trác à, bây giờ em có thời gian không? Đến văn phòng của cô một chuyến.”

Chú Miêu nghe rất rõ nội dung cuộc điện thoại của Triệu Tỉnh Quy, trong lòng thổn thức, nhưng ông ấy không nói gì, lái thẳng xe đến đại học A, đăng ký xong thì nói rõ tình hình, rồi lái xe vào bãi đậu xe.

Triệu Tỉnh Quy ngồi lên xe lăn, di chuyển xe lăn đến tòa nhà văn phòng của Đinh Hồng, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến đại học A tìm Đinh Hồng, bởi vì nhà ở gần nên trước kia anh cũng hay đến chơi, còn đến sân bóng rổ của đại học A để chơi bóng.

Suốt đường đi, chàng trai khôi ngô tuấn tú ngồi trên xe lăn đã thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, Triệu Tỉnh Quy cũng không để ý, đi với chú Miêu tới điểm đến, dùng tháng máy lên lầu.

Đinh Hồng là một giáo viên tiếng Anh với khuôn mặt chữ điền, mắt to, vóc dáng trung bình, bàn làm việc ở trong một văn phòng lớn. Các giáo viên đang nghỉ trưa, Đinh Hồng ra hành lang đón Triệu Tỉnh Quy. Sau khi nhìn thấy anh thì bà ấy liền cười xòa, xoa đầu anh nói: “Tiểu Quy à, đúng là đã lâu rồi cô chưa gặp cháu! Sao cháu lại gầy như thế này? Phải ăn nhiều một chút chứ, trước kia cháu là một chàng trai cường tráng biết nhường nào.”

Triệu Tỉnh Quy né tay của bà ấy, tháo balo sau xe lăn xuống, móc ra một cái hộp được bọc bằng giấy màu đưa cho Đinh Hồng: “Cô họ, cô chuyển cái này cho cô giáo Trác giúp cháu, cảm ơn cô.”

Đinh Hồng nói: “Cháu đợi một lát, Tiểu Trác sẽ đến ngay thôi.”

Triệu Tỉnh Quy kinh ngạc: “Cô báo cho chị ấy rồi? Cháu…cháu không cần gặp chị ấy! Cháu vẫn còn có việc.”

Rất ít khi anh có giây phút hoảng hốt như thế này, vừa xoay xe lăn định đi thì đúng lúc Trác Lợi Hà chạy đến, thấy Đinh Hồng đứng ở cửa văn phòng, bèn gọi: “Cô giáo Đinh, cô tìm em có việc gì thế ạ?”

Đinh Hồng nói: “Tiểu Trác, em đến thật đúng lúc, Triệu Tỉnh Quy tìm em đấy, có món đồ muốn đưa cho em.”

Trác Lợi Hà nhìn sang chàng trai lạ mặt ngồi xe lăn ở phía đối diện Đinh Hồng, Triệu Tỉnh Quy cũng nhìn sang cô gái lạ mặt có khuôn mặt tròn và đôi mắt híp.

Trác Lợi Hà: “?”

Triệu Tỉnh Quy: “?”

Chú Miêu: “???”

Đinh Hồng thấy ba người này mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ai cũng không nói gì, bà ấy thắc mắc hỏi: “Sao thế?”

Trác Lợi Hà không biết Triệu Tỉnh Quy là ai, hoang mang nhìn sang Đinh Hồng, Triệu Tỉnh Quy mím môi, đầu óc thông minh nhanh chóng suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện là như thế nào.

Vẫn là chú Miêu phá vỡ sự im lặng, chỉ Trác Lợi Hà và hỏi: “Cô là Trác Lợi Hà?”

Trác Lợi Hà gật đầu: “Đúng thế, tôi là Trác Lợi Hà, chú là?”

Chú Miêu lại nhìn sang Đinh Hồng: “Cô giáo Đinh, gia sư dạy cho Tiểu Quy không phải cô gái này!”

Đinh Hồng: “Hả?”

Lúc này Trác Lợi Hà đã hiểu ra rồi, cô ta hoảng đến mức muốn bỏ chạy, nhưng Triệu Tỉnh Quy gọi cô ta lại: “Đứng lại.”

Trác Lợi Hà: “……”

Đinh Hồng như người tối cổ, không biết chuyện gì đang xảy ra: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Gia sư dạy cho Tiểu Quy chính là em này đấy, tôi còn nói chuyện với em ấy nữa mà, em ấy cũng thừa nhận.”

Trác Lợi Hà đổ mồ hôi như mưa, Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu giận dữ nhìn cô ta: “Cuối cùng thì cô là ai?”

“Tôi…” Trác Lợi Hà rùng mình, lí nhí nói: “Tôi thật sự là Trác Lợi Hà.”

Triệu Tỉnh Quy lại hỏi: “Thế người dạy thêm cho tôi là ai?”

Trác Lợi Hà liếc nhìn Đinh Hồng một cái, ấm ức nói: “Là…Trác Uẩn.”

Triệu Tỉnh Quy: “Trác Uẩn?”

Đinh Hồng: “Trác Uẩn?”

Chú Miêu: “Trác Uẩn là ai thế?”

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

——

Lúc này Trác Uẩn đang nằm trên giường đắp mặt nạ, chơi game, tiết đầu chiều thứ Sáu không có môn học, cô định ngủ một giấc để dành sức cho cuộc vui vào buổi tối.

Cuối tuần vừa rồi cô vẫn chưa ra ngoài chơi, Bành Khải Văn gọi cô với Tô Mạn Cầm tối nay đi KTV, Trác Uẩn đã đồng ý rồi.

Cô đang đánh game đến lúc quan trọng thì một số điện thoại gọi đến: “A a a chết rồi!” Trác Uẩn tức giận đập tay xuống giường, vừa bắt máy đã muốn mắng người: “Alo, ai thế?”

Đầu dây bên kia im lặng, Trác Uẩn không nói gì cúp điện thoại luôn.

Chưa đến vài giây sau, số điện thoại này lại gọi đến, Trác Uẩn tức chết đi được, bắt điện thoại liền hét lên: “Ai thế! Chào hàng gì đó tôi không cần! Không mua nhà không vay tiền!”

Cuối cùng đối phương cũng lên tiếng, là một giọng nam trẻ tuổi dễ nghe: “Cô giáo Trác, là tôi.”

Trác Uẩn: “……”

Có nằm mơ cô cũng không ngờ là Triệu Tỉnh Quy! Trác Uẩn vẫn chưa kịp nghĩ ra tại sao cậu nhóc này lại gọi cho cô, nhưng giọng nói đã trở nên dịu dàng hơn: “A, Tiểu Triệu? Sao lại là cậu? Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Bây giờ tôi đang ở đại học A, có thể gặp chị một lát không?”

Trác Uẩn toát mồ hôi: “Ừm, xin lỗi, bây giờ tôi có chút việc, không đi được.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô giáo Trác, hôm nay là sinh nhật của chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ.”

“À, cảm ơn cậu.” Trác Uẩn cười hì hì: “Cậu có lòng thật.”

Triệu Tỉnh Quy im lặng vài giây rồi khẽ cười một tiếng, tiếng cười ẩn chứa sự châm biếm, Trác Uẩn đã nghe thấy, cô đột nhiên có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, anh nói từng câu từng chữ: “Chị còn muốn lừa tôi đến khi nào?”

Trác Uẩn câm nín, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng trai trong điện thoại: “Cô giáo, Trác Uẩn.”

Trác Uẩn: “……”

Cúp điện thoại xong, Trác Uẩn trèo xuống giường, tháo mặt nạ ra, thay một chiếc váy bông màu trắng, buộc lại kiểu tóc đuôi ngựa, Tô Mạn Cầm nghi hoặc nhìn cô: “Cậu làm gì thế? Nghiện phong cách thuần khiết rồi à?”

“Tớ ra ngoài một lát.” Vẻ mặt Trác Uẩn nghiêm trọng: “Hình như tớ bại lộ rồi.”

Tô Mạn Cầm: “Hả?”

Trác Uẩn không mang giày crocs nữa, cô chọn một đôi giày trắng không nhìn ra được nhãn hiệu nào, đi đến tòa nhà có văn phòng của Đinh Hồng.

Trên đường đi cô đã nghĩ rất nhiều, phía sau cuộc điện thoại là Đinh Hồng nghe, bà ấy vô cùng nghiêm khắc yêu cầu Trác Uẩn lập tức đến văn phòng của bà ấy, nói Trác Lợi Hà đã ở đó rồi, khóc sướt mướt nói hết một lượt những chuyện đã xảy ra, bây giờ họ muốn nghe lời giải thích từ chính miệng Trác Uẩn.

Còn có gì đáng để giải thích nữa? Trác Uẩn nghĩ, bại lộ một cách không có chuẩn bị trước thế này, chỉ là không biết Trác Lợi Hà với Đinh Hồng có nói tình hình thật sự của cô cho Triệu Tỉnh Quy nghe không.

Không biết tại sao, Trác Uẩn không muốn để Triệu Tỉnh Quy biết bộ mặt thật của cô, không muốn để chàng trai chưa thành niên này biết, cô giáo Trác mà anh khá có cảm tình này thật ra là một người nghiện ăn uống chơi bời, suốt ngày trang điểm lòe loẹt, vừa hút thuốc vừa uống rượu và cực kì không muốn tiến bộ trong học tập.

Cô hi vọng anh mãi mãi ghi nhớ dáng vẻ cô mặc váy trắng, xinh đẹp, thuần khiết và dịu dàng, tránh để sau này tìm bạn gái thì sai phương hướng, bị cô gái tồi khác lừa gạt.

Trác Uẩn đến nơi, từ phía xa đã có thể nhìn thấy chú Miêu đứng ở cổng lớn tòa lầu hút thuốc, còn Triệu Tỉnh Quy thì ở bên bồn hoa cách đó không xa.

Đây là lần đầu tiên Trác Uẩn nhìn thấy anh vào ban ngày, chàng trai mặc áo trắng quần đen, anh vẫn chưa phát hiện ra cô, đang cúi đầu nghịch xe lăn, quay bánh xe lăn tại chỗ, còn nhấc bánh trước lên, Trác Uẩn nhìn một lúc rồi mới đi về phía anh.

Cuối cùng Triệu Tỉnh Quy cũng nhìn thấy cô, anh dừng bánh xe lại tại chỗ, nhìn cô gái cao gầy mặc chiếc váy trắng đang từ từ tiến lại phía cậu dưới ánh nắng.

Triệu Tỉnh Quy chú ý đến đôi giày của cô, cô mang một đôi giày trắng không tất, bắp chân trắng nõn gắn liền gót chân tinh xảo, Triệu Tỉnh Quy nhìn chân cô một hồi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cô.

Trác Uẩn bước đi khó khăn trước ánh nhìn của anh, nếu ánh nhìn có thể hóa thành phi đao, thì lúc này cô đã bị phi đao Tiểu Triệu đâm thành chôm chôm rồi.

Cô đi đến trước mặt Triệu Tỉnh Quy, cố gượng một nụ cười, chào anh: “Hi, Tiểu Triệu.”

Mặt trời giữa trưa rất chói chang, làm sắc da Triệu Tỉnh Quy càng tái nhợt, anh nghiêm mặt lạnh lùng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Trác Uẩn, môi mím chặt, không nói gì cả.

Chú Miêu liếc nhìn họ một cái, nói: “Hai người đổi một nơi khác nói chuyện đi, ở đây nhiều người vào vào ra ra, đừng để người khác xem trò cười.”

Trác Uẩn nhìn xung quanh, nói với Triệu Tỉnh Quy: “Tôi dẫn cậu đến một nơi, không xa lắm đâu, bên đó rất yên tĩnh.”

Cô chỉ về một hướng, Triệu Tỉnh Quy cúi đầu xoay xe lăn, đi trước qua bên đó.

Trác Uẩn dẫn Triệu Tỉnh Quy đến một vườn hoa nhỏ sau tòa nhà dạy học, ở đó trồng mấy cây long não, dưới cây có vài chiếc ghế đá, xung quanh là một số cây cảnh, không có ai cả.

Ve sầu kêu râm ran ở trên cây, Trác Uẩn ngồi xuống một cái ghế đá dưới bóng cây, xe lăn của Triệu Tỉnh Quy dừng lại đối diện cô, anh vẫn tức hồng hộc, trừng mắt nhìn cô.

Đến lúc này rồi, Trác Uẩn ngược lại không còn căng thẳng nữa, giống như quay lại những đêm làm gia sư cho Triệu Tỉnh Quy, xung quanh không có ai làm phiền, chỉ có hai người họ, thoải mái và tự tại.

Ừm, cho nên, con trai tức giận thì phải dỗ bằng cách nào đây? Trác Uẩn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn phải dùng chiêu độc của cô.

Cô nở nụ cười ngọt ngào với Triệu Tỉnh Quy, biết lúm đồng tiền nhỏ nhất định rất rõ, quả nhiên Triệu Tỉnh Quy ngây người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị còn cười được? Trác, Uẩn.”

“Xin lỗi, Tiểu Triệu.” Trác Uẩn nghiêng nghiêng đầu: “Tôi không ngờ cậu sẽ truy cứu đến cùng, thật sự xin lỗi vì đã lừa cậu.”

Triệu Tỉnh Quy không phục: “Tờ phiếu mà chị điền rốt cuộc có bao nhiêu thứ là giả?”

Trác Uẩn nhớ lại: “Họ tên, ngày sinh, quê quán, số chứng minh nhân dân, địa chỉ nhà…không nhớ rõ nữa, à, còn có điểm thi đại học.”

Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Rốt cuộc chị thi đại học bao nhiêu điểm?”

Trác Uẩn nói: “Cậu cộng mười điểm vào mỗi môn mà tôi điền trong phiếu là được.”

Triệu Tỉnh Quy: “671?”

Trác Uẩn vỗ tay bốp bốp: “Ồ! Cậu vẫn còn nhớ à? Trí nhớ cậu tốt thật đấy!”

Triệu Tỉnh Quy: “……”

Cậu thẩm vấn tiếp: “Cuối cùng thì chị là người ở đâu?”

Trác Uẩn: “Thành phố Gia.”

Triệu Tỉnh Quy: “Bố chị thật sự bán rau ở chợ?”

Trác Uẩn: “…Đúng vậy.”

Triệu Tỉnh Quy: “Sinh nhật của chị là ngày nào?”

Trác Uẩn: “Không nói cho cậu biết.”

Triệu Tỉnh Quy: “……”

“Các người thật sự quá đáng.” Triệu Tỉnh Quy cúi đầu, hai tay kê trên chân, ngón tay níu ống quần: “Trác Lợi Hà kia nói, bởi vì có việc nên chị ta không thể đi phỏng vấn, mới nhờ chị đến giúp. Chị ta còn hỏi tôi là đã tìm được gia sư nào tốt chưa, nếu như chưa thì chị ta sẵn lòng nhận công việc này.”

Trác Uẩn bật cười “ha ha ha”: “Sao da mặt cậu ta dày vậy nhỉ, thế cậu trả lời thế nào?”

Triệu Tỉnh Quy quay đầu sang chỗ khác: “Tôi không để ý đến chị ta.”

Trác Uẩn cười càng vui hơn, Triệu Tỉnh Quy nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Các người thật nhàm chán.”

“Xin lỗi, xin lỗi, chuyện này thật sự…” Trác Uẩn ôm ngực thở dốc: “Tôi cũng không ngờ sẽ trở thành thế này, tôi cũng không biết tại sao cậu cứ muốn tôi dạy cho cậu, lúc đó tôi đã nộp giấy trắng mà.”

Ánh mắt Triệu Tỉnh Quy lạnh thấu xương: “Chị không biết?”

Trác Uẩn giả ngốc, biết rõ còn cố ý hỏi: “Tôi nên biết sao?”

Triệu Tỉnh Quy mím môi lại, Trác Uẩn cười nói với cậu: “Tiểu Triệu, cậu nghe tôi, chuyên tâm chọn một gia sư đáng tin cậy, thành tích trước kia của cậu rất tốt, nhưng dù sao cũng rất lâu rồi cậu chưa quay lại trường học. Trong sự nghiệp học tập cậu vẫn phải nắm vững, ở giai đoạn cấp ba, mỗi ngày đều rất quan trọng.”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi có thể hỏi chị vài câu không?”

Trác Uẩn nhún nhún vai: “Không phải nãy giờ cậu vẫn đang hỏi đấy sao, hỏi đi.”

Triệu Tỉnh Quy liền hỏi: “Chị thật sự sợ tôi sao?”

Trác Uẩn cười, lắc đầu: “Không sợ, hôm đó gạt cậu đấy.”

Triệu Tỉnh Quy kìm nhịp tim của mình lại, hỏi tiếp: “Chị ở bên cạnh tôi, có áp lực không?”

Trác Uẩn nói: “Không có áp lực, thật lòng.”

Triệu Tỉnh Quy rất nghiêm túc: “Thế chị ghét tôi không?”

Trác Uẩn vui vẻ nói: “Không ghét, một chút cũng không ghét.”

“Thế…Trác Uẩn.” Triệu Tỉnh Quy nhìn cô với ánh mắt sáng quắc: “Chị có thể làm gia sư cho tôi không?”

Đây là vấn đề mà anh ấp ủ đã lâu, đây là hy vọng trỗi dậy trong lòng sau khi anh biết Trác Lợi Hà với Trác Uẩn bàn bạc xin nghỉ việc như thế nào mới không bị bại lộ.

Nội tâm anh cực kì thấp thỏm, nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ điềm tĩnh, cứ như thế mà nhìn chằm chằm Trác Uẩn.

Anh đã biết hết tất cả rồi, nhưng không hề tức giận bao nhiêu, những lời mà Trác Uẩn nói với mẹ anh thật sự toàn là cái cớ, thế nên bây giờ cô không có lý do từ chối nữa rồi.

Mắt anh sáng lên, ngay cả lưng cũng thẳng lên một chút, anh biết mình chỉ có một cơ hội này, nếu như bỏ lỡ rồi, anh thật sự không còn cách nào khác nữa.

Trác Uẩn chợt thu lại nụ cười, im lặng nhìn anh, lắc lắc đầu: “Không thể.”

Triệu Tỉnh Quy vừa thất vọng vừa không hiểu: “Tại sao? Chị vẫn còn mối lo khác ư?”

Đương nhiên có —Trác Uẩn nói thầm trong lòng, bạn học nhỏ, tôi sợ cậu sẽ yêu tôi mất đấy.

Nhưng cô không nói những lời này ra, chỉ nói ra bốn chữ: “Nguyên tắc của tôi.”

Ánh sáng trong mắt Triệu Tỉnh Quy dập tắt trong tích tắc.

Anh bị đả kích, nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào khác, sự kiêu ngạo của anh không cho phép anh tiếp tục truy hỏi nữa, anh chỉ có thể thấp giọng nói: “Một lúc nữa, chị đến chỗ cô họ tôi, chính là cô giáo Đinh Hồng, tôi có đồ nhờ cô ấy chuyển cho chị, nếu như chị không cần……”

Anh cúi đầu, nói một cách chán nản thất vọng: “Thì vứt đi là được.”

Món quà là do anh cố ý để lại chỗ Đinh Hồng, anh sợ tự mình đưa cho Trác Uẩn thì cô lại không chịu nhận.

Trác Uẩn không nhẫn tâm gạt bỏ ý tốt của cậu thiếu niên nữa: “Tôi sẽ đi lấy, cảm ơn cậu, tôi đảm bảo sẽ không vứt đi.”

Triệu Tỉnh Quy ngước mắt lên nhìn cô: “Còn một câu hỏi cuối cùng.”

Trác Uẩn ra hiệu bằng mắt bảo anh hỏi.

Triệu Tỉnh Quy: “Người có bạn trai là Trác Lợi Hà, thế còn chị thì sao? Chị có bạn trai chưa?”

Trác Uẩn đáp lại: “Chưa.”

Mắt Triệu Tỉnh Quy nháy mắt lại sáng lên.

Trác Uẩn nói: “Nhưng mà tôi có một người chồng chưa cưới, ở thành phố Gia.”

Triệu Tỉnh Quy: “……”

Truyện [Ngày Tỉnh Là Lúc Về] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

——

Chú Miêu nhìn thấy Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy quay lại cùng một lúc. Triệu Tỉnh Quy xoay bánh xe lăn, sắc mặt còn khó coi hơn lúc trước, làm lòng chú Miêu cảm thấy hoang mang tột độ.

Trác Uẩn chia tay họ trước tòa nhà: “Hai người còn phải đến bệnh viện đúng không? Tôi đi tìm cô giáo Đinh trước đây, không tiễn hai người nữa, tạm biệt chú Miêu, tạm biệt Tiểu Triệu.”

Triệu Tỉnh Quy không muốn nói một câu nào cả, chú Miêu chỉ có thể thay anh nói tạm biệt với Trác Uẩn. Trác Uẩn vẫy vẫy tay rồi bước vào tòa nhà, chú Miêu lau mồ hôi, nói với cậu thiếu niên đã bị cháy nắng: “Tiểu Quy, chúng ta đi thôi.”

Bả vai Triệu Tỉnh Quy hơi chùng xuống, đã lâu rồi anh không ở ngoài trời nắng nóng lâu như vậy, sau khi bị liệt nửa người, tất cả các chức năng của cơ thể đều có vấn đề, sự trao đổi chất của người trẻ rất mạnh, nhưng bên dưới phần bị thương của Triệu Tỉnh Quy không thể tiết mồ hôi, tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong thời gian dài khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Anh xoay bánh xe lăn, cuối cùng quay đầu nhìn cửa ra vào tòa nhà, bây giờ đã không còn bóng dáng của Trác Uẩn nữa.

Anh nhớ lại đoạn đối thoại cuối cùng của mình với Trác Uẩn:

“Sau này tôi còn có thể gặp lại chị không?”

“Hay là thôi đi, không cần thiết phải gặp lại đâu.”

“Thế trò chuyện trên Wechat thì sao?”

“Một học sinh cấp ba như cậu mà trò chuyện cái gì? Chuyên tâm học hành đi.”

“Thế sinh nhật của chị là vào ngày mấy tháng mấy?”

“Đã nói rồi, không nói cho cậu biết, vừa nãy cậu còn nói là câu hỏi cuối cùng, sao hỏi mãi mà chưa hết vậy?”

……

Cho nên, như thế này là đã kết thúc hoàn toàn rồi, đúng không?

Triệu Tỉnh ngẩng đầu lên, giơ năm ngón tay che ánh mặt trời.

Anh nghĩ, cứ như vậy đi.

——

Trác Uẩn đến văn phòng của Đinh Hồng, Đinh Hồng nhìn thấy cô thì mày nhíu lại.

Trác Uẩn thành khẩn xin lỗi cô giáo Đinh, môn chuyên ngành của cô rất tệ, nhưng tiếng Anh thì trước đến nay đều rất tốt, đã qua cấp sáu từ lâu rồi, cho nên Đinh Hồng răn dạy cô vài câu rồi cũng không làm khó cô nữa.

Trác Uẩn ngồi bên cạnh Đinh Hồng, hỏi: “Cô giáo Đinh, em muốn hỏi cô một chút, lúc nãy cô với Trác Lợi Hà có nói một vài tình hình khác của em cho Triệu Tỉnh Quy biết không?”

Đinh Hồng không hiểu: “Tình hình gì? Trên phương diện nào?”

Trác Uẩn chỉ chỉ vào váy trên người: “Ví dụ như phong cách ăn mặc thường ngày, sở thích ngoài giờ học các kiểu.”

Đinh Hồng nói: “Nói những điều này làm gì? Không có nói, chỉ nói qua một lượt chuyện chính.”

Trác Uẩn yên tâm, cô nói với Đinh Hồng là vì cô cảm thấy gia sư cần phải có dáng vẻ của gia sư, cho nên lúc đi dạy cho Triệu Tỉnh Quy cô vẫn luôn ăn mặc đơn giản và mộc mạc, nhờ Đinh Hồng sau này gặp Triệu Tỉnh Quy và những người nhà khác thì đừng tiết lộ tình hình kinh tế thực sự của cô.

Đinh Hồng với Trác Uẩn không thân, chỉ dạy cô năm nhất với năm hai, nhưng chiều cao và ngoại hình của Trác Uẩn cực kì xuất chúng, đương nhiên hai năm nay cũng làm cho Đinh Hồng có ấn tượng, nên cũng hiểu biết sơ về phong cách ăn mặc thường ngày của Trác Uẩn.

Nghe Trác Uẩn nói xong, bà ấy đồng ý: “Yên tâm, cô sẽ không nói với Triệu Tỉnh Quy đâu, cậu nhóc đó còn nhỏ, không chịu nổi bị hù họa, em suy nghĩ cũng rất chu đáo.”

Trước khi đi, Trác Uẩn hỏi lấy món quà mà Triệu Tỉnh Quy nhờ Đinh Hồng đưa cho cô. Đúng như cô dự đoán, chính là cái hộp được bọc bằng giấy màu lần trước, nhìn có vẻ vẫn chưa ai động qua.

Cô cầm hộp quà đem về phòng ký túc xá, ngồi trên ghế bóc quà.

Triệu Tỉnh Quy nói quà không đắt, Trác Uẩn phát hiện đúng là không đắt, bên trong hộp quà là một chú gấu bông to hơn lòng bàn tay một vòng, mặc chiếc váy nhỏ màu xanh da trời, Viên Hiểu Yến tiến sát lại xem: “Ủa? Chú gấu bông này có hơi giống với chú gấu trên chiếc áo thun đó của tớ đấy.”

“Phải không?” Trác Uẩn cầm chú gấu lên xem, phát hiện đây không chỉ đơn thuần là đồ chơi, thật ra bên trong là một cục sạc pin.

Viên Hiểu Yến cầm tờ hướng dẫn sử dụng lên nghiên cứu: “Cục sạc pin à? Còn làm dễ thương như thế này, ai tặng cậu thế?”

Trác Uẩn chớp chớp mắt nhìn chú gấu, đột nhiên có chút muốn khóc.

Cô nhớ lại tối hôm đó cô mặc áo thun có hình con gấu, vỗ vỗ túi nói điện thoại mình hết pin tắt nguồn rồi, ngày hôm sau Triệu Tỉnh Quy mua cho cô cục sạc pin con gấu.

Cô cầm tấm thiệp lên xem, trong thiệp vẫn là dòng chữ khiến người ta đau đầu, “Cô giáo Trác, chúc chị ngày Nhà giáo vui vẻ”, góc phải bên dưới là chữ ký tiếng Anh: Mikey.

Bên cạnh tên tiếng Anh còn vẽ một con rùa cực kì xấu, to bằng đồng xu một tệ, một vòng tròn, bốn cái chân, một cái đầu, một cái đuôi, hoa văn trên mai rùa là các đường nghiêng giao nhau đơn giản.

Nét vẽ nghiêng nghiêng ngả ngả, trẻ em trong trường mẫu giáo vẽ còn đẹp hơn cậu nữa! Xem ra hố đen kĩ năng của Triệu Tỉnh Quy chính là vẽ tranh.

Trác Uẩn bụm miệng, cười đến nỗi sắp chảy nước mắt.

Cậu nhóc xui xẻo…Cô nói thầm trong lòng, sau này cậu nhất định phải sống tốt đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc