NGÀY TỈNH LÀ LÚC VỀ

Trác Hoành lái xe lên đường cao tốc, một đường đi về hướng Nam.

Cậu ta đã từng đi qua con đường này, là ngày lễ Quốc Khánh hai năm trước, cậu ta đi hơn năm tiếng đồng hồ từ thành phố Gia đến quê Tô Mạn Cầm để đón Trác Uẩn.

Thời điểm đó, nhà hàng hải sản tươi sống Thạch Cực sắp khai trương. Thương hiệu mới này do một tay Thạch Tĩnh Thừa thành lập sau khi anh ta tốt nghiệp và trở về nước, cũng là một cột mốc đánh dấu việc cậu ấm nhà họ Thạch có thể một mình gầy dựng sự nghiệp. Trác Uẩn một mực không chịu quay về khiến cho Trác Minh Nghị rất tức giận. Ông ta lệnh cho tài xế đến quê của Tô Mạn Cầm bắt người về. Sau khi Trác Hoành nghe được thì nói mình sẽ đi cùng, vì sợ tài xế không đối phó được Trác Uẩn.

Bây giờ là lần thứ hai cậu ta đến quê của Tô Mạn Cầm, tâm trạng khác hoàn toàn so với lần trước.

Sau hơn một giờ lái xe, Trác Hoành cảm thấy đói bụng nên dừng lại ăn trưa ở khu dịch vụ trên đường cao tốc.

Cậu ta gọi đại một phần thức ăn nhanh, đến khi bắt đầu ăn thì có một gia đình bốn người ở bàn bên cạnh thu hút sự chú ý của cậu ta.

Đó là một cặp vợ chồng tầm bốn mươi tuổi, bên cạnh họ là một cô con gái như học sinh trung học và một cậu con trai tầm sáu tuổi đang ăn cơm. Cậu bé ăn không ngon miệng nên gây ồn ào, người mẹ thấy vậy thì tức giận dọa: “Nếu con không ngoan ngoãn ăn cơm, buổi chiều mẹ sẽ không đưa con đi bơi nữa!”

Cậu bé ôm cái phao trong tay khóc càng to hơn.

Người ba nhìn xung quanh rồi hỏi con trai: “Con có muốn ăn gà rán không?”

Trẻ con đều thích ăn những thứ đồ chiên rán giòn thơm này. Vì vậy cậu bé nín khóc gật đầu. Người bố đưa điện thoại cho con gái, dặn: “Con đi mua đi, mua hai phần, nhớ là đừng mua cay.”

Cô bé cầm điện thoại chuẩn bị rời đi, thấy vậy cậu bé cũng bò ra khỏi ghế ngồi, đôi chân ngắn ngủn vội đuổi theo chị gái: “Con cũng muốn đi!”

Cô bé nắm bàn tay nhỏ của em trai đến chỗ mua gà rán.

Vài phút sau hai đứa trẻ đã quay lại, không chỉ xách theo một phần gà rán mà trên tay cậu em còn có thêm một cây kem ốc quế, hơn nữa cậu bé còn l!ếm láp một cách sung sướng.

Cô bé đưa điện thoại cho bố mình, người mẹ thấy vậy thì trách cô bé: “Sao lại mua kem cho em con? Đồ ăn ở đây rất đắt, con mua hết bao nhiêu?”

Cô bé trả lời: “Tám đồng ạ! Em ấy nhất quyết đòi ăn nên con mua cho em ấy, con không ăn cũng được.”

Người bố lấy miếng gà từ trong túi ra, dùng xiên que cắm và0 đưa cho con trai ăn, sau đó đưa điện thoại cho con gái, nói: “Con muốn ăn không? Nếu muốn ăn thì đi mua một phần nữa đi, ra ngoài chơi thì đừng tính toán tiền nong.”

Cô bé cười lắc đầu: “Con không muốn ăn. Bố, đợi đến khi tới khách sạn, con muốn mua trà sữa uống.”

Người bố mỉm cười, xoa đầu con gái nói: “Được.”

Trác Hoành nhìn hết thảy những điều này, chiếc đũa kẹp đồ ăn đưa vào miệng nhưng cậu ta không cảm nhận được mùi vị gì.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ta chưa bao giờ tận hưởng niềm vui khi được đi du lịch cả gia đình bốn người.

Trác Uẩn chưa từng đối xử với cậu ta như cô bé kia đối xử với em trai mình, vừa dịu dàng lại vừa cưng chiều.

Nói đến Trác Uẩn, Trác Hoành không thể nói hết bằng một lời. Từ khi có trí nhớ, cậu ta đã không thân với chị gái. Không những không thân, Trác Uẩn còn suốt ngày đánh cậu ta. Khi còn nhỏ Trác Hoành không đánh lại được, thế nên mỗi lần bị cô đánh đến khóc nhè, cậu ta sẽ quay đi mách với bố mình.

Nhắc đến lý do bị đánh, Trác Hoành vẫn còn nhớ rõ. Mỗi lần bị bố mắng, tâm trạng chị gái không tốt sẽ đánh cậu ta. Nếu không thì do cậu ta chủ động trêu chọc khiến chị gái tức giận nên ra tay với mình.

Lúc còn bé Trác Uẩn đã xinh xắn đáng yêu, khi ở nhà cô rất ít khi nói chuyện, chỉ thích nhốt mình trong phòng và không cho Trác Hoành bước vào phòng mình.

Trác Hoành có thể nhìn thấy sự chán ghét mình từ trong ánh mắt cô, vì thế cậu ta cảm thấy tức giận, thay đổi thái độ đi trêu chọc Trác Uẩn ở khắp mọi nơi, khiến cho bản thân luôn bị đánh tơi bời.

Khi lớn lên, Trác Hoành tự hỏi không biết lúc đó có phải dây thần kinh của mình bị chập rồi không, vì sao lại đi trêu chọc Trác Uẩn như vậy? Mục đích là gì? Bị đánh nên cảm thấy thoải mái sao? Nói cách khác, cậu ta cũng không biết bản thân liệu có khuynh hướng muốn bị ngược đãi hay không.

Thật ra, Trác Hoành biết rõ mình rất thuận lợi khi sống trong ngôi nhà này. Cậu ta rất thông minh, biết bố là chủ gia đình nên lúc nào trong túi cậu ta cũng có tiền. Cậu ta muốn cái gì cũng sẽ nói với bố mình. Vì cái gì cũng được bố đáp ứng nên không có gì là cậu ta không đạt được.

Còn có ông nội nữa, ông nội cũng rất thích cậu ta, còn nói cậu ta là độc đinh của nhà họ Trác, muốn cậu ta về sau giỏi giang hơn cả bố mình, có thể làm ông chủ kiếm rất nhiều tiền.

Mẹ cũng rất thương cậu ta, đối xử với cậu ta rất tốt. Chỉ có chị gái là dường như không thích cậu ta chút nào.

Trác Hoành nhớ tới một chuyện khi còn học tiểu học, lúc đó cậu ta học lớp ba, Trác Uẩn học lớp năm. Trong một lần thi vẽ tranh, cô đã đạt được giải nhất, phần thưởng là một bông hoa pha lê trong suốt, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Trác Hoành nhìn Trác Uẩn đứng trên bục nhận giải thì trong lòng cảm thấy tò mò. Sau khi về nhà, cậu ta muốn xem bông hoa kia rốt cuộc trông như thế nào.

Nhưng Trác Uẩn không chịu cho cậu ta xem. Đến tối, nhân lúc Trác Uẩn đi tắm rửa, Trác Hoành đã lặng lẽ đi vào phòng của chị mình, cuối cùng cũng tìm được bông hoa pha lê ở trên giá sách.

Thật ra mấy thứ đồ này không gây hứng thú với một cậu bé, nhưng Trác Hoành chỉ muốn nhìn thử một lần thôi. Cậu ta lấy bông hoa từ trong hộp ra, giơ lên đánh giá, nhưng cảm thấy không có gì hay ho cả, cũng chẳng có gì thú vị.

Đúng lúc này, Trác Uẩn mở cửa ra, nhìn thấy Trác Hoành đang ngồi xổm ở trên ghế của mình thì quát một tiếng: “Em đang làm gì vậy?!”

Trác Hoành bị giật mình, định đặt bông hoa vào lại hộp, nhưng tay chân luống cuống vụng về làm cành hoa đụng phải bàn sách vang lên một tiếng “Cạch”. Trong tay Trác Hoành chỉ còn lại một phần thân cành và lá, bông hoa rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Cậu ta hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Trác Uẩn, lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt chị gái mình đáng sợ như vậy. Trong đôi mắt cô như có một ngọn lửa phẫn nộ đang bốc cháy, đôi môi run run. Cô xông tới xách cổ áo của Trác Hoành lên, kéo cậu ta từ trên ghế xuống mặt đất, sau đó như một con hổ nhỏ ngồi lên người cậu ta, dùng đầu mình đập vào đầu cậu ta.

Trác Hoành lúc đó mới tám tuổi gào khóc thật lớn, nhưng cậu ta không hề nói xin lỗi hay xin tha. Đến khi Trác Minh Nghị và Biên Lâm nghe thấy tiếng khóc thì chạy vội vào phòng. Trác Minh Nghị kéo Trác Uẩn dậy, tát vào mặt cô khiến cô mất thăng bằng mà ngã xuống đất. Sau đó ông ta đỡ Trác Hoành đứng lên, quan tâm xem cậu ta có bị thương không, rồi lại quay sang mắng Trác Uẩn một tràng.

Biên Lâm sợ hãi, vội vàng đỡ con gái đứng dậy. Trác Uẩn ngã đúng vào đống thủy tinh vỡ, lòng bàn tay bị cắt một vết rất sâu. Trác Hoành nhìn máu tươi chảy xuống giữa những ngón tay của Trác Uẩn, nhưng không thấy cô khóc, mà chỉ thấy cô nhìn cậu ta với ánh mắt đầy thù hận, điều này khiến cho Trác Hoành cảm thấy không rét mà run, một chút áy náy lúc trước đều biến mất.

Cô bị làm sao vậy? Không phải chỉ làm hỏng một bông hoa pha lê của cô thôi sao, cùng lắm thì cậu ta mua một bông hoa khác đền cho cô là được mà. Nếu không phải vì cô không chịu cho cậu ta xem thì cậu ta cũng đâu phải chạy đến nhìn trộm như vậy, là tại cô quá keo kiệt! Sao cô có thể đánh cậu ta như vậy? Cậu ta nhỏ tuổi hơn cô, còn là em ruột của cô nữa đấy, đáng lẽ cô phải nhường cậu ta mới đúng!

Đây chỉ là một chuyện nhỏ trong vô số những chuyện đã xảy ra trong suốt quá trình trưởng thành của Trác Hoành và Trác Uẩn.

Khi Trác Uẩn lên cấp hai, cô đã đánh nhau với Trác Hoành một trận cuối cùng. Khi đó Trác Hoành mười một tuổi nên không biết nặng nhẹ, túm lấy tóc cô, cào tay cô bị thương, còn đá thật mạnh vào chân của cô. Từ đó về sau, hai người bọn họ không còn đánh nhau nữa.

Trác Hoành biết, Trác Uẩn không phải là đối thủ của mình nữa rồi.

Càng về sau, quan hệ của bọn họ lại càng trở nên xa cách. Sau khi Trác Hoành lên cấp hai thường nghe các bạn học nam bàn tán về Trác Uẩn. Con trai đang trong tuổi dậy đều cảm thấy cô rất xinh đẹp, lúc cười hai má lộ ra lúm đồng tiền, xứng đáng là hoa khôi của trường. Nhưng không ai đoán được, Trác Hoành là em trai của cô.

Bọn họ học ở hai trường trung học khác nhau. Lúc ở nhà, hoặc là không nói câu nào, hoặc là vừa mở miệng đã châm chọc lẫn nhau. Trác Uẩn chọc Trác Hoành là “Mười ba điểm”, sau lại dứt khoát gọi cậu ta là “Trác Mười Ba”. Trác Hoành tức điên, mắng cô là “Quỷ Dạ Xoa”.

Cậu ta không hiểu, trước mặt người ngoài Trác Uẩn là một người trầm tĩnh ít nói, nhưng tại sao luôn tỏ thái độ cay nghiệt hung dữ với mình như vậy? Cậu ta không khỏi toát mồ hôi thay cho Thạch Tĩnh Thừa, người đàn ông nào cưới phải một con cọp mẹ như Trác Uẩn, cuộc sống hôn nhân sau này không biết sẽ khó khăn đến mức nào?

Khi đó, Trác Hoành căn bản không ngờ tương lai lại có một người con trai tên là Triệu Tỉnh Quy, nhỏ hơn cậu ta một tuổi, hơn nữa còn bị liệt hai chân, phải dựa vào xe lăn để đi lại, mạnh mẽ tiến vào cuộc sống của chị gái mình.

Cậu ta lại càng không ngờ, ở trước mặt Triệu Tỉnh Quy, một Trác Uẩn luôn lạnh lùng sẽ lộ ra mặt dịu dàng và kiên nhẫn của mình, luôn nở nụ cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền với Triệu Tỉnh Quy, khiến cậu ta phát điên vì ghen tị.

Sau khi thi đại học, Trác Uẩn đến thành phố Tiền Đường. Trong nhà không có bóng dáng của cô, lúc đầu Trác Hoành còn cảm thấy thoải mái. Sau đó cậu ta dần dần nhận ra, Trác Uẩn không mấy khi về nhà.

Tiền Đường cách thành phố Gia gần như vậy, thế mà mấy tháng liền cô cũng không về nhà. Mẹ gọi điện thì cô lấy cớ bận việc học, nhưng cuối tuần lại cùng bạn bè đi chơi rồi chụp ảnh, dáng vẻ vui sướng không bị gò bó.

Đó là lần đầu tiên Trác Hoành nhìn thấy ảnh chụp của Tô Mạn Cầm, bạn của Trác Uẩn.

Hai cô gái này rất thân thiết, đi chơi ở đâu cũng có nhau: dạo phố, quán bar, hát karaoke, ăn lẩu, xem phim, đánh tennis, đi phượt…

Tô Mạn Cầm rất xinh đẹp, dáng người cao ráo thanh thoát. Cô ấy có một mái tóc dài, nhưng khác với mái tóc đen của Trác Uẩn, Tô Mạn Cầm sẽ nhuộm tóc. Có khi cô ấy nhuộm màu hồng, có khi nhuộm nâu cafe, có khi lại nhuộm ánh tím.

Cô ấy có khuôn mặt trái xoan, còn Trác Uẩn là khuôn mặt trứng ngỗng. Cả hai người đều có một đôi mắt to tròn linh hoạt, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ tươi, lúc cười sẽ lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Hai người giống như một cặp sinh đôi vậy, nếu họ trang điểm rồi chụp ảnh, đôi khi Trác Hoành cũng không phân biệt được ai với ai.

Hai người thường đến quán bar để vui chơi, mặc quần áo gợi cảm, vừa hút thuốc vừa uống rượu, môi mắt mơ màng nhìn vào máy ảnh, môi đỏ khẽ mở, toát lên sự chơi bời.

Lúc đó Trác Hoành đang học cấp ba, trong lòng cảm thấy không ổn, giống như Trác Uẩn đang bị người khác dạy hư vậy.

……

Ăn xong bữa trưa, Trác Hoành lại tiếp tục lên đường, chạy thẳng một mạch đến đích. Ra khỏi đường cao tốc, dựa theo trí nhớ, cậu ta tìm đến nhà của Tô Mạn Cầm.

Cậu ta không lái xe đến biệt thự kiểu châu Âu của gia đình Tô Mạn Cầm, mà dừng ở ven đường cách đó một trăm mét rồi gọi điện thoại cho cô ấy: “Alo, tôi tới rồi.”

Tô Mạn Cầm hỏi: “Cậu đang ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy cậu?”

Trác Hoành nói cho cô ấy biết vị trí của mình: “Tôi không vào đâu, chị có thể ra đây không?”

Tô Mạn Cầm nói: “Có thể, cậu chờ một chút.”

Không lâu sau, Tô Mạn Cầm đi đến. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo phông và quần jean, trên vai khoác balo, để lộ ra cặp chân dài trắng muốt. Cô ấy mở cửa xe, ngồi vào bên ghế phó lái.

Đã được nửa tháng kể từ khi bọn họ gặp nhau ở huyện Quan và nói lời chia tay sau trận bóng rổ, thời gian không dài cũng không ngắn, hai người gặp nhau cũng không có gì xấu hổ.

Dù sao Tô Mạn Cầm cũng không ngại, cô ấy không quan tâm đến việc Trác Hoành đang nghĩ gì.

“Cậu nghĩ gì vậy? Cách xa như vậy đột nhiên chạy đến đây làm tôi giật cả mình.” Tô Mạn Cầm nói, “Cãi nhau với chị gái rồi à?”

Trác Hoành đáp: “Không có.”

Tô Mạn Cầm hỏi: “Cậu đến đây có nói với cô ấy không?”

“Không nói.” Trác Hoành khởi động xe: “Chị nói với chị ấy rồi sao?”

Tô Mạn Cầm lắc đầu: “Tôi chưa nói. Cậu ấy là chị cậu, không phải là chị của tôi. Cậu chạy đến tìm tôi mà không nói với cậu ấy thì tôi đi nói với cậu ấy làm gì?”

Trác Hoành nói: “Đi ăn cơm trước đã. Trưa nay tôi mới ăn tạm một ít ở trạm nghỉ trên đường cao tốc thôi, vì đồ ăn khó nuốt quá, bây giờ thấy hơi đói rồi.”

Tô Mạn Cầm nói: “Được rồi! Cậu có muốn ăn đồ Nhật không? Tôi biết một nhà hàng ăn khá ngon.”

Hai người tìm đến nhà hàng Nhật. Sau khi cởi giày ngồi trên chiếu tatami, Tô Mạn Cầm vừa lật quyển thực đơn vừa nói: “Nói trước là hôm nay tôi mời khách, lát nữa cậu đừng tranh trả tiền với tôi đấy.”

Trác Hoành không lên tiếng. Mặc dù cậu ta không xấu hổ đến mức trong ví không có một đồng nào, nhưng thực sự số tiền trong tay cũng không có nhiều. Đây cũng là do cậu ta tiết kiệm từ sinh hoạt phí, cũng đã lâu rồi cậu ta chưa mua quần áo mới.

Tô Mạn Cầm gọi một chút sashimi, sushi và đồ chiên. Nhớ đến Trác Hoành kêu đói bụng, cô ấy gọi thêm một tô mì sợi cho cậu ta. Hai người vừa ăn vừa chậm rãi trò chuyện.

Trác Hoành không kể chuyện của bố mình cho cô ấy. Những việc này quá tệ nên cậu ta không muốn nói với ai. Có lẽ người nào nghe xong cũng chỉ biết mắng một câu “Đáng đời” mà thôi.

Trác Hoành vừa ăn tempura vừa hỏi: “Vé máy bay của chị mua xong rồi sao?”

Tô Mạn Cầm đáp: “Xong rồi! Mua cùng với chị gái cậu, cùng một ngày, cùng một chuyến bay. Hai người đi chung sẽ không quá nhàm chán.”

Trác Hoành lại hỏi: “Ngày nào?”

Tô Mạn Cầm trả lời: “Ngày mười hai tháng tám, bay từ Thượng Hải.”

Trác Hoành gật đầu: “Còn chưa đến một tháng nữa.”

Tô Mạn Cầm gắp miếng sushi cá chình bỏ vào trong miệng, hỏi: “Cậu có mang theo hành lý không? Đêm nay định nghỉ ở đâu?”

Trác Hoành sửng sốt một chút mới trả lời: “Tôi không mang theo. Lát nữa đi mua một ít đồ dùng cá nhân rồi tìm một khách sạn ở tạm một đêm là được.”

Tô Mạn Cầm hỏi: “Ngày mai cậu về sao?”

Trác Hoành đáp: “Đúng vậy.”

Tô Mạn Cầm bật cười: “Rốt cuộc cậu đến đây làm gì?”

Trác Hoành ngẩng đầu nhìn cô ấy, đáp: “Tôi chỉ muốn tìm chị nói chuyện.”

Tô Mạn Cầm không cười nữa.

Trác Hoành cũng không biết tại sao bản thân lại khổ sở như vậy. Cậu ta có một người bạn thân học đại học, khi gia đình cậu ta phá sản người đó không hề xa lánh. Nhưng người ấy ở tỉnh khác, còn là con trai nên cậu ta ngại không dám gọi điện tâm sự kể lể.

Không ai dành quá nhiều thời gian cho những người tràn đầy năng lượng tiêu cực. Trác Hoành chỉ có thể chịu đựng, không ngừng chịu đựng. Năm nay thực sự là một năm rất khó khăn với cậu ta. Đã rất nhiều lần cậu ta định nói vài câu với Tô Mạn Cầm qua WeChat, nhưng cuối cùng lại không biết mở miệng như thế nào.

Cậu ta biết chắc rằng Trác Uẩn đã nói qua chuyện của mình với Tô Mạn Cầm. Lần đầu tiên khi cô ấy gặp đã hỏi “Đây là Trác Mười Ba sao?” là cậu ta đã hiểu. Trác Uẩn sẽ không nói điều tốt đẹp, cũng không biết cô đã nói cái gì về cậu ta. Có lẽ ở trong lòng Tô Mạn Cầm, cậu ta chỉ là một Trác Mười Ba ngốc nghếch mà thôi.

Suốt một năm nay, Trác Hoành kiên trì bền bỉ làm bạn với Tô Mạn Cầm. Có đôi khi cậu ta sẽ mượn cơ hội trò chuyện riêng vài câu với cô ấy. Cậu ta cũng không dám để lại bình luận dưới bài đăng của cô ấy, vì sợ bị Trác Uẩn nhìn thấy.

Cứ như vậy cho đến cuối tháng Sáu gần đây, Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn tới Huyện Quan chơi, lúc đó Trác Hoành mới gặp lại Tô Mạn Cầm sau một năm.

……

Tô Mạn Cầm hỏi: “Gặp phải chuyện gì không vui sao?”

Trác Hoành cúi đầu, im lặng một lúc mới nói: “Có phải chị rất ghét tôi không?”

Tô Mạn Cầm nói: “Không có! Cậu chỉ hơi ngốc nghếch thôi.”

Trác Hoành “……”

Tô Mạn Cầm bật cười: “Tôi đang trêu cậu thôi, rốt cuộc là làm sao vậy? Để tôi nói chuyện với chị cậu, giúp cậu nói ra vấn đề.”

“Không có gì.” Trác Hoành lại thả lỏng, “Chỉ là hôm nay, bố tôi đến tìm tôi…”

Cậu ta bắt đầu kể về những chuyện rắc rối của mình, suy nghĩ cũng có chút rối loạn. Cậu ta nghĩ gì thì nói đó, nói Trác Uẩn mắng cậu ta, còn chỉ vào mũi cậu ta nói đây là nhà cô và bảo cậu ta cút đi; nói đến chuyện bị bố đánh bởi vì cậu ta từ chối đến tìm nhà họ Triệu xin giúp đỡ, nói bố mình không còn kinh doanh; nói hình như mẹ mình đang yêu đương với một ông chú, tính cách đối phương cũng không tồi, nhưng trong lòng cậu ta vẫn không dễ chịu; nói Triệu Tỉnh Quy đang sống nhờ trong nhà nhưng lại như là chủ nhà vậy, tất cả mọi người đều đối xử tốt với anh, chuyện gì cũng nghĩ cho anh trước, ngay cả một bát tào phớ cậu ta cũng không được ăn.

Nói xong, Trác Hoành như muốn khóc vậy. Năm nay thực sự rất khó khăn với cậu ta, sinh hoạt phí từ năm con số xuống còn hai ngàn năm trăm tệ. Sống ở đất Thượng Hải, một tháng hai ngàn năm trăm tệ thì cậu ta có thể làm gì đây?

Cậu ta còn phải giúp bố mình thu dọn tàn cục, giải quyết những công việc kinh doanh và thuế mà từ trước đến giờ cậu ta chưa từng động đến. Khi nói chuyện với các quản lý của công ty, cậu ta bị bọn họ lần lượt mắng chửi nhưng không thể cãi lại được câu nào.

Mẹ và chị của cậu ta đã thoát khỏi sự kiện đó từ lâu. Họ sống trong căn nhà lớn, mỗi ngày đều trải qua một cuộc sống vui vẻ thoải mái, họ cũng không muốn quan tâm đến chuyện của bố nữa. Cậu ta không những phải quan tâm đến chuyện của bố mà còn phải chăm sóc ông nội. Mỗi tháng cậu ta đều đến viện dưỡng lão thăm ông nội một lần. Ông nội luôn hỏi tại sao bố mẹ của cậu ta không tới, lúc đó Trác Hoành không biết phải trả lời như thế nào.

Cậu ta đã cố gắng liên hệ với ba người cô, muốn bọn họ đến viện dưỡng lão thăm ông nội khi có thời gian rảnh, kết quả lại bị họ mắng cho một trận. Cô lớn nói họ và nhà họ Trác không còn quan hệ gì nữa, đời trước gặp xui xẻo nên đời này mới có thể đầu thai vào nhà họ Trác, sau đó còn nói móc: “Cậu chính là cháu trai ba đời của nhà họ Trác, còn là cháu đích tôn nữa. Lúc giàu có thì cậu không nghĩ đến chúng tôi, đến khi nghèo khó mới nghĩ đến chúng tôi là sao? Cậu thử nghĩ xem mình làm như vậy có được không?”

Cánh tay Trác Hoành chống xuống bàn, hai tay cậu ta ôm mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay rơi xuống. Áp lực của cậu ta đã tích tụ từ rất lâu, cậu ta nói không biết tương lai phải làm thế nào. Có lẽ cậu ta sẽ không có cơ hội đi du học vì mẹ muốn dồn hết tài lực cho chị gái, nên sẽ không có nhiều tiền để lo cho mình nữa.

Bố của cậu ta đã phạm tội, không biết sau này cậu ta có được thi công chức nữa không. Lúc đầu Trác Hoành cũng chưa nghĩ đến điều này, cậu ta chỉ nghĩ là sau khi tốt nghiệp sẽ vào làm trong công ty của gia đình mình giống như Thạch Tĩnh Thừa. Bây giờ công ty không còn, sau này cậu ta còn phải tự mình đi xin việc và giúp bố trả nợ. Bố còn nợ ngân hàng hơn mấy chục vạn, nếu không trả hết được số nợ này thì cậu ta sẽ không bao giờ có được một cuộc sống yên ổn…

Không có ai giúp cậu ta, một người cũng không có. Ở Cửu Lan Hoa Uyển cậu ta như một người thừa vậy, không được ai chào đón. Căn nhà đó thuộc về chị gái, cậu ta chỉ có thể cụp đuôi mà làm người, bởi vì cậu ta biết chị mình nói được làm được, nếu như không vừa mắt mình thì có thể đuổi cậu ta ra khỏi nhà.

Vì sao chị ấy lại đối xử tốt với Triệu Tỉnh Quy, còn với cậu ta thì lại kém như vậy?

Có phải vì Triệu Tỉnh Quy ngồi xe lăn, cho nên càng khiến người ta yêu thương không?

Trác Hoành khóc lóc nói: “Nếu như, tôi nói nếu như tôi bị tai nạn ngoài ý muốn mà liệt hai chân phải ngồi trên xe lăn, tôi nghĩ Trác Uẩn sẽ đưa tôi đến viện dưỡng lão, không bao giờ quan tâm đến tôi nữa huhu…”

Tô Mạn Cầm nén cười, an ủi cậu ta: “Không có đâu! Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu ấy sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu.”

Trác Hoành càng nghĩ càng thêm buồn: “Chị ấy thực sự độc ác như vậy đấy! Ở trong mắt chị ấy tôi còn không bằng một con hamster mà Triệu Tỉnh Quy nuôi!”

Tô Mạn Cầm: “Phụt!”

Trác Hoành “……”

Ăn xong bữa cơm, cuối cùng thì Trác Hoành cũng bình tĩnh lại. Tô Mạn Cầm đi siêu thị với cậu ta, mua một chút đồ ăn, cũng mua thêm một hộp quần l0"t, một hộp tất, một chiếc áo thun và một cái quần jean.

“Thời tiết nóng bức như vậy, tôi đố cậu có thể chịu được việc mặc lại bộ quần áo này hai ngày đấy.” Tô Mạn Cầm chỉ vào chiếc áo thun đang mặc trên người Trác Hoành, nói, “Đi thôi! Mua thêm cả sạc điện thoại nữa, những thứ khác chắc là không cần.”

Mấy thứ này đều do Tô Mạn Cầm trả tiền, Trác Hoành cũng không tranh với cô ấy. Mua xong đồ dùng cá nhân thì hai người lên xe. Tô Mạn Cầm kéo cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc rồi hút, sau đó hỏi Trác Hoành buổi tối muốn ở đâu. Trác Hoành lấy di động tìm kiếm khách sạn, nói: “Tìm cái nào giá hai ba trăm là được.”

Tô Mạn Cầm liếc cậu ta rồi nói: “Khách sạn quá kém, tôi không ở lại được.”

Trác Hoành “……”

Cậu ta từ từ quay lại nhìn cô ấy, Tô Mạn Cầm kẹp điếu thuốc, khuôn mặt xinh đẹp trở nên mông lung dưới làn khói.

Cô ấy nhìn cậu ta, hất cằm hỏi: “Mười Ba! Đừng nói là chút tiền đó mà cậu cũng không có đấy chứ?”

Trác Hoành sầm mặt khởi động xe, dẫm chân ga lái đến một khách sạn 5 sao ở gần đó.

Hai người thuê một căn phòng lớn. Đóng cửa phòng lại, Trác Hoành xoay người ôm lấy Tô Mạn Cầm, đè cô ấy lên tường, cúi đầu mạnh mẽ hôn cô ấy.

Tô Mạn Cầm cũng ôm lấy eo cậu ta, nhẹ nhàng hùa theo tiết tấu của người trước mặt.

Sau nụ hôn dài nóng bỏng, Trác Hoành bế ngang Tô Mạn Cầm lên, đưa cô ấy vào phòng tắm.

Tô Mạn Cầm nép vào lòng cậu ta như không xương, nháy mắt trêu đùa, dùng ngón tay mảnh khảnh vẽ những vòng tròn trên xương quai xanh của cậu ta.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này. Lúc ở Huyện Quan, sau khi rời khỏi quán bar, Trác Hoành đã đi đến phòng của Tô Mạn Cầm.

Bởi vì tác dụng của cồn và không khí xung quanh quá hấp dẫn, bọn họ không nói với nhau câu nào, để mặc cho phản ứng của thân thể lấn át đi lý trí. Cứ thế mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Đó là lần đầu tiên của Trác Hoành.

Còn lần này, không có ai uống rượu, đầu óc cũng rất tỉnh táo. Trác Hoành biết bản thân chỉ là một tên nghèo khó nợ nần, cũng biết Tô Mạn Cầm sắp ra nước ngoài. Giữa bọn họ không thể có tương lai, không cần xác nhận mối quan hệ, lại càng không cần hứa hẹn, chỉ cần nắm bắt lấy khoảnh khắc hạnh phúc đang có này.

Trác Hoành như phát điên, ngay cả Tô Mạn Cầm cũng như vậy. Cô ấy cảm thấy cậu thanh niên này vừa đẹp trai lại vụng về, rất thú vị. Cậu ta lái xe hơn năm tiếng đồng hồ chỉ để đến gặp cô ấy, nên cô ấy không muốn cậu ta đi một chuyến không công.

Nhưng trong lòng cô ấy hiểu rất rõ, tình cảm và sự gần gũi của Trác Hoành dành cho cô ấy cũng không phải là sự yêu thích thực sự…

Bình luận

Truyện đang đọc