Chủ nhật cuối cùng trước khi đến Thượng Hải, Trác Uẩn tới quận Tử Liễu bầu bạn với Triệu Tỉnh Quy. Hai người tránh ánh mặt trời chói chang, trốn trong phòng ngồi máy điều hòa.
Chưa tới mười ngày nữa Triệu Tỉnh Quy phải tham gia kỳ thi cuối kỳ. Dạo này việc học hành căng thẳng mà vẫn phải giữ trạng thái cơ thể thật tốt, chăm chỉ rèn luyện, không thể bị bệnh để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật vào đầu tháng Bảy, cuộc sống quá mức bề bộn.
Sau khi Triệu Tỉnh Quy làm bài tập xong thì định nghỉ ngơi một chút, lăn xe lăn đi tới bên cạnh Trác Uẩn. Cô đang làm ổ trên sô pha đọc sách, ôm một bát cà chua bi trong lòng. Thấy anh tới, cô lập tức đặt hai cái chân lên đùi anh, ngón chân còn xấu xa cọ cọ bụng anh.
Triệu Tỉnh Quy túm được chân cô. Đã vào đầu Hạ, Trác Uẩn không quen đi vớ, trên đôi chân trần còn tô sơn móng chân màu xanh da trời lấp lánh. Triệu Tỉnh Quy cúi đầu nhìn kỹ, lại gãi gãi lòng bàn chân cô. Trác Uẩn lập tức giãy giụa: “Làm gì đó! Chỉ có thể đứng xa nhìn, không được làm bậy, có biết không?”
Triệu Tỉnh Quy bỏ qua cho cô, ngón tay khẽ vuốt làn da trên mu bàn chân mịn màng: “Chân em rất đẹp.”
Trác Uẩn lười biếng dựa vào ghế sô pha, ném ánh mắt quyến rũ về phía anh: “Toàn thân chị đây đều đẹp.”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Thấy anh đỏ mặt không biết đang suy nghĩ điều gì, Trác Uẩn giận, ném một trái cà chua bi về phía anh, lại bị Triệu Tỉnh Quy nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, bỏ vào trong miệng.
Trác Uẩn bỏ bát cà chua xuống, giống như con mèo trườn qua, leo lên đùi Triệu Tỉnh Quy rồi ngồi xuống. Anh lập tức vòng qua eo cô, nhận một nụ hôn vị cà chua với cô.
Sau khi thân mật, hai người trò chuyện giết thời gian. Triệu Tỉnh Quy nói: “Cô giáo Trác, em biết Quý Phi Tường chứ? Đầu tháng anh ấy đi đánh giải mùa xuân được chọn vào danh sách đội huấn luyện quốc gia, tháng sau phải tới Bắc Kinh tham gia huấn luyện. Nếu như biểu hiện tốt, tháng Mười sẽ tới Nhật Bản đánh giải, giành vé tham dự Thế vận hội dành cho người khuyết tật.”
“Anh ấy lợi hại vậy sao?” Trác Uẩn nói, “Nhưng em vẫn cảm thấy anh đánh hay hơn anh ấy.”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu cười: “Sao có thể chứ? Anh kém xa anh ấy, chỉ trách thể lực anh không đủ tốt, còn phải tập luyện nhiều hơn.”
Trác Uẩn đánh giá vóc người của Triệu Tỉnh Quy, mấy tháng nay bọn họ cứ cách năm ba hôm lại gặp một lần, cô cũng không có cảm nhận rõ ràng lắm. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp anh vào đầu tháng Chín năm ngoái, cô phát hiện ra Triệu Tỉnh Quy thật sự khỏe khoắn hơn rất nhiều. Cánh tay của anh đã có lực hơn, bộ n9ực gầy yếu trước kia cũng trở nên rắn chắc.
Trác Uẩn giơ ngón tay chọc chọc cơ ở ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Triệu Tiểu Quy, nếu anh làm phẫu thuật thì cơ bắp khổ cực lắm mới luyện ra được sẽ không thấy đâu nữa phải không?”
Triệu Tỉnh Quy nhún nhún vai: “Chắc vậy.”
“Vậy thì tiếc thật đấy, vất vả lắm mới thoát khỏi cảnh ốm yếu gầy nhom mà.” Trác Uẩn rúc vào lòng Triệu Tỉnh Quy, rất thích cảm giác anh ôm cô, đó gọi là gì nhỉ? À, năng lực của bạn trai, cảm giác an toàn bùng nổ.
Triệu Tỉnh Quy nói: “Mất cơ thì sau này có thể luyện lại, không thể vì phải phẫu thuật mà bây giờ không luyện nữa, anh cũng đã quen với việc tập luyện mỗi ngày rồi, ra chút mồ hôi rất thoải mái.”
Anh lấy điện thoại ra cho Trác Uẩn xem một đoạn video, trong video, người đàn ông ngồi xe lăn đi xuống cầu thang bằng kỹ thuật nâng bánh xe.
Đó không phải là mấy bậc thang bình thường, mà là mấy chục nấc thang trên quảng trường rộng lớn. Người nọ vai u thịt bắp, nhấc bánh xe trước lên, dùng hai bàn tay điều khiển bánh xe đi xuống từng nấc từng nấc một, mỗi khi xuống một nấc, xe lăn sẽ hơi lảo đảo một chút. Trác Uẩn nhìn mà ngơ ngẩn, cảm thấy thật là nguy hiểm, người này cũng lợi hại thật đấy.
“Anh cũng muốn học cái này.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Xe lăn có rất nhiều thủ thuật, anh vẫn chưa học qua. Sau khi học xong rồi sẽ cực kỳ hữu dụng trong cuộc sống.”
Trác Uẩn lo lắng nói: “Nhưng cái này nguy hiểm quá?”
“Cho nên phải bắt đầu tập từ cái đơn giản, từ từ tiến lên.” Triệu Tỉnh Quy ôm chặt lấy cô, nói cho cô nghe những điều tâm đắc mà mình lĩnh hội được, “Trước kia anh khống chế cân nặng là vì không muốn chú Miêu quá cực khổ. Bây giờ anh cảm thấy, thật ra thì anh nên luyện cho thân mình rắn chắc lên mới phải. Chỉ cần lực cánh tay của anh đủ, anh có thể tự mình đi rất nhiều nơi, còn có thể giữ cao hơn một chút, có thể tự mình trèo lên giường, đi vệ sinh ở bên ngoài cũng không cần người khác hỗ trợ. Anh tới tập luyện ở đội bóng rổ, thấy một vài vận động viên bị liệt trong đội cực kỳ lợi hại, ngay cả đi xe buýt cũng có thể tự mình leo lên.”
Trác Uẩn vừa sợ vừa kinh ngạc: “Sao có thể leo lên được?”
Triệu Tỉnh Quy dùng động tác tay khua tay múa chân cho cô xem: “Không phải ở cửa xe buýt có ba bốn bậc thang sao, bên cạnh có tấm ngăn cách và lan can. Trước hết ngồi lên bậc thang dịch chuyển lên trên, sau đó dùng tay chống lan can để đẩy người lên cho đến chỗ ngồi.”
Trác Uẩn: “…”
“Nghe khổ thật đấy.” Cô dẩu miệng, “Có phải anh cũng muốn luyện cho cánh tay cực to như vậy không?”
Triệu Tỉnh Quy ôm cô, dùng môi cọ cọ tai cô, khiến cho Trác Uẩn nổi da gà. Anh dùng giọng khàn khàn hỏi: “Em không thích à?”
“Đừng vai u thịt bắp quá, em không thích mãnh nam.” Triệu Tỉnh Quy cười xấu xa: “Em thích tiểu thịt tươi.”
Đang trò chuyện, điện thoại của Triệu Tỉnh Quy reo lên. Anh nhìn người gọi tới, có chút sửng sốt mới nhận điện thoại: “Quân Kiệt?”
“Tớ ở nhà… Được, cậu đến đây đi.”
Anh cúp điện thoại. Trác Uẩn hỏi: “Ai vậy? Muốn qua đây à?”
“Hồ Quân Kiệt, bạn học trước khi anh bị thương.” Triệu Tỉnh Quy nhìn cô, “Cậu ta thi đại học xong rồi, muốn gặp mặt anh.”
Nửa tiếng sau, ở sân bóng rổ Quận Tử Liễu, Hồ Quân kiệt và Triệu Tỉnh Quy một đứng một ngồi, vừa ném bóng vào rổ vừa nói chuyện.
Ngày tháng Sáu, ánh mặt trời bên ngoài rất chói chang, ban ngày sân bóng rổ quá nóng nực, đám người Lý Hạ Đình phải để đến tối mới chơi được, cho nên trên sân bóng chỉ có hai người bọn họ.
Trác Uẩn nói đi mua trà sữa lạnh cho bọn họ, cầm một cái ô che nắng rồi đi mất.
Thấy cô rời đi, Hồ Quân Kiệt mới hỏi Triệu Tỉnh Quy: “Đó là bạn gái cậu à?”
“Ừ.” Tay phải Triệu Tỉnh Quy đập bóng, khẽ mỉm cười, “Xinh không? Cô ấy là người rất tốt.”
“Xinh.” Hồ Quân Kiệt trả lời thật lòng, lại hỏi tiếp: “Rùa Nhỏ, có phải cậu thích con gái dáng cao không?”
Tay trái Triệu Tỉnh Quy điều khiển bánh xe, trong chớp mắt đã lăn tới gần rổ bóng, ném vào.
“Bị cậu phát hiện rồi.” Anh quay đầu liếc mắt nhìn Hồ Quân Kiệt, hất hất cằm, hỏi, “Thi được không?”
Hồ Quân Kiệt nói: “Cũng tạm, phát huy bình thường.”
“Điền nguyện vọng ở đâu?”
“Không có gì bất ngờ thì đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân.”
“Chạy xa vậy à?” Triệu Tỉnh Quy rất kinh ngạc, “Tớ cho rằng cậu sẽ tới Thượng Hải.”
Hồ Quân Kiệt nhặt được bóng, cũng thử tới gần ném bóng vào rổ, nói: “Muốn tới phía Bắc du ngoạn một chút.”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không tệ, chúc mừng trước nhé.”
Hồ Quân Kiệt cười: “Cảm ơn.”
Triệu Tỉnh Quy nhìn bạn tốt ngày xưa của mình, Hồ Quân Kiệt không giỏi che giấu tâm tư, so với Lâm Trạch thì cậu ta là ngươi đơn giản và thẳng thắn hơn nhiều. Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Hồ Quân Kiệt, Triệu Tỉnh Quy nói: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi, tớ không sao đâu, bây giờ rất ổn.”
Hồ Quân Kiệt nói: “Tớ nghe nói, Lâm… nhà bọn họ làm hỏng xe của cậu, phải bồi thường tiền.”
Triệu Tỉnh Quy: “Ừ.”
“Bồi thường rồi chứ?”
“Bồi thường rồi, hai mươi ba vạn thôi, đã chuyển vào số tài khoản của bố tớ.”
Hồ Quân Kiệt gật đầu một cái, còn nói: “Cậu ta không tham gia thi đại học.”
Triệu Tỉnh Quy: “Ồ.”
Giọng Hồ Quân Kiệt rất nhỏ: “Rùa Nhỏ, lúc cậu bị thương tại sao lại không nói chuyện này ra? Ít nhất thì cậu có thể nói với tớ.”
Triệu Tỉnh Quy đập bóng, xe lăn linh hoạt đi tới đi lui, bóng rổ đập bình bịch trên nền đất nóng bỏng. Trong đôi mắt anh không còn sự mờ mịt nữa, dáng vẻ rất thư giãn: “Tớ nói rồi, tớ không có chứng cứ.”
Hồ Quân kiệt nói: “Thật ra thì tớ từng đoán được, cũng từng tới nhà cậu ta hỏi rồi. Cậu ta hỏi tớ có phải cậu nói với tớ không, tớ bảo không phải, cậu ta không tin, nổi điên ngay tại chỗ.”
Triệu Tỉnh Quy cười một tiếng, lại rướn người ném bóng về phía rổ: “Quân Kiệt, đừng nói về cậu ta nữa, sau này cậu ta sống cuộc sống của cậu ta, tớ sống cuộc sống của tớ. Cậu ta tình nguyện tiếp tục đắm chìm trong quá khứ, tớ cũng chẳng can thiệp được. Tóm lại, tớ không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này nữa, tớ còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.”
Hồ Quân Kiệt không rõ có phải là Triệu Tỉnh Quy đã thật sự buông bỏ hay không, nếu là bản thân mình, cậu ta cảm thấy có lẽ cậu ta sẽ hận Lâm Trạch cả đời. Cậu ta đi nhặt bóng, lại ném cho Triệu Tỉnh Quy, hỏi: “Tớ nghe nói cậu chơi bóng rổ xe lăn à?”
Triệu Tỉnh Quy: “Đúng vậy.”
Hồ Quân kiệt nhìn hai chân gầy yếu trên xe lăn của anh, hỏi: “Có quen không?”
“Tạm được.” Dường như Triệu Tỉnh Quy không sợ nóng, cũng không sợ mệt, nhận được bóng rồi lập tức muốn tới gần ném vào rổ, chính xác không sai lệch, lại vào một quả nữa, quay đầu nói với Hồ Quân Kiệt: “Bóng vào rổ rất sảng khoái, tớ thích loại cảm giác này.”
Trác Uẩn đã mua trà sữa về, chia đồ uống cho hai chàng trai, thấy dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của Triệu Tỉnh Quy thì lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho anh, quở trách, “Anh phơi nắng đỏ hết cả mặt rồi đây này, không sợ tổn thương da sao.”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu cười: “Chơi cũng kha khá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Hồ Quân Kiệt uống trà nữa, nói mình phải về, Triệu Tỉnh Quy cũng không miễn cưỡng cậu ta. Trước khi đi, Hồ Quân Kiệt giơ nắm tay ra cụng tay với Triệu Tỉnh Quy, hỏi: “Sẽ không tuyệt giao với tớ chứ?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Không đâu.”
Hồ Quân Kiệt: “Rèn luyện cho tốt, sang năm thi đại học nhớ cố gắng nhé.”
Triệu Tỉnh Quy gật đầu: “Ừ, có cơ hội tới Cáp Nhĩ Tân sẽ tìm cậu chơi trượt tuyết.”
Hồ Quân Kiệt ngẩn người rồi bật cười: “Được, cậu tới đó nhớ dẫn theo bạn gái cậu, tớ mời các cậu ăn cơm.”
Sau khi Hồ Quân Kiệt rời đi, Trác Uẩn đẩy Triệu Tỉnh Quy về nhà, giữa đường hai người nói về chuyện mấy ngày nữa Trác Uẩn tới Thượng Hải phỏng vấn.
Triệu Tỉnh Quy hỏi: “Em đã chuẩn bị xong hết giấy tờ chưa?”
Trác Uẩn nói: “Ổn cả rồi, mẹ em cũng đã gửi bằng tốt nghiệp tới.”
Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn cô: “Có muốn anh tìm người đi Thượng Hải cùng em không? An toàn một chút.”
Trác Uẩn nói: “Không cần, em không trở về nhà, đến lúc đó thuận đường tới thành phố Gia lấy chứng minh hộ tịch là được, lấy rồi đi luôn, đi về trong ngày.”
Triệu Tỉnh Quy quay đầu lại: “Chuyện lần trước em nói với anh, bên phía bố anh đã có manh mối, đợi lát nữa về nhà anh cho em xem vài thứ. Bố anh nói chẳng qua đó chỉ là số ít.”
Trác Uẩn tò mò hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Anh cũng không hiểu lắm.” Triệu Tỉnh Quy nói, “Bố anh nói rất nghiêm trọng.”
Trác Uẩn không lên tiếng, Triệu Tỉnh Quy nói tiếp: “Cô giáo Trác, sau khi em từ Thượng Hải về thì tới nhà anh ở mấy ngày đi, tầng hai có phòng dành cho khách. Anh luôn cảm thấy mấy ngày đó em ở một mình không an toàn cho lắm.”
Trác Uẩn cảm thấy anh nói có lý, cô cũng không thể đoán được khi Trác Minh Nghị bước vào đường cùng sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì, lập tức đồng ý: “Được, đến lúc đó em tới tị nạn, cửa lớn không bước cửa nhỏ không ra, em cũng không tin ông ta có thể trói được em.”
___
Buổi tối trước khi đi phỏng vấn một ngày, Trác Uẩn nhận được điện thoại của mẹ, Biên Lâm vui vẻ nói: “Tiểu Uẩn, báo cho con một tin tốt, hộ khẩu gốc quay về rồi!”
Trác Uẩn rất kinh ngạc: “Thật không? Có chuyện gì thế ạ?”
Biên Lâm nói: “Hôm nay bố con nói với mẹ mấy hôm trước ông ấy đi vay tiền gì đó cần dùng hộ khẩu gốc, bảo mẹ là ông ấy bỏ lại chỗ cũ rồi. Mẹ cũng không dám hỏi nhiều, trông ông ấy như không phát hiện ra điều gì hết, chẳng có chút phản ứng nào cả. Tiểu Uẩn à, vậy ngày mai con có tới lấy không?”
Trác Uẩn: “Liệu ngày mai ông ấy có ở nhà không ạ?”
“Không có không có!” Biên Lâm rất kích động, “Hôm nay lúc ông ấy ra khỏi nhà mẹ còn dọn hành lý cho ông ấy, nói ngày mốt mới trở về, bây giờ mẹ đang ở nhà một mình.”
Trác Uẩn suy nghĩ một hồi: “Ngày mai nói sau, trên đường đi con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”
Dạo này cô rất cảnh giác, trong lòng lúc nào cũng đặt dấu chấm hỏi về những chuyện không bình thường.
Ngày 17 tháng 6 là thứ Tư, thời tiết rất oi bức, Trác Uẩn đã chuẩn bị xong tất cả giấy tờ phỏng vấn, bỏ vào túi hồ sơ, sau đó bỏ vào balo, đặt ở ghế phó lái, mới sáng sớm đã lái xe rời khỏi tiểu khu.
Cô không phát hiện ra phía sau chiếc Audi của cô có một chiếc xe bám theo, lái xe chính là A Cương, sau khi đi lên đường hắn đã gọi điện thoại: “Tổng giám đốc Trác, tôi đã bám theo rồi.”
Trác Minh Nghị nói: “Theo sát. Nếu con bé về đây thì không cần cậu ra tay. Nếu như con bé không về đây, cậu chờ tin tức của tôi.”
Biên Lâm gửi giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học qua cho Trác Uẩn, Trác Minh Nghị giám sát điện thoại của Biên Lâm, vì thế lấy được địa chỉ phòng trọ của Trác Uẩn, nhưng ông ta không dám ra tay ở Tiền Đường, không quen đất đai, nếu vào phòng trộm cắp bị phát hiện, Trác Uẩn có thể báo cảnh sát.
Ông ta nghĩ, dù sao thì con gái cũng phải đi Thượng Hải, chỉ cần đồ ở trên xe, dọc theo đường đi, ông ta sẽ có cơ hội.
Một đường cao tốc thuận lợi, Trác Uẩn rẽ xuống thành phố Gia, nhìn chỉ đường trên điện thoại, gọi điện thoại cho Biên Lâm: “Mẹ, bây giờ con qua lấy ngay, không lên lầu, đến nơi sẽ gọi mẹ, mẹ đưa đến nhà để xe cho con đi.”
Biên Lâm nói: “Được, mẹ đang ở nhà, chờ điện thoại của con.”
Trác Uẩn lái xe về nhà, tiến vào hầm để xe dưới nhà, đỗ xe xong, đang định lấy điện thoại ra gọi cho mẹ thì cửa xe bên phó lái đột nhiên bị mở ra.
Trong chớp nhoáng này, sự sợ hãi của Trác Uẩn tăng lên tới cực điểm. Cô trợn trừng hai mắt, trong não vẫn chưa có quá nhiều phản ứng thân thể đã nhào qua, muốn bảo vệ balo ở ghế phó lái.
Trong balocó toàn bộ giấy tờ visa của cô, giấy thông hành, tài liệu nhập học, tiền ngân hàng, giấy bất động sản… đều là bản chính! Hộ khẩu gốc có thể không cần, nhưng một khi ném đi những thứ này thì cô không có để sao chép.
Cô dùng sức túm lấy balo, muốn kéo về, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, không thể nào chống lại một người đàn ông trưởng thành, nhanh chóng bị ăn bạt tai rồi balo bị cướp đi, cũng vì quán tính mà người ngã lên ghế tài xế.
Trác Uẩn nhìn chằm chằm theo, hoảng sợ phát hiện ra người đứng ngoài xe với gương mặt âm trầm kia chính là ông bố Trác Minh Nghị của cô.
Ông ta vốn dĩ không đi công tác, vẫn luôn canh giữ ở đây. Ông ta là chủ của chiếc xe Audi này, có chìa khóa dự phòng, nên chẳng sợ Trác Uẩn đi báo cảnh sát.
“Trả lại cho tôi.” Trác Uẩn cắn răng nhìn ông ta đầy căm tức, “Ông muốn làm gì?!”
“Tao muốn làm gì ư? Hừ.” Trác Minh Nghị mở túi móc hồ sơ ra, nhìn vào trong một cái, lại nham hiểm nhìn Trác Uẩn: “Ngược lại tao muốn hỏi mày đấy, mày muốn làm gì?”
Ngực Trác Uẩn phập phồng, tức giận không nói nên lời. Trác Minh Nghị lấy điện thoại của Trác Uẩn cài trên giá, hất đầu về phía hành lang: “Lên lầu cùng với tao, tao có lời muốn nói với mày.”
Trác Uẩn ổn định lại hô hấp, im lặng xuống xe.
Cô và Trác Minh Nghị đi chung thang máy lên lầu. Dọc đường đi, Trác Uẩn tỉnh táo hơn, suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Quả nhiên, tất cả quá mức yên ổn, yên ổn đến mức không bình thường.
Từ khi chặn bố cô vào trung tuần tháng Năm đến giờ, đã một tháng rồi Trác Minh Nghị chưa từng làm gì, không nhắc lại chuyện ly dị với Biên Lâm, không tới tìm cô, rõ ràng tiệc đính hôn đã đến ngày một gần, theo lý thì ông ta phải lửa xém lông mày mới đúng. Bây giờ xem ra ông ta đã có suy tính kỹ càng từ trước, đặt một cái bẫy lớn cho cô ở đây.
Nhưng Trác Uẩn sợ ư?
Cô suy nghĩ cẩn thận, dường như không có gì đáng sợ, cùng lắm thì không ra nước ngoài học thêm, tổn thất chút học phí đặt cọc thôi. Giấy chứng nhận mất rồi có thể bổ sung lại, chẳng qua chỉ tốn thêm chút thời gian. Trác Minh Nghị nghĩ quá đơn giả, cho rằng như vậy có thể làm khó cô sao?
Nằm mơ đi.
Trong tay cô cũng có tiền đặt cược.
Đi tới tầng mười bảy, Trác Minh Nghị cầm chìa khóa mở cửa, đẩy Trác Uẩn một cái: “Đi vào.”
Trác Uẩn đi vào cửa nhà, Biên Lâm vẫn đang đợi điện thoại, sau khi thấy cô thì rất kinh ngạc: “Ấy? Sao con lại đi lên…”
Bà ấy trợn mắt há hốc mồm, bởi vì thấy người phía sau lưng Trác Uẩn kia.
“Ông lừa tôi?” Biên Lâm tan vỡ, xông tới đánh Trác Minh Nghị, “Ông lừa tôi! Tôi liều mạng với ông!”
Trác Minh Nghị đẩy bà ấy ra, lạnh lùng nói: “Kêu kêu gào gào cái gì? Tôi làm gì đâu? Tôi chỉ về nhà tôi! Mẹ nó ngồi xuống cho tôi!”
Trác Uẩn đỡ mẹ, an ủi bà ấy: “Mẹ, con không sao, đừng lo lắng.”
Biên Lâm bật khóc than vãn: “Hôm nay con…phải làm sao!”
“Không đi cũng không sao, mẹ đừng khóc.” Trác Uẩn vỗ lưng bà ấy: “Khóc cũng không có ích lợi gì, mẹ đừng sợ, có con ở đây.”
Ba người ngồi vào bàn ăn, Trác Minh Nghị mở hồ sơ ra, sau khi lật một lúc thì ánh mắt tối lại, móc một tờ giấy bất động sản ra: “Đây là cái gì? Từ đâu ra? Huyện Quan… Lâu Hoa Lan Uyển? Ồ, đây là ông già mua phải không? Quê quán của ông ta là ở huyện Quan.”
Trác Uẩn lạnh lùng nhìn ông ta, Trác Minh Nghị cười nhạo một tiếng: “Đề phòng tôi à? Một ngôi nhà lớn như thế, Trác Hoành có không?”
Không ai trả lời ông ấy.
“Mấy người đừng làm ra vẻ như sắp lên pháp trường nữa, bây giờ tôi muốn nói chuyện cho rõ ràng với mấy người.” Trác Minh Nghị ôm hồ sơ không rời tay, “Trác Uẩn, bố sẽ chỉ nói một lần với mày thôi, tiệc đính ngôn ngày 20 chỉ là đính hôn, không phải đăng ký, không phải kết hôn, mày cứ đi tham dự một chút, cũng không cần mày làm gì cả, xong chuyện rồi mày muốn đi đâu thì đi, bố sẽ không quản lý mày.”
Trác Uẩn biết rồi còn hỏi: “Nếu tôi nói không thì sao?”
Trác Minh Nghị huơ huơ túi hồ sơ trong tay: “Vậy thì bố sẽ cho một mồi lửa đốt sạch đống này.”
“Đừng!” Trác Uẩn thoạt nhìn rất kinh hoảng, Biên Lâm lại khóc hu hu.
“Không muốn bố thiêu hủy, vậy thì mày phải nghe lời.” Trác Minh Nghị nói, “Coi như đi ăn một bữa cơm, đừng để mọi người bị bẽ mặt là được, thiệp mời cũng đã phát ra ngoài rồi! Chờ khi đính hôn xong mày hẵng ra nước ngoài, bố sẽ không ngăn cản mày.”
Trác Uẩn hỏi: “Ông biết từ khi nào?”
“Chuyện này không quan trọng.” Trác Minh Nghị rất tự tin, “Chuyện bố muốn biết thì luôn có cách để biết được. Chỉ dựa vào chỉ số thông minh như mày mà muốn đấu với bố ư?”
Trác Uẩn dường như đã suy tính rất lâu, nói: “Đính hôn thì có thể, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Trác Minh Nghị thấy con gái thả lỏng, vội hỏi.
Trác Uẩn nói: “Trước tiệc đính hôn ông phải ly hôn với mẹ, ngày mai đi luôn.”
Trác Minh Nghị vỗ bàn một cái: “Không thể nào!”
Trác Uẩn đứng lên: “Vậy thì không cần nói chuyện nữa, tôi không cần những thứ này, ông muốn đốt thì đốt đi.”
Cô bước ra ngoài cửa mà không thèm quay đầu lại, Trác Minh Nghị trợn tròn mắt, kêu to: “Mày không muốn ra nước ngoài nữa à?!”
Trác Uẩn dừng chân, vẫn không quay đầu lại: “Năm nay không ra, năm sau có thể ra, năm sau không ra, năm sau nữa vẫn có thể ra. Tôi còn trẻ, ông có thể quản tôi cả đời ư?”
Trác Minh Nghị: “…”
Trác Minh Nghị đã từng lĩnh giáo tính bướng bỉnh của con gái, cô cũng có thể nghỉ học trong âm thầm, vậy thì chuyện vứt bỏ giấy thông hành mà đi cũng không phải là không thể.
Trác Minh Nghị lừa gạt: “Ly hôn rất phức tạp, phải bàn bạc cho kỹ, sao có thể nói ly hôn là ly hôn ngay được? Bố đồng ý với mày, sau tiệc đính hôn chắc chắn sẽ ly hôn với mẹ mày, được không?”
Trác Uẩn quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Vậy tài sản chia như thế nào?” Trác Minh Nghị rất nhức đầu, “Bố còn nợ một số tiền lớn! Mẹ mày cũng có phần trong những món nợ đó!”
“Ông thiếu nợ thì liên quan thì đến mẹ tôi?” Trác Uẩn nói, “Cho mẹ tôi một ngôi nhà là được, để cho bà ấy có chỗ ở, những tài sản và món nợ khác thuộc về ông.”
Trác Minh Nghị không đồng ý: “Không được! Chuyện như thế này bố muốn tìm luật sư tới, không đơn giản như vậy đâu!”
Trác Uẩn cứ như không nghe thấy lời của ông ta, chỉ chỉ trần nhà: “Căn nhà này thuộc về mẹ tôi, không cần thứ gì khác nữa.”
Trác Minh Nghị: “Không được!”
Trác Uẩn: “Vì sao lại không được?”
Trác Minh Nghị dời tầm mắt: “Căn này bố thế chấp rồi.”
“…” Trác Uẩn chịu đựng sự tức giận, hỏi: “Vậy ông có căn nào chưa thế chấp không?”
Trác Minh Nghị nói: “Chỉ còn căn nhà ở đường Giải phóng kia thôi.”
Căn ở đường Giải phóng rộng 95 mét vuông, nằm trong tiểu khu rất cũ. Trác Uẩn suy tính trong chốc lát rồi nói: “Vậy thì cho mẹ tôi căn đó đi, còn lại không cần.”
Đầu óc Trác Minh Nghị rất rối loạn: “Mày để cho bố suy nghĩ một chút.”
Trác Uẩn không thúc giục ông ấy, Biên Lâm run lẩy bẩy ngồi bên cạnh, không hề lên tiếng, cứ thế nghe hai bố con cô cò kè mặc cả.
Trác Minh Nghị đột nhiên châm một điếu thuốc, suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh.
Căn nhà ở thành phố trị giá hơn hai trăm vạn, so sánh với món nợ kếch xù của ông ta thì chẳng thấm vào đâu.
Nếu như không đồng ý yêu cầu của Trác Uẩn, có thể con gái sẽ đi thật. Cô không xuất hiện ở tiệc đính hôn, chắc chắn ông ta sẽ phải chết. Đừng nói tới căn nhà kia, các căn khác cũng sẽ bị ngân hàng lấy đi, cho dù Biên Lâm cùng gánh vác món nợ với ông ta thì sao chứ? Biên Lâm cũng chẳng lấy ra tiền giúp ông ta được, so sánh với Biên Lâm thì lão Thạch vẫn đáng tin hơn chút.
Trác Minh Nghị ngẩng đầu nhìn Trác Uẩn: “Nếu như ngày mai mẹ mày và bố ly dị, mày bảo đảm sẽ ngoan ngoãn đính hôn với Thạch Tĩnh Thừa chứ?”
Trác Uẩn nói: “Tôi bảo đảm.”
“Ngày mốt là ngày 19, mày phải đi gặp mặt người nhà bọn họ, trò chuyện rõ ràng một hồi và xin lỗi bố mẹ Tĩnh Thừa.” Trác Minh Nghị hỏi, “Mày có thể làm được không?”
Trác Uẩn nói: “Có thể.”
Trác Minh Nghị lại rút hai điếu thuốc, cuối cùng quyết định: “Được, bố đồng ý với mày.”
Nghe thấy câu này, Biên Lâm trợn tròn mắt nhìn về phía con gái, Trác Uẩn gật đầu với bà ấy một cái. Biên Lâm lau sạch nước mắt, không nói nữa.
Tối hôm đó, Trác Uẩn và Biên Lâm đều bị tịch thu điện thoại, máy tính trong phòng Trác Uẩn cũng bị Trác Minh Nghị đem đi, ông ta khóa trái cửa nhà, giam lỏng hai mẹ con lại.
Trác Uẩn nằm trên giường, trong đầu nghĩ phải làm thế nào mới có thể liên lạc được với Triệu Tỉnh Quy đây?
___
Tám giờ tối, Triệu Tỉnh Quy xác định là Trác Uẩn mất liên lạc rồi.
Anh biết buổi chiều cô đi phỏng vấn, sau khi tan học mới liên lạc với cô, nhưng wechat của cô không phản hồi, điện thoại còn tắt máy. Triệu Tỉnh Quy lo lắng muốn chết, hỏi mọi người trong nhóm 【Sáu chú cá mặn】:
【Tiểu Triệu không phải cá mặn】: Mọi người có liên lạc với Trác Uẩn được không? Hôm nay cô ấy tới Thượng Hải phỏng vấn, trước khi đi có tới thành phố Gia làm chút chuyện, tôi không liên lạc được với cô ấy.
Đám người Tô Mạn Cầm và Bành Khải Văn đang chìm trong bận rộn thi cuối kỳ, sau khi thấy tin tức thì rối rít liên lạc với Trác Uẩn, cũng y hệt như Triệu Tỉnh Quy, không có ai liên lạc được với cô.
Trong nhóm bỗng chốc ồn ào cả lên, mọi người xì xì xào xào suy nghĩ biện pháp.
【Tiểu Triệu không phải cá mặn】: Mọi người có địa chỉ nhà Trác Uẩn ở thành phố Gia không?
Mọi người đều nói không có, bởi vì quan hệ gia đình của Trác Uẩn không hòa hợp, nên Tô Mạn Cầm chưa từng tới nhà cô ở thành phố Gia chơi. Cô ấy bảo ngày hôm sau sẽ đi tìm giáo viên hướng dẫn, chắc là trường học có địa chỉ gia đình của Trác Uẩn.
【Mạn Mạn】: Tiểu Triệu, cậu đừng lo lắng, dù sao đó cũng là bố cô ấy, sẽ không làm gì quá mức đâu.
Triệu Tỉnh Quy không nghĩ như thế, anh không nói quá nhiều tin tức với mọi người. Trong lòng biết Trác Uẩn có thể sẽ phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào, đó là thứ mà nhóm người Tô Mạn Cầm không thể nào tưởng tượng nổi.
A Đoàn có thể ăn thịt con của mình, có khi bố của Trác Uẩn cũng có thể làm ra loại chuyện này.
___
Buổi sáng thứ Năm ngày 18 tháng 6, Trác Uẩn rời giường rất sớm, đưa mắt nhìn Trác Minh Nghị dẫn Biên Lâm ra ngoài cửa, rồi lại khóa trái cửa nhà.
Bọn họ đã ký xong đơn ly hôn do luật sư của Trác Minh Nghị gửi tới trước một đêm, Trác Uẩn đã xem tỉ mỉ điều khoản, bên trong liệt kê chi tiết tài sản chung của Trác Minh Nghị và Biên Lâm.
Trong ấn tượng của Trác Uẩn, trên danh nghĩa bố mẹ có rất nhiều nhà ở và cửa hàng, mà bây giờ đã bị Trác Minh Nghị bán mất bảy tám căn rồi, chỉ còn lại ba căn nhà và một gian cửa hàng, còn phần lớn đều đang ở trong trạng thái thế chấp.
Quy ước trong đơn ly hôn ghi, tài sản dưới tên hai người thuộc sở hữu của riêng hai người, Biên Lâm được chia một căn nhà cũ ở đường Giải Phóng, các bất động sản còn lại thuộc về Trác Minh Nghị, tất cả món nợ cũng để Trác Minh Nghị gánh vác.
Buổi tối, Trác Minh Nghị mang gương mặt khó coi về nhà cùng Biên Lâm. Trác Uẩn thấy chứng nhận ly hôn của bọn họ, tảng đá chất chứa nhiều năm trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Thật là mỉa mai quá. Cô nghĩ, thì ra mẹ lại ly hôn như thế.
Buổi tối hôm đó, Trác Hoành nhận được điện thoại của bố, vội vàng lái xe trở về, chào đón cậu ta chính là tin bố mẹ ly hôn.
Ngày này cuối cùng cũng tới, Trác Hoành rất hoảng hốt, nhà của cậu ta cứ thế tan rã ư?
Cậu ta sững sờ đứng trong phòng khách, nhìn Trác Uẩn đang nhàn nhã ăn mì ăn liền ở cạnh bàn, ánh mắt của cậu ta đỏ hết cả lên, hỏi chị gái của mình: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trác Uẩn mỉm cười: “Thì là chuyện như vậy đấy. Hôm nay là một ngày tốt, em đã ăn cơm chưa? Có muốn chị nấu cho em tô mì không?”
Trác Minh Nghị cũng ở nhà, sau khi nghe thấy động tĩnh thì từ trong phòng bước ra, vẻ mặt say khướt nói với con trai: “Tiểu Hoành hả, con đã về rồi!”
Trác Hoành ngơ ngác nhìn ông ấy.
Trác Minh Nghị uống rất nhiều rượu, mặt đỏ ửng, thân mình không ngừng lảo đảo, chỉ Trác Uẩn nói với Trác Hoành: “Tiểu Hoành, giao cho con một nhiệm vụ, mấy hôm nay nhớ trông chừng chị con, đừng để cho nó chạy ra ngoài, đừng để cho nó có cơ hội gọi điện thoại. Nó đã đồng ý ngày mai đi gặp người nhà họ Thạch, ngày mốt đính hôn với Thạch Tĩnh Thừa, trước hôm đó con phải phụ trách trông chừng nó.”
Trác Hoành: “…”
“Trông chừng nó, nhất định phải trông chừng nó!” Ánh mắt Trác Minh Nghị hung ác nhìn vào Trác Hoành, “Vì cái nhà ngày, vì những ngày tháng tốt đẹp sau này của con, Tiểu Hoành, con nhất định phải trông chừng nó. Nếu như để cho nó chạy, chúng ta sẽ xong đời, xong đời…”
Trác Hoành kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
“Con có biết mẹ con họ xấu xa đến thế nào không?” Trác Minh Nghị cười ha ha, ợ hơi rượu một cái rồi nói với Trác Hoành, “Con có biết ông ngoại con đã làm gì không? Lão già chết tiệt đó cho chị con một căn nhà ở huyện Quan, một căn rất lớn! Con không có phần! Ngay cả một góc ông ấy cũng không để lại cho con! Rõ ràng con mới là hy vọng duy nhất của nhà chúng ta!”
Ông ta gầm thét, Trác Hoành sợ ngây người, quay sang nhìn Trác Uẩn, ngay cả mí mắt Trác Uẩn cũng chẳng buồn nhấc lên.
Trác Minh Nghị vẫn còn đang lẩm bà lẩm bẩm, chỉ chỉ trỏ trỏ: “Cho con gái nhà thì có ích lợi gì? Không phải đều gả ra ngoài hết sao? Bố đã bảo lão già chết tiệt không yên lòng rồi mà, đề phòng bố thì thôi đi, lại còn đề phòng con nữa. Con yên tâm đi, Tiểu Hoành à, con yên tâm đi, sau này tất cả tiền của bố đều thuộc về con, tất cả đều thuộc về con! Con chờ thời của bố trở lại đi, con không cần lo lắng, bố sẽ trở mình…”
Từ đầu tới cuối Trác Uẩn vẫn chuyên tâm ăn mì, húp nước, chờ khi bố đi mới ngẩng đầu nhìn Trác Hoành, còn có tâm trạng rảnh rỗi đùa cợt với cậu ta: “Hello quản ngục, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Trác Hoành vội hỏi: “Chị thật sự muốn đính hôn với Thạch Tĩnh Thừa sao?”
Trác Uẩn: “Đúng thế.”
“Tại sao?” Trác Hoành không hiểu, “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Trác Uẩn đứng dậy, cầm chén đũa đi vào phòng bếp, nói: “Mười Ba, chị nấu tô mì cho em nhé.”
Trong phòng bếp, Trác Uẩn nấu mì ăn liền, còn nấu một cái trứng lòng đào cho Trác Hoành.
Cô không cẩn thận làm vỡ lòng đỏ, Trác Hoành vẫn đang dựa vào tường, nói: “Em thích ăn trứng chín, muốn chín cả hai mặt.”
“Thật không?” Trác Uẩn lật mặt trứng gà, lòng đỏ vỡ ra, cô cười nói: “Sao khẩu vị em giống Triệu Tỉnh Quy thế.”
Trác Hoành: “…”
Nước trong nồi vẫn chưa sôi, Trác Uẩn khoanh tay chờ đợi, quay đầu nhìn em trai, hỏi: “Có thuốc lá không?”
Trác Hoành móc một bao thuốc lá từ trong túi quần ra, rút hai điếu rồi đưa một điếu cho Trác Uẩn.
Cậu ta mở bật lửa châm điếu thuốc cho Trác Uẩn, hai chị em cùng nhau phì phèo hơi khói.
“Em yên tâm đi, chị sẽ không chạy đâu.” Trác Uẩn nói, “Bảo đính hôn thì sẽ đính hôn, sẽ không để em khó xử.”
Trác Hoành cau mày nói: “Có phải chị bị bố tóm đuôi gì rồi không?”
“Đúng, cũng không đúng.” Một ngày một đêm trôi qua, Trác Uẩn đã hoàn toàn thả lỏng. Bây giờ cô chỉ có một nhiệm vụ, chính là liên lạc với Triệu Tỉnh Quy, nhưng đó cũng không phải là điều cực kỳ cấp bách, bởi vì cô tin chắc rằng mất liên lạc cả ngày, Triệu Tỉnh Quy tuyệt đối sẽ chủ động tới thành phố Gia tìm cô.
“Đuôi gì?” Trác Hoành vẫn đang hỏi.
Trác Uẩn nói: “Giấy tờ visa ra nước ngoài học và mấy thứ giấy tờ thông hành của chị đều bị bố cầm đi.”
Trác Hoành không ngờ tới: “Ra nước ngoài? Chị muốn ra nước ngoài hồi nào? Thế mà chị không tốt nghiệp!”
“Tháng Tám, chị nghỉ học từ đầu học kỳ rồi.” Trác Uẩn nhả một luồng khói ra, cười: “Bây giờ có lẽ không đi được rồi, sao cũng được, sang năm rồi nói.”
Trác Hoành tiêu hóa đống tin tức này, bố mẹ ly dị, bố mắc nợ, chị nghỉ học ra nước ngoài, kết hôn với kẻ cặn bã… Giấy tờ visa của cô bị bố cầm đi, người cũng bị giam lỏng ở nhà, đây là những chuyện gì thế này? Nghìn lẻ một đêm chẳng qua cũng chỉ đến thế.
“Mười Ba.” Trác Uẩn lại lên tiếng, “Có phải em rất sợ bố sẽ phá sản không?”
Trác Hoành ngẩng đầu: “Cái gì?”
Trác Uẩn nói: “Nếu như ông ta phá sản, nhà sẽ bị ngân hàng lấy đi, có thể em sẽ không có chỗ ở, đi học phải dựa vào tiền trợ giúp học tập, sau này cũng không thể ra nước ngoài du học. À, và cả chiếc xe bảo bối kia của em nữa, lần trước chị đã nói rồi, chiếc xe này em nên tranh thủ hưởng thụ, lái một lần sẽ bớt đi một lần.”
Trác Hoành nhìn cô, mặc cho thuốc lá trong tay cháy dần dần, cũng quên rút ra.
“Nhưng mà chị không sợ.” Trác Uẩn bình tĩnh nói, “Cho dù chị có chia tay với Triệu Tỉnh Quy thì chị cũng không sợ. Không ra nước ngoài cũng không sao cả, chị có tay có chân, cùng lắm thì đi thuê một căn phòng nhỏ, tìm việc làm, mỗi ngày tự nấu cơm cho mình, không chết đói.”
Trác Hoành: “…”
“Cũng không phải em không biết là tiền của bố từ đâu mà tới.” Thỉnh thoảng Trác Uẩn lại quay sang liếc mắt nhìn em trai, “Nếu như không có ông ngoại, ông ta đã nhịn đói từ lâu rồi. Bây giờ người thiếu nợ là ông ta, dỡ tường phía Đông lấp tường phía Tây, sớm muộn gì cũng có một ngày tất cả tài sản của ông ta đều mất hết, nhà họ Thạch sẽ không thể nào giúp ông ta. Em rất rõ, chị cũng rất rõ, chỉ có ông ta vẫn luôn nằm mơ, trông cậy vào cuộc đính hôn của chị có thể giúp ông ta trở mình.”
Trác Hoành hỏi: “Không có cách nào sao?”
“Không có.” Trác Uẩn lắc đầu, “Ông ta hết cứu vãn nổi rồi, chúng ta chỉ có thể tự cứu mình, em có sợ trải qua cuộc sống khổ cực không?”
Trác Hoành không trả lời được, cậu ta chưa bao giờ trải qua cuộc sống khổ cực, là công tử nhà giàu được người khác chú ý ở trong trường học, dáng dấp vừa cao ráo lại đẹp trai, có rất nhiều bạn, con gái theo đuổi cậu ta cũng không ít, cậu ta không có năng lực tự lo liệu một cuộc sống không có gì như Trác Uẩn, ngay cả giặt quần áo cũng phải phụ thuộc vào cửa hàng giặt ủi.
“Chị không sợ trải qua cuộc sống khổ cực.” Trác Uẩn chầm chậm nói, “Từ khi quen Triệu Tỉnh Quy, dường như chị không còn sợ gì nữa. Em thử nghĩ về những khó khăn em gặp phải, rồi lại suy nghĩ về cậu ấy thử xem. Cậu ấy bị liệt nhưng vẫn vượt qua được, chúng ta đầy đủ tay chân, lại còn trẻ tuổi, có cái gì mà không chịu được?”
Nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Trác Hoành, Trác Uẩn lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra, lặng lẽ nhét vào trong túi cậu ta.
Từ tháng 2 gặp nguy hiểm ở thành phố Ngô, Trác Uẩn phát hiện ra không thể lệ thuộc quá mức vào điện thoại di động, cho nên đã thuộc số điện thoại của Triệu Tỉnh Quy và Tô Mạn Cầm từ lâu.
“Đây là số điện thoại của Triệu Tỉnh Quy.” Trác Uẩn nói nhỏ với Trác Hoành, “Nếu em vẫn tình nguyện coi chị là chị em, vậy giúp chị liên lạc với cậu ấy, cậu ấy biết nên làm như thế nào.”