Cửa phòng vừa đóng lại, Trác Uẩn lập tức cởi áo choàng tắm ra nằm phịch xuống giường lớn.
Cô vùi mặt vào gối đầu, nhớ tới ánh mắt dì Phạm nhìn cô ban nãy, cảm thấy mình oan cực kỳ, có khi nào dì Phạm nghĩ cô là con hồ ly tinh đi quyến rũ trai trẻ nhà lành không?
Rõ ràng là do Triệu Tỉnh Quy khóc lóc nài nỉ muốn vào đó chứ!
Anh mới là yêu tinh, đồ rùa thành tinh!
Trác Uẩn nhớ lại chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, sau đó bắt đầu cười khúc khích.
Cô đã thấy qua chuyện yêu đương của Tô Mạn Cầm, Trình Dĩnh, Bành Khải Văn, cho nên cảm thấy yêu đương cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là đi ăn cơm, đi dạo phố, đi xem phim, thi thoảng còn đi khách sạn, đôi khi lại cãi nhau với người yêu, buồn tẻ cực kỳ, nếu thế thà rằng cô đi chơi với Tô Mạn Cầm còn sướng hơn.
Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình đã tạo ấn tượng không tốt cho Trác Uẩn, cho nên khi đối mặt với đàn ông, cô luôn ôm lòng phòng bị, đặc biệt là những người đàn ông đẹp trai. Bố cô, Thạch Tĩnh Thừa, Trác Hoành đều đẹp trai, kết quả thì sao? Bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối rữa, không người nào bình thường.
Nhóm bạn của Bành Khải Văn có không ít người là con nhà giàu đẹp trai, Trác Uẩn thấy bọn họ ăn chơi đàng đ!ếm nhiều rồi, đã có miễn dịch với trai đẹp từ lâu, cho nên tuyệt đối sẽ không vì vẻ ngoài đẹp trai của một người mà u mê người ta.
Chỉ có Triệu Tỉnh Quy, Trác Uẩn thừa nhận, cô có mở cửa sau cho anh.
Thiếu niên ngồi xe lăn lúc mới gặp thì lạnh như băng, trông thê thảm vô cùng, cho nên ngay từ đầu đã lừa được Trác Uẩn hạ thấp sự đề phòng. Hai người quen biết càng lâu, hiểu biết nhau càng nhiều, cô càng hiểu hơn về Triệu Tỉnh Quy, biết con người thật sự của anh là gì.
Anh không hề yếu ớt, ngược lại còn là một con người mạnh mẽ làm cô phải ngước nhìn.
Chờ đến khi tỉnh ngộ, Trác Uẩn đã hãm sâu vào đó từ lúc nào, không còn đường lui nữa.
Phiền chết đi được, cô có một cậu bạn trai cấp ba luôn phải lo về kỳ thi mỗi tháng, hơn nữa mỗi ngày còn phải làm bài tập về nhà, chuyện tình yêu này thật chẳng giống với tình yêu của bọn Tô Mạn Cầm gì cả.
Lăn lê bò lết trên giường một lúc, Trác Uẩn mới đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó tắt đèn, ôm tâm trạng vui vẻ lên giường nằm ngủ.
——
Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng ở khách sạn xong, bốn người khởi hành tới bệnh viện X.
Triệu Vỹ Luân đã hẹn trước giúp con trai, trong kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 lượng người ở bệnh viện rất ít, Triệu Tỉnh Quy cầm tờ khai đi làm kiểm tra từng hạng mục, chờ đến khi có toàn bộ kết quả kiểm tra, phải đến ngày 3 mới có thể gặp mặt bác sĩ để trao đổi.
Việc nộp tiền viện phí và lấy số đều do Phạm Ngọc Hoa phụ trách, chú Miêu lo việc chăm sóc cho Triệu Tỉnh Quy, Trác Uẩn không giúp được gì, nhiệm vụ duy nhất của cô là ngồi nói chuyện phiếm với Triệu Tỉnh Quy, giúp anh không quá căng thẳng.
Có vài phòng kiểm tra giường hơi cao, Triệu Tỉnh Quy rất khó tự trèo lên, phải cần chú Miêu giúp anh một tay, có mấy lần phải cần cả bác sĩ nam trong phòng phối hợp với chú Miêu, một người xốc dưới nách Triệu Tỉnh Quy, một người nhấc chân, nâng anh lên giường kiểm tra.
Bác sĩ nam kia còn cười ha ha bảo: “Chàng trai à, cậu cao phết đấy nhỉ.”
Triệu Tỉnh Quy nằm im trên giường, chú Miêu giúp anh duỗi thẳng hai chân, sau khi bác sĩ kiểm tra cho anh xong, hai người lại hợp tác nâng anh từ trên giường xuống dưới.
Bị nâng lên nâng xuống nhiều lần như vậy, khó trách tâm trạng của Triệu Tỉnh Quy cũng trở nên không tốt, anh xụ mặt từ phòng khám bệnh đi ra, Trác Uẩn chờ ở bên ngoài, thấy vậy đi qua hỏi anh: “Sao vậy? Có chỗ nào không ổn à?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu, túm ống quần của mình: “Không có, anh chỉ cảm thấy phiền toái quá thôi.”
“Làm kiểm tra thì phải phiền toái chứ.” Trác Uẩn xoa xoa tóc anh, “Đã mất công đi tới Bắc Kinh rồi, chút phiền toái này nhịn một xíu là qua ấy mà, không sao hết.”
Triệu Tỉnh Quy ngẩng đầu nhìn cô, lại lần nữa cảm thấy việc có Trác Uẩn bên cạnh thật là tốt, anh đưa tay cho cô, chính anh cũng không lăn bánh xe lăn, để mặc cô kéo mình đi chầm chậm về phía trước, tâm trạng ủ rũ ban nãy lập tức được thay bằng vui vẻ.
Phạm Ngọc Hoa và chú Miêu đi theo ở phía sau, nhìn hai cô cậu thanh niên tay trong tay, chú Miêu cười nói: “Có Tiểu Trác ở bên cạnh là Tiểu Quy khác liền, tôi khuyên rát cả cổ cũng không bằng một nụ cười của Tiểu Trác dành cho cậu ấy.”
Phạm Ngọc Hoa nói: “Hai đứa nó vừa mới yêu đương, cho nên thấy cái gì cũng tốt, cũng không hề cãi nhau, nhưng tôi lo thời gian càng dài Tiểu Trác sẽ cảm thấy phiền chán, dù sao Tiểu Quy cũng không giống với những cậu bé khác.”
Chú Miêu an ủi bà ấy: “Bà chủ, bà đừng lo lắng quá về chuyện tương lai, hai đứa nó còn nhỏ, bây giờ đang vui vẻ như thế, chúng ta cũng không nên làm bọn trẻ mất hứng. Có nhiều chuyện bà cứ nghĩ theo hướng tiêu cực không à, thường ngày cũng sẽ biểu hiện ra ngoài, không ít thì nhiều, hai đứa nó thông minh như vậy, lỡ như hôm nào bà để lộ ra quá nhiều thì hai đứa sẽ nhận ra ngay, tệ hơn nữa là chính hai đứa cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung. Chúng ta phải tin tưởng hai đứa nó chứ, Tiểu Quy và Tiểu Trác đều những đứa bé ngoan, tôi thấy hai đứa rất xứng đôi, Tiểu Quy nhà chúng ta trừ việc chân cẳng không tốt ra, những phương diện khác hoàn toàn không có chỗ chê, cậu ấy lại một lòng một dạ với Tiểu Trác như thế, sao Tiểu Trác có thể không biết cho được.”
Phạm Ngọc Hoa che miệng cười khúc khích: “Lão Miêu, chú nói năng đầy đủ dẫn chứng và lý lẽ như thế là vì sợ tôi chia cắt đôi lứa à?”
Chú Miêu: “Khà khà… Không phải tôi lo bà cảm thấy Tiểu Quy còn nhỏ sao.”
Phạm Ngọc Hoa: “Đương nhiên là nhỏ rồi, năm nay nó mới vừa tròn mười tám, con trai bây giờ có ai muốn kết hôn sinh con sớm như vậy đâu chứ? Thằng bé này thật đúng là có một không hai.”
Chú Miêu tiếp tục cười khà khà: “Đó là bởi vì cậu ấy đã quyết định rồi.”
“Nó quyết định thì có tác dụng gì?” Phạm Ngọc Hoa vẫn rất lo lắng: “Vậy còn Tiểu Trác thì sao? Chú cảm thấy Tiểu Trác có thích Tiểu Quy nhiều không? Có thích đến mức đồng ý kết hôn và sống bên nó trọn đời không? Tiểu Trác phải qua Mỹ, ở New York phồn hoa vô cùng, lão Miêu, chú không biết đâu. Đến lúc đó lỡ như Tiểu Trác gặp mấy anh đẹp trai tóc vàng, người ta khỏe mạnh lại cao to, có thể cùng con bé đi chơi khắp mọi nơi, nói không chừng con bé sẽ quên khuấy Tiểu Quy mất.”
“Nếu Tiểu Trác thật sự ghét bỏ Tiểu Quy, vậy thì cứ chia tay thôi, không có gì là đáng tiếc cả.” Suy nghĩ của chú Miêu rất vững vàng, “Bà chủ, bà sợ Tiểu Quy không chịu nổi cú sốc này sao? Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, dù chân hỏng mất thì Tiểu Quy vẫn có thể chịu đựng được, vậy chia tay có đáng là gì? Cậu ấy giỏi lắm đấy.”
Đương sự là Tiểu Quy và Tiểu Trác hoàn toàn không biết nỗi lo lắng của Phạm Ngọc Hoa, cũng không biết chú Miêu tin tưởng bọn họ đến cỡ nào, hai người vẫn luôn dính nhau như sam.
Phạm Ngọc Hoa không có đăng ký trước khoa sản cho Triệu Tỉnh Quy, bà bảo chuyện này về Tiền Đường rồi hãy đi tư vấn, có rất nhiều bệnh viện để đi khám, không cần gấp gáp nghe tư vấn ở đây.
Triệu Tỉnh Quy ngoài miệng “vâng” một tiếng, nhưng trong lòng lại có hơi lo âu, anh sợ mình ngồi xe lăn lâu quá, chất lượng t!nh trùng sẽ giảm sút.
Nói tới thì không khỏi xót xa trong lòng, trong hai năm bị thương anh vốn không hề để ý đến vấn đề này, khi thấy các anh trai lớn hơn mình bàn về đề tài này ở trong nhóm chat của những người bị liệt nửa người, anh đều ẩn cuộc trò chuyện đi không đọc, nhưng bây giờ, có vẻ như anh cũng đã trở thành một trong số bọn họ rồi.
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, đều là không được, không được và không được… Thậm chí anh còn nghi ngờ không biết mình có còn tính là một người đàn ông nữa hay không.
Buổi chiều sau khi kết thúc kiểm tra, Phạm Ngọc Hoa trở về khách sạn nghỉ ngơi, Triệu Tỉnh Quy, Trác Uẩn và chú Miêu cùng đi quảng trường Thiên An Môn chơi, còn hẹn trước vé tham quan Cố Cung vào buổi chiều ngày 2 tháng 5.
Triệu Tỉnh Quy nói đây là lần đến Bắc Kinh đầu tiên của Trác Uẩn và chú Miêu, cho dù không đi Vạn Lý Trường Thành được thì cũng phải đến tham quan Cố Cung một lần.
Bởi vì là kỳ nghỉ dài ngày, cho nên lượng du khách ở quảng trường Thiên An Môn vô cùng đông đúc, Triệu Tỉnh Quy không dùng đầu kéo xe lăn mà dùng tay điều khiển xe lăn đi lại trong đám người, Trác Uẩn vui vẻ đi ở bên cạnh anh, hỏi: “Anh đã từng tới Bắc Kinh chơi rồi đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.” Triệu Tỉnh Quy nhìn tường thành và lầu gác nguy nga, đáp, “Hình như là hồi lớp ba, anh đến đây cùng với bố mẹ, lúc ấy Tiểu Nghi còn ngồi trong xe em bé cơ.”
Trác Uẩn mua lá cờ tổ quốc ba mặt từ một người bán hàng rong, sau đó vẫy cờ bảo Triệu Tỉnh Quy chụp ảnh giúp cô, kế đó là giúp chú Miêu chụp ảnh, cuối cùng thì nhờ chú Miêu chụp một bức ảnh chung cho cô và Triệu Tỉnh Quy.
Không giống lần chụp ảnh chung ở thành phố Ngô, lần này Trác Uẩn không khoác vai Triệu Tỉnh Quy mà đứng ở phía sau anh, khom lưng ôm cổ anh, thân mật dán mặt mình sát bên mặt anh.
“Phải cười lên nha.” Trác Uẩn dùng ngón tay chọc chọc gương mặt của Triệu Tỉnh Quy, “Chụp ảnh chung với em thì không được làm mặt nghiêm túc, em thấy anh cười lên càng đẹp trai hơn đấy.”
Chú Miêu: “Nè! Xong chưa, nhìn về hướng này, chú chụp nhé!”
Triệu Tỉnh Quy mím môi nhìn di động trong tay chú Miêu, sau đó khóe miệng len lén cong lên một độ cong nhỏ.
Trác Uẩn gửi bức ảnh mình chụp một mình ở quảng trường Thiên An Môn cho Trác Hoành để làm chứng.
Trác Hoành bị Holmes nhập, lập tức trả lời ngay.
【 Trác Mười Ba 】: Có phải chị đi Bắc Kinh chung với Triệu Tỉnh Quy không?
Má ơi! Thế mà cũng có thể đoán được à? Trác Uẩn kinh ngạc.
【 Trác Uẩn 】: Không phải, sao em lại nghĩ vậy?
【 Trác Mười Ba 】: Nếu chị ra ngoài chơi một mình, hoặc là đi chung với Tô Mạn Cầm, chị sẽ không ăn mặc như vậy, chị hoàn toàn không trau chuốt bản thân luôn kìa!
Trác Uẩn nhìn áo hoodie và quần jean của mình trên ảnh chụp, trầm ngâm suy nghĩ.
【 Trác Uẩn 】: Em nghĩ nhiều quá đấy, dạo này chị muốn đổi style thôi mà.
【 Trác Mười Ba 】: Cưa sừng làm nghé đúng không? Em hiểu em hiểu, dù sao chị cũng già hơn người ta tận ba tuổi mà.
【 Trác Mười Ba 】: À không, phải là ba tuổi rưỡi mới đúng.
【 Trác Uẩn 】: Cút!
Chú Miêu là cái bóng đèn to đùng, cho nên trừ việc dắt tay ra, Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy không dám làm các hành động thân mật hơn, sau khi chuyến tham quan kết thúc, bọn họ trở về khách sạn, để cho tiện, bọn họ quyết định sẽ ăn buffet tối ở khách sạn luôn.
Bởi vì buổi sáng ngày hôm sau cần phải để bụng rỗng làm kiểm tra, cho nên Triệu Tỉnh Quy ăn rất ít, chủ yếu là các món ăn thanh đạm, những món anh ăn đều do Trác Uẩn hỗ trợ lấy, anh điều khiển xe lăn đi theo bên cạnh cô, bảo cô lấy cái này lấy cái kia.
Phạm Ngọc Hoa và chú Miêu được thảnh thơi cũng vui, ngồi ở bàn bên cạnh tự lấy tự ăn. Chốc lát sau, Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn đã trở lại, bốn người cùng ngồi ăn, Triệu Tỉnh Quy đột nhiên nói với Phạm Ngọc Hoa: “Mẹ, tối nay con có thể đến phòng cô giáo Trác làm bài tập không? Giống như trước kia khi cô ấy làm gia sư cho con đó, con hứa là chín giờ rưỡi sẽ về phòng ngay.”
Chú Miêu thiếu chút nữa phun luôn ngụm canh ra ngoài, Trác Uẩn cũng cúi đầu lén đá chân Triệu Tỉnh Quy một cái ở dưới cái bàn, nhưng sực nhớ ra là anh không có cảm giác, quả thật là kêu khổ không ai thấu.
Phạm Ngọc Hoa nhìn con trai mình, hỏi: “Con không làm trong phòng mình được à?”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Có vài bài con không biết làm, cô giáo Trác có thể chỉ cho con.”
Phạm Ngọc Hoa: “Giờ sức học của con tệ đến mức không biết làm bài tập luôn hả?”
Triệu Tỉnh Quy: “Nếu bài nào con cũng biết làm thì đã không xếp hạng sáu mươi trong toàn khối rồi.”
Phạm Ngọc Hoa uống một hớp nước chanh: “Trễ nhất là đến chín giờ thôi, giống thời gian học gia sư lúc trước.”
“Vâng.” Triệu Tỉnh Quy quay đầu nhìn Trác Uẩn, “Cô giáo Trác, em ăn nhanh lên, bây giờ đã sáu giờ rưỡi rồi đấy.”
Trong miệng Trác Uẩn còn cắn một miếng bò bít tết, ngơ ngác nhìn anh.
Công lý ở đâu? Buffet tối với giá hai trăm sáu mươi tám tệ cho một người, không thể cho cô chậm rãi hưởng thụ à? Cô còn muốn ăn kem nữa đấy.
Đến khi ăn no bảy phần, Trác Uẩn nói: “Cháu đi lấy một ly kem ăn.”
Triệu Tỉnh Quy lấy khăn giấy lau miệng: “Con cũng đi.”
Phạm Ngọc Hoa vội la lên: “Ngày mai con còn phải kiểm tra, đừng ăn kem, lỡ bị đau bụng thì phải làm sao?”
Triệu Tỉnh Quy: “… À dạ.”
Anh đi theo Trác Uẩn đến bên tủ đông, Trác Uẩn múc cho mình một viên kem matcha và một viên kem chocolate, Triệu Tỉnh Quy tha thiết nhìn theo, Trác Uẩn lấy một cái muỗng nhỏ múc một muỗng kem matcha đưa tới bên miệng của Triệu Tỉnh Quy: “Mau lên, ăn một muỗng đi, đừng để mẹ anh phát hiện.”
Triệu Tỉnh Quy ăn kem cô đút, bị lạnh đến mức hơi nhăn mặt, Trác Uẩn nói: “Đáng thương chưa kìa, có một viên kem thôi cũng không được ăn.”
“Anh không dám ăn nhiều, nếu bị tiêu chảy thì xong đời.” Triệu Tỉnh Quy lăn bánh xe lăn, “Đi thôi, ăn xong kem thì đến phòng em… làm bài tập.”
Ăn xong buffet, Triệu Tỉnh Quy cất sách vở và túi đựng bút vào trong cặp, treo ở sau xe lăn rồi đi lên lầu mười hai. Đi vào phòng, Trác Uẩn mới vừa đóng cửa lại, Triệu Tỉnh Quy đã xoay nửa người trên qua ôm lấy eo cô.
Nguyên ngày hôm nay bởi vì chung quanh toàn là người, cho nên hai người không được ở riêng với nhau, anh rất nhớ cô.
“Ngồi lên đùi anh đi.” Triệu Tỉnh Quy kéo Trác Uẩn ngồi nghiêng lên đùi mình, “Đừng dẫm chân lên mặt đất, cong chân lên.”
Trác Uẩn nghe lời cong chân lên, hai tay vòng qua ôm lấy cổ của cậu trai trẻ.
Triệu Tỉnh Quy điều khiển xe lăn chở cô vào sâu trong phòng, ở những chỗ trống trải còn thong thả xoay vài vòng tại chỗ.
Đôi mắt của bọn họ vẫn nhìn nhau đắm đuối, không đợi anh dừng xe lăn lại, Trác Uẩn đã nâng mặt anh lên và hôn lên môi anh.
“Em ăn xoài à? Hình như anh ngửi thấy mùi xoài.” Khi đang gặm yêu môi nhau, Triệu Tỉnh Quy còn tranh thủ hỏi.
Trác Uẩn: “Ừ em có ăn, mùi anh ngửi được là mùi vỏ xoài trong thùng rác.”
Triệu Tỉnh Quy: “Liệu anh có lên cơn sốc dị ứng không?”
Trác Uẩn: “Không đâu, em đánh răng rồi.”
Triệu Tỉnh Quy mỉm cười, anh bỏ tay ra khỏi bánh xe lăn, sau đó vươn tay ôm chặt eo cô, hôn càng thêm sâu.
Sau một hồi thân thiết Triệu Tỉnh Quy mới đã ghiền, anh nhớ lại nhiệm vụ của mình, thế là bắt đầu làm bài tập ở bên bàn đọc sách.
Trác Uẩn sợ Phạm Ngọc Hoa lại bất ngờ tập kích nên không dám tắm rửa, cô mặc quần áo bình thường nằm chơi di động trên giường.
Khoảng tám giờ, thân thể Triệu Tỉnh Quy đột nhiên run lên, hô to một tiếng: “Cô giáo Trác!”
Trác Uẩn giật cả mình: “Sao vậy?”
Triệu Tỉnh Quy lăn xe lăn về phía phòng vệ sinh: “Anh có hơi khó chịu, chắc là muốn tiêu chảy rồi.”
Trác Uẩn luống cuống: “Là do ăn kem nên bị đau bụng hả? Nhưng anh chỉ ăn có một muỗng mà!”
Triệu Tỉnh Quy nói: “Không biết nữa, đồ ăn trong buổi buffet quá nhiều, có mấy món cũng khá dầu mỡ, không hẳn là do kem đâu.”
Thật ra vấn đề bài tiết thường gặp ở bệnh nhân liệt nửa người là táo bón mới đúng, hơn hai năm qua Triệu Tỉnh Quy chỉ bị tiêu chảy có hai lần, ngày thường đều được dì Phan chăm chút cẩn thận, cho nên chức năng dạ dày của anh còn khá tốt.
Nhưng hai ngày nay anh ăn lung tung quá nhiều, món vịt nướng hôm qua vốn đã rất dầu mỡ, hôm nay lại còn ăn buffet, cho nên dạ dày bắt đầu biểu tình.
Triệu Tỉnh Quy đã không kịp về phòng mình, Trác Uẩn đi theo anh vào phòng vệ sinh, Triệu Tỉnh Quy nhanh chóng đặt hai chân xuống đất, cũng bất chấp việc nơi này không có tay vịn, dùng tay chống lên bồn cầu, sau đó nhích người sang.
Trác Uẩn đỡ anh ngồi lên bồn cầu xong, Triệu Tỉnh Quy đã bình tĩnh hơn một chút, ngẩng đầu nói: “Cô giáo Trác, em nghe anh nói này, bây giờ em xuống lầu bảy tìm chú Miêu, bảo chú ấy mang quần l0"t, quần ngoài, tã giấy, tấm đệm lót và khăn giấy ướt lên đây, sau đó em cứ ở dưới tầng bảy đừng đi lên, nhớ đưa chìa khóa phòng của em cho chú Miêu. Còn nữa, em bảo chú Miêu khoan nói cho mẹ anh đã, chờ quan sát một đêm rồi tính, chuyện này trước kia cũng từng xảy ra rồi, qua ngày hôm sau là ổn thôi.”
Trác Uẩn nghe đến sửng sốt, sau đó không kịp suy nghĩ mà buột miệng hỏi: “Có phải anh đã…”
“Anh không biết nữa.” Triệu Tỉnh Quy lo lắng nhìn cô, “Anh phải cởi qu@n ra mới biết được, em mau đi đi, anh có thể tự cởi qu@n, em đừng lo, anh có thể ngồi vững, sẽ không té ngã đâu.”
Anh dặn dò mọi chuyện hết sức rõ ràng, Trác Uẩn không kéo dài thời gian nữa, lập tức chạy như bay ra ngoài.
Chờ cô rời khỏi xong, Triệu Tỉnh Quy mới bắt đầu cởi qu@n.
Anh thật sự không biết tình hình như thế nào, tạm thời cũng không ngửi được mùi gì, nhưng anh rất rõ ràng cảm giác bên trong cơ thể, cho dù chỉ là một cảm giác nhỏ bé thôi, anh cũng biết nếu mình xử lý không tốt thì mọi thứ sẽ rối tung lên cho mà xem.
Bây giờ khá ổn, anh đã ở trong WC rồi, chú Miêu sẽ lập tức đến ngay, Trác Uẩn chưa nhìn thấy gì cả, cho nên dù anh có lỡ mất kiểm soát đại tiện hay không thì tóm lại vẫn có thể xử lý ổn thỏa.
Sau khi gian nan cởi được quần ra, sắc mặt của Triệu Tỉnh Quy lập tức trầm xuống, quả nhiên trên quần l0"t đã dính.
Anh nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một hơi, sau đó dùng bàn tay mát xa vòng tròn trên phần bụng dưới, rất nhanh sau đó đã có tiếng nước tí tách vang lên.
Vài phút sau, chú Miêu mang một đống đồ vào phòng. Ông ấy không nói thêm gì cả, chỉ quen tay giúp Triệu Tỉnh Quy rửa sạch, cởi qu@n, lau sạch thân thể, sau đó giúp anh mặc tã giấy ngay trên bồn cầu, cuối cùng là giúp anh mặc quần mới vào.
Sau khi xong xuôi hết, chú Miêu mới hỏi: “Ăn trúng cái gì nên bị chột bụng hả? Đã lâu rồi tôi không thấy cậu tiêu chảy đấy.”
Triệu Tỉnh Quy nhỏ giọng: “Cháu cũng không biết, hôm nay cháu chỉ ăn chút cá và tôm, còn có rau cải.”
Chú Miêu rửa tay xong, vỗ vỗ vai anh: “Không sao, về phòng tắm rửa một cái là được rồi, cậu tự ngồi lên lại xe lăn được không?”
“Được.” Triệu Tỉnh Quy bắt lấy tay vịn xe lăn chuẩn bị nhích người sang, nhưng anh quên mất rằng ban nãy mình quá gấp gáp nên chưa kịp cài phanh, mà gạch lát trong phòng vệ sinh thì quá trơn trượt, cho nên khi anh mới dùng chút lực chống thân thể dậy, xe lăn lập tức trượt ra ngoài. Triệu Tỉnh Quy không kịp tự cứu, cho dù não đã liên tục phát ra mệnh lệnh, nửa người dưới của anh hoàn toàn không nghe theo, cả người theo đà ngã xuống đất.
Cũng may còn có chú Miêu ở bên cạnh kịp kéo anh lại, mới không để anh té quá mạnh. Triệu Tỉnh Quy ngã ngồi trên mặt đất, sau khi chống gạch men ngồi vững, anh nhìn thấy hai cái chân của mình đang vướng vào nhau một cách kỳ quái, chú Miêu lo lắng ngồi xổm xuống đỡ lấy lưng anh, hỏi: “Cậu có té bị thương chỗ nào không? Có bị trẹo tay không?”
Triệu Tỉnh Quy lắc đầu: “Tay cháu không sao, chú Miêu, chú giúp cháu giữ xe lăn, cháu có thể tự lên.”
“Ài…” Chú Miêu thở dài, đẩy xe lăn lại đây, Triệu Tỉnh Quy đưa lưng về phía xe lăn, nắm hai cái chân lên xếp gập lại trước người, lòng bàn chân chạm đất, sau đó anh lại trở tay nắm lấy tay vịn, dùng sức chống mình lên xe lăn.
Trước khi rời khỏi, Triệu Tỉnh Quy cẩn thận kiểm tra phòng vệ sinh lần cuối, xem còn nơi nào bị anh làm dơ hay không, kế đó anh mới hỏi chú Miêu: “Người cháu có hôi không?”
Chú Miêu cầm theo chiếc quần bẩn ban nãy của anh, nói: “Yên tâm đi, không có mùi gì hết.”
Triệu Tỉnh Quy im lặng cất sách vở vào trong cặp, biết mình phải trở về phòng.
Ba người không nói chuyện này cho Phạm Ngọc Hoa, mãi cho đến khi chuẩn bị đi ngủ, Triệu Tỉnh Quy cũng không tiêu chảy thêm lần nào nữa, dạ dày cũng không còn cảm thấy khó chịu.
Chú Miêu đã ngủ rồi, còn ngáy khò khò, Triệu Tỉnh Quy không ngủ được, trùm chăn nhắn tin tán gẫu với Trác Uẩn qua WeChat.
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Hôm nay làm WC của em hôi mất rồi, xin lỗi nhiều nha.
【Zoe】: Kinh ngạc.jpg
【Zoe】: WC vốn là nơi dùng để đi tiêu tiểu, có ai đi tiêu tiểu mà thơm sao?
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Khóc hu hu.jpg
Trác Uẩn gửi một tấm meme.
Ban đầu Triệu Tỉnh Quy chỉ để ý nhân vật chính trên ảnh là một em bé, kèm với dòng chữ to: ‘Bé ngoan, cười cái xem nào’.
Anh tưởng là meme trên mạng, nhưng khi nhìn kỹ thì lại phát hiện em bé này trong quen lắm, sau đó mới nhận ra, đây là ảnh chụp khi còn nhỏ của mình.
Trác Uẩn đã cắt hết những chi tiết khác xung quanh bức ảnh, cũng không có “nơi quan trọng”, nhưng Triệu Tỉnh Quy nhớ rất rõ bức ảnh này, nếu không phải chân bị tê liệt thì anh đã bật dậy khỏi giường.
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Em lấy tấm ảnh này từ đâu vậy?
【Zoe】: Không nói cho anh biết đâu [ cười nhe răng ]
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Tiểu Nghi cho em hả?
【Zoe】: [ Yeah ]
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: Lúc cho em là bức ảnh đã được cắt sẵn như vậy rồi sao?
【Zoe】: Đương nhiên là không rồi, em đang giữ bức ảnh nguyên vẹn full HD không che nè~
【 Ngày Tỉnh Là Lúc Về 】: …
【Zoe】: Bé ngoan, cười cái xem nào.jpg
Triệu Tỉnh Quy phớt lờ cô, chui vào chăn nhắm mắt ngủ.
Một lát sau, anh lại cầm di động lên mở WeChat ra, thấy Trác Uẩn đã gửi thêm mấy tin nhắn mới.
【Zoe】: Triệu Tiểu Quy, anh lúc nhỏ đáng yêu quá đi!
【Zoe】: Đương nhiên anh của hiện tại cũng đáng yêu!
【Zoe】: Không, anh bây giờ đáng yêu hơn cả hồi nhỏ cơ!
【Zoe】: Sao anh bơ em rồi? Giận hả?
【Zoe】: Triệu Tiểu Quy, em sẽ không cho người khác xem ảnh của anh đâu, chỉ một mình em được xem thôi. Một ngày nào đó, em còn muốn xem bản người thật đó nha [ cười xấu xa ]
【Zoe】: Chuyện hôm nay anh đừng ngại, em đã bảo là muốn xem phiên bản người thật rồi mà, sau này nếu chú Miêu đi vắng, em cũng có thể giúp anh, đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên thôi, không phải lúc nào cũng thế, anh cũng biết mà~
【Zoe】: Anh ngủ rồi hả?
【Zoe】: Vậy thôi, em cũng ngủ đây, ngủ ngon nha Quy Quy, mơ đẹp nhé [ hôn hôn ]
Triệu Tỉnh Quy chống người dậy, để điện thoại lên tủ đầu giường sạc pin.
Ngày mai anh lại phải chụp cộng hưởng từ, còn làm một số kiểm tra khác, cần thử máu, thử nước tiểu, kiểm tra lực của cơ bắp chi dưới… Anh với tay vào ổ chăn, vuốt phần đùi mềm nhũn vô lực của mình, thầm nghĩ, dáng vẻ chán chường này của anh thật sự còn cứu chữa được sao?
Phiên bản người thật…
Nói thật, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng để Trác Uẩn nhìn thấy thân thể hoàn chỉnh của mình.
——
Một đêm trôi qua, rất may là thân thể của Triệu Tỉnh Quy không xuất hiện tình huống xấu nào nữa, cho nên anh để bụng rỗng đi bệnh viện làm kiểm tra.
Buổi sáng lúc nhìn thấy Trác Uẩn, anh còn hơi ngượng ngùng, Trác Uẩn thừa dịp không ai thấy nhéo nhéo mặt anh: “Ngượng ngùng cái gì, “hàng” của con nít thôi mà, từ nhỏ em đã nhìn chán chê con chim cúc cu của em trai em rồi, em còn búng nó nữa cơ!”
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Nhưng thứ mà anh cảm thấy ngượng không phải là chuyện đó mà!
Không đúng, hình như chuyện này cũng rất nghiêm trọng.
Sau khi trở về anh tuyệt đối phải tìm Triệu Tương Nghi tính sổ!
Buổi chiều, Triệu Tỉnh Quy, chú Miêu và Trác Uẩn đúng giờ đi tham quan Cố Cung, Phạm Ngọc Hoa cũng đi theo, bà ấy bảo với Trác Uẩn là đã lâu rồi bà ấy không đi chơi chung với con trai, lần tới Bắc Kinh trước đã cách đây mười năm rồi, khi đó Triệu Tỉnh Quy chỉ mới cao đến ngực bà ấy thôi, mà bây giờ…
Triệu Tỉnh Quy nói: “Xin lỗi, nhưng hiện giờ hình như con cũng chỉ cao tới ngực mẹ thôi.”
Phạm Ngọc Hoa: “Con muốn mẹ tức chết hay gì hả?”
Trác Uẩn và chú Miêu đứng bên cạnh nhịn cười, Phạm Ngọc Hoa xoa đầu con trai, sau đó đẩy xe lăn của anh: “Thằng nhóc xui xẻo, đi thôi.”
Triệu Tỉnh Quy cũng không dám ăn bậy nữa, tối hôm nay Phạm Ngọc Hoa gọi món cơm hải sản, Trác Uẩn và chú Miêu đều mong chờ đến mức chảy nư0"c miếng, Triệu Tỉnh Quy thì chỉ dám gọi một bát mì hải sản, hơn nữa còn dặn là phải ít dầu ít muối. Anh ngồi ở bên cạnh Trác Uẩn ăn mì một cách chết lặng, hơn nữa còn không dám ăn một con tôm nào.
Có điều buổi tối anh vẫn đến phòng của cô giáo Trác làm bài tập, đã không được thưởng thức mỹ thực rồi, ít ra anh cũng phải thưởng thức cô chứ.
Ngày 3 tháng 5, Triệu Tỉnh Quy lấy được báo cáo kết quả của tất cả các kiểm tra, anh mang theo hồ sơ bệnh lý cũ của mình, cuối cùng cũng gặp được một vị bác sĩ nam có thể làm giải phẫu chữa trị tế bào thần kinh.
Sau đó anh nhận được một tin tức tốt và một tin tức xấu.
Tin tức tốt là cơ thể của anh phù hợp với yêu cầu của cuộc giải phẫu, hơn nữa tuổi của anh còn nhỏ, không có bất kỳ căn bệnh mãn tính nào, theo phân tích từ ảnh chụp cộng hưởng của anh, tình huống của anh thuộc về trường hợp tổn thương tủy sống không hoàn toàn, cho nên sau khi giải phẫu thành công sẽ có khả năng cao k!ch thích được thần kinh tủy sống, làm tế bào khôi phục lại một chút, nói cách khác, tình trạng của anh sẽ được cải thiện nhiều hoặc ít.
Còn tin tức xấu là, bởi vì tế bào thần kinh được chữa trị, cho nên trừ việc có thể khôi phục một chút cảm giác và công năng vận động của chi dưới ra, khả năng cao anh cũng sẽ cảm nhận được một số “tín hiệu” không tốt từ nửa th@n dưới, chẳng hạn như đau đớn, chết lặng, tê mỏi… Mà những cảm giác này, trước đây Triệu Tỉnh Quy hoàn toàn không cảm nhận được, bác sĩ nói đã từng có ca bệnh như vậy, giải phẫu thành công, chân của bệnh nhân có một chút cảm giác, nhưng kết quả bệnh nhân lại rơi vào một vòng xoáy đau đớn khác, bởi vì chân luôn đau, người bệnh bị tra tấn đến mức không buồn ăn uống, đêm cũng không thể ngủ.
Phạm Ngọc Hoa và Trác Uẩn nghe xong lập tức nhíu mày, chỉ có Triệu Tỉnh Quy vô cùng bình tĩnh, không chút do dự nói: “Không sao hết, tôi đồng ý làm giải phẫu, tôi tình nguyện chấp nhận kết quả cuối cùng, cho dù nó là tốt hay xấu.”
Thấy anh kiên trì như thế, Phạm Ngọc Hoa cũng không đắn đo nữa, đặt lịch hẹn sơ về thời gian giải phẫu với bác sĩ, tạm thời quyết định đầu tháng Bảy. Khi đó Triệu Tỉnh Quy cũng vừa hoàn thành kỳ thi cuối kỳ, Trác Uẩn cũng chưa xuất ngoại, nếu cô có thời gian còn có thể tới Bắc Kinh bầu bạn với anh mấy ngày.
Thế là, chuyến đi Bắc Kinh xem như đã kết thúc viên mãn.
Sáng sớm ngày 4 tháng 5, bốn người Phạm Ngọc Hoa trả phòng đi đến nhà ga, ngồi trên tàu cao tốc trở về Tiền Đường.
Trác Uẩn vẫn ngồi chung với Triệu Tỉnh Quy, bởi vì mua vé trễ, cho nên Phạm Ngọc Hoa và chú Miêu đều ngồi ở phía sau bọn họ, thấy đã không còn dì Phạm “giám sát”, ban đầu Trác Uẩn còn rất vui vẻ, cho rằng mình và Triệu Tỉnh Quy có thể ngọt ngào bên nhau suốt đường về.
Kết quả lại là… Triệu Tỉnh Quy ngồi thẳng người, suốt dọc đường đều cắm đầu làm bài tập trên chiếc bàn nhỏ.
Trường Nhị Trung chỉ cho nghỉ hai ngày, mãi đến đêm trước Triệu Tỉnh Quy mới làm xong bài tập về nhà của kỳ nghỉ lễ, lúc này Hướng Kiếm lại gửi bài tập về nhà ngày thứ 3 cho anh, mà hôm sau là Triệu Tỉnh Quy phải đi học lại rồi, anh không muốn nợ bài tập của giáo viên, cho nên chỉ có thể làm bù trên đường về.
Trác Uẩn nhàm chán chơi di động bên cạnh anh, chơi một hồi thì bắt đầu buồn ngủ, thế là nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác có người đắp chăn cho cô, ngay sau đó, một hơi thở quen thuộc dán lại gần, một ít tóc phất ngang qua mi mắt đang nhắm lại, đôi môi mềm mại hơi lạnh dừng trên môi cô, lại còn nhẹ nhàng ma sát một chút.
Chỉ là một nụ hôn đơn giản, hôn xong, anh lại xoay người đi làm bài tập.
Trác Uẩn mở to mắt nhìn bóng lưng anh, lén lút duỗi tay phải ra khỏi tay vịn, đầu ngón tay dừng trên chân trái của anh, còn gãi nhẹ một cái.
Anh vẫn chuyên chú làm bài, không hề phát hiện.