“Sao anh không nói sớm.” Trác Uẩn ngồi trước mặt Triệu Tỉnh Quy, dùng khăn nóng ấn vào cổ anh, thử thúc đẩy lưu thông máu và loại bỏ huyết ứ, trong miệng còn lẩm bẩm, “Xong đời rồi, màu sắc đậm như vậy, lát nữa anh cài cúc áo xem có thể che lại không… Chậc, chắc không được rồi, ai bảo cổ anh dài như vậy.”
Triệu Tỉnh Quy đã cởi bộ robot khung xương trợ lực kia ra, ngồi lại xe lăn, lúc này mới miễn cưỡng nhìn vào gương, dấu hickey trên cổ cực kỳ rõ ràng, màu sắc còn đậm hơn dấu trên cổ Trác Uẩn.
Buổi tối ăn cơm còn phải gặp bố mẹ, Triệu Tỉnh Quy cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người khác nữa.
“Mấy ngày thì hết?” Anh cũng không dám oán giận Trác Uẩn, dù sao chuyện xấu cũng là do anh làm trước, đối phương chỉ là ăn miếng trả miếng, “Ngày mai có hết không? Ngày mai anh phải đi học rồi.”
Trác Uẩn lại vắt một cái khăn nóng, nhanh chóng ấn vào cổ anh, nóng đến mức khiến anh gầm gừ, Trác Uẩn nói: “Theo kinh nghiệm của em thì chắc phải bốn năm ngày mới nhạt, anh nghĩ cách giải thích với thầy cô và bạn học thế nào đi đã. ”
Triệu Tỉnh Quy ủ rủ nói: “Anh muốn xin nghỉ học.”
“Xin nghỉ cái gì! Sắp thi rồi.” Trác Uẩn xoa tóc anh, giúp anh đưa ra chủ ý, “Haizz, anh có thể dán một miếng băng cá nhân, nói lúc cạo râu lỡ tay làm rách da.”
Triệu Tỉnh Quy ngẫm nghĩ, cảm thấy rất khả thi, lại soi gương nói: “Ai lại râu mọc ở đây?”
Trác Uẩn nói: “Em cho anh gợi ý thôi, anh muốn nói thế nào thì tuỳ, dán một miếng băng cá nhân còn tốt hơn việc để lộ ra như vậy.”
Triệu Tỉnh Quy sờ sờ vết hôn trên cổ, thở dài, cầu nguyện không bị mẹ mình mắng nữa, sau khi đi học cũng không bị Hướng Kiếm phát hiện, nếu không tên khốn kia sẽ làm ầm lên, hỏi anh là đã xảy ra chuyện gì.
Trác Uẩn cứ như vậy ở quận Tử Liễu, cô ngủ ở phòng khách lầu hai.
Buổi tối, cô ăn cơm cùng với gia đình Triệu Tỉnh Quy, Triệu Vỹ Luân cùng Phạm Ngọc Hoa đương nhiên đều nhìn thấy dấu hickey trên cổ con trai, không nói gì cả, chỉ có Triệu Tương Nghi ríu rít hỏi vài câu, bị Phạm Ngọc Hoa cản lại.
Triệu Tỉnh Quy và Trác Uẩn vẫn yên lặng ăn cơm, ngoan ngoãn như hai con chim cút.
Triệu Tương Nghi cắn đũa, dường như hiểu ra điều gì đó, khi nhìn lại anh trai mình và Trác Uẩn lần nữa, trong đầu cô bé đã hưng phấn chọn địa điểm bọn họ sẽ hưởng tuần trăng mật, không biết mình có thể đi cùng hay không? Anh trai mình liệu có đồng ý đi Disney không nhỉ!
Ăn cơm xong, Trác Uẩn không lên lầu ba quấy rầy Triệu Tỉnh Quy nữa, sớm rửa mặt rồi đi ngủ.
Nửa đêm, trong toà nhà nhỏ đã lần lượt tắt đèn, chỉ còn lại một mình Triệu Tỉnh Quy vẫn đang múa bút thành văn trước bàn học, điên cuồng làm bài tập trong kỳ nghỉ.
Lúc nào ngồi làm bài mệt quá anh sẽ dừng lại, quay bút, ngẩn người trước đèn.
Lịch để bàn đang là trang của tháng Sáu, ngày thi cuối kỳ bị anh vẽ mấy vòng, Triệu Tỉnh Quy cầm cuốn lịch để bàn lật ra sau, ngày 2 tháng 7 đi Bắc Kinh, nằm viện, ngày phẫu thuật cũng đã xác định, lại lật ngược về sau, ngày 20 tháng 8, Trác Uẩn nhập học.
Nói cách khác, còn chưa tới hai tháng nữa cô sẽ phải rời đi, đến đầu tháng 12 mới trở về.
Triệu Tỉnh Quy biết, không có mối quan hệ nào là một lần và mãi mãi, tình yêu tốt đẹp đến đâu cũng sẽ tồn tại rất nhiều biến động, nguyên nhân chia tay rất đa dạng, yêu xa chắc chắn là một trong số đó.
Trác Uẩn xinh đẹp lại ưu tú như vậy, bất kể ở đâu cũng sẽ có vô số người theo đuổi.
Nếu anh là một người con trai khỏe mạnh thì có thể tự tin hơn một chút, nhưng ngặt nỗi anh lại bị tàn tật, còn là tàn tật nặng. Bất kể là vấn đề đại tiện tiểu tiện mà anh phải đối mặt trong cuộc sống hàng ngày, hay là vấn đề tiếp xúc thân mật không thể thiếu trong một mối tình cảm, thì anh vẫn tồn tại trở ngại.
Triệu Tỉnh Quy nhớ tới cảnh anh đứng thẳng hôn Trác Uẩn lúc chiều, đó là khoảnh khắc anh tha thiết ước mơ, anh đứng, cô cũng đứng, anh cao hơn cô nửa cái đầu, là chiều cao chênh lệch rất tương xứng giữa các cặp đôi, anh có thể ôm cô vào trong ngực, dùng lồng ngực của mình để cô dựa vào.
Thế nhưng, anh vẫn không cảm giác được hai chân dưới thắt lưng, không có cảm giác khi đặt chân xuống đất, giống như anh đang lơ lửng trên không trung, dưới tình huống không có thứ gì chống đỡ thì anh hoàn toàn không thể di chuyển hai chân của mình, chỉ có thể đứng thẳng tắp như vậy.
Trác Uẩn ngược lại rất vui vẻ, ngửa đầu cười với anh, lại một lần nữa cảm thán: “Triệu Tiểu Quy, anh cao thật đấy.”
Triệu Tỉnh Quy không muốn trói buộc cô, nhưng cũng không muốn buông cô ra, anh nghĩ, nếu có một ngày cô thật sự chán ghét một người bạn trai không bình thường như anh, chán ghét cuộc sống không bình thường này, anh nên làm gì đây?
Anh cũng không có cách nào.
Cây bút xoay trong tay anh không cẩn thận rơi xuống bàn, Triệu Tỉnh Quy thu hồi lại suy nghĩ, hai tay vịn xe lăn nâng hông lên vài lần để giảm áp lực, sau đó dời lực chú ý về cuốn vở bài tập, tiếp tục làm đề.
——
Sáng sớm hôm sau, cả nhà đều đang tận hưởng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài bằng việc ngủ nướng, không ai dậy sớm ăn sáng cùng Triệu Tỉnh Quy, học sinh lớp 11 đáng thương rất thất vọng, ăn sáng xong liền cùng chú Miêu đi học.
Triệu Tỉnh Quy thật sự dán một miếng băng cá nhân lên cổ, cho rằng có thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ, không ngờ sau khi anh bước vào lớp, cả lớp học lập tức sôi trào.
Tất cả bạn học dù quen hay không quen đều vỗ tay dưới sự chỉ đạo của lớp trưởng, còn có người ồn ào huýt sáo, Triệu Tỉnh Quy trợn mắt há mồm, nghi hoặc nhìn Hướng Kiếm. Hướng Kiếm cười như một tên ngốc, vỗ lưng anh nói: “Anh Quy, anh nổi tiếng rồi!”
Triệu Tỉnh Quy không rõ: “Cái gì?”
Hướng Kiếm lấy điện thoại di động ra mở một đoạn video ngắn, tìm kiếm từ khóa “Màn cướp hôn ở thành phố Gia”, Triệu Tỉnh Quy nhìn thấy bóng dáng của mình trong đoạn video đó.
Hơn ba trăm khách mời trong hội trường quả nhiên đều là nhân chứng, chứng kiến còn chưa đủ, có vài người còn đăng video quay được lên mạng, nói có một anh chàng đẹp trai ngồi xe lăn cướp hôn tại hiện trường hôn lễ, còn phơi ra một đống bằng chứng tội phạm của chú rể, cuối cùng chú rể bị đánh, cô dâu vui vẻ cùng anh chàng đẹp trai ngồi xe lăn tay trong tay rời đi.
Anh chàng đẹp trai ngồi xe lăn không chỉ cướp hôn thành công, ôm được mỹ nhân về nhà, còn tự mình lật đổ gia tộc họ Thạch từng thống trị ngành công nghiệp thực phẩm nhiều năm ở thành phố Gia, thật là hả lòng hả dạ!
Có cư dân mạng để lại bình luận:
【Anh chàng đẹp trai này là đàn em của tôi! Vẫn còn là học sinh cấp 3, học lớp 11. 】
【Lớp 11? Cướp hôn? Con nít bây giờ lợi hại vậy sao? 】
【Mọi người ngây thơ quá rồi đấy, xuất thân của anh chàng đẹp trai này không hề đơn giản, sản nghiệp của nhà họ Thạch so với nhà cậu ấy hoàn toàn không cùng đẳng cấp. 】
【Nhà cậu ấy làm gì?] 】
【Kể không hết, sản nghiệp rất nhiều, có tiếng nhất là ngành bất động sản, trụ sở chính ở Tiền Đường. 】
【Chỉ có sự chú ý của tôi bị lệch thôi sao? Cô dâu thật xinh đẹp ~】
【Anh trai ngồi xe lăn cũng rất đẹp trai! Thật sự là cốt truyện của một bộ phim thần tượng! 【Mắt lấp lánh】
……
Triệu Tỉnh Quy: “…”
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, mọi người cuối cùng cũng im lặng, bắt đầu chuẩn bị vào học.
Hướng Kiếm lại gần Triệu Tỉnh Quy, nhỏ giọng hỏi: “Anh Quy, cô gái xinh đẹp trong video kia là bạn gái gia sư của anh hả?”
Triệu Tỉnh Quy vừa trải qua một màn xấu hổ không chỗ chui, đầu óc trống rỗng, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
“Anh Quy, trước kia em còn tưởng anh ba hoa chích chòe.” Hướng Kiếm vẻ mặt sùng bái, “Không ngờ mấy lời ba hoa chích chòe đó lại thành sự thật!”
Triệu Tỉnh Quy cạn lời đỡ trán, bố mẹ vẫn dạy anh làm người phải khiêm tốn, anh hình như đã làm ngược lại, xuất hiện trong video ngắn.
Mấy ngày nay tin tức đang bùng nổ, các phương tiện truyền thông chính thống của tỉnh A, Tiền Đường và thành phố Gia đều đăng tải các bản tin về cuộc điều tra chung đối với chuỗi khách sạn nhà hàng thuộc tập đoàn nhà họ Thạch, do một nhóm điều tra đặc biệt của cơ quan chính phủ tổ chức, nội dung thông báo không nhiều lắm, nhưng Triệu Tỉnh Quy biết, chữ càng ít thì sự tình ngược lại càng khó giải quyết.
Anh nghe theo lời bố, không quan tâm chuyện tiếp theo nữa, đặt hết tâm tư vào kỳ thi cuối kỳ.
Mấy ngày nay Trác Uẩn cũng không rảnh, cùng anh Mục đến nhà thuê thu dọn hành lý, trả phòng sớm, chuyển đến một căn nhà ở toà nhà cao cấp quận Tử Liễu.
Diện tích nhà ở không nhỏ, có hơn 130 mét vuông, trang trí cũng không tệ lắm, Triệu Tỉnh Quy nói mấy năm trước ngôi nhà được cấp miễn phí cho một kỹ sư nước ngoài ở hai năm, sau đó dự án kết thúc, người nước ngoài về nước, nhà vẫn để trống.
Trác Uẩn dọn dẹp căn nhà đó mấy ngày, đợi đến cuối tuần sau, Trác Hoành thi xong thì lập tức chở mẹ và hành lý của cô đến Tiền Đường.
Biên Lâm mới ly hôn chưa được mấy ngày, căn nhà trên đường Giải Phóng còn chưa kịp làm thủ tục chuyển nhượng thì đã có người thuê, cho nên Biên Lâm không thể ở được.
Hai chị em Trác Uẩn Trác Hoành sau khi gặp nhau ở Tiền Đường thì đưa mẹ ra ngoài ăn cơm, trên bàn cơm, ba người nói về kế hoạch tương lai của mình.
Trác Hoành biết chị mình không muốn nghe chuyện của Trác Minh Nghị nên chỉ nói ngắn gọn, Trác Minh Nghị tội danh không nghiêm trọng, bằng chứng là ông ta đã ra lệnh cho A Cương đi hạ thuốc, may mà không gây ra hậu quả nghiêm trọng, Trác Uẩn không uống, thuộc về phạm tội chưa thành, vài ngày nữa là có thể thả ra.
Vấn đề lớn nhất của Trác Minh Nghị vẫn là nợ nần, đến bước này, không có bất kỳ người nào muốn giúp ông ta, Trác Hoành cũng không có mặt mũi đi xin Triệu Tỉnh Quy giúp đỡ chuyện nhà mình.
Trác Hoành nói: “Xe của em đã nhờ người bán, căn nhà mà tháng tám tới bàn giao kia em cũng không cần, đến lúc đó làm giấy phép bất động sản xong thì bán đi, trả nợ cho bố. Luật sư nói mấy căn nhà của gia đình mình hầu như không thể giữ được, sau này …em …”
Cậu ta lén liếc Biên Lâm một cái, ánh mắt đáng thương, hy vọng mẹ có thể lắng nghe tin tức của mình.
Biên Lâm lại nói ra một quyết định khiến Trác Hoành khiếp sợ: “Tiểu Uẩn, Tiểu Hoành, mấy ngày nay mẹ suy nghĩ rất nhiều, mẹ… muốn bán căn nhà trên đường Giải Phóng.”
Trác Hoành giống như bị người ta tưới một chậu nước lạnh: “Cái gì? Không được!”
“Tiểu Hoành, con nghe mẹ nói.” Biên Lâm nhìn con trai, “Mẹ đã hỏi qua rồi, căn nhà kia có thể bán được hơn hai trăm sáu mươi vạn, số tiền này, trước tiên dùng để trang trí cho căn hộ của chị con, còn lại có thể làm học phí cho con bé đi du học. Tiểu Hoành, nếu sau này con muốn ra nước ngoài, mẹ cũng có tiền cho con, mấy năm nay mẹ tiết kiệm được một ít, bố con không biết.”
Trác Uẩn hiểu ý của mẹ, Trác Hoành vẫn không hiểu: “Mẹ, vậy bán nhà xong mẹ ở đâu?”
“Còn có thể ở đâu?” Trác Uẩn xen vào, “Cửu Lan Hoa Uyển trang hoàng xong, mẹ đương nhiên là ở đó.”
Biên Lâm thấy dáng vẻ con trai không đồng ý lắm, bèn giải thích: “Chị gái con đi du học tốn rất nhiều tiền, mẹ biết con bé có thể hỏi mượn Tiểu Triệu, nhưng mẹ cảm thấy như vậy không tốt. Nhà chúng ta tự xoay sở được thì đương nhiên tự mình giải quyết vẫn tốt hơn, nếu không chị con sau này sẽ bị người ta xem thường.”
Trác Hoành vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi, cũng không còn dáng vẻ giơ nanh múa vuốt như bình thường, giống như một con chó hoang bị người ta ghét bỏ.
Trác Uẩn cười thành tiếng, Trác Hoành trừng mắt nhìn cô: “Chị cười cái gì?”
“Em sợ là sau này bố thật sự phá sản, nhà cửa đều bị tịch thu, em sẽ vô gia cư đúng không?” Trác Uẩn cười tủm tỉm nhìn cậu ta, “Em vẫn đang nghĩ là tốt xấu gì em cũng có thể ở với mẹ trong căn nhà trên đường Giải Phóng đó, mẹ sẽ để lại một phòng cho em, đúng không?”
Tâm tư Trác Hoành bị nói ra, mặt mày đều đỏ bừng: “Chị đừng nói bậy! Em không có suy nghĩ này!”
“Thật sao? Vậy sau này em theo bố ngủ dưới hầm cầu đi.” Trác Uẩn gắp đùi gà vào bát Trác Hoành, “Vừa rồi chị còn muốn nói, nếu em ngoan ngoãn gọi chị một tiếng chị cho đàng hoàng, thời điểm Cửu Lan Hoa Uyển sửa sang xong, chị sẽ giữ lại cho em một gian phòng, nhưng xem ra em cũng không mặn mà gì.”
Trác Hoành nhìn chằm chằm đùi gà trong bát, lại ngẩng đầu lên: “Chị nói cái gì?”
“Còn trẻ mà đã lãng tai rồi sao?” Trác Uẩn bật cười, “Chị nói, chị muốn giữ một phòng cho em ở Cửu Lan Hoa Uyển, căn nhà kia tuy rằng ở huyện Quan, cách thành phố Gia rất xa, nhưng lại cách Tiền Đường rất gần, đi đường cao tốc chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, vị trí cũng không tệ, kỳ nghỉ đông em có thể qua đó ở, làm bạn với mẹ.”
Trác Hoành nhìn chằm chằm cô: “Chị thật sự để lại cho em một phòng sao?”
“Thật mà.” Trác Uẩn nói, “Nhưng mà nói trước, bố em tuyệt đối không được phép đến, một bước cũng không cho phép, nếu em dám dẫn ông ta qua thì đừng hòng về nhà nữa!”
Lời này có gì đó sai sai, ví dụ như “bố em”, nói giống như Trác Minh Nghị không phải là bố của Trác Uẩn vậy, nhưng sự chú ý của Trác Hoành và Biên Lâm đều không phải ở đó, mà là từ cuối cùng —— về nhà.
Trác Hoành cúi đầu, nghĩ thầm, nghe ý của chị gái mình, hình như mình… có một ngôi nhà để trở về?
Mọi chuyện đều thương lượng xong, Trác Hoành không ở Tiền Đường lâu, muốn chạy về thành phố Gia xử lý chuyện của Trác Minh Nghị. Sau khi cậu ta rời đi, Trác Uẩn và Biên Lâm cùng nhau thu dọn hành lý trong phòng, Trác Uẩn vừa thu dọn vừa cười: “Năm nay hình như con đã chuyển nhà mấy lần rồi, cứ thu dọn hành lý miết.”
Biên Lâm cuối cùng cũng tìm được cơ hội ở riêng với con gái, bèn kéo Trác Uẩn ngồi xuống giường, do dự nửa ngày mới mở miệng: “Triệu Tỉnh Quy mà con nói, chính là chàng trai ngồi xe lăn tới tìm con ngày đó sao?”
Trác Uẩn đáp: “Đúng vậy.”
“Tại sao cậu ấy lại ngồi xe lăn?” Biên Lâm hỏi, “Chân cậu ấy có tật à?”
Trác Uẩn nói: “Mẹ, năm 16 tuổi anh ấy chơi bóng rổ bị thương, gãy xương cột sống, chân bị liệt, phía dưới thắt lưng cũng không cử động được.”
“Ơ!” Biên Lâm không nghĩ tới là như vậy, “Vậy, vậy cậu ấy… có chữa khỏi được không?”
Trác Uẩn suy nghĩ, lắc đầu: “Không có khả năng khỏi hẳn, nhưng mấy ngày nữa anh ấy sẽ đến Bắc Kinh phẫu thuật, làm xong phẫu thuật có thể sẽ có cải thiện một chút, cụ thể như thế nào, bác sĩ cũng không đảm bảo được.”
Biên Lâm ngơ ngác đến mức không nói nên lời.
“Mẹ, con muốn cùng anh ấy đi Bắc Kinh.” Trác Uẩn nắm lấy tay Biên Lâm, “Có thể sẽ ở Bắc Kinh cùng anh ấy một thời gian, đến lúc đó mẹ ở một mình chỗ này, được không? Tháng 8 con phải đi rồi, con muốn ở bên anh ấy càng nhiều càng tốt.”
Biên Lâm hỏi: “Con và cậu ấy đã đến bước nào rồi? Phía dưới thắt lưng của cậu ấy không thể nhúc nhích, vậy cậu ấy, cậu ấy… Ai da, Tiểu Uẩn, con là một cô gái khỏe mạnh xinh đẹp, quen cậu ấy rồi…chuyện đó, chuyện đó có thể được không?”
“Tại sao không được ạ?” Trác Uẩn nở nụ cười, vỗ vỗ mu bàn tay Biên Lâm, “Mẹ, con thật sự rất thích anh ấy, không liên quan đến việc có thể đi lại hay không. Bây giờ mẹ vẫn chưa hiểu rõ anh ấy, chờ mẹ và anh ấy quen biết một chút, sẽ biết anh ấy thật sự là một chàng trai cực kỳ ưu tú. Ngồi xe lăn không tính là gì cả, ở trong lòng con, anh ấy là một người bạn trai khỏe mạnh lại đáng yêu.”
Trác Uẩn chưa bao giờ lo lắng Biên Lâm sẽ không tiếp nhận Triệu Tỉnh Quy, từ khi cô còn nhỏ mẹ đã không can thiệp nhiều vào chuyện của cô, cũng bởi vì không có cách nào can thiệp. Tính tình cô ương bướng, chuyện lớn đều bị Trác Minh Nghị quyết định, chuyện nhỏ đều là Trác Uẩn tự mình làm chủ, từ khi quyết định cùng Triệu Tỉnh Quy yêu đương, Trác Uẩn biết gia đình cô sẽ không phải là trở ngại.
Hiển nhiên, gia đình Triệu Tỉnh Quy cũng sẽ không trở ngại.
Nếu thật sự có trở ngại tồn tại, vậy cũng chỉ phát sinh trên người anh và cô, thuộc về mâu thuẫn nội bộ, bất luận ngoại lực nào cũng không có cách nào công kích được bọn họ.
Biên Lâm ở lại quận Tử Liễu, Phạm Ngọc Hoa nói với Trác Uẩn, nếu như Biên Lâm bằng lòng thì có thể đến toà nhà C2 làm khách, cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện tán gẫu.
Trác Uẩn hỏi mẹ, Biên Lâm nói bà vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày nay muốn yên lặng, chờ Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy từ Bắc Kinh về, bà ấy sẽ đi thăm Triệu Tỉnh Quy sau khi phẫu thuật.
Phạm Ngọc Hoa giải thích điều này nhưng Triệu Tỉnh Quy lại có chút nhạy cảm, bí mật hỏi Trác Uẩn: “Mẹ em có phải không thích anh không? Không muốn gặp anh sao?”
“Không có.” Trác Uẩn chọc mũi anh một cái, “Bà ấy vừa ly hôn, tâm trạng vẫn chưa tốt lắm, cho bà ấy một chút thời gian đi. Bà ấy thật ra là một người rất tốt, chỉ là lúc trước bị bố em dùng bạo lực lạnh nhiều năm nên tự tin đã bị phá hủy. Bà ấy có khả năng sẽ tự ti khi nhìn thấy mẹ anh, nên em muốn để bà ấy vui vẻ tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc khi không có bố em trước, đợi chúng ta từ Bắc Kinh trở về, bà ấy sẽ đến để thăm anh.”
Biên Lâm ở quận Tử Liễu vài ngày, sáng sớm ngày 2 tháng 7, Trác Uẩn mang theo hành lý, cùng Triệu Tỉnh Quy, Phạm Ngọc Hoa, chú Miêu ngồi trên tàu cao tốc đi Bắc Kinh, bắt đầu hành trình chữa bệnh cho Triệu Tỉnh Quy.