Chào mọi người rồi tôi và ông thầy lên xe trở về, trong khi di duyển tôi nhớ lời thầy dặn nên luôn ôm chặt con thuyền vào trong người mình, một tay cầm cây dù thật là chặt che lại, tôi sợ nếu lỡ tôi sơ ý sẽ làm hại anh nên dù một phút hay một giây trôi qua tôi cũng chẳng dám lơ đễnh.
Cuối cùng thì trời phật cũng thấu lòng tôi mà cho tôi rước được hồn anh trở về...Cuối cùng đến 8h tối xe cũng về được đến nhà an toàn. Ông thầy theo tôi vào nhà bày bàn thờ cúng tổ tiên, đất đai, thần giữ cửa, để xin cho hồn anh được vô nhà lần nữa.
Thầy khấn rồi cúng nhiều lắm tôi không hiểu hết, tiếp đến là tôi đem chiếc thuyền vào để ngay ngắn trên bàn thờ tang của anh đốt vài nén nhang cho ấm.
Xong xuôi mọi chuyện tôi tiễn thầy ra về, trước khi đi ông thầy còn dặn dò tôi rằng 3 ngày nữa phải đến tìm thầy, rồi thầy mới chịu lên xe...
....Ai ngờ thầy mới ra xe về tôi quay vào nhà liền đúng lúc bắt gặp mấy cây nhang trên bàn thờ anh cháy đỏ rực, tôi hoảng hốt chạy ù vào dập tắt lửa mà trong lòng run lên...."chuyện gì nữa đây"?
Tuy là trong lòng có chút cảm giác không yên nhưng do đi đường xa về mệt tôi liền khóa cửa lại rồi vào phòng ngủ, cả ngày nay uể oải rồi định tạm nghỉ sớm một hôm. Nhưng không nào có được yên, nửa đêm thanh vắng bên ngoài phòng tôi bỗng nghe tiếng kệ chén va vào nhau len ken, tôi giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh lạ cố lắng tai nghe tiếp , lần này không nghe tiếng khua chén nữa mà là tiếng chuông điện thoại tôi tự dưng reo lên.
Tôi rùng mình, cầm vội cái điện thoại, chẳng thèm để ý ai gọi liền bắt máy. Bên kia là giọng cô Sáu hàng xóm gào lên
_Trời ơi Lam ơi tao mới thấy thằng Quân...nó qua nhà tao ...nó than nó đói mày ơi…Tao sợ muốn tè ra quần rồi nè…Sao mày không cúng cơm cho nó ăn?
Chỉ là nghe cô Sáu nói đến thế thôi mà tự dưng tôi nổi ốc, sống lưng bất chợt lạnh toát. Thế là tôi ko dám trả lời lại cô nữa sẵn tay tắt máy cái phụt luôn.
Ngồi trong phòng, vô thức tôi rùng mình nép sát vào góc tường rồi lẩm nhẩm niệm adidaphat cho tâm mình tĩnh lại. Giữa đêm thanh vắng, nhà chẳng có ai lại nghe cô Sáu nói vậy nữa tôi dù có 100 lá gan đi cũng sợ chớ chẳng đùa. "Quân ơi là Quân anh quá đáng lắm rồi đấy. Huhu "