NGHỊCH CẢNH HÔN NHÂN - CHI ANH

Đầu dây bên kia điện thoại nói vừa dứt, cơ thể tôi cũng lảo đảo tựa vào cây cột nhà, tay cầm điện thoại cứ run lên bần bật.

Tôi lắc đầu

Không ....không ....

Quân không thể có chuyện gì được, chắc chắn tin người ta báo chỉ là nhầm lẫn thôi mà, chồng tôi anh không có bị gì đâu mà?

_Alo chị ơi? chị còn nghe không chị?

Tôi cố giữ bình tĩnh rồi nói

-Tôi...tôi… Các anh báo nhầm số đúng không? Chồng tôi đang bình yên mà, các anh nói đi là các anh nhầm người rồi phải không?

Tôi gào lên trong cố chấp mà trả lời, cơ thể mềm nhũn ra, nhịp tim tăng cao, trống n.g.ự.c đập liên hồi. Tôi cố lắng tai nghe hi vọng là họ báo sai người nhưng người bên kia vẫn cố chấp lên tiếng

-Chị bình tĩnh, chúng tôi xin lỗi nhưng hy vọng chị có thể ra đây một chuyến đưa anh ấy về với gia đình nha chị.

Câu nói ấy thốt ra lần nữa, tay tôi vừa hay đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành, cả người tôi đỗ nhoài, đầu tôi đập mạnh phía sau ra nền gạch…

Mọi người xung quanh thấy vậy liền vội hoảng hốt chạy đến đỡ tôi dậy, người thoa dầu, người bứt tóc cho đến khi tôi tỉnh. Tôi do cảm nhận được nỗi đau truyền đến đỉnh đầu nên từ từ mở mắt nhìn xung quanh, từng khuôn mặt của mọi người xúm lại, ánh mắt lo lắng có, tò mò có, nhưng tôi chẳng thấy gương mặt quen thuộc của chồng tôi đâu nữa…tôi...tôi nhớ ra rồi người ta mới báo tin chồng tôi mất rồi…

Không....không…

Tôi không tin đâu, đầu tôi đau quá tôi khóc nấc để gạt đi tin bi thương vừa rồi, hai tay tôi ôm đầu, lắc đầu liên tục để phủ nhận.

Cô hàng xóm nhìn tôi có biểu hiện lạ liền giữ chặt tôi rồi cô hỏi



_Có chuyện gì với mày vậy Lam? nói cho mọi người biết với?

Tôi khóc oà, hai mắt nhòe đi liên tục rơi lệ

-Con…Cô ơi người ta gọi báo con anh Quân mất rồi cô ơi!

Vừa thốt ra được câu ấy tôi không chịu nổi liền ngất đi lần nữa … trong tiềm thức tôi thấy tôi đang nằm trên giường, đắp chăn bông ngủ ngon lành, chợt nên ngoài có cơn gió lạ thổi đến, khiến cánh cửa phòng mở toang ra, tôi bị hơi lạnh làm cho rùng mình liền mở mắt nhìn xem thế nào.

Từ phía ngoài tôi thấy Quân chồng tôi lơ lửng đi vào, anh mặc độc cái quần đùi màu xanh, cởi trần, mái tóc ướt nhẹp, tôi có hơi ngạc nhiên cố lấy tay dụi mắt lần nữa, vẫn là anh, mà lạ ở chỗ tôi thấy trên người anh toàn là máu…m.á.u… trên người anh nhiều lắm đỏ cả mặt, chảy dài xuống khắp cơ thể, hơi lạnh từ bên ngoài cũng theo anh luồn vào khiến tôi lạnh cóng theo, nhưng lúc này gặp được anh tôi mừng lắm định ngồi dậy lao đến bên anh chợt vô tình ánh mắt tôi nhìn xẹt xuống bên dưới

"Ầm"

Hình ảnh kia khiến đầu tôi đau như muốn nổ tung, cái quái gì xảy ra đối với chồng tôi thế này,sao...sao… hai chân anh đâu rồi, tại sao tôi lại không thấy vậy nè?

Trời ơi!!! tôi hét lên. Trước mặt tôi dưới thân anh chỉ lủng lẳng có hai ống quần… Tôi ngơ ngác run rẩy ngước lên nhìn anh lần nữa thật sự mà nói trong lúc này nói sợ anh tôi chẳng sợ đâu, nhưng cái cảm giác nó rợn người lắm, tay chân tôi bủn rủn tháo cả mồ hôi hột. Anh đứng ngay phía dưới chân nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh sâu thẳm, gương mặt anh trắng toát đượm buồn. Anh im lặng chẳng nói gì cả, chỉ đứng nhìn tôi.

Tôi thấy anh biểu hiện kỳ lạ định lên tiếng hỏi anh tại sao anh ra nông nỗi này nhưng không hiểu sao tôi mở miệng không được, cố gắng bật tiếng cũng chẳng Tú lời.

Bỗng chợt bên ngoài có tiếng gà gáy, màn đêm tan dần theo bóng thời gian, bóng anh liền quay đầu lại rồi biến đi đâu mất. Tôi hốt hoảng cố vùng dậy lao ra giữ không cho anh đi nhưng rồi…

Tôi giật mình choàng tỉnh lại, tôi đang nằm trên chiếc giường của mình, hoá ra chỉ là mơ thôi, giấc mơ khủng khiếp thật, tôi sợ đến mức cả sống lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Sực nhớ ra một điều…Giấc mơ đó chẳng lẽ...chẳng lẽ.... không thể nào thế được...

Tôi vùng dậy, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, căn phòng trống trơn xung quanh mọi người đã tản đi hết rồi, chỉ còn mỗi cô Sáu là hàng xóm còn ở chắc là bão đã qua, bây giờ tôi chỉ còn nghe lát đát vài hạt mưa thôi nhưng cảm giác lạnh lắm. Cô Sáu hàng xóm ngồi bên ghế thấy tôi tỉnh cô vội vàng hỏi

_Lam mày khỏe chưa? mày nằm cả ngày rồi đấy, mà tao nói này thôi mày đừng buồn âu cũng là số của thằng Quân. Tao nghe nói người ta đợi mày lên không được nên họ kêu xe chở nó về luôn đó, chắc chiều nay nó về tới, mày lo dậy dọn dẹp nhà cửa đi, qua bão mọi người về lo nhà cửa hết rồi, chắc không phụ gì được đâu, cố kìm lòng lại mà lo tang cho nó nghe ko?

Bình luận

Truyện đang đọc