NGHỊCH CẢNH HÔN NHÂN - CHI ANH

Tôi đứng im như tờ mắt vẫn dán chặt cái bóng người đang đứng đấy, tạm thời ko nghĩ ra là ma thật hay giả vì tôi đang sợ lắm luôn, đôi chân bắt đầu mềm nhũn sắp trụ ko vững, vừa đúng lúc đó gương mặt ấy quay trở lại tôi mơ hồ nhìn mãi liền phát hiện ra là Quân, anh nhìn tôi đôi mắt ẩn chứa nhiều tia yêu thương lẫn nhung nhớ, tôi cũng vậy vài phút sau định thần lại bất chấp lao đến ôm chặt lấy anh, mặc kệ chuyện quái quỷ gì đang xảy ra cũng được hết, ma thật hay giả tôi cũng ko cần, giờ phút này tôi chỉ biết người đang đứng đó là Quân là chồng của tôi thôi…

Tôi ôm anh chặt đến nỗi nghe rõ ràng từng nhịp tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, lúc này đây cơ thể anh ấm áp lắm chớ ko phải lạnh ngơ lạnh ngắt như mỗi lần tôi mơ thấy nữa, tôi dần dần chìm đắm trong cái cảm giác chân thật đến từng milimet này, tôi tựa đầu rút vào n.g.ự.c anh nấc lên từng tiếng vì nhớ anh, hai nhịp tim dần hòa quyện vào Tú một, mặc cho anh cứ đứng đơ người chẳng nói năng lại với tôi tiếng nào.

Tôi ngỡ ngàng nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt thế này, dù có cả trăm ngàn thắc mắc không hiểu sao anh vẫn cứ chân thật trước tôi, thế nhưng tôi lại không hỏi được, cứ như đang muốn lên tiếng là có một vô hình ngăn tôi lại.

Cứ vậy mà tôi cũng bỏ qua luôn cứ thế cả hai chúng tôi im lặng, tôi thì cứ ôm chặt lấy Quân, mặc kệ anh là người hay ma, là giấc mơ hay sự thật tôi cũng không quan tâm đến nữa vì tôi chỉ sợ tôi nới lỏng tay một chút là anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi..

Tôi chìm đắm trong phút giây mơ màng của hạnh phúc ấy cho đến khi bên tai tôi nghe thấy phía sau lưng tôi một giọng nói khác lấn lướt vang trong màn đêm thanh vắng tôi giật mình, bàn tay đang ôm anh vội buông thõng xuống tự do

Chi đứng trước tôi, cô ấy lớn tiếng

_Chị Lam, chị đang làm cái quái gì thế này? Anh Quân mới mất chưa được bao lâu chị lại giở trò tán tỉnh cả anh Tú à? Chị...chị...quá đáng lắm rồi đấy, anh Tú là bạn trai tôi chị có biết ko hả? Đồ đ.ĩ thoả lăng loàn....

Nghe những lời chửi bới mạt sát từ con Chi thốt ra, tự dưng tâm trí tôi cũng vừa hay bừng tỉnh lại, tôi quay lại nhìn lấy cái người tôi đang ôm lúc này mới tá hỏa vì người đó không phải Quân mà đó chính là...Tú. Tôi điếng người vội vàng tôi đẩy chú ấy ra trong bất ngờ rồi vội giải thích



_Không phải, không phải Chi em nghe chị giải thích, mọi việc không phải như em đang nghĩ đâu mà...

Con Chi với gương mặt hung hăng nó không nghe tôi nói liền lao đến tát tôi một cái thật mạnh rồi hai tay nó đẩy mạnh tôi vào bức tường, quay sang kéo Tú về phía nó mà gào lên

_Chị nói sao, mọi việc ko phải do tôi, nghĩ,vậy chị nói là tôi đổ oan cho chị à, chính mắt tôi đã thấy chị ôm anh Tú chị còn chối nữa tôi vừa mới lưu video đây này chị còn chối ko?

Nói rồi con Chi nó còn rút cái điện thoại của nó bấm vào phần video vừa mới được lưu chìa ra trước mặt cho tôi xem..

Tôi vì bị xô bất ngờ nên té sấp xuống nền gạch hơi đau một xíu. Chưa kịp định thần ,mắt tôi lại dán chặt vào cái điện thoại của nó...do ban đêm mờ cảnh quay cũng chẳng rõ, nhưng cái hình ảnh tôi vác bụng bầu ôm chầm lấy Tú là sự thật... Tôi ngỡ ngàng...nỗi oan này tôi dù có kêu thấu đến trời xanh chắc cũng chẳng ai minh oan cho tôi đâu…

Tôi nhìn Chi rồi lại nhìn Tú, lạ một điều từ ban nãy đến giờ mặt của chú ấy cứ đơ đơ sao đó, kiểu như chẳng quan tâm đến sự việc.

Tôi mới đầu cũng định nói chú giải thích cùng cho con Chi nó hiểu, ai ngờ thấy chú ấy như vầy thiệt tình đúng là chẳng biết nói ra sao mà, đang suy nghĩ để giải thích cách nào cho con Chi nó hiểu, cho sự việc được ổn thoả, và cũng muốn biết tại sao Tú lại hành động như vậy thì bỗng dưng dưới bụng tôi lúc này truyền đến cơn đau nhói, tôi đưa tay xuống xoa xoa bụng cho đỡ đau ai ngờ từ trong bụng lại quặn thắt lên từng hồi, đau muốn ngạt thở, gương mặt tôi vì đau mà nhăn lại,trên trán và toàn thân lấm tấm mồ hôi.

Bình luận

Truyện đang đọc