NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


"Chưởng môn, cốc chủ Dược tiên cốc đến đây cầu kiến, chờ ở cổng đã lâu." Ngồi ở trong thư phòng, Phó Bạch Chỉ định bụng tìm đọc một vài quyển sách về việc huỷ bỏ võ công, nghe đệ tử tới cửa truyền tin, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Liễu Tĩnh Mạt và Hoa Dạ Ngữ vẫn qua lại thân thiết, bây giờ khắp nơi trên giang hồ đều là chuyện mình giết Hoa Dạ Ngữ, chắc hẳn nàng cũng tới đây chất vấn.

Phó Bạch Chỉ đã sớm đoán được Liễu Tĩnh Mạt sẽ tới, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy.
Cho đệ tử lui ra, Phó Bạch Chỉ đứng dậy ra sân, chẳng qua là nàng vừa mới bước vào sân, liền có một trận sát khí xông tới mặt, sát ý này cường thế bá đạo, không giấu diếm chút nào, nhìn người đối diện mặc trường bào màu lam nhạt, nàng để tóc dài màu đen, buộc một khối ở sau ót, đầu lông mày mang theo vài phần anh khí tràn đầy nghiêm túc cùng phẫn nộ, tuy rằng trước đây người này luôn dùng hắc bào thật to che khuất mặt mũi, nhưng Phó Bạch Chỉ đoán rằng, người này chắc chắn là Ám Ảnh.
"Ngươi làm gì vậy?" Phó Bạch Chỉ vừa né tránh một kiếm Ám Ảnh đâm tới, liền thấy nàng lại phi thân mà đến, không khỏi có chút tức giận.
"Làm gì? Phó Bạch Chỉ, đến lúc này ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta làm gì.

Cung chủ đối xử với ngươi thật lòng như vậy, hôm nay lại bị ngươi tổn thương sâu vô cùng.

Sao ngươi có thể nhẫn tâm tổn thương nàng, nói cho ta biết, nàng ở đâu, ta muốn dẫn nàng đi."
Ám Ảnh nói chắc chắc, mà sự yêu thương trong mắt nàng lại khiến cho Phó Bạch Chỉ không quá dễ chịu." Ám Ảnh, tuy rằng ta không có thương tổn đến tính mạng của nàng, nhưng nàng bị ta làm trọng thương xác thực là thật.

Nhưng vô luận như thế nào, ta sẽ không để cho ngươi mang nàng đi."
"Cái này không thể tuỳ theo ngươi." Ám Ảnh nói, vận khởi nội công hướng đánh về phía Phó Bạch Chỉ, mà Phó Bạch Chỉ cũng không lui bước, cùng đấu với nàng.

Nàng biết rõ nội công của Ám Ảnh không bằng mình, lại nhớ đến nàng là thuộc hạ của Hoa Dạ Ngữ, liền có ý buông lỏng.


Thấy các nàng đánh đến mức khó ngừng, Liễu Tĩnh Mạt phi thân mà vào, một tay đè vai Phó Bạch Chỉ lại, một tay thì đoạt lấy trường kiếm của Ám Ảnh, ném xuống đất.
"Hai người các ngươi, ồn ào đủ chưa?" Liễu Tĩnh Mạt lộ vẻ tức giận, Ám Ảnh biết mình quá mức kích động, nhưng sự bất mãn nàng dành cho Phó Bạch Chỉ đã tích lũy từ rất lâu.

Làm thế nào Ám Ảnh cũng không nghĩ tới đêm trước lúc chính phái và Minh tuyệt cung khai chiến, Hoa Dạ Ngữ sẽ làm mình ngất đi để Liễu Tĩnh Mạt mang nàng về Dược tiên cốc.
Lúc mới tỉnh lại ở trong Dược tiên cốc, chuyện đầu tiên Ám Ảnh muốn làm chính là quay trở lại, giúp đỡ Hoa Dạ Ngữ chống lại chính phái, nhưng lại bị Liễu Tĩnh Mạt liên tục ngăn cản.

"Cái tên trung thành đến mù quáng này, ngươi đã biết nàng làm những thứ này là vì cái gì, thì nên hiểu rõ trận chiến này nàng chẳng bao giờ muốn thắng, nàng phí hết tâm tư để ta mang ngươi đi, là muốn cho ngươi sống sót, nếu ngươi không tiếc mạng, Liễu Tĩnh Mạt ta kiên quyết sẽ không quản ngươi nữa."
Đây là lần đầu tiên Ám Ảnh nghe Liễu Tĩnh Mạt nói với mình những lời này, nhưng sau khi nghe qua, nàng lại đỏ viền mắt.

Mọi thứ Hoa Dạ Ngữ làm nàng đều biết, thế thì làm sao nàng lại không biết thâm ý của đối phương.

Chẳng qua là Ám Ảnh không nghĩ tới, Hoa Dạ Ngữ đã xử lý tốt nhiều chuyện như vậy, sợ mình bị liên lụy, nên cũng đưa mình, người duy nhất nàng có thể tín nhiệm ra khỏi cung.

Nghĩ đến trong Minh tuyệt cung lạnh như băng chỉ còn lại một mình Hoa Dạ Ngữ, Ám Ảnh siết chặc nắm tay, nàng càng yêu thương Hoa Dạ Ngữ, thì nỗi oán hận Phó Bạch Chỉ càng sâu.
Rồi sau đó, tin đồn Hoa Dạ Ngữ bị Phó Bạch Chỉ giết chết xôn xao trong chốn giang hồ, lúc đầu khi Ám Ảnh và Liễu Tĩnh Mạt nghe được cũng là không tin, tuy rằng các nàng đều biết kế hoạch của Hoa Dạ Ngữ, nhưng không tin Phó Bạch Chỉ thật sự có thể nhẫn tâm ra tay.

Sau khi Ám Ảnh nghe thấy tin đồn liền muốn đi tìm Hoa Dạ Ngữ, bất đắc dĩ bị Liễu Tĩnh Mạt ngăn cản liên tục.

Cho đến hôm nay nửa tháng sau, mới tới Thương khung môn.
"Liễu cốc chủ, rất xin lỗi, là ta kích động, " Ám Ảnh nói, khom lưng nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên treo lên bên hông, nhìn động tác của nàng, còn có sắc mặt đóng băng của Phó Bạch Chỉ, Liễu Tĩnh Mạt bất đắc dĩ thở dài.


"Nếu không phải ngươi trung thành với a Cửu, ta còn thật sự nghĩ rằng ngươi cũng thích nàng." Liễu Tĩnh Mạt cố ý cắn nặng chữ cũng, quay đầu lại nhìn biểu tình cứng đờ của Phó Bạch Chỉ, trong bụng liền cảm thấy thú vị.
Cho dù vừa mới gặp mặt, nhưng Liễu Tĩnh Mạt lại cảm thấy bộ dáng lúc này của Phó Bạch Chỉ dường như tốt hơn lần trước mình gặp nàng rất nhiều.

Khi đó Phó Bạch Chỉ không có biểu cảm dư thừa, ngay cả một cái ánh mắt nhàn nhạt cũng tính là xa xỉ.

Mà nay nàng lại có dáng vẻ tức giận nghi ngờ, không khỏi để cho Liễu Tĩnh Mạt mừng rỡ.

Có lẽ cách làm của Hoa Dạ Ngữ đa kích thích nàng, mới có thể giúp cho nàng tìm về một ít thất tình lục dục đã mất đi.
"Cung chủ ở đâu?" Ám Ảnh không muốn lãng phí thời gian nhiều lời với Phó Bạch Chỉ, hiện tại nàng chỉ muốn nhìn thấy Hoa Dạ Ngữ, xem thương thế của nàng ra sao.

Nghe nàng hỏi như vậy, Phó Bạch Chỉ liếc nhìn Liễu Tĩnh Mạt, mang theo hai người đi đến phòng ngủ của nàng.

Đẩy cửa ra, Phó Bạch Chỉ còn chưa bước vào, Ám Ảnh đã vội vã đi vô.
Bởi vì vết thương quá sâu, đến nay Hoa Dạ Ngữ vẫn không thể xuống giường hoạt động, cũng không biết là do thân thể yếu đuối hay là sao, mỗi ngày đều phải nằm trên giường ngủ say hồi lâu mới chuyển tỉnh.

Thấy Hoa Dạ Ngữ nằm ở trên giường, Ám Ảnh có chút cẩn thận nhìn nàng, lúc chạm đến dải băng gạc trước ngực thì sắc mặt liền không tốt, trách không được giang hồ đều nói Phó Bạch Chỉ giết Hoa Dạ Ngữ, xem ra...!đích thật là giết, chỉ bất quá là cứu được.
"Cung chủ, thuộc hạ đã tới chậm." Ám Ảnh ngồi ở một bên, sửa sang lại mấy sợi tóc có chút xốc xếch của Hoa Dạ Ngữ, có lẽ là cảm giác được trong phòng có người, Hoa Dạ Ngữ dần dần chuyển tỉnh, nhìn người tới là Ám Ảnh và Liễu Tĩnh Mạt, nàng bỗng nhiên câu dẫn ra khóe miệng, vươn tay sờ gương mặt của Ám Ảnh.
"Đứa ngốc, động một chút là lộ ra dáng vẻ sợ hãi như thế, ta không sao." Giọng của Hoa Dạ Ngữ rất mềm mại, động tác cũng nhẹ như lông chim, nhìn ra nàng cố ý làm như vậy, Liễu Tĩnh Mạt liếc nhìn Phó Bạch Chỉ đứng ở bên cạnh rõ ràng có chút không vui.

"Phó chưởng môn, a Cửu và chúng ta đã lâu không gặp, có thể để cho chúng ta nói riêng vài câu hay không?"
"A...!Được rồi." Nghe Liễu Tĩnh Mạt nói như vậy, thực ra Phó Bạch Chỉ cũng không muốn, nhưng lại không tiện cự tuyệt, chỉ có thể lộ vẻ tức giận đẩy cửa rời khỏi phòng, thấy nàng đi, Liễu Tĩnh Mạt tiến lên vài bước, đè mạch hướng của Hoa Dạ Ngữ, hơi híp mắt nhìn nàng.
"A Cửu, ngươi lại lỡ hẹn rồi, đã nói sẽ đứng chờ ta tới đón ngươi, nói thế hình như là không giữ lời đi?" Liễu Tĩnh Mạt phát hiện lúc này mạch hướng của Hoa Dạ Ngữ coi như ổn định, liền cười trêu ghẹo nói.

Tuy rằng bị trêu chọc, Hoa Dạ Ngữ cũng không có để ý, chỉ nhìn Liễu Tĩnh Mạt và Ám Ảnh một chút, muốn chống đỡ cơ thể ngồi dậy, nhưng tình trạng của nàng bây giờ sao có thể làm được.

Thấy nàng sắp ngã xuống giường, Ám Ảnh vội vàng đỡ nàng ngồi xong, rồi kê một cái gối sau lưng nàng.
"Ám Ảnh, lần này ta giả chết, cũng không còn bất cứ quan hệ gì với Minh tuyệt cung.

Sau này ngươi gọi ta a Cửu là được, không cần gọi ta là cung chủ nữa."
"Được." Nghe Hoa Dạ Ngữ bảo mình đổi xưng hô, Ám Ảnh cũng biết gọi nàng là cung chủ sẽ dễ bị bại lộ thân phận, đương nhiên gọi a Cửu là thích hợp nhất.
"Cho nên, ngươi không định rời đi? Muốn cùng nàng sống chung một chỗ?" Liễu Tĩnh Mạt liếc nhìn ngọc bội trên cổ Hoa Dạ Ngữ, không xác định hỏi, nàng không biết Hoa Dạ Ngữ có còn cần mình mang nàng đi hay không, nếu không cần, nàng liền đi tìm Tử Linh.
"Không, ta vẫn cần ngươi mang ta đi, nhưng trước khi đi, ta cần phải diễn một vở kịch."
"A Cửu, có chút thời điểm ta thực sự không hiểu được suy nghĩ của ngươi, nếu tất cả mọi chuyện đã xong xuôi, vì sao ngươi không nói rõ với nàng tình huống cơ thể của ngươi, tiếp tục gạt nàng, đối với hai người các ngươi mà nói đều là tàn khốc." Liễu Tĩnh Mạt không hiểu vì sao đến nước này Hoa Dạ Ngữ vẫn còn muốn lừa gạt Phó Bạch Chỉ, diễn kịch, sợ là từ lúc nãy đã bắt đầu đi, mặc dù Hoa Dạ Ngữ không nói, Liễu Tĩnh Mạt cũng biết nàng muốn diễn vở nào.
"Tĩnh Mạt, mặc dù bây giờ rất tàn nhẫn, nhưng ngươi nên tin tưởng ta, ta làm như vậy, sau này a Chỉ sẽ không trách ta.

Ngươi luôn nói muốn ta nghĩ thoáng một chút, coi như ta đã nghĩ thoáng, thì có thể có được cái gì đây.

Ngươi thân là thầy thuốc, nên biết thời gian của ta không còn được bao nhiêu đi." Hoa Dạ Ngữ nói, xốc chăn mền trên người lên, lộ ra hai chân đã không còn cảm giác của nàng.
Liễu Tĩnh Mạt nhìn theo, chỉ thấy trên cái đùi vốn trắng nõn đã sinh ra vài vết bầm màu đen, một số chỗ nghiêm trọng hơn da thịt mơ hồ đã có dấu hiệu thối rữa.

Nàng rất rõ ràng, đây là hậu quả của việc độc trong người Hoa Dạ Ngữ bắt đầu chiếm đoạt thân thể nàng.


Không bao lâu sau, nội tạng và cơ thể của người này cũng có thể bị hoại tử, cơ thể cũng sẽ thối rữa.
"Thân thể này đã không được, ta còn nói cái gì ở lại bên người a Chỉ đây? Tuy rằng ta vẫn luôn nói với chính mình đừng sợ, nhưng thật sự đến lúc này, ta mới phát hiện mình rất yếu đuối.

Nếu như có một ngày toàn thân ta đều rửa nát, a Chỉ nên đối mặt với ta thế nào, và ta nên đối mặt với nàng thế nào đây?"
"Phó Bạch Chỉ cũng không phải là người như vậy, cung...!A Cửu, ngươi không nên nghĩ như vậy." Tuy rằng chán ghét Phó Bạch Chỉ, nhưng Ám Ảnh nghĩ nàng sẽ không ghét bỏ Hoa Dạ Ngữ.
"Đúng vậy, a Chỉ sẽ không ghét bỏ ta, nhưng ta sẽ ghét bỏ chính mình.

Hình dáng xấu xí không thể tả như vậy, ta sợ bị a Chỉ nhìn thấy.

Ta vẫn luôn tự cho là đúng làm rất nhiều chuyện cho nàng, kể cả bây giờ cũng không ngoại lệ.

Lúc này không những là vì a Chỉ, cũng là vì ý muốn ích kỷ của ta."
"Cổ thân thể lúc trước nàng thích sẽ từ từ hư thối, hiện tại ta chỉ là không có cách nào đứng dậy, nhưng có thể sau đó ngay cả xoay người ta cũng không làm được.

Gương mặt này sớm muộn gì cũng sẽ thối nát, ký ức cuối cùng của nàng, có thể chính là dáng vẻ rất thảm hại của ta.

Ta không muốn để cho nàng nhìn thấy ta như vậy, ta chỉ hy vọng ở trong trí nhớ của nàng, ta vẫn là ta với bộ dáng bây giờ."
"Ta chỉ là một cô gái, muốn giữ gìn một chút tôn nghiêm..."
Cùng niệm tưởng
"...!cuối cùng, trước mặt người yêu của nàng."
-
Ướt muội đúng là không giành được Oscar quyết không ngừng sự nghiệp diễn xuất mà T.T.


Bình luận

Truyện đang đọc