NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


Sáng sớm sương mù dày đặc, cũng là lúc thích hợp nhất để tu thân tĩnh khí.

Ngồi trên băng đá phía sau núi, Liễu Tĩnh Mạt chậm rãi nhắm mắt lại, an tĩnh ngồi thiền vận công, cảnh vật hợp ý lại không thể nào thái bình.

Dược tiên cốc tồn tại nhiều năm, muốn tìm hiểu từ nơi bắt nguồn, chỉ sợ qua mấy buổi tối cũng nói không hết, người có thể làm rạng rỡ tên tuổi của Dược tiên cốc, lại là phụ thân của Liễu Tĩnh Mạt, Liễu Nguyên.

Người ngoài chỉ biết điều thứ nhất này, lại không biết điều thứ hai, đó là còn hơn cả Liễu Nguyên, trình độ y thuật của Liễu Tĩnh Mạt rất rất cao, việc này cũng chỉ có Liễu Nguyên và Liễu Tĩnh Mạt tự mình hiểu lấy.

Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Liễu Tĩnh Mạt liền yêu thích những quyển sách khô khan nhàm chán luận bàn về y thuật hơn các bạn cùng lứa tuổi, những thứ này phần nhiều là y thuật Liễu gia truyền xuống, bên trong không chỉ ghi lại nhiều loại dược liệu trân quý, đa số còn lại là một ít bệnh lý cùng chứng bệnh.

Liễu Tĩnh Mạt lão luyện, tuy rằng gương mặt hé ra vài phần non nớt, nhưng khi làm việc còn muốn lý trí hơn đạo sĩ trưởng thành rất nhiều.

Nàng chưa bao giờ có cảm giác mình sẽ thích thứ gì khác ngoài y học, cái ý nghĩ này trước khi nghe Liễu Tử Linh gọi nàng là mẫu thân, nàng vẫn luôn kiên định cho là như vậy.

Liễu Nguyên tuổi tác đã cao, Liễu Tĩnh Mạt chỉ mới mười hai tuổi liền đảm đương phần lớn công việc của Dược tiên cốc.

Vì để cho phụ thân có thể yên tâm ra đi, mặc dù hoàn toàn không có hứng thú với tình yêu nam nữ, Liễu Tĩnh Mạt vẫn tuân theo ý nguyện của Liễu Nguyên, tìm một gã nam tử thành hôn.

Nam tử kia chỉ là một đệ tử nghèo khó dưới chân núi, trong nhà cha mẹ đều mang trọng bệnh, mà chính hắn cũng là một con ma ốm, ngoại trừ tính cách hời hợt cùng hèn yếu, căn bản không có bất kỳ chỗ nào làm cho Liễu Tĩnh Mạt vừa ý.

Sở dĩ nàng lựa chọn một người như vậy, không phải là bởi vì dễ dàng điều khiển đối phương.

Nàng là chủ nhân của Dược tiên cốc, cho dù thành hôn, nhà trai cũng cần phải ở rể, chứ không phải nàng gả đi.

Thành hôn, năm sau Liễu Tĩnh Mạt liền có Liễu Tử Linh.

Lần đầu tiên lĩnh hội cảm giác làm mẹ, nàng lại kinh ngạc phát hiện tâm tình của mình căn bản không có biến hóa quá mức so với bình thường.

Nàng vẫn như trước làm chuyện của mình nghiên cứu dược lý, mỗi ngày sáng sớm luyện công, đến khi thai được mười tháng, liền sinh ra Liễu Tử Linh.

Mà Liễu Nguyên khi nhìn đến cháu gái cũng hài lòng cưỡi hạc mà đi, để lại vị trí cốc chủ cho Liễu Tĩnh Mạt.

Lúc kế nhiệm Dược tiên cốc, chuyện thứ nhất Liễu Tĩnh Mạt làm là đưa Liễu Tử Linh cùng cha ruột của nàng ra Dược tiên cốc, cho hai người một số tiền đủ để vượt qua nửa đời sau.

Từ đó về sau, tròn ba năm, Liễu Tĩnh Mạt không quan tâm cha con bọn họ, thẳng đến khi nam tử kia chết đi, lúc nàng nghe qua cũng là không hề gợn sóng, chỉ phân phó hạ nhân chăm sóc tốt cho Liễu Tử Linh, hai năm lại vô tri vô giác qua đi.

Trong khoảng thời gian này, Liễu Tĩnh Mạt vội vàng củng cố thế lực của mình, thậm chí đã quên mình còn có một cô con gái.


Có một ngày, nàng đến sau núi luyện công, lại bị người khác quấy rối, khiến nàng hết sức không vui.

Giương mắt nhìn lại, liền thấy một bé gái cả người khoác áo bông đứng ở đằng xa nhìn mình, không có ý nói xin lỗi.

Bị đối phương thẳng tắp nhìn chằm chằm, Liễu Tĩnh Mạt từ trong lòng dâng lên nỗi khó chịu cực độ.

Trong cốc này, chưa từng có người dám vô lễ nhìn nàng như vậy, mặc dù là trẻ con không hiểu chuyện, nhưng cũng phải tuân thủ quy củ.

"Là ai không để ý hài tử nhà mình, để cho nàng tùy ý chạy đến phía sau núi." Liễu Tĩnh Mạt thanh âm không lớn, ánh mắt lại lạnh lùng.

Bị nàng lạnh nhạt quan sát từ trên xuống dưới, nho nhỏ Liễu Tử Linh oa một tiếng liền khóc lên.

Nàng rất sợ người trước mắt, nàng chỉ nghe vú nuôi nói tới đây là có thể tìm được mẫu thân, nàng liền gạt người trong cốc chạy tới.

Dựa theo lời vú nuôi, mẫu thân của mình vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi, nàng không thích nói chuyện, đẹp tựa như tiên nữ.

Bất luận từ phương diện gì, nữ tử trước mắt đều phù hợp với đặc điểm của mẫu thân.

Thế nhưng, tại sao nàng không biết mình, còn đối với mình hung dữ như vậy.

Để nhìn nàng, mỗi ngày nàng đều canh ở chỗ này, trải qua khá nhiều ngày.

"Ngươi khóc cái gì, quay về chỗ ngươi nên đi đi." Thấy bé gái trước mắt vẫn chưa trả lời vấn đề của mình mà bắt đầu khóc, dáng vẻ ủy khuất thương tâm đúng là để cho mình nhìn có chút không thoải mái.

Thoáng nhìn tóc đen có chút xốc xếch, con ngươi màu nâu cùng mặt mày của nàng, Liễu Tĩnh Mạt luôn cảm thấy gương mặt này có vài phần tương tự với mình, lại không biết đứa trẻ này rốt cuộc là từ đâu tới.

Năm năm, nàng gần như đã quên sự tồn tại của con gái ruột của mình.

"Tại sao phải hung dữ với ta như vậy, mẫu thân không cần Tử Linh sao?" Thấy Liễu Tĩnh Mạt xoay người muốn đi, Liễu Tử Linh cũng không biết dũng khí từ đâu tới, hốt hoảng chạy vài bước qua đến ôm lấy chân Liễu Tĩnh Mạt.

Trẻ em sức lực không lớn, nhưng tiếng hô khàn cả giọng lại làm cho Liễu Tĩnh Mạt không dịch chuyển được bước chân.

Nàng quay đầu lại nhìn người be bé đang nằm sát xuống đất, khuôn mặt trắng nõn bị nước mắt làm ướt nhẹp, tội nghiệp đọng trên gò má.

Đôi mắt khóc đến đỏ bừng, con ngươi màu nâu nhìn mình tràn đầy mong chờ cùng khẩn cầu.

Bé gái vừa tinh xảo vừa xinh xắn như vậy gợi lại ký ức của Liễu Tĩnh Mạt, nghe được cái tên Tử Linh, nàng mới phảng phất nhớ tới, mình có một nữ nhi, lúc sinh ra, nàng được nàng gọi là, Liễu Tử Linh.


"Ta không có không muốn ngươi, được rồi đi tìm vú nuôi của ngươi đi, ta bề bộn nhiều việc." Mặc dù biết đứa trẻ đáng thương trước mắt là nữ nhi ruột thịt của mình, nhưng phản ứng của Liễu Tĩnh Mạt vẫn như trước không có gì thay đổi.

Là con gái của mình thì sao? Khóc chật vật như vậy, thật sự là cực kỳ xấu xí.

Dáng dấp vụng về này có chỗ nào giống dáng vẻ thiên tư thông minh khi còn bé của mình, quả thực không quá khác những đứa bé bình thường không có tư chất.

Oán thầm trong lòng, Liễu Tĩnh Mạt đẩy cánh tay của Liễu Tử Linh đang cầm lấy tay mình ra, nhưng mà, nàng mới đưa tay ra, lại bị cái người nho nhỏ kia gắt gao ôm vào lòng.

Hiện tại là mùa đông, mặc dù có nội công hộ thể, Liễu Tĩnh Mạt không cảm thấy lạnh, nhưng tay lại bị gió thổi vào có chút lạnh lẽo.

Thấy Liễu Tử Linh đem tay của mình nhét vào trong cái áo bông nho nhỏ của nàng, chạm thẳng đến cái bụng nho nhỏ tròn vo, xúc cảm quá mức mềm ấm để cho Liễu Tĩnh Mạt nhịn không được túm túm, liền thấy Liễu Tử Linh đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn mình.

"Mẫu thân, mang Tử Linh theo bên người được không? Ta sẽ không phiền đến ngươi, cũng sẽ không chọc ngươi tức giận.

Van cầu mẫu thân, đừng bỏ ta lại nữa.

Phụ thân đi, ta cũng chỉ có mẫu thân." Vô luận như thế nào, Liễu Tử Linh cũng không muốn buông Liễu Tĩnh Mạt ra.

Từ nhỏ bên cạnh nàng cũng chỉ có phụ thân, chưa bao giờ có mẫu thân mà những hài tử khác luôn mồm gọi.

Mỗi lần nhìn thấy những hài tử nhà khác đều được cha mẹ dẫn ra ngoài, chỉ có mình, chỉ có thể dựa vào cạnh cửa sổ nhìn dáng vẻ vui cười của bọn họ, chiếu cố phụ thân bệnh lâu năm nằm ở trên giường.

Mãi đến khi phụ thân mất, Liễu Tử Linh cũng không thấy được mẫu thân xuất hiện.

Nàng luôn cho là mình không tốt, cho nên mẫu thân mới không cần nàng, nàng nỗ lực dụng công đọc sách, nhìn những quyển sách dược lý bản thân căn bản không thích xem.

Dù vậy, mặc dù nàng thân ở Dược tiên cốc, nhưng vẫn không nhìn thấy Liễu Tĩnh Mạt.

Ngày hôm nay thật vất vả nàng mới gặp được vị mẫu thân mình luôn nghĩ tới này, vô luận như thế nào, nàng cũng không muốn buông ra.

"Được rồi, ta không đi, ngươi buông đi."
"Thật vậy sao? Mẫu thân thực sự sẽ không bỏ lại ta sao?" Nghe Liễu Tĩnh Mạt nói như vậy, Liễu Tử Linh nửa tin nửa ngờ khẽ buông lỏng tay.

Thấy nàng buông ra, Liễu Tĩnh Mạt liền muốn vận công ly khai.


Ai biết, nàng vừa mới nảy ra cái ý định này, thậm chí ngay cả chân khí cũng chưa từng vận chuyển, liền bị Liễu Tử Linh ôm chặc chân một lần nữa.

"Mẫu thân gạt người, rõ ràng là mẫu thân muốn bỏ ta lại." Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới Liễu Tử Linh lại có thể nhìn thấu ý đồ của mình, nhất thời liền có chút buồn bực.

Nàng đứng ở đó, nhìn con người nhỏ bé từng lần một cầu xin mình bên dưới, bảo mình đừng đi.

Buồng tim từ lạnh lùng, dần dần trở nên mềm mại.

Về sau, nàng lại có chút không nỡ để cho đứa trẻ này khóc nữa.

"Được rồi, đừng khóc, ta mang ngươi đi là được."
"Mẫu thân, ngươi dừng gạt ta nữa."
"Sau đó ta sẽ giữ ngươi ở bên cạnh ta."
Một chữ giữ này, liền gần mười năm.

Đem chân khí phân tán khắp toàn thân tụ tập vào đan điền, Liễu Tĩnh Mạt mở mắt ra, nhìn chẳng biết từ lúc nào đã qua đây, đứng ở phía xa thật lâu Liễu Tử Linh, vội vàng đứng dậy ôm lấy nàng, dáng vẻ vội vàng thật giống như nếu trễ một tý, Liễu Tử Linh sẽ tan biến vậy.

Nói cho cùng, trận đấu sức của hai người trước đây, người thua chính là mình.

Liễu Tử Linh đã từng khóc nói mình đừng bỏ nàng lại, mà nay lại là mình không cách nào ly khai Liễu Tử Linh.

"Mẫu thân cực khổ, uống nước đi." Thay Liễu Tĩnh Mạt lau khô mồ hôi trên trán, lại cầm nước trong tay đưa cho nàng.

Thấy nữ nhi tri kỷ như vậy, Liễu Tĩnh Mạt lại nhịn không được nghĩ phải ôm nàng, nhưng vẫn là ngưng ý nghĩ này lại.

Hôm nay là sinh nhật mười ba tuổi của Liễu Tử Linh, mình cũng không thể lại xem nàng như trẻ nhỏ mà đối đãi.

"Ngươi a, rõ ràng hôm nay người được chúc mừng, còn tới chiếu cố ta.

Tử Linh, hôm nay ngươi thực sự chỉ cần hai người chúng ta cùng nhau sao? Năm nào sinh nhật của ngươi..."
"Mẫu thân, ta biết ngươi sợ ta tủi thân, hàng năm đều làm thọ yến cho ta rất lớn, nhưng so với cái loại thọ yến rất long trọng này, ta vẫn thích ở riêng với mẫu thân hơn, đáp ứng ta được không, ngày hôm nay chỉ có hai người chúng ta, ai cũng không muốn tìm."
"Được."
Nghe xong lời Liễu Tử Linh nói, Liễu Tĩnh Mạt vội vàng gật đầu, một bộ duy mệnh là từ.

Nếu dáng vẻ này bị những người khác thấy, e rằng sẽ sợ rớt quai hàm.

Mọi người đều biết cốc chủ Dược tiên cốc Liễu Tĩnh Mạt tính nết cổ quái, người đẹp như tiên, tính tình lại như băng.

Sợ cũng chỉ có người thấy qua cách nàng và Liễu Tử Linh chung đụng mới biết được, ở trước mặt nữ nhi ruột thịt của nàng, Liễu Tĩnh Mạt đâu còn là con cọp cái, rõ ràng là một con mèo nhỏ nghe lời mà.

Hai người không có vội vã trở về, mà là ngồi ở trên băng đá phía sau núi yên lặng dựa vào nhau.

Bởi vì kề rất gần, Liễu Tĩnh Mạt có thể nghe thấy được mùi thảo dược nhàn nhạt trên người Liễu Tử Linh, dù là quanh năm tiếp xúc với thuốc, nhưng nàng cũng chưa từng nghe qua mùi hương dược thảo nào dễ ngửi như vậy.


Có lẽ cũng chỉ có vị đạo trên người Liễu Tử Linh, mới có thể dung hợp với hương vị dược thảo một cách hoàn hảo như vậy.

Nghĩ tới đây, Liễu Tĩnh Mạt nhịn không được ôm chặt Liễu Tử Linh, chợt phát hiện hình như đối phương lại cao hơn chút nữa.

Rõ ràng một năm trước mới chỉ đến trước ngực mình, bây giờ đã đến vai.

Nghĩ tới thọ yến năm ngoái, Liễu Tĩnh Mạt liền nhớ tới cái người có thể chất đặc thù kia, Hoa Dạ Ngữ.

Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới lúc đó mình vì Liễu Tử Linh sinh bệnh mà không có đến tham gia thọ yến của Lục Uyên, sau này lại nghe tin Hoa Dạ Ngữ đã chết.

Có người nói là do lúc đầu Hoa Dạ Ngữ cấu kết với Minh tuyệt cung, khi bị phát hiện trục xuất sư môn, sau đó tự mình chấm dứt.

Nhưng Liễu Tĩnh Mạt biết, sự tình tuyệt đối không đơn giản như tin đồn, nàng không cho rằng Hoa Dạ Ngữ sẽ liên kết với Minh tuyệt cung, lại càng không cảm thấy nàng là loại người sẽ tự sát.

Nghĩ tới những thứ này, Liễu Tĩnh Mạt lắc đầu, đáng tiếc lãng phí hạt giống tốt như vậy.

Kinh sợ lúc mình ở cùng với Liễu Tử Linh lại nghĩ đến những chuyện khác, có chút áy náy liếc nhìn trong lòng người, lại phát hiện Liễu Tử Linh co người ôm bụng dưới, giống như vô cùng khó chịu.

"Tử Linh, ngươi làm sao vậy?"
"Mẫu thân, ta cũng không biết bị sao nữa, sáng nay thức dậy liền đau bụng khó chịu, vừa rồi uống chút thuốc giảm đau lại càng đau hơn."
"Ngươi đừng nhúc nhích, ta xem giúp ngươi."
Thấy Liễu Tử Linh khó chịu, Liễu Tĩnh Mạt nhíu mày, nàng đưa tay đè lên mạch của Liễu Tử Linh, phát hiện không có gì dị thường, có chút lo lắng nhíu mày.

Bỗng nhiên, ánh mắt bắt gặp vết tích màu đỏ tươi giữa chiếc váy trắng noãn của Liễu Tử Linh, liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Tử Linh đừng sợ, ngươi chỉ trưởng thành mà thôi."
Tác giả có lời muốn nói: A, đến chương đoạn như vậy tiêu hồn, Vì vậy ở đây không sợ chết cắt đến thứ hai điệu tây bì.

Kế tiếp khả năng hai ba chương đều là thứ hai điệu tây bì, chỉ nhìn đệ nhất điệu tây bì có thể không nhìn.

Lúc này là cách sư phó thọ yến đã qua một năm, lúc này tiểu tử linh 13 rước lấy ╮(╯▽╰)╭
Mặt khác, muốn nhìn tiểu sư muội đừng nóng vội, sư muội...!Sư muội đều như vậy, dù sao cũng phải cho sư muội một cái sống lại thời gian đi! Mặt khác, sư tỷ đều không phải cặn bã, mà là nàng không có có bất kỳ tất muốn đi làm cái gì.

Sư tỷ hiện nay đối với tiểu sư muội cảm tình chỉ là nhàn nhạt thích mà thôi, nhưng loại này nhàn nhạt thích hoàn toàn không tạo thành nàng bỏ qua mình đi cứu sư muội dày độ.

Sư tỷ cuối cùng là ích kỷ, nàng hiện tại chỉ là muốn mình sống sót chính là là tối trọng yếu, cho dù có điểm thích tiểu sư muội, nhưng này phần thích cùng sinh mệnh khi xuất liền quá tầm thường.

Còn có nga, nói tiểu sư muội cái kia bị trục xuất không hợp lý hoặc là vì ngược mà ngược hôn nhìn ở đây, một loạt chuyện này thế nhưng có nguyên nhân, rất nhiều phục bút trước viết qua, đến hậu kỳ cũng sẽ công bố, liền xin mọi người mỏi mắt mong chờ đi.

Còn có, nữ nhi muốn lớn lên ăn mới đã ghiền, đúng không.

Lại nói tiếp, lần đầu tiên tới kinh nguyệt và vân vân, quả thực chính là hèn mọn đảng phúc lợi, hạ chương hơi tà ác, nhưng hẳn là còn không đến mức bàn đi võng bàn ở..


Bình luận

Truyện đang đọc