NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


Chuyện đến nước này, Phó Bạch Chỉ đã không còn sức lực tiếp tục lừa mình dối người, mà thời gian cũng không cho phép nàng tiếp tục nữa.

Nàng như là bị rút hết khí lực toàn thân ngồi vào trong xe ngựa, bảo cho phu xe quay đầu lại quay về Lạc thành.
Trên đường trở về, Hoa Dạ Ngữ không có hôn mê nữa, trái lại có sức sống hơn mấy ngày trước một ít.

Ôm nàng thật chặc, Phó Bạch Chỉ không biết mình còn có thể ôm người này được bao lâu, nếu như có thể không buông tay, cho dù đến cùng trời cuối đất, nàng cũng sẽ không buông ra.
"A Chỉ, ta lạnh quá, có phải ta sắp phải chết hay không." Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ rất nhẹ, nếu không cẩn thận sẽ rất khó nghe, thấy nàng nói lời ngốc nghếch như vậy, Phó Bạch Chỉ lắc đầu, cánh môi dán lên gò má của Hoa Dạ Ngữ.

Mặc dù nàng có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo trên người Hoa Dạ Ngữ, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười.
"Ngữ nhi nói gì vậy, ngươi làm sao sẽ chết chứ? Ta sẽ không để cho ngươi chết.

Ngươi là vợ của ta, cho dù ngươi chết, ta cũng cùng ngươi."
"A Chỉ cũng nói lời ngu ngốc, ta...!A Chỉ ta rất sợ tối, nếu ta chết, ngươi cũng không cần đào hố chôn ta, để ta ở bên cạnh ngươi mà hư thối, biến thành một bộ xương khô cùng ngươi."
"Được." Một cái chữ được hạ xuống, viền mắt Phó Bạch Chỉ đã nổi lên hơi nước, nàng ngửa đầu, sợ nước mắt kiềm không được mà rơi xuống, nàng biết mình không thể khóc, Ngữ nhi vẫn còn đây, nàng có tư cách gì mà khóc.
"A Chỉ, xin lỗi...!Ta...!Thường ở trong lòng nói ba chữ này, ta làm rất nhiều việc tổn thương ngươi, cũng không thể làm được điều đã từng nói, luôn luôn bầu bạn bên cạnh ngươi.

Ta a...!Thậm chí có nghĩ tới, nếu có thể mang ngươi đi cùng, thì tốt biết bao nhiêu.

Đi đến một thế giới chỉ có hai chúng ta...!Ngươi cũng không cần sợ hãi hiu quạnh, cũng sẽ không có ai khi dễ chúng ta."
"Sẽ có." Phó Bạch Chỉ không ngừng hít sâu, nhưng nước mắt tích tụ trong hốc mắt nhiều lắm, nàng không có cách nào ngăn cản chúng nó tràn ra.


Nhìn người trong lòng, ánh mắt của Hoa Dạ Ngữ đã sớm không có tiêu cự, nhưng vẫn cố gắng cười với mình.

Phó Bạch Chỉ cũng kéo ra một nụ cười, cảm thấy xe ngựa dừng lại, nàng cho phu xe tiền, cũng không cần đồ đạc trong xe ngựa, không quay đầu lại ôm Hoa Dạ Ngữ đi lên núi.
Đây là núi Lạc Nhật, là ngọn núi cao nhất Lạc thành, cũng bởi vì lúc xem mặt trời lặn đẹp nhất mà nổi tiếng.

Ôm Hoa Dạ Ngữ lên đỉnh núi, Phó Bạch Chỉ ôm nàng ngồi ở bên mép núi, lẳng lặng cùng đợi cái gọi là mặt trời lặn.
"Ngữ nhi, chúng ta đã lên núi, ở đây rất đẹp, chỉ có hai người chúng ta.

Không ai quấy rầy chúng ta, không còn có ai có thể chia rẽ chúng ta." Phó Bạch Chỉ vỗ nhẹ lên vai Hoa Dạ Ngữ, lại thấy đối phương vẫn còn ngủ mê man, khóe miệng của nàng tràn ra máu tươi màu đen sẫm, Phó Bạch Chỉ nhìn, ôn nhu cười rộ lên, lấy ra khăn tay bên người giúp Hoa Dạ Ngữ lau đi.

Thế nhưng lúc này đây, máu càng ngày càng nhiều, mãi đến khi cả cái khăn tay của nàng cũng bị nhuộm thành màu đỏ sẫm, vẫn không thể nào lau sạch vết máu này.
"Ngữ nhi, chớ ngủ có được không? Mở mắt ra nhìn ta một chút, nhìn mặt trời chiều ở nơi này, thực sự rất đẹp.

Van cầu ngươi...!Đừng ngủ...!Đừng ngủ." Phó Bạch Chỉ không ngừng sờ gương mặt của Hoa Dạ Ngữ, muốn đánh thức nàng, nhưng lại không dám thực sự cố sức.

Cảm thấy một giọt chất lỏng nhỏ nóng hổi rơi xuống khuôn mặt mình, đau đớn khiến cho Hoa Dạ Ngữ vô lực, nàng vẫn chật vật mở mắt ra, nhìn về phía Phó Bạch Chỉ.
Hoa Dạ Ngữ biết, có lẽ mình có cố gắng chống đỡ như thế nào đi nữa, lúc này cũng đã đến mức cuối cùng.

Rất nhiều lần nàng đều cảm giác mình muốn thoát khỏi phần đau nhức này, nhưng mỗi lần nghe thấy Phó Bạch Chỉ kêu gọi, nàng lại ép mình chống đỡ.


A chỉ của nàng, cũng chỉ có một mình mình, nếu mình đi, ai có thể bầu bạn nàng?
"A Chỉ, ta không sao, chúng ta đã tới chưa?" Hoa Dạ Ngữ quay đầu lại, nhìn nắng chiều rực rỡ phía bên kia.

Có lẽ là ánh mặt trời quá sáng, để cho đường nhìn của Hoa Dạ Ngữ hiện lên một tia sáng.

Nàng nhìn quang ảnh mơ mơ hồ hồ đó, quay đầu nhìn lại Phó Bạch Chỉ đã mấy ngày không thể nhìn thấy.

Khi dáng dấp mông lung của người này ánh vào đường nhìn, Hoa Dạ Ngữ có chút mừng rỡ, đây có thể chính là trời cao cho nàng một chút bù đắp cuối cùng, để cho nàng còn có thể nhìn thấy gương mặt của A chỉ.
"Ngữ nhi, ngươi nói, sau này chúng ta ở lại trong núi Lạc Nhật có được hay không? Ở đây thực sự rất đẹp, hai chúng ta có thể tự mình trồng rau, không bao giờ quan tâm tới những người khác nữa, mỗi ngày dậy lúc mặt trời lên, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.

Nếu ngươi thích, chúng ta còn có thể bắt một hai con thú nhỏ về nuôi.

Ngươi rất muốn cuộc sống như thế, rốt cuộc bây giờ chúng ta có thể làm được rồi."
"Ừ, tất cả nghe theo ngươi, a Chỉ ngốc.

Thế nhưng, lời lúc nãy ta đã nói, ngươi đừng có giữ lời.

Nếu ta đi, ngươi không cần theo ta, a Chỉ ngươi còn có rất nhiều cơ hội, còn có thể tìm được một người tốt hơn."
"Không, ai ta cũng không muốn, Ngữ nhi, ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi." Nghe Hoa Dạ Ngữ dặn dò tựa như nói lời trăng trối, Phó Bạch Chỉ ôm nàng thật chặc, sợ mình thả lỏng tay, Hoa Dạ Ngữ sẽ tiêu tan không thấy.
"A Chỉ, ta vẫn luôn là của ngươi.


Nhưng ta sợ sau khi ta đi, một mình ngươi sẽ không thú vị, tuy rằng ta không muốn ngươi quên ta, nhưng ta không có biện pháp nhìn ngươi một năm rồi lại một năm vì ta mà khó chịu, ta càng không thể để cho ngươi theo ta."
"Ngữ nhi, ta chưa từng xác định chuyện ta muốn làm như thế này." Phó Bạch Chỉ nói, cúi đầu hôn Hoa Dạ Ngữ, mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn ở trong miệng hai người, nhưng các nàng cũng không thèm để ý.

Cái hôn này không sâu, nhưng lại rất dài rất dài.
"A Chỉ ngươi cũng biết, tại sao ta lại thích ngươi.

Trước đây ngươi giúp ta bôi thuốc, lúc cầm nhầm lại lộ ra vẻ hoảng loạn cùng khẩn trương, một khắc kia ta nhìn ngươi, cảm thấy ngực rất ấm.

Ngươi rõ ràng nhu nhược như vậy, nhưng vẫn đều bởi vì ta mà thay đổi, ta..." Hoa Dạ Ngữ không có biện pháp nói xong, máu tươi đã theo khóe miệng của nàng chảy xuôi xuống.

Nàng lao lực sờ mặt mình, khi sờ đến làn da giống như trong ấn tượng, cười có chút si ngốc.
"A Chỉ, khá tốt, mặt của ta không có thối rửa, ở trong lòng ngươi, ta vẫn xinh đẹp.

Nếu ngày sau ngươi nhớ tới, hồi tưởng lại cũng là ta trước đây."
"Không sao, Ngữ nhi vẫn xinh đẹp.

Ngươi có biết, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta liền thán phục, trên đời này sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy.

Ta vốn không phải là người sẽ thích nữ tử, nhưng ta không có biện pháp không thích ngươi."
"Ngay từ đầu ta rất muốn trốn tránh ngươi, bởi vì Ngữ nhi vừa ngốc lại vừa nói nhiều, luôn luôn nói chút lời làm cho ta cảm thấy rất kỳ quái.

Về sau, ngươi gặp chuyện không may bị Diêm La bà bắt đi, ta mới biết được, có lẽ ta đã sớm thích ngươi.


Ngữ nhi, nếu như có thể trở lại ngày trước, ta nói cái gì cũng sẽ không để cho ngươi đi, coi như là liều mạng, ta cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương ngươi nữa."
Phó Bạch Chỉ nhìn Hoa Dạ Ngữ ở trong lòng ngực mình đã nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.

Nàng có thể cảm giác được cơ thể người trong ngực càng ngày càng lạnh, nhịp tim cũng càng ngày càng chậm.

Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn ánh tà dương xuống chậm, nhẹ giọng cười.
"Ngữ nhi, cuối cùng mặt trời cũng xuống núi, cây cối chung quanh đều được chiếu sáng.

Ngươi không sợ bóng tối, ta cũng sẽ luôn bên cạnh ngươi." Phó Bạch Chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, cảm thấy Hoa Dạ Ngữ cầm lấy vạt áo của mình, nàng vội vàng cúi người, đưa lỗ tai đến bên miệng nàng.
"A Chỉ...!Cuộc đời này duyên cạn, nếu có kiếp sau...!Lại...!Lại để cho Ngữ nhi làm vợ của ngươi."
"Được, kiếp sau Ngữ nhi nhất định là vợ của ta, ngươi không chạy thoát được đâu."
Phó Bạch Chỉ vừa cười vừa nói, thấy Hoa Dạ Ngữ không còn trả lời mình nữa, nụ cười của nàng mới hoàn toàn biến mất đi.

Ôm người trong lòng đứng lên, một bước lại một bước hướng về phía vách núi mà đi.

Từ phía trên nhìn xuống, ngọn núi này cao sâu không thấy đáy, như cổ nhân thường nói, vực sâu vạn trượng.

Nhìn cao độ thế này, Phó Bạch Chỉ khinh thường cười,
"Ta từng cho rằng chết là chuyện đáng sợ nhất, ta liều mạng muốn thay đổi cái cuộc đời hoang đường này, nhưng sau cùng ta mới phát hiện, cô độc đáng sợ hơn cái chết rất nhiều.

Ngữ nhi, ta không thể hoàn thành chuyện ngươi nói, bởi vì ta rất ích kỷ, rất nhát gan, ta không có biện pháp để cho ngươi một mình đi đến cái nơi vừa đen lại vừa lạnh, ta cũng không có biện pháp một người ở lại nơi đây."
"Sau đó, bất luận là ngươi ở phương nào, ta cũng có thể ở cùng ngươi."
Rồi 2 bạn nhảy xuống, rồi thấy cỏ lung mê, rồi hết truyện:))).


Bình luận

Truyện đang đọc