NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


"Sư tỷ...!Sư tỷ ngươi tỉnh lại đi, sư tỷ..." Vừa khôi phục ý thức, Phó Bạch Chỉ liền nghe được thanh âm quen thuộc từ bên tai vang lên.

Thanh âm ấy vẫn êm tai như trước, nhưng đã không còn trấn tĩnh như xưa, trái lại mang theo hoang mang và lúng túng.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhịn xuống cơn đau do ánh nắng chiếu vào tầm mắt, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ vẻ mặt lo lắng nhìn mình, trong con ngươi tràn đầy quan tâm.

"Ta không sao, không chết được." Phó Bạch Chỉ ở trong lòng bồi hồi mình đủ lanh trí, quả nhiên theo Hoa Dạ Ngữ nhảy xuống liền không có việc gì.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn bãi cỏ mềm mại cao vót bên người, giờ mới hiểu được tại sao mình lại không bị thương chút nào, hóa ra là do đống rơm rạ này giảm bớt lực va đập, mình mới may mắn tránh khỏi tai nạn.

Cảm thấy cơ thể không có gì đáng ngại, lúc này Phó Bạch Chỉ mới chú ý tới tình huống của Hoa Dạ Ngữ, so với mình mà nói, nàng chật vật hơn nhiều lắm.

Có lẽ là lúc ngã xuống rơi vào dòng sông, toàn thân nàng đều bị nước thấm ướt, gió thổi phất qua, hàn ý lạnh lẽo tỏa từ trong ra ngoài, ngay cả mình cũng có thể cảm nhận được.

Thêm nữa vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu, mà trước khi ngã xuống sườn núi lại bị đánh một chưởng, giờ phút này Hoa Dạ Ngữ cũng không quá tốt, vừa rồi chỉ là cố gắng chống đỡ tìm kiếm Phó Bạch Chỉ, bây giờ thấy đối phương không có việc gì, liền vô lực xụi lơ ở một bên, nhớ lại sự tình vừa phát sinh.

Hoa Dạ Ngữ không nghĩ tới hai lần cùng Phó Bạch Chỉ xuống núi đều gặp phải tình huống khủng hoảng, lần trước là nàng làm cho đại sư tỷ thụ thương, mà lần này nàng đã sớm hạ quyết tâm phải bảo vệ đối phương.

Vừa nhìn đại sư tỷ không vận dụng nội công đã tùy ý xông lên, thủ pháp và bóng dáng lại giống như là tay mơ hoàn toàn không biết võ công, Hoa Dạ Ngữ lại hoang mang hơn, lo lắng càng thêm sâu, quả thực còn lo hơn chính mình gặp phải nguy hiểm, không chút suy nghĩ thay Phó Bạch Chỉ nhận một chưởng.

Thân thể mất đi cân đối rơi xuống vách núi, Hoa Dạ Ngữ sợ mình sẽ ngã chết, nếu vậy thì nàng không cách nào hoàn thành giao ước bảo vệ Phó Bạch Chỉ, mà không có mình, Phó Bạch Chỉ tất nhiên sẽ bị những người đó tổn thương.

Tựa hồ là niệm tưởng của nàng đưa đến tác dụng, cuối cùng Hoa Dạ Ngữ rơi vào dòng sông dưới chân núi, ngoại trừ va chạm bị thương một ít bên ngoài thì không có gì trở ngại, nàng chống đỡ thân thể vô lực bò lên mặt nước, vốn định lấy tốc độ nhanh nhất tìm đường lên núi đi cứu Phó Bạch Chỉ, lại không nghĩ rằng Phó Bạch Chỉ cũng theo sát mà ngã xuống, nhìn tư thế, rõ ràng là tự mình nhảy xuống.

Nhìn Phó Bạch Chỉ ngã vào đống cỏ, Hoa Dạ Ngữ sửng sốt hồi lâu mới chạy tới, luôn luôn quen nhìn nguy hiểm nàng thậm chí đã quên mình nên làm cái gì.

Từ nhỏ đến lớn, nàng rất ít được quan tâm, lão ăn mày bỏ nàng mà đi, mà thái độ của đại sư tỷ đối với nàng từ từ chuyển sang chiều hướng tồi tệ.

Ở trong Thương khung môn, Hoa Dạ Ngữ không tìm được bằng hữu, thậm chí không có người có thể nói chuyện.


Nàng muốn được đại sư tỷ công nhận, muốn đại sư tỷ lại thích mình, nhưng luôn luôn đưa đến hiệu quả ngược, lâu ngày, Hoa Dạ Ngữ cũng bỏ qua.

Nhưng nàng không nghĩ rằng trong nửa tháng qua, đại sư tỷ bỗng nhiên thay đổi, phần tình cảm khó có được này, Hoa Dạ Ngữ muốn nắm chặc, không muốn buông tha.

"Ngươi thế nào? Có phải bị thương rất nặng hay không, cởi bỏ quần áo ướt sũng trước đi." Thấy Hoa Dạ Ngữ co ro thân thể té xuống bên cạnh, trong lòng Phó Bạch Chỉ thoáng qua một tia hổ thẹn.

Nàng vội vàng đem người đở dậy để tựa vào cây, lấy cánh tay đang che trước người Hoa Dạ Ngữ ra, vài động tác liền cởi hết y phục của nàng, chỉ chừa lại cái yếm và quần lót.

Nhìn bắp đùi thon dài và thân thể trắng nõn xuất hiện ở trước mặt mình, Phó Bạch Chỉ không chút do dự cởi áo ngoài của mình khoác lên người Hoa Dạ Ngữ.

Áo trắng rất nhanh liền bị vết thương trên cánh tay của Hoa Dạ Ngữ thấm ướt, dính vào màu đỏ tươi sáng.

"Ta giúp ngươi băng bó vết thương trước, cũng may là mang theo thuốc bị thương." Thấy Hoa Dạ Ngữ đỏ bừng chóp mũi nhìn mình, Phó Bạch Chỉ lấy cánh tay nàng ra khỏi quần áo, đầu tiên là dùng thuốc bị thương rửa sạch vết thương, sau lại xé một đoạn y phục, băng bó kỹ vết thương kia.

Lúc Phó Bạch Chỉ băng bó vết thương hết sức chăm chú, nàng không muốn cánh tay xinh đẹp của Hoa Dạ Ngữ vì vậy mà lưu lại dấu vết, ngay lúc nàng cột vải lại, thân thể bỗng nhiên bị Hoa Dạ Ngữ ôm chặt lấy.

Cái ôm này tới đột nhiên, lực đạo mười phần.

Bởi vì mình đưa áo ngoài cho Hoa Dạ Ngữ, hai người lúc này đều mặc cực ít, dán sát vào nhau như vậy, Phó Bạch Chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng hai khối bánh bao trên ngực của Hoa Dạ Ngữ đang đè lên lồng ngực mình, cần cổ cũng tràn đầy hơi thở gấp gáp nóng rực của nàng.

"Thật lâu không có ai đối xử với ta tốt như vậy, ta thực sự không nghĩ tới sư tỷ sẽ vì cứu ta mà nhảy xuống, khi nhìn thấy ngươi, ta sợ ngươi gặp chuyện không may, rồi lại vì ngươi để ý ta mà mừng rỡ như điên." Hoa Dạ Ngữ nói rất gấp, ngay cả hô hấp cũng mất trật tự theo.

Nghe lời của nàng, Phó Bạch Chỉ chẳng biết nên nói cái gì, nàng cũng không thể nói mình nhảy xuống chỉ là vì rất sợ chết, chứ không phải vì cứu nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trên người Hoa Dạ Ngữ lành lạnh, Phó Bạch Chỉ do dự một chút, vẫn vươn tay, nhẹ nhàng ôm lại nàng.

"Ngươi là sư muội của ta, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai đây?" Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng nói, trong bụng có vài phần khinh bỉ mình.

Xem ra lúc này Hoa Dạ Ngữ không đề phòng mình chút xíu nào, nếu mình có thể lợi dụng điểm ấy, ngày sau làm gì cũng có thể thuận tiện hơn rất nhiều.


"Sư tỷ, cám ơn ngươi."
Vùi người vào lòng Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy phá lệ an tâm.

Nàng thích vị đạo trên người đại sư tỷ, thích cảm giác nàng ôm mình, thích cái cảm giác nàng đặt tay lên lưng mình.

Chỉ cần nghĩ như vậy, thân thể lạnh lẽo cũng sẽ trở nên ấm áp.

Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu, nhìn gò má nhu hòa của Phó Bạch Chỉ, khép hờ mắt nhìn nàng.

Hóa ra, đại sư tỷ ôn nhu là đẹp mắt như vậy.

"Tại sao lại ngây người?" Phát hiện Hoa Dạ Ngữ lại chăm chú nhìn mình, Phó Bạch Chỉ lúng túng ho khan vài tiếng, suy tư kế tiếp nên làm gì.

Mục tiêu nàng và Hoa Dạ Ngữ tới nơi này đã đạt đến, chỉ là tra xét hư thực, chứ không phải là điều tra rõ ràng.

Tuy rằng bị những người áo đen kia đánh cho thảm hại, nhưng Phó Bạch Chỉ lại nhớ kỹ điểm đặc trưng của bọn họ.

Người khoác trường bào màu đen, không lộ khuôn mặt, trên tay còn đeo chiếc nhẫn màu đỏ tươi có một không hai.

Những thứ này nàng nhớ rất kỹ, những người áo đen kia, chính là đệ nhất tà giáo trên võ lâm hiện nay, Minh tuyệt cung.

Dựa theo thiết đặt của mình, vị trí của bọn họ nằm ở nơi bí hiểm, vào không thể ra, dùng độc và ám khí cùng với kỳ môn độn giáp là chính, nhất là ở phương diện dùng độc, thật sự không có người sánh bằng.

Nguyên chủ nhân của thân thể này Lục Quý Ly về sau vào Minh tuyệt cung, rồi cuối cùng cũng chết thảm trong đó.

"Sư tỷ, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Phát hiện Phó Bạch Chỉ vẫn ngơ ngác nhìn về phía trước.


"Hm? Không có gì, bây giờ chúng ta tìm đường trở về đi."
Phó Bạch Chỉ vỗ nhè nhẹ lên hông của Hoa Dạ Ngữ, ý bảo nàng đứng dậy, động tác như vậy ở hiện đại vốn rất bình thường, nhưng Phó Bạch Chỉ lại quên mất lúc này nàng ở nơi nào.

Thấy Hoa Dạ Ngữ như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ vội vàng đứng lên, bắp đùi trắng tinh theo khe hở của áo khoác phơi bày dưới ánh mặt trời, Phó Bạch Chỉ luôn cảm thấy...!rất chói mắt.

"Sư tỷ, vừa rồi ta đã kiểm tra qua địa hình của sơn cốc này, phía nam địa thế tương đối bằng phẳng, dễ leo lên."
"Ừ, chúng ta liền đi về phía nam thôi, trên người ngươi có thương tích, có thể chậm một chút."
"Không có gì đáng ngại."
Phó Bạch Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ khom lưng mang giầy, y phục trên người bởi vậy mà phác họa ra hình dáng cơ thể của nàng.

Nhìn trên lưng nàng nhô ra một loạt xương ống, còn có vòng eo quá mức mảnh khảnh và cái mông nho nhỏ kia.

Kinh sợ mình lại nhìn địa phương không nên nhìn, Phó Bạch Chỉ tát một cái vào đầu của mình.

Quả nhiên, loài người đều theo đuổi cái đẹp, dù là ghen tỵ và bất mãn, cũng sẽ không kiềm chế nổi muốn nhìn qua.

Hai người lần nữa khởi hành, đi về hướng lên núi, lúc đầu Phó Bạch Chỉ còn có thể tập trung tinh lực, sau đó lại nghĩ về chuyện bí tịch.

Nếu như nàng nhớ không lầm, Hoa Dạ Ngữ rơi xuống vách núi nên mới tìm được bí tịch, vậy hẳn là gần ngay mảnh sơn cốc này mới đúng.

Nhưng ở đây khắp nơi đều là rừng rậm, quả thực không có sơn động nào có thể giấu bí tịch đi?
Nghĩ như vậy, Phó Bạch Chỉ thất thần đến nghiêm trọng, cũng liền quên dưới chân.

Bỗng nhiên, bước chân đạp lên khoảng không, cả người theo sát mà mất đi cân đối.

Lúc cơ thể đang loạng choạng ngã vào trong một cái sơn động, Phó Bạch Chỉ ở trong lòng hô to không ổn, Hoa Dạ Ngữ lo lắng cho mình, vội vàng nhảy xuống theo.

"Sư tỷ, ngươi thế nào, có sao không?"
"Không có...!Không có việc gì." Không muốn để cho Hoa Dạ Ngữ coi thường mình, cho nên mặc dù thân thể rơi xuống đau vô cùng, nét mặt của Phó Bạch Chỉ vẫn chỉ nhàn nhạt.

Nàng sửa sang quần áo xong, ngẩng đầu nhìn cái cửa vào quá hẹp, nhưng sau khi đi vào lại có một động tiên khác, ngực đã có suy đoán.

Đây không giống như là sơn động, mà giống như là một cái địa cung đã yên lặng nhiều năm.

Sàn động là một tầng ván gỗ được xây trên lớp bùn đất, trên vách đá xung quanh vẽ lung tung các bức bích họa.


Nếu như nói lúc nãy còn nghi ngờ, như vậy khi nhìn đến những bức bích hoạ này, Phó Bạch Chỉ liền có thể xác định, đây chính là nơi Hoa Dạ Ngữ nhặt được bí tịch!
"Sư tỷ, sơn động này rất dốc, chắc chắn không có khả năng leo lên, chúng ta chỉ có thể tìm đường khác."
"Đây chắc hẳn là một địa cung, phía trước có mấy lối rẽ, hai chúng ta đi dạo chung quanh, sau cùng quay về nơi này tập hợp."
"Vậy ta đi bên này." Hoa Dạ Ngữ nói xong liền muốn đi hướng bên phải, Phó Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, vội vàng kéo tay nàng lại.

"Ta cảm thấy bên phải tựa hồ có gì đó không tốt, hay là ta đi bên phải đi."
"Thế nhưng, sư tỷ, nếu bên kia gặp nguy hiểm, ta càng..."
"Ta lớn tuổi hơn ngươi, lại là sư tỷ của ngươi, sao có thể để cho ngươi nhiều lần vì ta xông vào nơi nguy hiểm? Ngươi yên tâm, ta là đại sư tỷ, không có việc gì."
"Dạ, Dạ Ngữ vẫn luôn biết, đại sư tỷ rất lợi hại."
Nghe Phó Bạch Chỉ nói như vậy, con ngươi đen xinh đẹp của Hoa Dạ Ngữ sáng lên, lại mang theo nét lo âu không giấu được.

Thấy nàng chăm chú nhìn mình, Phó Bạch Chỉ cảm giác mình tựa như một bà cô hèn mọn lừa gạt trẻ vị thành niên, từ trong ra ngoài không có câu nào là thật.

Nàng cũng không biết tại sao mình muốn ngăn cản Hoa Dạ Ngữ, chẳng qua là cảm thấy, nếu Hoa Dạ Ngữ muốn đi bên phải, tất nhiên tỷ lệ bên phải có bí tịch sẽ lớn hơn một chút.

"Chúng ta đi dò đường thôi."
"Sư tỷ, chờ một chút."
"Chuyện gì?" Lần này là Hoa Dạ Ngữ gọi lại Phó Bạch Chỉ, thấy nàng có chút băn khoăn đứng ở đó, Phó Bạch Chỉ liền ở tại chỗ chờ nàng trả lời.

"Sư tỷ...!Địa cung này chẳng biết có cái gì nguy hiểm, nếu như ngươi sợ, đừng có để ý tới mặt mũi, cứ lớn tiếng gọi lên, ta sẽ chạy tới bên cạnh ngươi đầu tiên."
Tác giả có lời muốn nói: thấy đại gia đến chương nhắn lại, luân nhà ở trong lòng len lén cười.

Tiểu sư muội thông minh như vậy, làm sao có thể không có phát hiện sư tỷ hiện tại căn bản chính là một cái hàng bị giảm? Tuy rằng trước sư tỷ cũng lợi hại không đi nơi nào, nhưng sẽ không giống bây giờ sư tỷ như nhau cùng cái thường dân như nhau.

Chỉ là ôn nhu đát tiểu sư muội không muốn chọc thủng sư tỷ, đơn giản là tốt cục cưng một quả.

Tiểu sư muội biểu thị: Sư tỷ, ngươi cũng biết? Ta sớm liền phát hiện ngươi ở đây trang b!
Đại sư tỷ: Nạp ni? Ngươi chừng nào thì biết đến!
Tiểu sư muội: Ha ha đát...!
Suy nghĩ một chút hai người một cái ép buộc trang b người phụ trợ trang b dáng vẻ, Vì vậy liền làm cái đồ văn tiểu kịch trường.

ps: Còn đây là đệ nhất kỳ tiểu sư muội thị giác, ngày mai thứ hai kỳ dâng...!Là sư tỷ độc thoại..


Bình luận

Truyện đang đọc