NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


"Sư tỷ, đi tiếp đường này là đến núi Vọng Linh." Vó ngựa dẫm nát trên cỏ, phát sinh vài tiếng đát đát êm tai, nghe được lời đó, Phó Bạch Chỉ chăm chú nhìn lại, quả nhiên trông thấy cách đó không xa chính là đường đi lên Dược tiên cốc, núi Vọng Linh.

Đã có kinh nghiệm từ hai lần xuống núi trước đây, lần này mặc dù chỉ chuẩn bị có một đêm liền lên đường, nhưng đồ đạc mang theo lại hết sức phong phú.

Một đêm trước khi khởi hành, Hoa Dạ Ngữ liền đi nhà bếp làm chút bánh điểm tâm mặn gói kỹ, trước khi ra cửa để vào chỗ của Phó Bạch Chỉ.

Tuy nói lộ trình giữa núi Thương Khung và núi Vọng Linh rất xa, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, hai người dọc theo đường đi chưa từng nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

Lúc này trông thấy bóng dáng núi Vọng Linh, Phó Bạch Chỉ hận không thể trực tiếp ngủ ở trên ngựa.

"Sư tỷ rất mệt mỏi sao?" Thấy Phó Bạch Chỉ dáng vẻ vô tri vô giác gục đầu suy nghĩ, Hoa Dạ Ngữ có chút lo lắng hỏi.

Nàng biết rõ đối phương từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nổi khổ gấp rút lên đường coi như là chưa gặp qua.

Nghĩ tới đây, Hoa Dạ Ngữ chậm rãi thúc ngựa đến sát bên, hai chân đạp bàn đạp nhún người nhún một cái, liền nhảy lên lưng ngựa của Phó Bạch Chỉ, ngồi ở sau lưng nàng.

"Ngươi làm gì vậy?" Lưng ngựa chợt nặng hơn khiến Phó Bạch Chỉ hốt hoảng, nàng xoa xoa đôi mắt phát đau, mơ màng nhìn Hoa Dạ Ngữ thình lình xuất hiện, nhưng chưa kịp nghĩ bả vai đã bị nàng nhẹ nhàng đè lại, ngay sau đó liền ngã về sau nằm vào trong lòng đối phương.

"Sư tỷ nhất định là cực kỳ buồn ngủ, nơi này còn cách Dược tiên cốc một đoạn, ngươi trước tiên dựa vào ta ngủ chút đi."
Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ rất nhẹ, nhưng từng chữ tri kỷ, nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ vốn cảm thấy may mắn, cũng may mình có sư muội tri kỷ như vậy, nhưng khóe mắt liếc nhìn một rương lễ vật trên xe ngựa sau lưng Hoa Dạ Ngữ liền mạnh mẽ khôi phục tinh thần, lần nữa ngồi thẳng trở lại.

"Cái này không được, sư phụ chuẩn bị nhiều quà mừng như vậy, nếu bởi vì ta tạm thời mệt mỏi mà dẫn đến sơ sót gì đó sẽ không tốt."
"Sư tỷ nghĩ ta là loại người làm mất đồ cũng không biết?" Nghe Phó Bạch Chỉ nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng hỏi.

Nàng cười vô cùng xinh đẹp, dung mạo ngược ánh mặt trời nỡ rộ trước mắt mình, cái kiểu rung động lòng người.

"Được rồi, ta chỉ ngủ một lát, tý nữa ngươi đánh thức ta, để ngươi cũng nghỉ ngơi một chút."
"Dạ, sư tỷ yên tâm ngủ đi." Hoa Dạ Ngữ nói xong, cố ý ngồi thẳng người lên, để cho Phó Bạch Chỉ dựa vào thoải mái hơn.

Đem động tác nhỏ của nàng thu trong mắt, Phó Bạch Chỉ thích ý dựa vào, chậm rãi vùi đầu vào cổ Hoa Dạ Ngữ.

Rốt cuộc nghe được hương thơm quen thuộc thực sự sẽ khiến người ta buồn ngủ, không lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Hoa Dạ Ngữ sợ Phó Bạch Chỉ sau khi ngủ sẽ cảm lạnh, đặc biệt vận lên nội công che chở làm ấm thân thể, để tránh cho người trong lòng bị đông lạnh.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, Hoa Dạ Ngữ phát hiện đây là lần đầu tiên mình thấy dáng vẻ lúc ngủ của Phó Bạch Chỉ.

Mặt của nàng trắng ngần rạng rỡ, hòa cùng ánh mặt trời tựa trên bả vai mình.


Tóc đen nhu thuận xuôi xuống, cùng tóc dài của mình quấn chung một chỗ, mất trật tự mà khó phân.

Chính là người này, gương mặt này, mặc dù nhiều lần đối với mình mặt lạnh như băng, ngẫu nhiên lại toát ra uất ức dịu dàng.

Không kiềm hãm được vươn tay bao bọc Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ dùng hai má khẽ cọ lên tóc nàng, sinh ra vài tia vui vẻ.

Nàng cực kỳ yêu thích giờ phút này sư tỷ ở trong lòng ngực mình, cũng chỉ là sư tỷ của một mình nàng.

Chỉ tiếc, ý nghĩ này của Hoa Dạ Ngữ mới vừa lóe ra, liền bị khách không mời mà đến cắt đứt.

Nhìn một đám người đứng cách đó không xa, bọn họ trong tay cầm trường đao, mang mặt nạ ăn mặc quần áo màu đen, may mắn là trước đó chưa từng gặp qua, Hoa Dạ Ngữ cũng rõ ràng những người này đến đây với mục đích không tốt.

Bọn họ nhất định là nghe nói gần nhất Dược tiên cốc tổ chức sinh nhật, mới cố ý mai phục tại đây.

"Sư tỷ, chờ một lát lại ngủ tiếp, chúng ta gặp phải chút phiền phức." Dù cho tại loại nguy cơ trước mắt này, Hoa Dạ Ngữ cũng không đành lòng lỗ mãng đánh thức Phó Bạch Chỉ.

Thấy mấy tên cướp đốt pháo hỏa, cười ném về phía xe ngựa và các nàng.

Hoa Dạ Ngữ thầm kêu không tốt, nàng vội vã ôm lấy vừa mới thanh tỉnh Phó Bạch Chỉ, vươn người nhảy xuống ngựa.

Mà hai con ngựa các nàng cưỡi cũng bị thanh âm của pháo hỏa dọa đến, hốt hoảng chạy tứ toán.

Thấy bọn họ chuẩn bị đem xe ngựa kéo đi, Hoa Dạ Ngữ vội vàng rút kiếm chặt đứt dây thừng trên xe ngựa, ở thời khắc mấu chốt giữ lại lễ vật trọng yếu.

"Bọn họ tới quả thật đúng lúc." Trải qua động tĩnh lần này, Phó Bạch Chỉ đã sớm triệt để tỉnh táo.

Nàng xem ngựa bị giật mình đã chạy xa, lại nhìn một chút giặc cướp chung quanh, trong lòng khó chịu.

Nàng mới vừa ngủ say, lại bị những tên cướp đánh thức.

Nếu là mấy tháng trước gặp phải bọn họ, có lẽ Phó Bạch Chỉ còn có thể bất lực sợ này sợ kia, nhưng sau khi nàng học xong cách kiểm soát nội lực, tiến thêm một bậc biết cách nhìn nội lực thật ảo, những tên cướp này bất quá là ỷ vào nhiều người mà thôi, thực tế đều là phế vật.

"Sư tỷ, ngươi bên trái ta bên phải?"
"Tùy ý, dù sao một mình ta cũng có thể giải quyết những người này." Phó Bạch Chỉ nói, rút kiếm trước một bước, đi thẳng tới hướng bên trái đến gần bọn cướp.

Là người hiện đại, Phó Bạch Chỉ cũng không có thói quen tùy ý sát phạt như cổ nhân, lần nào cũng có thể dùng dao sống đi đả thương người.

Mà Hoa Dạ Ngữ cũng không muốn làm tổn thương đến tính mạng, thậm chí ngay cả kiếm cũng không rút ra.


Hai người hợp tác, một hồi liền đem những tên cướp này bức lui, tên đầu sỏ vốn tưởng rằng hai người bọn họ là nữ tử sẽ là nhân vật dễ đối phó, lại không nghĩ rằng võ lâm nhân sĩ nữ tử cũng có thể đánh nhau như vậy.

Liếc nhìn thủ hạ ngã đầy đất, ngay cả đao kiếm cũng không thèm nhặt liền chật vật chạy đi, đừng nói đến cái gì cướp lễ vật.

"Bây giờ nên làm sao?" Giải quyết xong sơn tặc, Phó Bạch Chỉ liếc nhìn xe không ngựa, mặt ủ mày chau.

Cách Dược tiên cốc còn một đoạn, đã không có ngựa còn phải khiêng những quà tặng này, hẳn là phải đi hơn một ngày.

"Sư tỷ, chúng ta chờ ở chỗ này, xem ngựa có thể tự mình chạy về hay không, nếu như không được, cũng chỉ có thể đi lên."
Hoa Dạ Ngữ nhìn ra Phó Bạch Chỉ bất mãn, tiến lên vài bước thay nàng phủi bụi bậm trên người, kéo nàng ngồi bên cạnh xe ngựa.

Hai người cứ như vậy đúng một canh giờ, đừng nói là ngựa, ngay cả một người đi ngang qua cũng không thấy.

Nhìn về phía trước là thảo nguyên bao la, Hoa Dạ Ngữ thở dài, xoay người đem một rương lớn quà tặng trên xe ngựa cõng trên lưng.

"Ngươi làm gì?" Nhìn Hoa Dạ Ngữ không nói hai lời liền đem cái rương to cõng trên người, Phó Bạch Chỉ sốt ruột hỏi.

Tuy rằng không biết trong rương chứa cái gì, thể tích lại cao khoảng nửa người, thấy Hoa Dạ Ngữ dùng cơ thể mảnh khảnh đi khiêng cái rương này, Phó Bạch Chỉ cảm thấy trong lòng không có tư vị, rõ ràng mình mới là sư tỷ, nhưng đối phương lại đem chuyện mình nên làm đều làm hết, vả lại nếu như ở hiện đại, Hoa Dạ Ngữ cùng lắm chỉ là một cô gái 15 tuổi mà thôi.

"Sư tỷ, ta nghĩ những con ngựa này chắc là sẽ không trở lại rồi, chúng ta mau lên đường, cũng sớm có thể nghỉ ngơi." Hoa Dạ Ngữ không cảm thấy có gì không thích hợp, đứng dậy liền muốn đi, chợt, cánh tay bị Phó Bạch Chỉ bắt lại, ngay sau đó trên người nhẹ một chút, cái rương đã bị Phó Bạch Chỉ lấy đi.

"Hiện tại có thể đi."
"Sư tỷ, ngươi..."
"Đi thế này thuận tiện hơn, thân thể ngươi gầy yếu như vậy, ta sợ ngươi bị hỏng mất."
Đem biểu hiện vô cùng kinh ngạc trong mắt Hoa Dạ Ngữ thấy rất rõ ràng, Phó Bạch Chỉ nhịn không được giơ tay lên sờ sờ lưng của nàng, lại chỉ sờ tới một tảng lớn đầu khớp xương.

Mặc dù cái rương này thực sự không nặng, thế nhưng vác trên người mình cùng với vác trên người Hoa Dạ Ngữ lại khiến người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Phó Bạch Chỉ chính là không thích Hoa Dạ Ngữ khiêng, nhìn tới liền cảm giác ngực chát chát khó chịu.

"Sư tỷ khiêng một đoạn, sau đó đổi lại đến lượt ta khiêng được không?"
"Ừ, mau đi thôi." Biết nếu mình không đồng ý Hoa Dạ Ngữ hiện tại sẽ đem cái rương đoạt lại, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể gật đầu nói được.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa mất trật tự xa xa từ phía sau từng trận truyền tới, hai người ngoảnh lại nhìn, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cũng có thể thấy một đoàn xe dài.

Đó nhìn như là một đội ngũ buôn bán, hơn mười người mặc trường bào màu trắng cưỡi ngựa ở chung quanh, ở giữa là một cỗ xe ngựa sang trọng.


Xe ngựa toàn thân là màu xanh lá chen lẫn tua cờ.

Bốn con ngựa cùng nhau sánh vai, chậm rãi lôi kéo chiếc xe ngựa này, mà phía sau xe ngựa là một loạt xe gỗ, bên trong chứa những cái rương kiểu dáng tinh xảo.

Gặp được bọn họ, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ giống như là thấy cứu tinh, nghĩ cũng biết, vào thời điểm chiến trận này người xuất hiện tại đây, tất nhiên là muốn lên Dược tiên cốc.

Hai người chắp tay mà đứng trước xe ngựa, hướng một người trong đó nói rõ thân phận cùng tình cảnh của các nàng, ngay sau đó liền thấy người nọ hướng về phía chiếc xe ngựa ở giữa kia mà đi, ở bên cạnh cửa sổ nói gì đó.

Một lát sau, ngay lúc hai người nghĩ có cơ hội, một cái tay từ trong xe ngựa kia dần dần lộ ra, ngay sau đó, cô gái một thân váy dài màu xanh lá từ trong đó chậm rãi bước ra.

Cô gái này tướng mạo cực kỳ xuất chúng, tóc dài như mực xõa tại đầu vai, trâm ngọc đơn giản sáng long lanh cắm trên đỉnh đầu, tao nhã mà trang trọng.

Nàng da dẻ trắng nõn trong sáng, giữa hai lông mày tràn đầy lạnh nhạt cùng xa lánh, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng khó có thể tiếp cận.

Thấy cô gái chậm rãi đi về phía mình và Hoa Dạ Ngữ, trực giác của Phó Bạch Chỉ đoán địa vị của cô gái này ắt hẳn không nhỏ, vội vàng chắp tay.

"Vị cô nương này, ta và sư muội của ta là đệ tử Thương khung môn, bởi vì gia sư gần đây thân thể không khỏe, thay thế hắn tới tham dự tiệc sinh nhật của con gái cốc chủ Dược tiên cốc.

Không ngờ trên đường gặp phải giặc cướp, đã đánh mất ngựa, xin hỏi cô nương có thể chở chúng ta đoạn đường hay không?" Phó Bạch Chỉ nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái.

Nữ nhân này tuy là đứng chính diện với nàng, nhưng tầm mắt lại bồi hồi ở trên người Hoa Dạ Ngữ một lúc.

"Lời ngươi nói, lúc nãy ta đã nghe qua.

Cũng không phải là người chúc thọ, mà là người các ngươi muốn gặp." Đã nói đến nước này, Phó Bạch Chỉ nếu không đoán ra người trước mắt là ai, cũng thật xin lỗi thân phận của nàng.

Mặc dù nàng vẫn luôn suy đoán nữ nhân dung mạo và khí chất phi phàm này là ai, lại không nghĩ rằng ở chỗ này gặp gỡ cốc chủ Dược tiên cốc, Liễu Tĩnh Mạt.

"Vãn bối không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được cốc chủ, đã như vậy, cốc chủ có thể giúp một chút hay không, để cho ta và sư muội của ta..."
"Lễ vật lưu lại, để ở phía sau xe là được.

Nhưng ở đây ta không có ngựa dư có thể cho các ngươi mượn, trên xe ngựa cũng không còn quá nhiều chỗ trống, hay là hai vị tự mình lên núi đi."
Nếu như nói vừa rồi Phó Bạch Chỉ còn có một tia may mắn, hiện tại là hoàn toàn ngẩn người.

Nàng sững sờ mặc cho tùy tùng của Liễu Tĩnh Mạt lấy đi lễ vật trên người mình, thấy đối phương thu lễ vật sẽ phải lên xe ngựa, Phó Bạch Chỉ vừa muốn nói gì đó, Hoa Dạ Ngữ ở một bên đã bước nhanh lên trước, chặn đường Liễu Tĩnh Mạt.

"Liễu cốc chủ, thứ cho vãn bối vô lễ.

Đường lên núi nếu không có ngựa có thể sẽ phải đi hết một ngày, ta và sư tỷ đã bôn ba rất lâu.

Lúc nãy ta xem phía sau xe ngựa còn có chỗ trống, ngài cho sư tỷ của ta lên là được, ta có thể tự đi lên núi.

Nếu cốc chủ không đồng ý, lễ vật chúng ta đã đưa, tâm ý đã đến, có lên núi hay không thật ra cũng không quan trọng.

"
Hoa Dạ Ngữ nói lời nói này quả thực có lễ, nhưng nhiều ít lướt qua mặt mũi của Liễu Tĩnh Mạt.


Cô bé này tướng mạo không sai, là người làm nghề y Liễu Tĩnh Mạt liếc mắt liền nhìn ra nàng có chút thiên phú khác hẳn với thường nhân, trước đó mới nhìn hơn vài lần.

Bây giờ thấy nàng bạo dạn nói thẳng uy hiếp mình, ngược lại càng cảm thấy thú vị.

Chỉ là, nếu mình bị cái này làm khó dễ, nàng liền không phải là Liễu Tĩnh Mạt.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng lo lắng, Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng Liễu Tĩnh Mạt đối mặt.

Trước đây nàng chỉ biết đương nhiệm cốc chủ Dược tiên cốc vô cùng trẻ tuổi, lại không nghĩ rằng mới chừng hai mươi.

Liễu Tĩnh Mạt đem lại cho người khác cảm giác có phần tương tự Phó Bạch Chỉ, các nàng tướng mạo ấm áp ôn nhu, chẳng qua là Liễu Tĩnh Mạt trong ôn nhu có thêm chút lạnh lùng cùng xa cách, nàng cao cao tại thượng, không biểu hiện bất cận nhân tình, rồi lại từ chối người từ ngàn dặm, không lưu ý đến cảm nhận của người khác chút nào.

Nghĩ như vậy, Hoa Dạ Ngữ mắt liếc Phó Bạch Chỉ, luôn cảm thấy đại sư tỷ mới là tốt nhất.

"Nếu Thương khung môn cố ý như thế, vậy cũng đừng trách ta..."
"Mẫu thân."
Liễu Tĩnh Mạt vốn định đến đây thì chấm dứt cuộc trò chuyện không có ý nghĩa này sớm rời khỏi, không nghĩ tới lời mới vừa đến mép, thanh âm quen thuộc liền từ trong xe ngựa truyền tới.

Nhìn Tử Linh lộ ra khuôn mặt tươi cười, còn có bước chân chạy tới của nàng, Liễu Tĩnh Mạt tâm trạng khẽ động, đi lên trước mấy bước, liền đem người nọ ôm vào trong lòng, không để ý có nhiều người như vậy tại chỗ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của người trong ngực.

"Tử Linh sao lại xuống đây? Trên mặt đất nhiều cát, ngộ nhỡ rơi vào trong giầy xước chân bị thương làm sao bây giờ? Gió lớn như vậy cũng không mang khăn lụa, mau nhắm mắt lại, coi chừng một hồi cát vào." Giờ phút này Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ đều ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, hồi lâu đều không thể đem Liễu Tĩnh Mạt lúc này và cô gái lạnh lùng kiêu ngạo lúc nãy liên hệ với nhau.

Nhìn bé gái gương mặt trắng ngần trong ngực nàng, cô bé vóc người không cao, chỉ tới trước ngực Liễu Tĩnh Mạt, khoảng chừng 11 - 12 tuổi.

Mắt thấy Liễu Tĩnh Mạt đem nàng ôm vào trong ngực vừa hôn vừa dỗ, dặn đi dặn lại cái này cái kia, nếu không phải nhìn qua Liễu Tử Linh hành vi bình thường, hai người suýt nữa tưởng con gái Liễu Tĩnh Mạt đầu óc không được linh hoạt.

"Mẫu thân, ta không sao, ngươi mau buông ta xuống.

Còn có, nếu hai tỷ tỷ muốn ngươi giúp các nàng lên núi, vì sao ngươi lại không chịu giúp một tay?" Liễu Tử Linh dùng lời nhỏ nhẹ, tiếng nói mềm mại để cho Liễu Tĩnh Mạt vừa mới buông tay lại muốn nâng lên, thấy nàng lại muốn ôm mình, Liễu Tử Linh khẽ vỗ nhẹ vào tay Liễu Tĩnh Mạt.

"Mẫu thân đừng lúc nào cũng muốn ôm ta."
"Tử Linh, ngươi nghe ta giải thích, thật sự là xe ngựa không có chỗ, ta mới để cho các nàng tự mình đi lên."
"Vậy mẫu thân mời các nàng lên xe ngựa của chúng ta thì tốt rồi, không phải có rất nhiều chỗ trống sao? "
Lời nói của trẻ con là vô tư, nhưng cũng là thật, nghe Liễu Tử Linh nói như vậy, trên mặt Liễu Tĩnh Mạt thoáng qua một tia bối rối.

Thấy nàng do dự, Liễu Tử Linh liếc nhìn Phó Bạch Chỉ, lại nhìn một chút Hoa Dạ Ngữ, cười nhón chân lên, hôn một cái trên mặt Liễu Tĩnh Mạt.

"Mẫu thân, ngươi mang theo hai tỷ tỷ xinh đẹp nha, Tử Linh muốn cùng các nàng lên núi."
"Được, vậy liền dẫn, hai người các ngươi lên xe đi."
Hoa Dạ Ngữ: "..."
Phó Bạch Chỉ: "..."
Tác giả có lời muốn nói: nga ha ha a, lúc này, thứ hai cp cũng hoa lệ lệ đăng tràng! Quan hệ tất cả mọi người hiểu, nữ nhi sau khi lớn lên sẽ bàn đi võng bàn ở ~ps: Không biết đại gia lại thêm yêu sư muội sư tỷ điệu tây bì, vẫn ma ma Tử Linh điệu tây bì?
Đến chương quả nhiên bán cái manh nhắn lại là hơn rước lấy, các ngươi đám này tiểu yêu tinh, tiếp tục bảo trì đây ╮(╯▽╰)╭.


Bình luận

Truyện đang đọc