NGHIỆN

Editor: Bèo

Cổ tay Khương Nại rất mảnh mai khiến người ta liên tưởng bên dưới lớp da kia thực sự mềm mại không xương. Nhưng lực của cái tát này lại mạnh đến nỗi Vưu Ý ngã nhào trên mặt đất. Nửa khuôn mặt sưng tấy lên, chạm nhẹ một cái cũng thấy đau đến tim gan. Cô ta lấy tay ôm mặt nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trước cửa.

Từ trước đến nay Vưu Ý chưa từng bị đánh như vậy, điên cuồng gào lên chói tai, bỗng nhiên nhào về phía cô: "Khương Nại! Cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi".

Sắc mặt Khương Nại không hề có chút biểu cảm nào nắm lấy tay cô ta, kéo đến nhà vệ sinh trong phòng khách.

Lúc này hình tượng của Vưu Ý hoàn toàn mất sạch, giống như rác rưởi không ai cần, bị ném vào trong bồn tắm.

Cánh tay, đốt ngón tay và đầu gối lộ ra ngoài bị va đập hiện lên những vết bầm tím. Một dòng nước lạnh băng dội xuống từ trên đỉnh đầu khiến cô ta không kịp đề phòng uống phải mấy ngụm nước. Cảm xúc kích động trong lồng ngực nhanh chóng bị áp chế, đầu óc lập tức tỉnh táo.

Một giây,

Hai giây,

Ba giây trôi qua...

Vưu Ý run bần bật trong góc bồn tắm, toàn thân lạnh cóng mất đi tri giác, nước mắt sinh lý không ngừng rơi xuống.

"Tôi hối hận rồi, muộn mất rồi... trợ lý nói cho nổ sớm rồi".

Khương Nại nhìn cô ta khóc, giọng nói không chút ấm áp cứ lạnh lẽo vờn quanh: "Cô có từng nghĩ nếu như cảnh cháy nổ hôm nay không khống chế được thì sẽ hại biết bao nhiêu người không? Chỉ một câu 'hối hận' của cô là cho qua chuyện được sao?"

Vưu Ý ngẩng đầu lên hé ra khuôn mặt tái nhợt đã sưng đỏ một phần, tóc bị ngấm nước dán chặt lên mặt, ánh mắt lộ ra sự phức tạp: "Đúng, do tôi làm sai, tất cả đều là vì cô".

"Cô nói cái gì".

"Khương Nại! Cô mang khuôn mặt này rất dương dương đắc ý đúng không? Dựa vào đâu, dựa vào đâu cô lại giống mẹ!"

Cả người Vưu Ý co quắp lại như sợi dây thừng, mỗi lời nói ra đều muốn tổn thương người khác. Cô ta bước ra từ bồn tắm ướt sũng, bàn tay run rẩy lấy giấy khai sinh của Khương Nại: "Dựa vào cái này sao? Vì sao tôi lại không giống mẹ mà cứ phải là cô!"

Khương Nại xem tập tài liệu phía viết trên viết tên của mình, lặng im một lúc cũng không nói chuyện.

Vưu Ý nói hết ra những lời oán hận trong lòng mới quỳ trên mặt đất bắt đầu khóc: "Tôi rất sợ, Khương Nại... tôi còn muốn gϊếŧ chết cô".

Gϊếŧ chết Khương Nại rồi thì trên thế giới này Yên Vân Đình chỉ còn lại một người con gái duy nhất là cô ta.

Suy nghĩ này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Vưu Ý mấy ngày trời. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Khương Nại cô ta lại không có cách nào kiềm chế sự đố kỵ của mình.

Nhưng tới khi làm thật sự thì Vưu Ý sợ hãi đến muốn trốn đi, mười ngón tay bấu chặt quần áo của Khương Nại, khóc đến mức muốn rách cổ họng: "Là Chung Đinh Nhược bảo tôi làm vậy. Khương Nại, tôi nói hết với cô, cô đừng nói với đoàn phim được không, cầu xin cô".

Một tiếng sau, cánh cửa đóng chặt mở ra một lần nữa. Bên ngoài hành lang, trợ lý của Vưu Ý cũng quay lại.

Nhìn thấy Khương Nại bước ra, cô ta chột dạ không dám nhìn thẳng, lưng dán chặt vào góc tường không động đậy.

Phải đến khi Khương Nại không thèm nhìn nữa, bóng dáng khuất sau cửa thang máy, cô ta mới thở phào một cái đưa tay lau mồ hôi rồi bước đến gõ cửa: "Cô Vưu Ý?"

Không nghe thấy tiếng đáp lại, trợ lý do dự đẩy cửa đi vào.

Phòng khách tranh tối tranh sáng, cô ta thấy Vưu Ý úp mặt trên bàn trà khóc thút thít, tóc tai bù xù, quần áo ướt đẫm giống như vừa bị người ta hỏi tội.

"Cô Vưu Ý?"

Lời này cuối cùng cũng khiến Vưu Ý tỉnh táo, ngẩng khuôn mặt sưng đỏ nói với trợ lý: "Làm sao đây, Khương Nại không tha thứ cho tôi".

Trợ lý kinh hãi đáp: "Cô đừng vội hoảng sợ, tôi gọi điện cho Yên tổng sẽ có cách giải quyết thôi".

Đêm khuya phố xá rực rỡ lên đèn, không khí còn phảng phất cơn mưa bụi chưa tan, chiếc xe taxi dừng lại trước tòa nhà ba tầng xung quanh bao bọc bằng kính.

Một lát sau, Khương Nại xuống xe, toàn thân mặc áo măng tô màu trắng ngà bên ngoài chiếc váy dài, lộ ra mắt cá chân tinh tế bước đến cửa phía trước hội sở.

Quản lý đại sảnh ngầm đoán thân phận của cô, không quên nở một nụ cười trên môi.

Hội sở tư nhân này có giới hạn hội viên, người đến đây ắt đều phải có xuất thân từ những gia tộc giàu có quyền lực, tuyệt đối không phải nơi dễ dàng cho người ngoài tiếp cận.

Vì vậy quản lý rất lịch sự ngăn Khương Nại một chút, bày tỏ là không có ghế lô để tiếp đãi.

"Tôi tới tìm người".

Khương Nại bình tĩnh đến mức không khí có hơi ngột ngạt: "Chung Đinh Nhược".

Quản lý đại sảnh vẫn giữ nguyên nụ cười đáp: "Xin lỗi cô, mời cô tự xưng thân phận".

Khương Nại nhìn cô ta một lúc, lời này tuyệt đối không phải muốn xem chứng minh thư của cô mà là muốn xem giá trị con người của cô đến đâu, liệu có đủ tư cách bước vào nơi này hay không.

Quản lý sảnh cũng đánh giá lai lịch của cô, vẻ mặt rất nghiêm túc. Đây là nữ minh tinh đang nổi tiếng Khương Nại, chỉ là không biết ngoài ra cô còn có thân phận nào khác hay không.

Khương Nại lấy ra một tấm thẻ từ trong túi xách, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế không hề có biểu cảm nào khác.

Quản lý sảnh dùng hai tay nhận lấy, sau đó đưa cho người giữ cửa phía sau, nhỏ giọng nói mấy câu.

Bốn, năm phút sau...

Người giữ cửa cầm thẻ quay trở lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Khương Nại sau đó nói bên tai quản lý, láng máng nghe được vài chữ: "Là thẻ của anh Tạ".

Chớp mắt một cái thái độ của quản lý sảnh đã có chuyển biển lớn, không dám chậm trễ việc của người phụ nữ trước mặt thêm nửa giây nào nữa: "Cô Khương, xin mời vào".

Tấm thẻ này có tên của Tạ Lan Thâm, chính là thẻ thông hành trong giới hào môn quyền quý.

---------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bình luận

Truyện đang đọc