Editor: Bèo
Trong hội sở, Trình Thù tiễn bạn ra về, chuẩn bị đem bức tranh thủy mặc sẽ tặng cho lão thái gia trong buổi lễ mừng thọ vào tháng sau vào trong chiếc hộp gấm, quay người lại vẫn thấy một bóng dáng màu đen quen thuộc ngồi sau tấm bình phong điêu khắc hoa lê.
"Chưa đi nữa hả?"
Trình Thù qua đó, thấy Cố Minh Dã vẫn tựa trên sô pha, ánh mắt dừng lại trên chiếc ang bằng sứ Thanh Hoa.
Kể cũng kỳ lạ, không hiểu vì sao mỗi lần tụ tập chơi bời gần đây Thái tử gia chẳng có hứng thú với phụ nữ mà lại nuôi mấy con cá chép đỏ. Đi đến đâu anh ta cũng mang theo nó, tự mình chăm sóc, tự mình ngắm nghía.
Cố Minh Dã ngẩng đầu lên, nhất thời sắc mặt chưa thu lại được vẫn còn mấy phần lạnh lẽo, hàm dưới căng chặt.
Trình Thù thấy anh ta chẳng có chút niềm vui nào của người tháng sau sẽ kết hôn, cứ như người sắp phải ra pháp trường vậy. Sau khi ngồi xuống, bản tính tốt bụng khiến Trình Thù không khỏi nói mấy câu thấm thía: "Trong lòng cậu có người khác thì cũng đừng chậm trễ thanh xuân của cô Lương. Đừng để đến khi người ta cần tình yêu thì cậu lại chỉ cho người ta được một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa".
Cố Minh Dã nghe xong bật cười, bờ môi nhếch lên một chút: "Làm gì có gia tộc nào liên hôn mà không phải là hôn nhân trên danh nghĩa? Làm sao, chẳng nhẽ xem mình như hàng hóa bán đi vẫn chưa đủ mà còn phải đem cả tình cảm cho người ta nốt à?"
Trình Thù lại nói: "Ít nhất mười năm tới lợi ích của cậu và Lương gia đều bị trói chặt với nhau. Không lẽ mười năm này cậu định sẽ làm cặp vợ chồng mâu thuẫn mãi với Lương Minh Ngọc hay sao?"
Từ ánh mắt dần lạnh lẽo của Cố Minh Dã, có thể thấy anh ta đã bị nói trúng tâm tư.
Trình Thù thở dài thầm nghĩ, vốn dĩ trong đám anh em này của anh ta thì Cố Minh Dã đáng ra phải là người sống vui vẻ thoải mái nhất, nào ngờ vẫn vấp ngã trên phương diện tình cảm. Anh ta thong thả pha một cốc trà, đem chuyện của Tạ Lan Thâm và Khương Nại ra khuyên bạn mình: "Trước khi Tạ Lan Thâm kịp tỉnh ngộ, thứ mà Khương Nại muốn không phải là sự chiều chuộng hay là tiền tài danh vọng của cậu ấy. Người ta phải chạy đi cầu hôn mới tránh được kết cục chia lìa. Ngày thường Lan Thâm còn lén lút tìm tôi học hỏi nên dỗ vợ ra sao... Cậu xem đấy, mấy năm nay Tạ Lan Thâm đã vợ con đề huề, sắp tới còn có thêm hai thằng nhóc sinh đôi, còn hơn cả một cặp vợ chồng thần tiên ấy chứ".
Cố Minh Dã mặc kệ anh ta nói, chẳng thèm đáp lời, bản thân vẫn đang nhìn mấy con cá chép nhỏ xíu tung tăng dưới lá sen. Ngón tay dài chấm xuống nhẹ nhàng chạm vào chiếc đuôi mềm mại của con cá.
Trình Thù hỏi anh ta vì sao không đi cứu vãn đoạn tình cảm đã ăn sâu vào tim kia.
Cố Minh Dã cười nhạt nói ra mấy câu: "Bên cạnh cô ấy đã có người khác. Nếu như tôi còn dây dưa không dứt thì sẽ giống như đám cá này, bắt được rồi sẽ lại muốn buông tay để nó tự do bơi lội dưới nước, mà tôi thì chỉ phí công gột rửa mùi cá vĩnh viễn còn lưu lại".
Bây giờ chia tay rồi, sau này nếu có gặp nhau đâu đó còn có thể chào hỏi một tiếng.
Tết nhất không chừng còn có thể mặt dày gửi một tin nhắn chúc mừng, để tương lai nhớ lại đoạn tình cảm này đều chỉ thấy những hồi ức tốt đẹp.
Nếu anh ta lại chạy đến dây dưa mãi thì chỉ khiến cô ấy càng thêm chán ghét, càng lưu lại ấn tượng không tốt với đối phương.
Tối nay, sau khi gọi cuộc điện thoại kia cho Trì Châu, Cố Minh Dã quyết định buông bỏ.
Đối với anh ta, trong chuyện tình yêu, tìm được hay không tìm được cũng là sự bất hạnh như nhau mà thôi.
...
Rạng sáng, Cố Minh Dã bước ra khỏi hội sở. Ánh đèn trên phố đã không còn rực rỡ như trước, khắp nơi đều bao trùm một mảnh yên lặng.
Cố Minh Dã đánh xe rời đi, không về chỗ ở của mình.
Sau khi định ngày cưới thì Lương Minh Ngọc đã lấy thân phận vợ của anh ta mà dọn vào biệt thự.
Đối với chuyện này, Cố Minh Dã mắt không thấy tâm không phiền, thường xuyên ở lại khách sạn, rất ít khi về nhà.
Xe chạy được nửa đường thì Lương Minh Ngọc gửi tin nhắn đến.
Cố Minh Dã nhìn thoáng qua nội dung, cô ta nói muốn bàn bạc chi tiết đám cưới. Anh ta không vội trả lời lại, đợi khi tìm được một khách sạn xa hoa vào ở thì đã là một tiếng sau, lúc này anh ta mới tùy tiện nhắn lại một câu: "Em thích là được".
Bên kia, Lương Minh Ngọc vẫn cầm điện thoại, trả lời trong chốc lát: "Minh Dã, tối nay anh đi tụ tập cùng mấy người Trình Thù à? Sao còn chưa kết thúc?"
Cố Minh Dã cong môi cười nhàn nhạt, lười tìm lý do: "Ừ".
Lương Minh Ngọc không có cách nào không để ý đến thái độ của Cố Minh Dã. Hình như từ khi đính hôn đến nay, thái độ của anh ta đối với cô ta càng thêm lạnh nhạt. Trừ khi hai nhà gặp mặt chính thức mà buộc phải giả bộ thành cặp đôi yêu đương nồng nhiệt thì đa phần đều không thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
Cô ta biết đêm nay tâm trạng của Cố Minh Dã sẽ không được tốt, bởi trên hotsearch có tin Trì Châu công khai kết hôn cùng một người đàn ông khác.
Lương Minh Ngọc không hiểu bản thân mình có gì kém cỏi so với Trì Châu xuất thân thấp kém kia, vì sao đến nay mà Cố Minh Dã vẫn nhớ nhung người phụ nữ ấy?
Một lát sau, cô ta lấy hết can đảm nhắn tin cho Cố Minh Dã: "Anh ở khách sạn nào, em đến với anh, được không?"
Cố Minh Dã không trả lời tin nhắn.
Đợi mười phút... nửa tiếng... một tiếng trôi qua...
Di động im lìm như chẳng hề tồn tại, vĩnh viễn sẽ chẳng vang lên âm thanh nào khác.
...
Tin tức Hề Vạn Thanh và Trì Châu kết hôn cũng dần dần hạ nhiệt.
Sau đó cô lùi một chút công việc, chuẩn bị làm cô dâu. Hề Vạn Thanh đưa cô đi Nhan gia gặp mặt họ hàng.
Ngày thường Trì Châu đã từng đọc nhiều tiểu thuyết, quy củ trong nhà giàu cô cũng đọc được không ít nhưng lại chưa từng trải qua.
Trước khi đi cô còn hỏi Khương Nại phải chú ý điều gì thì nhận được câu trả lời: cứ cười nhiều là được.
Vì thế Trì Châu đem hết bản lĩnh ra mà cười, cả ngày chỉ cười.
Nhan gia là dòng dõi thư hương, sẽ không khiến cho người mới khó xử. Ai cũng muốn giữ thể diện nên rất khách sáo với Trì Châu. Người lớn trong nhà đều tặng quà gặp mặt, không thiếu một ai. Kết thúc thủ tục thì ngày cưới cũng được định xong.
Tuy Hề Vạn Thanh không có tên trong gia phả Nhan gia nhưng lại là đứa con mà Nhan Phùng Khanh hết mực yêu thương. Đám cưới khẳng định sẽ hết sức long trọng. Những ông lớn trong danh sách khách mời đều là những người mà Trì Châu không bao giờ với tới được. Hiện giờ mấy người đó đến tham gia hôn lễ của cô, quả thực giống như nằm mơ vậy.
Hề Vạn Thanh vẫn chẳng có gì khác so với ngày thường trong giới giải trí. Anh có mời một ít đạo diễn, nhà làm phim nổi tiếng trong giới và một số diễn viên từng hợp tác vui vẻ.
Chị em plastic* trong giới của Trì Châu quá nhiều. Nghĩ rối rắm cả ngày cô mới quyết định để hôn lễ kết thúc rồi mời họ sau. Lần này chỉ mời ông chủ Ngụy Đường Giác.
* Chị em plastic: Quan hệ thân mật bề ngoài nhưng bên trong bằng mặt không bằng lòng, giả dối.
Đám cưới được tổ chức vào tháng 5, thời tiết không nóng không lạnh, địa điểm tổ chức là Tứ Thành.
------------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com