NGHIỆN

Editor: Bèo

Mấy ngày nay nhiệt độ ở Tứ Thành hạ xuống rất thấp, mưa nhiều. Đêm xuống, những cơn mưa phùn càng nặng hạt không có dấu hiệu sẽ tạnh.

Bên ngoài một tiểu khu, bảo vệ nhìn thấy một bóng dáng đi trong màn mưa trông có vẻ gầy gò. Chiếc váy dài màu trắng ngấm nước mưa gần như trở nên trong suốt, bộ dạng cực kỳ thảm hại.

"Ôi, không phải cô Hình đây sao?"

Bảo vệ rất có ấn tượng với cô ta. Dạo này cô ta rất thường đến đây nhưng vẫn chưa thể gặp được người mà mình muốn gặp.

Không ngờ trời mưa lớn như thế vẫn không chịu từ bỏ. Đúng lúc bảo vệ tốt bụng định gọi cô ta vào tránh mưa một lúc thì thoáng chốc đã không thấy người đâu nữa.

Hình Tâm Nghi đi vào đại sảnh ở tầng một. Bởi vì cửa khóa không thể đi vào được nên cô ta chỉ có thể đứng trước hệ thống chuông cửa, gọi một cuộc điện thoại video lên căn hộ lớn của Bùi Tứ.

Ban đầu không có người nghe máy. Cô ta nghe được từ chỗ thư ký là Bùi Tứ ở nhà vì vậy tiếp tục gọi điện.

Mười phút sau, cuối cùng bên kia cũng trả lời.

Giọng nói nhàn nhạt hờ hững của Bùi Tứ truyền đến: "Có chuyện gì?"

"Chúng ta nói chuyện đi".

Trong màn mưa, giọng của Hình Tâm Nghi rất mơ hồ, kiên trì nói: "Bùi Tứ, em muốn gặp anh".

Trầm mặc vài giây, cô ta thấy cửa thủy tinh trước mặt mình tự động mở ra, trong lòng thở phào một cái, chạy vào trong.

...

Bùi Tứ ở nhà một mình, mặc một chiếc áo màu ghi nhạt và quần dài rất hợp với dáng vóc. Cơn mưa lớn ngoài kia dường như chả có chút ảnh hưởng nào đến anh ta, sàn nhà không một hạt bụi. Căn phòng rộng rãi sáng sủa nhưng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Góc váy của Hình Tâm Nghi còn thấm nước, bộ dạng đứng trước cửa cực kỳ chật vật nhưng cô ta cũng không có tâm trạng nào để ý mấy chuyện đó. Sau khi bước vào, cô ta nói với người đàn ông đang rót nước trước bàn bệ bếp: "Gần một năm nay em đã làm sai chuyện gì sao? Vì sao sau khi hạng mục hợp tác của công ty kết thúc, anh liền rũ bỏ quan hệ với em?"

Bùi Tứ uống xong cốc nước lạnh mới quay người, bờ môi cũng như bị thấm nước lộ ra sự lạnh lùng: "Chúng ta có quan hệ gì?"

Hình Tâm Nghi bị mấy lời này đả kích, nghẹn họng không nói được gì.

Đầu óc cô ta bất chợt hoang mang tựa như quên mất mình và Bùi Tứ chưa hề có quan hệ bạn trai bạn gái bình thường. Là tự cô ta cho rằng mình có vị trí quan trọng trong trái tim Bùi Tứ, có thân phận là bạn gái chính thức.

Giờ đây bị lôi về thực tại, tâm trạng của Hình Tâm Nghi ngổn ngang trăm mối tơ vò, mang theo sự không cam tâm rất khó mà hình dung.

"Bùi Tứ, có phải anh vì chuyện mẹ nuôi qua đời và công ty bị đối phó ác ý mà ảnh hưởng đến tâm trạng không? Em có thể cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này... Em có thể".

Bùi Tứ nghe thấy, khóe môi đột nhiên gợi lên chút châm chọc.

Tiếng cười trầm thấp như muốn đánh cho Hình Tâm Nghi tỉnh lại, cô ta cắn môi dưới đến rỉ máu.

Đều là những người thông minh có EQ cao, sao có thể không hiểu được ý của anh ta.

Trước đây cô ta còn có thể tự an ủi bản thân rằng Bùi Tứ vì chuyện mẹ nuôi bị bệnh mà không dứt ra được. Sau này công ty anh ta điều hành lại bị Tạ giả cản trở, Bùi Tứ tiếp tục bận rộn sự nghiệp. Cô ta dứt khoát nộp đơn xin từ chức muốn trợ giúp một tay.

Kết quả cô ta chỉ nhận được sự từ chối của Bùi Tứ. Thay vào đó anh ta còn cho cô ta một khoản tiền để cô ta thành lập một phòng làm việc đã mong ước bấy lâu.

Lúc đó Hình Tâm Nghi đã xác định sẽ ở bên Bùi Tứ lâu dài, kết quả lại bị anh ta đá khỏi cuộc chơi. Xem ra ngay từ đầu cô ta đã hiểu lầm ý định của món tiền kia, thực chất là Bùi Tứ muốn chấm dứt mọi quan hệ với cô ta.

Hình Tâm Nghi không thể hiểu nổi vì sao Bùi Tứ lại đối xử với mình như vậy, không hỏi rõ ràng thì không thể bỏ qua.

Căn phòng rộng lớn yên tĩnh, chỉ có giọng nói của cô ta vang lên rất rõ ràng: "Bùi Tứ, nếu như anh không muốn ở bên em thì tại sao sau khi gặp lại anh không từ chối ý định tiếp cận của em? Sau khi ly hôn vẫn duy trì liên lạc với em, chưa hề từ chối điện thoại hay tin nhắn của em. Em mượn danh nghĩa của công ty đi công tác cùng anh, bị thư ký của anh hiểu nhầm là bà chủ, vì sao anh chưa từng mở miệng giải thích lấy một lời?"

"Còn nữa... đêm đó anh còn hôn em".

Từ khi Hình Tâm Nghi về nước đến nay, cô ta càng lún càng sâu trong mối quan hệ với Bùi Tứ, đã đến mức vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ta.

Cô ta khăng khăng không chịu từ bỏ, đi đến tóm lấy cánh tay anh ta, đôi mắt ngấn lệ nói: "Bùi Tứ, em không tin anh không có cảm giác gì với em".

Trước sự kiên trì của cô ta, trong khoảnh khắc vài giây, khóe môi Bùi Tứ khẽ động, giọng nói nhạt nhòa không mang theo bất kỳ thứ tình cảm nào: "Cô nói nụ hôn nào cơ..."

Dưới sự mong đợi dâng trào của Hình Tâm Nghi, câu sau đã đánh cô ta rơi xuống địa ngục: "Cho cô một khoản tiền còn không xong à?"

"Anh có ý gì?"

Bùi Tứ dứt khoát nói rõ một lần, rõ ràng là một người ôn hòa vô hại mà lời nói thốt ra lại như dao cứa vào thịt: "Hình Tâm Nghi, khoản tiền này mua cô không thiệt đâu".

Cả đời này Hình Tâm Nghi chưa từng bị đàn ông sỉ nhục như vậy, khuôn mặt trở nên trắng bệch, không thốt được nên lời.

Một lúc sau cô ta mới cắn răng nhả từng chữ: "Trừ cái đó ra, anh còn ăn tối cùng em dưới ánh nến, xem nhạc hội, tặng hoa cho em".

"Mấy thứ này đã khiến cô cảm động rồi hả?"

Bùi Tứ vừa hỏi liền gạt tay cô ta ra, từ từ chỉnh lại tay áo, đôi mắt lặng lẽ hiện ra một tia mỉa mai nhàn nhạt.

Hình Tâm Nghi biết nếu mình còn nói nữa sẽ càng khó chịu hơn mà thôi. Thời còn đi học, vì theo đuổi cô ta mà Bùi Tứ đã làm nhiều chuyện hơn là chỉ bỏ tiền cho một bữa ăn tối dưới ánh nến.

Hình Tâm Nghi đã quen được anh ta nâng niu trong tay. Sau khi gặp lại, mặc dù biết anh ta đã làm rể Tạ gia, nhưng đêm muộn trong khách sạn nhìn thấy vợ anh ta gọi điện thoại đến, Hình Tâm Nghi vẫn cho mình cái tư cách giật lấy điện thoại của Bùi Tứ vứt trên bàn. Biểu cảm mang theo chút mong đợi được cưng chiều lẫn kiêu ngạo nhìn phản ứng của anh ta.

Cuối cùng quả nhiên Bùi Tứ dung túng cho cô ta, thật sự không nghe điện thoại, sáng sớm còn lái xe đưa cô ta về nhà an toàn.

Hình Tâm Nghi nhớ lại những chuyện này, trước giờ chưa từng nghi ngờ những biểu hiện giả dối mà Bùi Tứ cố ý tạo ra, thậm chí cô ta còn bị hãm sâu trong đó. Bờ môi run rẩy, không ngừng hỏi anh ta vì sao lại làm như vậy.

Chơi đùa với tình cảm của cô ta, nhìn cô ta thân tàn ma dại, nhìn cô ta tự biến mình thành một trò cười... rất vui hay sao?

Sự thật quá phũ phàng, nỗi đau mà Bùi Tứ gây ra trực tiếp xé nát trái tim cô ta. Hình Tâm Nghi cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ, bất giác lùi lại vài bước, đôi mắt tràn ngập kinh hãi: "Thì ra mọi thứ đều là giả, trước giờ anh vẫn luôn đóng kịch. Nhìn em như một đứa hề nhảy cẫng lên vì tưởng rằng đã nắm chắc điều mình muốn trong tay sau đó lại giáng cho em một cái tát để tỉnh ngộ".

Lời chót, cô ta cười bỗng cười lạnh lùng hỏi: "Bùi Tứ, anh đang trả thù em".

Bùi Tứ không hề phủ nhận, lạnh nhạt nhìn cô ta vừa khóc vừa cười.

Hình Tâm Nghi không đứng vững, quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt lã chã không ngừng rơi xuống như một thứ gì đó rẻ mạt không đáng nhắc đến.

Quá châm chọc, quá nực cười... năm xưa cô ta suy tính đường đi nước bước của bản thân, coi Bùi Tứ chỉ là lốp dự phòng, giẫm đạp lên tấm chân tình của anh ta.

Giờ đây trái tim đã rung động thì báo ứng lại tìm đến thân. Bùi Tứ cũng là học được từ cô ta, trả lại tất cả những gì năm đó cô ta đã làm về chính chủ.

Đột nhiên Hình Tâm Nghỉ cảm thấy lạnh thấu xương, ngón tay đông cứng, hốt hoảng ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ ngầu, cố chấp nhìn người đàn ông cách đó không xa. Giọng nói đứt quãng phát ra từ cổ họng: "Bùi Tứ, anh chưa từng thật sự yêu em sao?"

"Từng yêu".

Bùi Tứ nói ra hai chữ, biểu cảm không hề có sự xáo trộn nào, nhìn chằm chằm bộ dạng chật vật của cô ta, giọng nói hết sức chậm rãi: "Hình Tâm Nghi, nếu như cô không về nước có lẽ tôi sẽ vẫn cho rằng mình yêu cô".

"Về nước rồi thì sao?"

"Tẻ nhạt vô vị, phát hiện cũng chỉ thế mà thôi".

...

Câu nói cuối cùng của Bùi Tứ như một ngọn lửa đốt cháy cọng rơm cuối cùng trong trái tim Hình Tâm Nghi, không còn lưu lại chút tình cảm nào nữa.

Cô ta là nữ thần, bên cạnh có biết bao người theo đuổi. Vậy mà lại bị nói rằng... chỉ thế mà thôi.

Hình Tâm Nghi hoàn toàn tuyệt vọng với ý định nhen nhóm lại ngọn lửa tình yêu với Bùi Tứ, ngẩn ngơ đi ra. Mỗi bước chân chính là cắt đứt mọi dây dưa giữa hai người bao năm nay. Thế nhưng trước khi đi, đừng ai hòng được sống tử tế. Cô ta quay đầu lại, cười lạnh với Bùi Tứ đang đứng trong phòng: "Anh tự tay hủy hoại tình yêu của em. Em nguyền rủa anh cả đời này không thể có được tình yêu của Tạ Tịch".

--------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bình luận

Truyện đang đọc