NGHIỆN

Editor: Bèo

Buổi trình diễn thời trang của KS được tổ chức tại Luân Đôn theo đúng kế hoạch. Khương Nại là người đại diện của thương hiệu nên không thể vắng mặt. Lần này cô cùng đoàn đội ra nước ngoài ba ngày. Tạ Lan Thâm rất hào phóng vung tiền bao cả một khoang hạng nhất để Tạ Lan Tịch cũng cùng đi với họ.

Tạ Lan Tịch mới về Tứ Thành chưa lâu, bình thường cô ấy chỉ thỉnh thoảng đi vài bước, lúc ra ngoài vẫn cần ngồi xe lăn. Tạ Lan Thâm không muốn em gái cứ đóng cửa ở trong nhà cả ngày như trước đây, hơn nữa Khương Nại lại là thần tượng của cô ấy vì vậy sắp xếp cho Tạ Lan Tịch cùng đi chuyến này.

Lúc lên máy bay, Tần Thư Nhiễm rất tâm lý để hai người ngồi cùng nhau. Để thuận tiện hơn thì Khương Nại ngồi cạnh cửa sổ. Người ta vẫn nói yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cô chăm sóc Tạ Lan Tịch như em gái ruột của mình. Khương Nại dặn dò tiếp viên hàng không lấy một chiếc chăn mỏng đến, đắp lên cho cô ấy: "Tịch Tịch, nhiệt độ trên máy bay rất lạnh, ngủ dễ bị cảm lắm".

Tạ Lan Tịch vẫn không có cách nào thả lỏng trạng thái đối diện với Khương Nại. Trước đây có chết cô ấy cũng không dám nghĩ có một ngày nữ thần sẽ trở thành chị dâu của mình, cô ấy lẩm bẩm nói lời cảm ơn.

Khóe môi Khương Nại cong lên cười: "Không cần khách sáo, anh của em không ở đây, chị sẽ chăm sóc tốt cho em".

Bàn tay gầy yếu của Tạ Lan Tịch nắm lấy góc chăn, một lát sau mới lôi hết cản đảm ra gọi Khương Nại: "Chị dâu".

Cuối cùng cô ấy cũng thấy cách xưng hô này thuận miệng hơn rồi.

"Ừ?"

"Trước đây em từng lo lắng... một ngày nào đó anh trai phải lấy vợ thì có khi nào chị dâu sẽ tranh yêu thương của anh trai với em không".

Tạ Lan Tịch nói ra lời cất giữ trong lòng, ngượng ngùng cười với Khương Nại: "Từ khi biết là chị thì em còn mong chị đem anh ấy đi hẳn luôn, em dâng cả cho chị luôn đấy".

Hai người mà cô ấy thân thiết và sùng bái nhất ở bên nhau, Tạ Lan Tịch cảm thấy đời này còn gì viên mãn hơn nữa. Đôi mắt to tròn lấp lánh bên dưới tóc mái thẳng tắp hiện ra vẻ nghiêm túc nói: "Chị dâu, chị và anh trai phải vĩnh viễn hạnh phúc, em... em cũng là fan couple của hai người đấy nhé".

Hiện giờ người hâm mộ trên mạng vẫn không có cách nào moi ra bất kỳ tin tức gì về bối cảnh của Tạ Lan Thâm nhưng điều này cũng không thể ngăn cản nổi bọn họ thèm muốn cái nhan sắc thần tiên của anh.

Một người mà nơi náo nhiệt nào cũng có mặt như Tạ Lan Tịch sao có thể bỏ qua được. Những chủ đề mà cô ấy nói với Khương Nại mở đầu từ đây, sau đó nhanh chóng tán gẫu sang nhiều chuyện khác.

Chính xác mà nói thì trước mặt nữ thần cô ấy không còn chút nguyên tắc gì cả.

Tạ Lan Tịch nói với Khương Nại những chuyện trước kia, lúc đó mấy vị chú bác chuẩn bị về hưu ở Tập đoàn Tạ thị đều rất nhiệt tình giới thiệu các cô gái cho Tạ Lan Thâm. Có người là tiểu thư nhà giàu, có người học vấn cao, có người lại xinh đẹp cũng có những cô gái kiên cường tự gây dựng sự nghiệp... nhưng chẳng một ai lọt được vào mắt của Tạ Lan Thâm.

Ngay cả cái người kia của Chung gia, cho dù từng có hôn ước với Tạ gia đi chăng nữa thì cô ta cũng chẳng nắm được một góc áo của Tạ Lan Thâm.

Tạ Lan Tịch không thích Chung Đinh Nhược làm chị dâu của mình, nói ra nguyên nhân: "Chị ta quá giả tạo, rõ ràng là thích anh trai em nhưng lại bày ra bộ dạng mình có rất nhiều người theo đuổi, cũng chẳng thiếu người như anh trai em..."

Thế sao mà được? Trong mắt của Tạ Lan Tịch, Tạ Lan Thâm xứng đáng được người con gái dịu dàng nhất, tốt đẹp nhất thế giới này yêu thương.

Giả sử Tạ Lan Thâm không phải là duy nhất của Chung Đinh Nhược mà chỉ là người ưu tú nhất trong số những người đàn ông trong giới hào môn nên mới được cô ta nhìn trúng. Tạ Lan Tịch cảm thấy sự yêu thích ấy không chân thành, không xứng với anh trai mình.

Bởi vậy, trước khi hôn ước giữa Tạ gia và Chung gia chưa bị hủy bỏ thì cô ấy cũng không đối xử với Chung Đinh Nhược như chị dâu tương lai, hạ giọng làu bàu: "Cũng chỉ có Trình Thù kia mới đi coi Chung Đinh Nhược thành báu vật..."

Khương Nại nghe thấy thì cười nhạt: "Duyên hợp rồi lại tan, chuyện tình cảm trên đời khó mà nói rõ ràng".

Tạ Lan Tịch ngập ngừng vài giây, dường như nghĩ đến bản thân mình mà gật đầu: "Cũng đúng".

"Chị dâu".

"Hả?"

"Trước đây em không phải tên là Tạ Lan Tịch..."

Cô ấy chủ động kể chuyện của mình cho Khương Nại. Ở Tạ gia, dường như ngay từ đời tổ tiên đã bị nguyền rủa. Mọi người đều nói mệnh của đàn ông trong Tạ gia quá cứng rắn, những người phụ nữ bên cạnh đều không có kết quả tốt.

Lúc Tạ Lan Tịch còn tên là Tạ Tịch cũng không tin chuyện này.

Sau đó cô ấy gặp phải một tai nạn xe phải từ bỏ việc học, suốt ngày nhốt mình trong nhà như một quái vật, suy nghĩ trở nên cực đoan... Lúc này cô ấy mới cảm thấy lời nguyền ấy thực sự linh nghiệm.

Tạ Lan Thâm thấy cô ấy quan tâm đến chuyện đó như vậy nên đổi tên cho cô ấy, thêm một chữ 'Lan' vào giữa.

Sau khi nói nguồn gốc cái tên của mình cho Khương Nại, Tạ Lan Tịch ngừng lại hồi lâu, có vẻ như trong thời gian hơn một năm trị liệu vết thương ở chân thì cô ấy đã hàn gắn lại cảm xúc của chính mình. Khuôn miệng nhỏ nhắn vẫn luôn tươi cười: "Em không hận Bùi Tứ. Ban đầu nếu như không phải anh ấy từ bỏ cơ hội ra nước ngoài mà ở lại bên cạnh em... có lẽ hiện giờ em đã trở thành Tạ Lâm thứ hai, suốt ngày nhốt mình trong nhà không chịu ra ngoài, làm một quái vật vĩnh viễn không thể rời xa chiếc xe lăn. Chính anh ấy đã đưa em thoát khỏi những ngày tháng tối tăm tuyệt vọng".

---------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bình luận

Truyện đang đọc