Editor: Bèo
Về đến khách sạn, Tạ Lan Tịch dùng ánh mắt sùng bái vô hạn nhìn Khương Nại. Cô ấy thậm chí đã quên hẳn chuyện không vui ban nãy với Hình Tâm Nghi, đặc biệt bị câu 'con gái trong nhà' của Khương Nại hạ gục, lâm vào cảm giác u mê không lối thoát. Đôi mắt to tròn của cô ấy không ngừng chớp lên xuống: "Chị dâu... chị cực kỳ có phong thái của bà chủ Tạ gia đấy".
Tuy rằng tính cách của Khương Nại hiền lành, không thích tranh giành với ai nhưng cũng không phải kiểu người mà bất cứ ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt. Loại thủ đoạn như Hình Tâm Nghi chả có gì cao tay nếu so với những chuyện trong giới giải trí. Nghệ sĩ nữ trong giới chơi chán trò này từ lâu rồi, trò vặt vãnh ấy cũng chỉ lừa được mấy người thờ ơ đứng xem trò vui mà thôi.
Bàn tay mảnh khảnh của cô bưng cốc nước, quay người hỏi Tạ Lan Tịch: "Vì sao lại hất rượu vào cô ta?"
Tạ Lan Tịch ngồi trên sô pha, đầu tiên cúi gằm đầu xuống nhìn đôi tất trắng trên chân mình. Một lúc sau mới cất giọng lí nhí đáp lại: "Hình Tâm Nghi nói với em, lúc đàn ông thèm khát cũng có thể bụng đói ăn quàng, lúc cô đơn cũng sẽ lựa chọn một người mà họ không yêu".
"Chắc là vì đêm nay Bùi Tứ đến tìm em, cô ta không nuốt nổi cục tức đó nên cố ý đến vênh váo trước mặt em..."
Thực ra Tạ Lan Tịch chỉ có vẻ ngoài là ngoan ngoãn, mềm mại, không đe dọa đến ai mà thôi. Thực ra nhìn những lúc cô ấy xông pha trên mạng, chiến đấu khí thế với anti-fan của Khương Nại thì có thể thấy con gái Tạ gia không dễ chọc vào.
Tạ Lan Tịch cảm thấy cái tát kia của Khương Nại đã trút hết giận cho mình, nhưng giờ nghĩ lại cô ấy lại có hơi lo lắng: "Chị dâu, nếu như bị người ta đăng lên mạng thì sao, có khi nào chị sẽ bị bôi đen không?"
"Chỗ sô pha là góc chết của camera".
Thân là minh tinh, đôi khi cô còn mẫn cảm với những thứ này còn hơn cánh săn ảnh. Lúc ở bên ngoài cô đều sẽ chú ý theo bản năng, tránh góc quay của những camera giám sát. Cô nghĩ, e là Hình Tâm Nghi cũng nhìn đúng góc chết đó nên mới dám vu oan giá họa hãm hại Tạ Lan Tịch.
Nhưng cô ta không thể ngờ được chưa nói được gì buộc tội Tạ Lan Tịch thì Khương Nại đã đích thân giúp cô ta xấu mặt một phen, một cái tát trời giáng đánh tất cả lời cô ta muốn nói chạy ngược vào trong.
...
Tầng mười sáu của khách sạn, trong căn phòng xa hoa cuối hành lang, Bùi Tứ cởi bộ vest, thân hình đứng trước cửa sổ. Sau khi trở về từ buổi trình diễn thời trang anh ta không làm gì, chỉ nhìn ngắm khung cảnh con phố phồn hoa náo nhiệt bên ngoài mà thôi. Trong lúc đó, điện thoại trên bàn trà reo lên mấy lần nhưng anh ta đều không để ý đến.
Không biết anh ta đã như vậy bao lâu, điện thoại reo lên, chuông cửa cũng vậy.
Bùi Tứ thu lại tầm mắt, quay người đi mở cửa. Lúc này Hình Tâm Nghi đang đứng bên ngoài hành lang.
Phòng của hai người một tầng trên, một tầng dưới. Nửa đêm nửa hôm, cô ta chủ động gõ cửa, sau khi nhìn thấy Bùi Tứ thì nở nụ cười: "Em nghĩ có lẽ anh vẫn chưa ngủ".
Bùi Tứ quay người vào phòng, không chú ý đến cô ta đã thay một chiếc váy khác. Thậm chí cảm xúc lạnh nhạt trên khuôn mặt cũng không thay đổi. Có lẽ là do tuổi ngày càng lớn, rất nhiều lúc Hình Tâm Nghi không thể đoán được người đàn ông nhã nhặn, ôn hòa này đang nghĩ điều gì.
Cô ta đứng tại chỗ một lát rồi chủ động theo vào trong: "Anh không hỏi em đến làm gì sao?"
Bùi Tứ đi đến chiếc bàn lớn trong phòng khách, phối hợp với cô ta mà hỏi một câu: "Đến làm gì?"
Hình Tâm Nghi bất ngờ chạy đến từ phía sau ôm lấy anh ta, nói dịu dàng: "Lúc trở về phòng em nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ tuổi, phát hiện họ giống như chúng ta trước đây. A Tứ, em còn nhớ lúc đó chỉ cần em không vui thì anh sẽ chạy đến dưới ký túc xá đứng cả đêm. Chỉ cần em nhìn qua cửa sổ sẽ luôn nhìn thấy bóng dáng của anh".
Lời cô ta nói rất khéo léo, không hề khóc lóc kể lể chuyện mình bị bắt nạt với người đàn ông. Mặt khác, cô ta muốn nhắc chuyện cũ với anh ta.
Chẳng lâu sau, Bùi Tứ tách bàn tay cô ta ra khỏi eo mình. Dưới ánh đèn phòng ấm áp, đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Hình Tâm Nghi.
Hình Tâm Nghi không chịu được anh ta nhìn như vậy. Đêm khuya vắng lặng, bất kỳ cảm xúc nào cũng dễ dàng vượt qua giới hạn.
Cô ta không nhịn được, kiễng chân muốn dâng một nụ hôn.
Bùi Tứ vẫn đứng im như cũ không hề động đậy. Thái độ của anh ta vẫn mập mờ, trói buộc cô ta nhưng lại không cho thứ mà cô ta muốn.
"A Tứ".
Hình Tâm Nghi thấy anh ta không tiếp nhận nụ hôn này, đáy lòng bất chợt trở nên hoảng loạn, nghĩ đến lần bị truyền thông chụp được hai người ăn cơm cùng nhau. Tối đó, Bùi Tứ bị cô ta tìm đủ mọi cách lừa đến phòng.
Hai người mở một chai rượu vang, cô ta nhớ lại những chuyện thời còn đi học. Dưới sự tấn công của rượu và tình cảm trong quá khứ, tấm lá chắn của người đàn ông đã bị cô ta cạy ra một lỗ hổng.
Hình Tâm Nghi biết lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, có rất nhiều bạn nam coi cô ta như bạch nguyệt quang* của mình.
* Bạch nguyệt quang: Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới.
Đó chính là loại cảm giác nhớ mãi không quên, cầu mà không được, quan trọng tựa như mối tình đầu.
Cô ta rất uyển chuyển kín đáo nói với Bùi Tứ, dù cô ta ra nước ngoài du học và làm việc nhiều năm nhưng chưa từng qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, bản thân vẫn còn trong trắng. Lúc đó khóe miệng Bùi Tứ hơi giật giật dưới quầng sáng mờ ảo, hình như đang cười nhưng cũng không phân biệt được rõ ràng.
Hình Tâm Nghi cảm thấy mình say rồi. Sau đó ngón tay thon dài của người đàn ông vén mái tóc dài của cô ta, men xuống cổ áo, thân thể mềm mại như muốn chảy thành nước. Anh ta móc được một chiếc dây chuyền ra, trên đó có một chiếc nhẫn đơn giản, nhã nhặn.
Chiếc nhẫn này có ý nghĩa rất lớn. Hình Tâm Nghi biết Bùi Tứ đã dùng tiền kiếm được từ một dự án để mua nó cầu hôn cô ta.
--------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com