NGOẠI TRỪ TA, TOÀN BỘ TÔNG MÔN ĐỀU LÀ NHÂN VẬT CHÍNH

Tống Nam Thời hốt hoảng cất phù truyền tin, lại hốt hoảng chống đỡ tan làm về nhà.

Khi nàng vào cửa, Vân Chỉ Phong bưng một chậu cơm lớn đi về phía chính sảnh, tiểu sư muội bên cạnh nàng vừa thấy thì hoan hô nhào tới.

Tống Nam Thời vừa thấy thì cảm thấy bụng âm ỉ đau, đặc biệt là sau khi nàng biết hơn nửa chậu cơm này đều đổ vào bụng tiểu sư muội.

Nhị sư tỷ bưng một chậu cơm khác ra từ phòng bếp, thấy bọn họ trở về, lập tức nói: “Trở về đúng lúc lắm, ăn cơm thôi.”

Tống Nam Thời nhìn hai chậu cơm lớn, đôi mắt trợn tròn, không khỏi hỏi: “Tại sao hôm nay còn có thêm một chậu?”

Nhị sư tỷ giải thích: “Không phải phủ Tông chủ thay đổi tiền ăn à? Tỷ phát hiện sau khi tiểu sư muội không ăn ở phủ Tông chủ, mỗi lần ăn đều không đủ no, buổi tối luôn đói tỉnh, đến phòng bếp tìm thức ăn, còn thiếu chút nữa gặm con thỏ. Cho nên bây giờ mới làm nhiều một chút, tất cả đều cho tiểu sư muội.”

Tống Nam Thời: “…”

… Thái tử Yêu tộc có thể sống sót bên cạnh tiểu sư muội cũng không dễ dàng chút nào.

Trong lúc nhất thời nàng đã quên chính sự, không khỏi nói: “Tiểu sư muội ăn nhiều như vậy thật sự không sao chứ?”

Lần này là Vân Chỉ Phong trả lời.

Chậu cơm trong tay hắn bị tiểu sư muội đoạt lấy, nhàn nhạt nói: “Nếu là Kiếm tu, ăn như vậy là có vấn đề. Nhưng ta cảm thấy gần đây sư muội ngươi hoàn toàn chuyển hướng theo con đường Thể tu. Nếu là Thể tu thì sức ăn này rất bình thường, hơn nữa sư muội ngươi đói nhanh như vậy, chỉ sợ sắp tới sẽ thăng cấp.”

Tống Nam Thời: “…”

Một người là nam chính Long Ngạo Thiên đổ phân ngược lại trở thành thị vệ nội viện, một nữ chính truyện ngọt sủng ăn uống có thể so với vua dạ dày, một nữ chính theo đuổi trả giá đắt cả ngày ghép CP đến trời đất quay cuồng, đây gọi là vai chính à?

Nàng cảm thấy con đường họ đi dường như đã chệch hướng, lại như không lạc lối.

Cứ thấy quái lạ.

Lúc này nhị sư tỷ lại nói: “Tại sao đại sư huynh còn chưa về? Hôm nay về muộn sao?”

Lúc này Tống Nam Thời mới nhớ tới chính sự của mình, lập tức nghiêm mặt nói: “Muội có chuyện muốn nói với mọi người, chuyện liên quan tới đại sư huynh.”

Mọi người thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, cũng trầm xuống, Vân Chỉ Phong không khỏi cau mày, nói: “Hắn làm sao?”

Tống Nam Thời nói thẳng: “Đại sư huynh đã đánh một trận với một thị vệ ở phủ Tông chủ, hình như thị vệ kia còn là thủ lĩnh thị vệ.”

Nhị sư tỷ kinh ngạc, sau đó phản ứng đầu tiên là hỏi: “Đánh thắng không?”

Tống Nam Thời: “…”

Tỷ không thấy lạ tại sao mà một người đổ phân như đại sư huynh lại đánh nhau với thị vệ sao?

Nàng một lời khó nói hết nói: “Đánh thắng.”

Sau đó thì thấy nhị sư tỷ cầm vũ khí lên đi ra cửa.

Tống Nam Thời vội vàng ngăn lại: “Sư tỷ, sư tỷ! Tỷ muốn làm gì!”

Nhị sư tỷ thản nhiên: “Đi cứu sư huynh của chúng ta, đánh thắng thì chẳng phải đánh người ta sao, phủ Tông chủ kia còn có thể thả người à?”

Tống Nam Thời: “… Là đánh người ta, đánh còn rất thảm.”

Bây giờ đến lượt Vân Chỉ Phong và tiểu sư muội bắt đầu động vào vũ khí.

Tống Nam Thời cảm thấy thả bọn họ ra ngoài sẽ gây chuyện lớn, lập tức nói: “Nhưng đại sư huynh không sao cả! Huynh ấy ổn!”

Vân Chỉ Phong hoài nghi: “Đánh thủ lĩnh thị vệ nhà người ta mà còn ổn sao? Mọi người sẽ bỏ qua cho hắn?”

Tống Nam Thời lạnh mặt nói: “Huynh ấy đánh người ta một trận. Sau đó người ta cảm thấy người này không tầm thường, cực kỳ hào hứng thăng cấp cho huynh ấy từ người đi đổ phân thành thị vệ nội viện nhất đẳng.”

Mọi người: “…”

Vân Chỉ Phong nhíu mày, khó hiểu nói: “Hắn đánh người ta một trận?”

Tống Nam Thời: “Ừm.”

Vân Chỉ Phong: “Người kia bị đánh rất hào hứng, còn thăng chức cho hắn thành thị vệ?”

Tống Nam Thời: “… Ừm.”

Vân Chỉ Phong trầm mặc một lát: “Đầu óc người kia không có vấn đề gì chứ?”

Tống Nam Thời: “… Có thể là bị bệnh gì nặng đấy.”

Vân Chỉ Phong càng im lặng, vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.

Thấy bọn họ tỏ vẻ khó hiểu đối với con đường thăng chức của Long Ngạo Thiên, Tống Nam Thời mới vừa nghi ngờ cuộc đời tự nhiên thấy sảng khoái hẳn lên.

Nàng nói: “Tóm lại, hiện giờ đại sư huynh của chúng ta đã từ người đổ phân trở thành thị vệ nội viện, nhiệm vụ đã hoàn thành vượt mức.”

Nhị sư tỷ hỏi: “Vậy hiện giờ đại sư huynh đang ở đâu?”

Tống Nam Thời: “Huynh ấy nói hiện giờ huynh ấy đang lãnh đồ thị vệ với tiếp nhận huấn luyện gì đó, nhưng hôm nay sẽ về thôi, đừng lo lắng.”

Vân Chỉ Phong im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Vậy ăn cơm trước đi, vừa ăn cơm vừa chờ hắn.”

Một đám người mang tâm trạng phức tạp, chỉ có tiểu sư muội càng ăn càng ngon.

Chờ sau khi Tống Nam Thời hoàn hồn thì thấy tiểu sư muội đã xử lý xong một chậu cơm.

Nàng chỉ cần nhìn đã thấy no rồi, không nhịn được đẩy bát cơm sang bên cạnh, mà đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, đại sư huynh sải bước đi đến.

Hắn mặc đồ thị vệ, dáng người đĩnh đạc thẳng tắp, bên hông còn treo bội kiếm, khác hẳn với bộ trang phục đổ phân lúc trước.

Lần đầu tiên Tống Nam Thời thấy Long Ngạo Thiên theo đúng cốt truyện như thế nào, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Nàng cảm thấy hiện giờ hắn rút kiếm ra hô một tiếng “Mệnh ta là do ta chứ không do trời” thì không có gì không ổn.

Giang Tịch không hề nhận ra hoạt động tâm lý phức tạp của Tống Nam Thời, sau khi sải bước đi vào rồi đóng cửa lại, lập tức tạo kết giới cách âm, nhanh chóng nói: “Hiện giờ thời gian gấp gáp, huynh sẽ nói ngắn gọn với mọi người.”

Tống Nam Thời lập tức nhận ra được điều gì đó không đúng, nhíu mày nói: “Có chuyện gì lạ?”

Giang Tịch đè thấp giọng: “Không tính là lạ, nhưng lúc trước huynh không đoán được, sau khi được thăng lên làm thị vệ thì huynh sẽ là người của phủ Tông chủ, dựa theo quy định của phủ Tông chủ, thị vệ không được phép ra khỏi phủ, đặc biệt là thị vệ nội viện.”

Mọi người cũng nghĩ tới quy định này của phủ Tông chủ, lập tức cảm thấy khó giải quyết.

Nếu Giang Tịch không được phép ra khỏi phủ, vậy thì hạn chế của phi vệ cũng rất nhiều.

Giang Tịch còn nói: “Hôm nay huynh phải lấy cớ muốn tạm biệt nhóm sư muội mới ra ngoài được, nhưng từ ngày mai huynh phải ở trong phủ. Hơn nữa, tuy rằng huynh được sắp xếp vào nội viện, nhưng phạm vi tuần tra cũng được xếp ở khoảng sân cách nhà kho hai cái sân nữa, tuy rằng có thể nói chuyện với những thị vệ đó nhưng muốn tiến vào nhà kho thì rất khó.”

Tống Nam Thời nghe vậy, lập tức nói: “Huynh đừng hành động thiếu suy nghĩ, ban đầu chúng ta cũng chỉ muốn cùng lắm là moi được tin từ miệng mấy tên thị vệ đó thôi. Một thị vệ như huynh dám tiến vào nhà kho dưới mí mắt người khác thì huynh đúng là không chê mạng lớn.”

Giang Tịch nhíu mày: “Vậy huynh đây làm thị vệ có lợi ích gì?”

Trong lời nói dường như còn cảm thấy làm thị vệ còn không bằng đổ phân nội viện.

Tống Nam Thời: “…”

Đây là không cần cái mạng này mà.

Nàng hít sâu một hơi, nói: “Như vậy, huynh vẫn nên giữ nguyên kế hoạch tìm hiểu tình hình nhà kho, có thể tìm hiểu được những thứ hữu dụng đương nhiên là tốt nhất, nếu như không tìm ra… huynh nghĩ cách vẽ bản đồ từ trong ra ngoài phủ Tông chủ.”

Giang Tịch kinh ngạc: “Muội muốn…”

Tống Nam Thời thản nhiên: “Hiện giờ huynh đang ở dưới mí mắt bọn họ, không thể hành động. Nhưng sau khi chúng ta ra khỏi phủ, đã không còn chịu sự theo dõi của họ nữa, có bản đồ, muội không tin chúng ta còn có thể bị ngăn ở ngoài phủ Tông chủ.”

Giang Tịch cảm thấy như vậy quá mạo hiểm, không nhịn được nhìn những người khác, lại thấy bọn họ đều gật đầu.

Đa số thắng thiểu số, Giang Tịch cắn răng, nói: “Được, nếu huynh nắm được tin hữu dụng gì thì sẽ nghĩ cách truyền tin cho mọi người.”

Tống Nam Thời suy nghĩ, cảm thấy dựa vào tốc độ và con đường thăng chức của hắn, họ nên bắt đầu sẵn sàng ngay từ bây giờ.

Bọn họ gần như đã nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Giang Tịch lập tức bỏ kết giới cách âm.

Sau đó hắn cất cao giọng nói: “Tóm lại, hiện tại sư huynh phải ở lại phủ Tông chủ. Mọi người nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé!”

Tống Nam Thời biết đây là người ở phủ Tông chủ đang thúc giục hắn, cũng cao giọng trả lời.

Mọi người nhìn theo Giang Tịch rời đi.

Một đêm này, không ít người trằn trọc.

Tống Nam Thời cũng không ngủ được, nhưng khi ngước mắt nhìn, nàng có thể thấy Vân Chỉ Phong đang đứng ngoài cửa sổ, bóng hình đưa lưng về phía cửa sổ, tự nhiên cảm thấy có chút an tâm.

Nàng ngơ ngác nhìn bóng dáng kia, không biết khi nào đã mê man chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, nàng nghe thấy tiếng gió thổi mở cửa sổ, nàng mê mẩn quấn chặt chăn, ỷ vào việc tu sĩ không bị nhiễm hơi lạnh, lười rời giường đóng cửa sổ, đang muốn lật người tiếp tục ngủ thì nghe thấy tiếng cửa sổ bị ai đó nhẹ nhàng kéo vào.

Tống Nam Thời mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn giường một lúc lâu, thấy gió lạnh rít ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại trở mình.

Ngày hôm sau, Tống Nam Thời kéo cửa ra thì thấy ngoài cửa là một màn tuyết trắng.

Đêm qua đã có tuyết rơi.

Lúc này Tống Nam Thời mới ý thức được, hóa ra thấm thoắt đã đến tháng mười hai rồi.

Lần đầu tiên bọn họ rời tông môn mới là tháng một, chớp mắt đã gần một năm.

Vân Chỉ Phong đã không còn ở ngoài cửa, trong viện, tiểu sư muội giẫm lên tuyết hô to gọi nhỏ chạy qua, Tống Nam Thời đang muốn nhắc nhở nàng chậm một chút thì thấy Khương Viên đã mấy ngày không về cũng đang đứng ở trong sân, nhìn tuyết phủ đầy đất thở dài.

Tống Nam Thời không khỏi đi qua, hỏi: “Làm sao vậy?”

Khương Viên ưu thương nói: “Ta nhớ lần đầu tiên sư huynh và sư đệ ta đánh nhau vì ta thì tuyết cũng rơi nhiều như vậy. Ngươi nói xem nếu như khi đó bọn họ có thể đánh gãy chân luôn, nằm trên giường một, hai năm, ta cũng không cần phải nhọc lòng vì bọn họ như vậy.”

Tống Nam Thời: “…”

Nếu nói cô nương này không yêu bọn họ, nàng ta lại tiêu nhiều tiền vì họ như vậy, nếu nói không yêu họ, nàng ta lại mong muốn người ta tàn phế.

Tình yêu Hợp Hoan Tông khiến người xem không hiểu.

Nàng không khỏi hỏi: “Vậy ngươi yêu ai hơn?”

Khương Viên suy nghĩ rất nghiêm túc.

Sau đó nàng ta cẩn thận nói: “Ta yêu hai người họ như nhau.”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng ta còn cười nhạt quay đầu nhìn Tống Nam Thời, ám chỉ nói: “Vậy còn ngươi? Ngươi biết rõ mình yêu ai sao?”

Tống Nam Thời đơ mặt, quay đầu rời đi.

Đằng sau truyền đến tiếng cười sung sướng của Khương Viên.

Nàng ta cao giọng nói: “Tiểu nha đầu, nói chính sự, khi ngươi tới phủ Tông chủ, nên cẩn thận một chút.”

Tống Nam Thời quay đầu lại: “Ngươi nói gì?”

Ánh mắt Khương Viên tối sầm xuống: “Mấy ngày nay ta đã hỏi thăm, hai đệ tử Hợp Hoan Tông bị tẩu hỏa nhập ma kia đều đã từng tới giúp đỡ ở phủ Tông chủ. Bọn họ vừa ra khỏi phủ Tông chủ không quá nửa ngày đã tẩu hỏa nhập ma như vậy, ngươi nói xem có trùng hợp hay không?”

Tống Nam Thời kinh hãi: “Ngươi đang nghi ngờ…”

Khương Viên “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tóm lại, cẩn thận chút.”

Tống Nam Thời như suy tư điều gì.



Mấy ngày sau đó, bọn Tống Nam Thời quả nhiên không gặp Giang Tịch.

Thược Dược phu nhân còn biết chuyện Giang Tịch được thăng chức lên thị vệ nội viện, động viên bọn họ vài câu, thật sự coi bọn họ thành một đám huynh muội không nơi nương tựa, thoạt nhìn còn có ý để họ vào phủ Tông chủ làm việc.

Tống Nam Thời chỉ ậm ờ cho qua chuyện.

Giang Tịch cố gắng ở nội viện, Tống Nam Thời đương nhiên cũng không nhàn rỗi.

Trong mấy ngày nay, nàng phát hiện quan hệ giữa Thược Dược phu nhân, Thận tiên sinh và tiểu tông chủ có vẻ khá kỳ lạ.

Quan hệ giữa tiểu tông chủ và mẫu thân rất tốt, gần như ngày nào cũng tới bái kiến mẫu thân. Quan hệ giữa Thận tiên sinh và Thược Dược phu nhân cũng không tệ, ngày ngày tới phủ làm khách.

Nhưng tiểu tông chủ và Thận tiên sinh lại gần như không chạm mặt.

Tống Nam Thời vốn tưởng rằng thời gian của bọn họ khác nhau, nhưng ai ngờ có một ngày tiểu tông chủ tới bái kiến mẫu thân có nói chuyện hơi lâu, đúng lúc Thận tiên sinh tới thăm, chỉ chốc lát sau, tiểu tông chủ khi mới tới còn đang vui vẻ đã đùng đùng nổi giận đi ra ngoài.

Khi bọn Tống Nam Thời được gọi vào, còn nghe thấy Thận tiên sinh không chút để ý an ủi Thược Dược phu nhân, nói: “Dù sao tiểu tông chủ vẫn còn nhỏ, thanh danh tại hạ lại không tốt. Nó không thích ta cũng là điều bình thường, ngươi không cần răn dạy nó.”

Hóa ra tiểu tông chủ và Thận tiên sinh bất hòa sao?

Tống Nam Thời như suy tư gì.

Vào lúc đang thất thần, nàng thấy Thận tiên sinh kia đột nhiên nhìn nàng một cái.

Tống Nam Thời thầm rùng mình, lập tức không hề nghĩ nhiều nữa.

Cùng ngày bọn họ ra khỏi phủ Tông chủ, đúng lúc đụng phải Thận tiên sinh.

Thận tiên sinh giống như vô tình gọi nàng lại, cười nói: “Ta thấy Tống cô nương luôn ru rú trong phòng, tiểu cô nương ngươi đã tới tuổi này rồi, vẫn nên ra ngoài nhiều chút, nếu có thời gian thì cũng có thể tới lâu của ta làm khách.”

Tống Nam Thời mỉm cười nói: “Lâu chủ đang mời chúng ta tới biểu diễn sao? Phí một lần lên sân khấu là hai trăm linh thạch.”

Nụ cười của Thận tiên sinh cứng lại.

Tống Nam Thời kéo sư muội mình cáo lui.

Nàng trở về nói: “Thận tiên sinh này không bình thường, nếu muội một mình thấy ông ta, có thể đi thì đi.”

Úc Tiêu Tiêu sầu lo: “Chúng ta đang muốn điều tra Thận tiên sinh này sao?”

Tống Nam Thời: “Không, chúng ta cứ chờ tin của đại sư huynh trước đã.”

Úc Tiêu Tiêu do dự: “Bản đồ hả, chắc đại sư huynh không nhanh vậy đâu.”

Tống Nam Thời thầm nói vậy muội đang xem thường tốc độ của Long Ngạo Thiên rồi.

Sau đó vào lúc ban đêm, một thị vệ ngoại viện chạy tới, nói đại sư huynh nhờ hắn ta đưa cho họ một ít linh thạch.

Tống Nam Thời đợi hắn ta đi rồi xem xét từng viên linh thạch một, cuối cùng chọn ra một viên linh thạch, lấy từ bên trong ra một tấm bản đồ phủ Tông chủ.

Tất cả mọi người kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

Tống Nam Thời thầm nói các ngươi hoàn toàn không biết gì về năng suất của Long Ngạo Thiên cả.

Vân Chỉ Phong hỏi: “Bản đồ đã có, khi nào chúng ta hành động?”

Tống Nam Thời trải bản đồ ra, nói: “Sớm còn hơn muộn, đêm nay.”



Sau nửa đêm, Khương Viên canh giữ trong nhà, mấy người Tống Nam Thời đứng ở góc ngoài phủ Tông chủ bắt đầu rút thăm.

Nơi này là góc chết phòng thủ ở phủ tông chủ trong bản đồ, nhưng toàn bộ bọn họ không thể đi vào, cần có người ở bên ngoài canh gác.

Lần này Chư Tụ số đỏ, rút được thăm canh gác duy nhất.

Bọn Tống Nam Thời dựa vào bản đồ, suốt dọc đường cực kỳ thuận lợi tiến vào nội viện.

Nhưng tới nội viện thì thủ vệ càng chặt hơn, gần như một bước có ba người canh gác, bọn họ nhìn hộ vệ đổi ca không để ý mới đi về phía trước, đoạn đường không xa phải đi suốt nửa canh giờ, lúc này mới thấy nhà kho.

Nhà kho còn phòng thủ nghiêm ngặt hơn.

Bọn họ kiên nhẫn đợi nửa canh giờ, lúc này mới tìm thấy một lỗ hổng đổi ca, Vân Chỉ Phong một tay túm Tống Nam Thời, một tay xách theo tiểu sư muội, nhanh chóng lẻn vào nhà kho.

Họ mới vừa vào nhà kho, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân, Vân Chỉ Phong nhanh chóng tạo một kết giới cách âm.

Lúc này mọi người mới dám nói.

Tống Nam Thời há miệng nói: “Các ngươi đã cầm chắc phù dịch chuyển rồi chứ?”

Vân Chỉ Phong và tiểu sư muội đồng thời gật đầu.

Tống Nam Thời nói: “Thứ này rất khó vẽ, hơn nữa ta học nghệ không tinh, một khi xé phù dịch chuyển thì không biết có thể dịch chuyển chúng ta đi đâu, khi không cần thiết thì đừng động vào nó.”

Mọi người lại gật đầu lần nữa.

Lúc này Tống Nam Thời mới hít sâu một hơi, nói: “Tìm.”

Ba người đồng thời hành động.

Vân Chỉ Phong cùng Úc Tiêu Tiêu lập tức nhìn hết kệ này đến ngăn kéo khác, tìm kiếm hết thảy những thứ thoạt nhìn không thích hợp, Tống Nam Thời càng dứt khoát hơn, nàng trực tiếp mở thiên mục.

Dưới thiên mục có thể nhìn thấy nhiều hơn.

Tống Nam Thời chậm rãi đi qua đống rương và kệ, lại không động vào bất cứ thứ gì, đến khi nàng đi qua một loạt kệ, tầm mắt không khỏi dừng ở trên chiếc kệ nhỏ phủ đầy bụi ở trong góc.

Dưới thiên mục, có khí đen mờ nhạt truyền đến từ nơi kia.

Tống Nam Thời khẽ gọi: “Vân Chỉ Phong.”

Vân Chỉ Phong và Úc Tiêu Tiêu lập tức đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tầm mắt Tống Nam Thời dừng ở chiếc kệ kia, nói: “Chúng ta đi xem cái kia.”

Ba người liếc nhau, đi qua.

Đi đến, Tống Nam Thời thấy càng rõ hơn, khí đen mờ nhạt kia tản ra từ cái bình ở tầng áp chót của cái kệ.

Tống Nam Thời không tùy tiện đi qua, nhìn khí đen kia, nhíu mày, đột nhiên thả con rùa ra.

Con rùa theo bản năng muốn chạy trốn, vừa thấy nàng lại lập tức ngoan ngoãn.

Tống Nam Thời hơi mỉm cười, xách nói lên, nói: “Ngươi đi xem cái bình kia, có phải bên trong là đồng loại của ngươi không?”

Vân Chỉ Phong nghe vậy kinh ngạc, thấp giọng nói: “Ngươi muốn nói…”

Tống Nam Thời nói: “Chỉ là suy đoán.”

Vì thế hai người cùng nhìn con rùa.

Mai rùa toát mồ hôi, lập tức gật đầu.

Tống Nam Thời nhận được tin chính xác, phẩy tay thu lại.

Hai người liếc nhìn nhau.

Tống Nam Thời bĩnh tĩnh nói: “Tại sao lại có Ảnh Quỷ trong nhà kho Thược Dược phu nhân?”

Vân Chỉ Phong đi lên trước hai bước, lại không động vào nó, mà ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét.

Tiểu sư muội bên cạnh khó hiểu: “Ảnh Quỷ?”

Tống Nam Thời quay đầu muốn giải thích với nàng, mà đúng lúc này, ở chiếc kệ đằng sau bọn họ, một cái hộp nhỏ cỡ một bàn tay đột nhiên mở ra.

Ba người nhanh chóng xoay người, thấy hai con sâu màu tím nhạt một lớn một nhỏ bay ra từ chiếc hộp, một con nhắm về phía tiểu sư muội, một con nhắm về phía hai người Tống Nam Thời.

Chiếc kệ kia như dán sau lưng bọn họ, gần trong gang tấc, trốn tránh không kịp, khi bọn họ quay đầu, con sâu kia đã mặt dán mặt với bọn họ.

Thái tử Yêu tộc đang treo ở bên hông tiểu sư muội dưới hình thể con thỏ, thấy thế theo bản năng nhảy ra chặn con sâu kia, nhưng Vân Chỉ Phong vốn đang ngồi xổm, lúc này không ngăn kịp, khi duỗi tay chạm được Tống Nam Thời, nàng đã “a” một tiếng ôm tay.

Trên mặt đất có một cái xác con sâu chết.

Mặt Vân Chỉ Phong biến sắc, trong nháy mắt toát ra sát ý dày đặc.

Cùng lúc đó, bên ngoài có người quát lên: “Người nào!”

Tống Nam Thời kinh hãi, lập tức nói: “Phù dịch chuyển, đi!”

Vân Chỉ Phong đè nén sự kinh hoàng, bế Tống Nam Thời, xé phù dịch chuyển.

Tiểu sư muội cũng kéo con thỏ lên, đồng thời xé phù dịch chuyển.

Ngay sau đó Tống Nam Thời đã bị người ta ôm tới một mảnh đất hoang vu nào đó.

Vừa rơi xuống đất, Vân Chỉ Phong đã nắm lấy cánh tay nàng, vén ống tay áo lên: “Tống Nam Thời, ngươi sao rồi?”

Tống Nam Thời cũng cúi đầu xem.

Trên cánh tay đến cả một dấu vết cũng không có.

Tống Nam Thời cảm nhận một chút, nói: “Không thấy gì cả, không đau không ngứa.”

Vân Chỉ Phong lại không yên tâm, nói ngay: “Chúng ta đi về trước.”

Tống Nam Thời lại kéo hắn, nói: “Khoan đã, nơi này chắc chắn là ngoài thành, chúng ta hỏi tình huống trong thành trước đã.”

Nói rồi xé phù truyền tin cho nhị sư tỷ.

Chỗ nhị sư tỷ rất ồn ào, vừa nghe thấy tình huống của bọn họ, nói thẳng: “Trước tiên đừng trở về, hiện giờ thị vệ phủ tông chủ đang lục soát người ra khỏi phủ, tỷ nghe bọn họ nói, bọn họ đã thông báo với người gác cổng thành, hiện giờ các ngươi trở về chính là chui đầu vào lưới. Không được, tỷ phải đi về trước, nếu bọn họ lục soát phủ, tỷ còn giấu giếm được chút.”

Dứt lời trực tiếp xé phù truyền tin.

Tống Nam Thời chậc một tiếng: “Thật phiền toái.”

Vân Chỉ Phong cũng nhíu mày: “Thương thế của ngươi phải làm sao bây giờ?”

Tống Nam Thời giật giật tay, nói: “Thật ra ta cảm thấy ta không sao cả.”

Vân Chỉ Phong suy nghĩ, lại nói: “Hỏi Khương Viên, đồ của Hợp Hoan Tông, chắc nàng ta sẽ biết.”

Nói rồi liên hệ với Khương Viên.

Khương Viên đương nhiên biết.

Bọn họ vừa nói xong, nơi đó vang lên tiếng bùm bùm, sau một lúc lâu, Khương Viên một lời khó nói hết: “Nó gọi là trùng son.”

Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm: “Là con trùng làm son môi, vậy không có việc gì.”

Khương Viên: “… Ngươi suy nghĩ nhiều, trùng son này không phải trùng son đó, là đồ phụ trợ tu hành của Hợp Hoan Tông chúng ta, tác dụng chủ yếu chính là song tu, chắc là ngươi hiểu chứ?”

Phù truyền tin trong tay Tống Nam Thời lập tức rớt xuống.

Khương Viên còn hỏi: “Trùng son kia chắc là có hai con, một lớn một nhỏ, con lớn kích dục, con nhỏ giải dược, Tống Nam Thời, con nào đã cắn ngươi?”

Tống Nam Thời muốn khóc: “Mẹ nó ai mà nhớ được chứ!”

Khương Viên: “Ta đây không có cách gì, ngươi cứ chờ đi, chờ xem sẽ biết. Nếu ngươi bị trúng chiêu thật thì cứ nhẫn nhịn đi, trở về ta sẽ cho ngươi giải dược, không nhịn được thì dù sao Vân Chỉ Phong cũng ở cùng ngươi, ngươi không lỗ.”

Bên kia xé phù truyền tin.

Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong hai mặt nhìn nhau.

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Vân Chỉ Phong dưới ánh trăng, phản ứng đầu tiên của Tống Nam Thời là nếu nàng thật sự làm chuyện cầm thú với Vân Chỉ Phong, vậy thì đúng là không lỗ.

… Còn nữa, có phải nàng đã quên cái gì không?

Cùng lúc đó, bên kia.

Tiểu sư muội lo lắng ôm con thỏ đang càng lúc càng nóng trong ngực, muốn tìm miệng vết thương của hắn.

Sau đó… con thỏ kia đột nhiên ở trong lòng nàng biến thành một nam nhân đẹp trai.

Hắn mơ màng mở mắt, phát ra tiếng thở dốc không nhịn nổi.

Tiểu sư muội mở to hai mắt.

Sau đó nàng ấy đấm mạnh hắn một quyền, hoảng sợ nói: “Là người sống!!!”

“Biến trở về cho ta!”

Thái tử Yêu tộc khôi phục hình dạng con người trực tiếp bị một quyền đánh về nguyên hình.

Bình luận

Truyện đang đọc