NGOẠI TRỪ TA, TOÀN BỘ TÔNG MÔN ĐỀU LÀ NHÂN VẬT CHÍNH

Lôi kiếp của Độ Kiếp Kỳ, toàn bộ Tu Chân Giới có lẽ mấy chục năm cũng không gặp được một lần.

Cho nên có thể may mắn gặp được tu sĩ độ kiếp như vậy, phần lớn tu sĩ đều sẽ ở lại xem một chút, để hiểu được một vài điều từ bên trong lôi kiếp của người khác.

Có vài người ngộ tính tốt, xem xong một trận lôi kiếp, có lẽ có thể được một lần ngộ đạo.

Cơ hội tốt như vậy, ban đầu không có tu sĩ nào định rời đi.

Nhưng động tĩnh độ kiếp của Vân Chỉ Phong thật sự quá lớn.

Vài luồng lôi kiếp ban đầu coi như còn bình thường, sau khi đám tên dược liệu kia chật vật chạy trốn, động tĩnh lôi kiếp lập tức luồng sau lớn hơn luồng trước, thậm chí càng ngày càng có xu thế bao phủ toàn bộ ngọn núi.

Tu sĩ chưa từng được thấy lôi kiếp của độ kiếp còn tưởng rằng lôi kiếp của Độ Kiếp Kỳ là như vậy. Một đám xem đến sắc mặt trắng bệch. Nhưng người từng thấy rồi hoặc là đã tự vượt qua lôi kiếp, sắc mặt lại càng trắng.

Bởi vì bọn họ vượt qua lôi kiếp, hoặc là xem người khác vượt qua lôi kiếp thì hoàn toàn không phải như vậy.

Lúc đám Chư Tụ thúc giục các tu sĩ rời đi, còn có vài tu sĩ không muốn đi, muốn xem độ kiếp.

Tu sĩ có tí kiến thức thấy thế dứt khoát kéo người đi, nói: “Không đi? Ngươi chuẩn bị không cần mạng nữa à?”

Tu sĩ kia mờ mịt: “Không phải sư tôn nói rồi à? Nếu gặp phải cơ hội ngàn năm một thuở bực này, phải tranh thủ thời gian ngộ đạo mới được.”

Tu sĩ kéo hắn nói với vẻ mặt phức tạp: “Đúng là nói vậy! Nhưng mà... lôi kiếp như vậy, không phải là thứ chúng ta có thể xem.”

Hơn một trăm năm trước, hắn đã từng xa xa đứng xem người khác phi thăng.

Khi đó lôi kiếp che trời, đến nay hắn vẫn nhớ rõ.

Nhưng lần này hắn lại cảm thấy, trận lôi kiếp Độ Kiếp Kỳ này phải ngang ngửa với lôi kiếp phi thăng mà hắn đã từng gặp kia.

Thật sự có tu sĩ Độ Kiếp Kỳ có thể vượt lôi kiếp sánh ngang với phi thăng à?

Đám người Giang Tịch cũng rất ưu sầu. Vân Chỉ Phong thật sự có thể vượt qua lôi kiếp như vậy à?

Mắt thấy đám người đã lục tục rời đi, Giang Tịch không khỏi nói khẽ với Chư Tụ: “Lôi kiếp này không ổn, động tĩnh cũng quá lớn, là vì Vân Chỉ Phong cưỡng ép độ kiếp à?”

Chư Tụ cũng hạ giọng: “Hẳn không đến mức ấy. Cưỡng ép độ kiếp cũng không đến mức biến lôi kiếp của Độ Kiếp Kỳ thành lôi kiếp phi thăng. Tình hình này, hoặc là Vân Chỉ Phong làm nhiều việc ác trên người nghiệp nhân quả quá nặng, hoặc là thực lực của hắn quá mạnh.”

Giang Tịch ngây ra: “Thực lực Vân Chỉ Phong rất mạnh à? Sao huynh không thấy nhỉ?”

Chư Tụ: “... Có lẽ là vì dọc theo đường đi chúng ta gặp được đối thủ quá biến thái. Huynh đánh với hắn một trận là có cảm giác ngay.”

Giang Tịch ngẫm lại thấy cũng phải.

Bọn họ một đường đến đây. Lúc Vân Chỉ Phong còn bị thương thực lực không còn mấy phần đã dám mạnh mẽ chống lại Quyết Minh Tử Hóa Thần Kỳ. Khi thương thế vừa khôi phục lại một mình đánh cho Quỷ Khanh là Độ Kiếp Kỳ không hề có sức phản kháng, còn nhân tiện chặn không ít Ngung Điểu. Mà hôm nay, trước khi Đại Hoàng kia lấy ra quẻ Khôn, một mình hắn đã suýt nữa thật sự đánh Đại Hoàng thành chó luôn.

Giang Tịch bừng tỉnh hiểu ra: “Có thể do nhìn quen hắn làm tiểu bạch kiểm, thiếu chút nữa huynh đã quên hắn vẫn là Kiếm tu đứng đắn.”

Chư Tụ: “...”

Nói thật, hơn một trăm tuổi hắn là Độ Kiếp Kỳ đã làm người ta rất kinh sợ rồi.

Sư tôn của bọn họ cũng mới Độ Kiếp Kỳ trung giai, bởi vì quá trẻ và thực lực mạnh mẽ mới được mọi người xưng là Kiếm Tôn.

Nhưng số tuổi của sư tôn cũng gấp hai Vân Chỉ Phong.

Chưởng môn Đại Thừa Kỳ, cách phi thăng chỉ có một bước dài.

Nhưng Chưởng môn đã hơn năm trăm tuổi.

Theo lý thuyết, số tuổi này tu vi này của Vân Chỉ Phong cũng nên là thiên tài nổi tiếng Tu Chân Giới mới đúng. Nhưng cùng dùng kiếm, lúc trẻ Ân Bất Quy lạnh nhạt lại hiếu chiến, tên tuổi Kiếm Tôn là thời kỳ thiếu niên một đao một kiếm đánh ra.

Nhưng lúc Vân Chỉ Phong làm Kỳ Lân Tử vẫn luôn gánh vác gia tộc, mục đích của Vân gia lại không đơn thuần, cố ý che giấu thanh danh Kỳ Lân Tử, thế cho nên mãi cho đến khi hắn bị gia tộc ám hại, thanh danh đều không lộ ra ngoài.

... Nhưng qua hôm nay thì chưa chắc.

Chư Tụ nhớ rõ, đời trước “Vân Ma” một lần nữa nổi dậy vào rất nhiều năm sau, nghe nói là trực tiếp nhập ma sau khi bị dồn vào tuyệt cảnh. Hắn dùng mười mấy năm chuyển một thân tu vi thành ma công, thành “Ma” duy nhất sau khi Ma Môn bị hủy diệt vào vạn năm trước.

Chư Tụ đang mải nghĩ thì cảm thấy Giang Tịch lặng lẽ chọc nàng ấy hai cái.

Nàng ấy quay đầu nhìn sang.

Sau đó thấy Giang Tịch nhìn xung quanh một lát rồi nói nhỏ: “Chúng ta có cần nghĩ cách lôi sư muội xuống không. Vân Chỉ Phong độ kiếp có động tĩnh lớn như vậy, nhỡ đâu làm sư muội bị thương thì làm sao bây giờ? Cho dù sư muội không bị thương, nhưng nếu Vân Chỉ Phong vô ý một cái...”

Hắn làm một động tác cắt cổ.

Giang Tịch: “Nhỡ đâu như vậy, để sư muội thấy được cũng rất có bóng ma tâm lý.”

Chư Tụ: “...”

Xong rồi! Nàng ấy cũng bắt đầu lo lắng.

Sư muội và CP, vẫn là sư muội quan trọng hơn.

Tuy rằng rất xin lỗi Vân Chỉ Phong.

Chư Tụ im lặng một lát, đè xuống chữ “Nhỡ đâu” đầu trong đầu, xoay người nhìn thoáng qua tam sư muội ngồi đến thẳng tắp nhìn Vân Chỉ Phong không hề chớp mắt, khó xử nói: “Muội cảm thấy không đến mức.”

Đời trước hắn sắp chết đều có thể thành ma, đời này không đến mức ngã bởi một trận lôi kiếp được.

Nhưng nàng ấy vẫn hơi lo lắng, không khỏi cao giọng hỏi: “Sư muội, muội thật sự không đi xuống với chúng ta à?”

Tống Nam Thời không quay đầu lại, giọng nói lại rất ổn: “Mọi người mau đi xuống đi, lôi kiếp tiếp theo sẽ lớn hơn nữa.”

Chư Tụ: “Vậy muội...”

Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua lôi kiếp.

Khi nàng mở miệng lần nữa, Chư Tụ hoảng hốt nghe được ý cười trong giọng nàng.

Nàng nói: “Nó sẽ không làm muội bị thương.”

Chư Tụ hoảng hốt một lát, sau đó trực tiếp túm đại sư huynh, nói: “Chúng ta đi.”

Nàng ấy xoay người, muốn tìm tiểu sư muội lại thấy tiểu sư muội đang xách hai người đứng ở phía sau bọn họ, trên vai còn đứng một con thỏ, nghiêm túc nói: “Phải đi à?”

Chư Tụ: “... Muội đây là?”

Nàng ấy xách đúng là hai sư huynh đệ kia của Khương Viên.

Tiểu sư muội cực kỳ thoải mái quơ quơ, lắc cho hai người sống không còn gì luyến tiếc, sau đó nói: “Bọn họ, một người gãy tay một người gãy chân, không tiện lắm nên mời muội hỗ trợ đưa bọn họ đi xuống. Muội tiện tay đưa theo thôi.”

Chư Tụ câm lặng một lát, sau đó giương mắt nhìn về phía Sư lão đầu đang lặng lẽ nhìn về phía bên này cách đó không xa.

Sau đó nàng nói: “Muội vẫn còn sức thì đưa Sư tiền bối xuống luôn đi.”

Nàng cảm thấy, tiểu sư muội này vẫn rất có tiềm lực.

Sư lão đầu đang lòng đầy phức tạp: “??”

Mặt ông cứng đơ: “Không cần.”

Sau đó ông nhìn thoáng qua Tống Nam Thời, giọng thối hoắc: “Muốn ở thì cứ ở đi. Lúc xuống dưới đừng thiếu tay thiếu chân là được.”

Trong giọng Tống Nam Thời mang theo ý cười: “Được.”

Sư lão đầu đen mặt xoay người rời đi.

Trong nháy mắt, trên ngọn núi to như vậy cũng chỉ còn lại hai người là nàng và Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn thoáng về phía chân trời.

Mây sét quay cuồng đầy trời đang ấp ủ lôi kiếp lớn hơn nữa. Bất kỳ kẻ nào đứng dưới mây sét như này đều sẽ sinh ra cảm giác nhỏ bé đến rùng mình.

Đứng ở dưới lôi kiếp như vậy, không ai cảm thấy mình sẽ không bị lan đến.

Nhưng Tống Nam Thời lại bỗng cảm thấy, lôi kiếp này sẽ không lan đến nàng.

Đây là một loại cảm giác huyền diệu khó lòng giải thích.

Như ngay giây phút nàng quyết định ở lại kia, Thiên Đạo đột nhiên cúi đầu xuống thoáng nhìn sau đó khoan dung chấp nhận nàng.

Vì thế Tống Nam Thời biết ngay nàng được cho phép ở lại.

Đây gần như là một loại ảo giác kiêu ngạo. Người nào sẽ cảm thấy mình có thể liên lạc với Thiên Đạo, có thể bị Thiên Đạo vô hình vô trạng nhìn chăm chú, thậm chí được cho phép.

Nhưng Tống Nam Thời lại gần như chắc chắn đây không phải ảo giác của nàng.

Vận mệnh định trước nàng có một lần giao lưu với Thiên Đạo.

Đây là việc trước kia chưa từng có.

Nhưng Tống Nam Thời lại không cảm thấy bất ngờ, thậm chí cảm thấy tất cả những việc này đều hẳn theo lẽ thường.

Thật giống như... từ giây phút nàng nắm giữ quẻ Càn kia, toàn bộ thế giới ở trong mắt nàng đã khác. Chuyện trước kia mà nàng cảm thấy không có khả năng thậm chí không hiểu, đều có đáp án.

Thậm chí đến bây giờ, nàng đều cảm thấy Thiên Đạo còn đang nhìn nàng chăm chú.

Tống Nam Thời nhìn về phía chân trời, ngây ra một lát, sau đó chợt hỏi: “Ta có thể tới gần chàng một chút, nắm tay chàng không?”

Vì thế nàng cảm thấy vận mệnh định trước nhìn chăm chú kia dường như cũng trầm mặc một chút.

Tống Nam Thời: “...”

Thiên Đạo dường như đã bị nàng chỉnh hết chỗ nói rồi.

Nàng cười ngượng ngùng, lẩm bẩm: “Được rồi! Không được thì không được.”

Ngay sau đó, cái nhìn chăm chú của vận mệnh định trước kia rời đi.

Tống Nam Thời cũng không biết “nó’ nhìn đủ rồi hay không muốn nhìn nàng.

Nàng chỉ có thể chống cằm nhìn Vân Chỉ Phong, sâu kín thở dài.

Vân Chỉ Phong còn đang nhắm mắt ngưng tụ linh lực đối kháng luồng lôi kiếp tiếp theo.

Trong giây lát lôi kiếp rơi xuống, lôi kiếp kia lớn đến gần như bao phủ nửa ngọn núi, nhưng cố tình tránh đi Tống Nam Thời ngồi ở cách Vân Chỉ Phong không xa.

Tống Nam Thời lại thở dài.

Xem ra đây không phải ảo giác xuất hiện sau khi nàng bị đánh choáng váng. Sau khi nắm giữ quẻ Càn, Thiên Đạo dường như thật sự bắt đầu khác với người qua đường Giáp là nàng.

Nàng cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Ngay sau đó, luồng lôi kiếp này kết thúc, Tống Nam Thời lập tức đi xem Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong còn tốt, không thiếu cánh tay cũng không thiếu chân, chẳng qua cả người dường như bị đánh cho đen đi một chút, mơ hồ còn tản ra mùi khét, thậm chí đến tóc đều bốc khói.

Tống Nam Thời: “...”

Bây giờ tóc cũng bắt đầu bốc khói, lôi kiếp kia kết thúc chưa?

Trong đầu nàng xuất hiện một Vân Chỉ Phong không có tóc cả người cháy đen.

Nàng câm lặng.

Sau đó lo lắng nói: “Điều khác ta không cầu, nhưng ngài có thể mở cửa sau cho ta, giữ lại tóc của chàng được không?”

Không ai trả lời nàng, nhưng Tống Nam Thời cảm thấy Thiên Đạo nghe được.

Sau đó dường như một chút liên hệ giữa vận mệnh định trước trong lòng nàng kia với Thiên Đạo đã bị cắt đứt.

Tống Nam Thời: “...”

Xong rồi! Sợ là Thiên Đạo đã muốn mắng nàng là đồ yêu đương mù quáng rồi.

Tống Nam Thời lập tức lo lắng sốt ruột.

Nàng không biết Tu Chân Giới có người khác có thể bị Thiên Đạo nhìn chăm chú thậm chí liên hệ với Thiên Đạo không. Nhưng e là nàng đã trở thành người đầu tiên trong lịch sử cá biệt làm Thiên Đạo giận rồi.

Nàng sâu kín thở dài.

Ngay sau đó, phía sau là một tiếng ầm vang.

Tống Nam Thời quay phắt đầu.

Sau đó thấy phía sau đại điện chủ phong bị sét đánh sập một nửa.

Tống Nam Thời: “...”

Hiện tại nàng không lo lắng Thiên Đạo nữa, nàng bắt đầu lo lắng Hợp Hoan Tông muốn bọn họ bồi thường hay không.

Hiện tại cuối cùng nàng đã hiểu vì sao người độ kiếp tu vi càng cao càng thích chạy đến chỗ vắng người.

Bởi vì bọn họ độ kiếp như vậy, chờ đến khi độ kiếp kết thúc sợ là đền đến quần cộc cũng không còn!

Tống Nam Thời sâu kín thở dài.

Hiện tại nàng rất muốn hỏi đại sư huynh Long Ngạo Thiên nhà mình một chút xem sau khi hắn làm ra vẻ xong thì giải quyết vấn đề bồi thường thế nào.

Sau đó nàng nghe thấy một âm thanh khàn khàn truyền đến: “Thở dài cái gì?”

Tống Nam Thời lập tức quay đầu, nhìn thấy ngay Vân Chỉ Phong bị đen xuống hai tông.

Nàng không ngại tí gì, cực mừng: “Chàng tỉnh rồi!”

Vân Chỉ Phong thấy vẻ mặt mang ý mừng của nàng, trong lòng không khỏi dịu dàng hơn hai phần.

Hắn há mồm muốn nói gì đó lại thấy Tống Nam Thời dịch người sang bên, lộ ra đại điện đang sập một nửa ở phía sau.

Nàng nói: “Chàng xem.”

Nàng chưa hề nói để Vân Chỉ Phong nhìn cái gì, nhưng Vân Chỉ Phong đã hiểu ngay một cách kỳ diệu.

Sau đó hắn cũng câm lặng.

Giờ này phút này, suy nghĩ của Vân Chỉ Phong gần như là giống với Tống Nam Thời.

Hắn cũng muốn hỏi Giang Tịch, sau khi hắn làm ra vẻ xong thì bồi thường thế nào? Nếu hắn bồi thường thì còn có thể tích góp tiền không?

Vì sao sau khi bọn họ trải qua chuyện lớn như vậy còn phải phát sầu vì việc bồi thường?

Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Tiền của chúng ta cộng hết lại sợ là không đủ mua gạch trải sàn.”

Vân Chỉ Phong độ kiếp xong trở thành đại năng Độ Kiếp Kỳ trẻ nhất toàn Tu Chân Giới rất muốn sờ vào túi mình.

Lần này, lại rơi xuống một luồng lôi kiếp, Vân Chỉ Phong lập tức ngưng tụ linh lực ngăn cản.

Chờ sau khi lôi kiếp này qua, cả người hắn lại đen một xíu. Sau đó hắn nói tiếp đề tài vừa rồi: “Không sợ! Chuyện này nói ra thì không thoát được liên quan với Hợp Hoan Tông. Hợp Hoan Tông không nhất định sẽ đòi bồi thường, cho dù muốn bắt đền thì...”

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta bắt Chết Rồi Sao của Đại Hoàng về.”

Ánh mắt Tống Nam Thời sáng lên, cảm thấy có khả năng.

Nàng còn muốn nói gì nữa lại thấy Vân Chỉ Phong hơi há mồm, phun ra luồng khói đen.

Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, hỏi: “Nàng muốn nói cái gì?”

Tống Nam Thời: “... Không có gì! Chàng độ kiếp đi.”

Vân Chỉ Phong tự cảm thấy chuyện đã bàn thỏa đáng rồi, khép hờ mắt, chờ luồng lôi kiếp tiếp theo.

Tống Nam Thời nhìn, đột nhiên cảm thấy ưu sầu.

Nàng thầm hỏi: “Thiên Đạo đại nhân, không phải Vân Chỉ Phong có mệnh vượng thê à? Vì sao ta cảm thấy ta lại sắp bắt đầu hao tiền thế?”

Chẳng lẽ là vì sau khi nàng nắm giữ quẻ Càn, mệnh vượng thê của Vân Chỉ Phong cũng không ép nổi mệnh quỷ nghèo của nàng à?

Thiên Đạo không quan tâm nàng.

Tống Nam Thời lập tức lo lắng sốt ruột.

Thực lực càng mạnh, vậy mệnh cách tất nhiên cũng càng mạnh.

Lúc nàng ở Luyện Khí Kỳ đã là quỷ nghèo, lúc Kim Đan Kỳ vẫn đồ quỷ nghèo.

Vậy chờ đến khi nàng lên Đại Thừa Kỳ sắp phi thăng, có thể biến thành một... quỷ nghèo thực lực cao cường đức cao vọng trọng không?

Trong lòng Tống Nam Thời hụt hẫng. Lúc ở bên Vân Chỉ Phong độ kiếp, nàng vừa nhìn Vân Chỉ Phong, vừa có ý đồ liên hệ Thiên Đạo ở trong lòng. Lớn thì vận mệnh người bên cạnh nàng sau này, nhỏ thì xổ số kỳ tiếp theo ở dưới chân núi, cái gì cũng hỏi.

Rất có tư thái coi Thiên Đạo trở thành Baidu.

Thiên Đạo có lẽ đời này cũng chưa từng gặp người tự quen như vậy, duy trì im lặng chất lượng cao, không hề quan tâm đến nàng nữa.

Tống Nam Thời sâu kín thở dài, trong lòng rất tiếc nuối.

Lôi vân quay cuồng, lôi kiếp nổ vang. Hai người dưới lôi kiếp, một người bình thản, một người thở ngắn than dài, hiện trường rất hài hòa.

Trận lôi kiếp này vẫn luôn liên tục tới giữa trưa ngày thứ ba.

Tống Nam Thời cũng ngồi cùng đến giữa trưa ngày thứ ba.

Trên miệng nàng không nói gì thêm, nhưng càng gần đến cuối càng thì càng lo lắng đề phòng.

Lôi kiếp này quá lớn, nàng rất sợ Vân Chỉ Phong không chịu qua nổi trận lôi kiếp này bởi vì nàng muốn hắn tiến giai trước.

Tuy rằng trong lòng nàng hiểu rõ, lấy thực lực của Vân Chỉ Phong, trận lôi kiếp này có lẽ rất khó, nhưng không đến mức trí mạng.

Mãi đến khi một luồng lôi kiếp cuối cùng rơi xuống, mây sét đầy trời tan đi, ánh nắng rực rỡ lại nóng bỏng tưới xuống.

Vân Chỉ Phong đứng dưới ánh nắng, ngoại thương khá nghiêm trọng, nội thương cũng có một ít, nhưng cách trọng thương một đoạn dài.

Hắn thành công độ kiếp.

Sau đó hắn nhìn về phía Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời ngẩn ra một lát, đột nhiên cười: “Tóc chàng vẫn còn, chỉ là cả người sắp cháy sém rồi.”

Chỉ nói xong câu này, hai mắt nàng lập tức vừa lật, dứt khoát lưu loát hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng Vân Chỉ Phong kinh hãi, lập tức chạy tới ôm lấy nàng, nghiêm mặt bắt mạch cho nàng.

Sau đó hắn nhẹ nhàng thở phào.

Mệt mỏi quá độ ngủ rồi.

Trong chớp mắt, Vân Chỉ Phong vừa đau lòng vừa buồn cười.

Hắn mạnh mẽ tiến giai, nàng cũng mạnh mẽ nắm giữ quẻ Càn, còn cố gắng chịu đựng ở bên cạnh hắn lâu như vậy. Thật là...

Vân Chỉ Phong thở dài, cúi đầu, hôn lên trán nàng.

Sau đó hắn câm lặng nhìn thấy trên trán Tống Nam Thời bị hắn hôn ra dấu hôn đen xì.

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay hơi đen của mình, có phần không dám tưởng tượng hiện tại mình như thế nào.

Hắn hít sâu một hơi, ôm Tống Nam Thời, trốn tránh người xuống núi.

...

Chờ khi Tống Nam Thời tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Nàng mơ màng mở mắt, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.

Là giọng của Chư Tụ.

Nàng ấy nói: “Ta đã giúp ngươi hỏi đại Trưởng lão của Hợp Hoan Tông. Đại Trưởng lão không ngại chuyện chủ phong sập. Ngươi và sư muội không cần lo lắng.”

Sau đó là giọng của Vân Chỉ Phong: “Vậy thật tốt quá.”

Hắn lại hỏi: “Vậy chủ phong kia sửa sang thì mất bao tiền?”

Chư Tụ tính.

Nàng ấy nói: “Ít nhiều gì cũng khoảng bảy mấy vạn linh thạch.”

Vân Chỉ Phong lập tức im lặng.

Tống Nam Thời cũng im lặng, nàng quyết định giả vờ không nghe thấy.

Sau đó nàng cố ý khụ một tiếng, để người bên ngoài biết mình đã tỉnh.

Quả nhiên âm thanh bên ngoài đã ngừng, tiếng bước chân lung tung rối loạn vang lên.

Tất cả mọi người từ ngoài khe cửa hẹp thò đầu ra, lung tung rối loạn muốn chen vào trong.

Cuối cùng vẫn là bàn tay to của Sư lão đầu gạt một phát, nói: “Ta đi vào! Các ngươi đều ở bên ngoài chờ!”

Ông ấy đi vào, nhưng thấy tầm mắt nhìn tới nhìn lui ra bên ngoài của Tống Nam Thời, ông ấy lại câm nín một lát, tức giận nói: “Họ Vân, ngươi đi vào cùng ta!”

Vân Chỉ Phong lập tức sải bước đi vào.

Tống Nam Thời lại đột nhiên phát hiện, Vân Chỉ Phong hình như càng đẹp hơn nữa.

Đột nhiên rất muốn hôn hắn thì làm sao bây giờ...

Nàng nhìn Vân Chỉ Phong rồi cười.

Vân Chỉ Phong cũng không khỏi bật cười.

Bọn họ cười với nhau, Sư lão đầu cảm thấy đau mắt, khụ thật mạnh một tiếng.

Tống Nam Thời lập tức tỉnh táo lại, nói ngay: “Lão nhân, con còn có một món quà tặng cho người đấy.”

Sư lão đầu xụ mặt: “Cái gì?”

Nàng vẫy tay: “Người lại đây.”

Sư lão đầu không tình nguyện đi sang.

Sau đó Tống Nam Thời từ trên giường đứng lên, đột nhiên duỗi tay điểm ở trán ông ấy.

Nàng khẽ nói: “Càn Vi Thiên.”

Một luồng ánh sáng vàng hiện lên, hoàn toàn đi vào trán ông ấy.

Sư lão đầu mở to hai mắt.

Trên người ông ấy dần dần nhẹ nhàng, không còn cảm giác nặng nề vì linh lực bị phong ấn nữa.

Linh lực của ông ấy đã trở lại.

Không, không chỉ là linh lực.

Ông ấy nghe thấy lời Tống Nam Thời mang theo ý cười: “Sư lão đầu, nguyền rủa của ông ta trên người ngài đã không còn.”

“Người không còn là Thiên Sát Cô Tinh gì nữa.”

Sư lão đầu im lặng một lúc lâu.

Mãi đến khi bên tai truyền đến giọng rất cẩn thận của Tống Nam Thời: “Lão nhân, người… người khóc à?”

Sư lão đầu: “Ta khóc cái gì chứ! Ta là bị con làm tức giận. Con mạnh mẽ nắm giữ quẻ Càn, không biết củng cố, còn dám tùy tiện dùng? Quẻ Càn này có thể tùy tiện sử dụng chắc?”

Đúng là không thể, nhưng... nàng nhỏ giọng: “Con vui.”

Lần này, Sư lão đầu thật sự bị nàng làm cho tức rồi.

Nàng còn nói: “Mau đi liên hệ huynh đệ Diệp Lê Châu. Hiện tại con đã có thể phá lời nguyền rủa cho bọn họ!”

Sư lão đầu thổi râu trừng mắt.

Tống Nam Thời không sợ ông ấy chút nào, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Nếu con nắm giữ quẻ Càn, con sẽ phải cứu tất cả những người bị Thẩm Bệnh Dĩ nguyền rủa. Ông ta có quẻ Khôn, tuy rằng người bị ông ta nguyền rủa không chết ngay nhưng cũng là người bình thường rất khó đối phó.”

Đúng lý hợp tình nói xong, nàng dừng một chút, lại sờ đan điền vừa dùng quẻ Càn xong là trống rỗng, nói: “Đương nhiên, cái này cũng phải làm từ từ.”

Sư lão đầu âm dương quái khí: “Vừa rồi không phải còn hùng tâm tráng chí à?”

Tống Nam Thời: “Nhưng mà bây giờ thận hư.”

Mọi người: “...”

Tiểu tông chủ và Trưởng lão Tiên Minh vừa đến cửa: “...”

Ai thận hư?

Hai người liếc nhau, như suy tư gì.

Bọn họ - một người muốn cầu xin Tống Nam Thời hỗ trợ giải trừ nguyền rủa trên người mẫu thân, một người muốn bàn chuyện Chết Rồi Sao - đều là có việc cầu người.

Vì thế bọn họ lập tức lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, cảm thấy đi vào trong lúc người ta bàn chuyện riêng thì không tốt.

Nhưng mà sau khi hai người trở về, một người tặng lộc tiên, một người tặng nhân sâm.

Đều là thứ tốt bổ thận.

Kết quả là, tu sĩ Hợp Hoan Tông lặng lẽ lan truyền lời đồn.

Nghe nói Vân Chỉ Phong kia độ kiếp bị thương thận.

Không thể nói, không thể nói.

Bình luận

Truyện đang đọc