NGOẠI TRỪ TA, TOÀN BỘ TÔNG MÔN ĐỀU LÀ NHÂN VẬT CHÍNH


Ông chủ ngàn vạn lần không nghĩ tới sẽ có người đầu tư nhà hoả táng, dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn bọn họ.

Sau đó Chư Tụ liền nói ra bản thân muốn đầu tư như thế nào.

Ông chủ hoả táng vui vẻ mà từ chức nhường ngôi chủ quản cho Chư Tụ, từ nay về sau Chu Tự là bà chủ, hắn là người làm công.

Tống Nam Thời: "......"
Có chút ghen ghét.

Lão bản kia có vẻ như rất vừa ý, nhân lúc sư tỷ không chú ý, đưa cho Tống Nam Thời một túi linh thạch, nói là cảm ơn nàng dẫn người tới.

Tống Nam Thời nghĩ đến hôm nay quẻ thượng, làm bộ làm tịch chối từ một chút, sau đó vui vẻ nhận lấy.

Chuyến đi lần này, hai người vô cùng hài lòng.

Rời khỏi nhà hoả táng, Chư Tụ trở về Vô Lượng Tông suy tính đến đại nghiệp nhà hoả táng của nàng, còn Tống Nam Thời đi đến trấn Tiên Duyên chuẩn bị bày quán.

Mới vừa đến trấn Tiên Duyên, nàng liền phát hiện hôm nay trên đường hết sức náo nhiệt.

Tống Nam Thời cũng coi như là một gương mặt quen thuộc ở nơi này, không chờ nàng hỏi liền có người nhiệt tình nói: "Tống bán tiên tới rồi sao, hôm nay trên đường có người bán yêu thú trông rất mới lạ, phẩm giai chất không tồi, mọi người đều đang tranh đoạt như điên!"
Nói rồi hắn vội vàng rời đi, hiển nhiên cũng muốn tới tranh đoạt yêu thú kia.

Dưới chân núi Vô Lượng Tông có rất ít có yêu thú hoạt động, bởi vậy buôn bán yêu thú cũng thưa thớt, lần này có vẻ như là đồ hiếm rồi, Tống Nam Thời sờ sờ linh thạch vừa mới nhận được, quyết định cũng đi xem náo nhiệt một chút.
Nàng tìm đến chỗ đông người nhất, liều mạng mà chen lên trên.

Người bán yêu thú là một đôi nam nữ, nhìn diện mạo có vẻ như là một đôi huynh muội.
Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười nhiệt tình, đám yêu thú kia trông cũng có vẻ như là mới bắt được.
Tống Nam Thời rất vừa lòng, liền nhìn thoáng qua giá cả.


Sau đó......!
Quấy rầy rồi.

Nàng yên lặng lùi ra ngoài.

Mới từ trong đám đông chen ra ngoài, nàng liền nghe thấy một âm thanh lạnh nhạt ở đằng sau truyền tới.

"Làm phiền tránh ra, ngươi dẫm trúng đồ của ta rồi."
Tống Nam Thời quay đầu lại, sau đó cảm thấy cả người lung lay.

Một thanh niên mày kiếm mắt sắc ngồi ở phía sau nàng, một thân áo vải thô, tóc buộc tuỳ ý ở sau lưng.

Rõ ràng ăn vận mộc mạc nhưng khuôn mặt kia lại khiến y phục trở nên càng thêm đắt giá, mái tóc buộc tùy tiện cũng biến thành không câu nệ tiểu tiết.
Trước mặt hắn bày một cái sạp nhỏ.

Có điều bên trên đều bày một chút da lông của dã thú bình thường, cùng với đôi huynh muội đang bán yêu thú kia tạo nên một hình ảnh đối lập.
Tống Nam Thời dẫm phải một mảnh da sói trên sạp của hắn.

Nàng vội vàng nhấc chân lên: " Xin lỗi."
Thanh niên có vẻ cũng dễ nói chuyện: "Không có việc gì."
Tống Nam Thời sau này lùi lại hai bước, lén lút thưởng thúc nhan sắc của chàng thanh niên, nhìn thấy đã tới giờ bày quán, liền chuẩn bị rời đi.

Sau đó nàng liền thấy một con rùa đen nhỏ từ trong ống tay trái của thanh niên, liếc trái liếc phải sau đó liền bò ra ngoài.

Thanh niên không cúi đầu nhìn, nhưng lại giống như biết chuyện gì xảy ra.

Duỗi tay đem con rùa đen kia ấn trở về.

Ế? Con rùa đen này......!
Tống Nam Thời mừng rỡ.

Đây không phải là con rùa đen hôm qua bị chết đuối mà nàng nhìn thấy hay sao!
Quẻ sư đều coi trọng duyên phận, Tống Nam Thời tức khắc cảm thấy chính mình cùng này rùa đen rất có duyên.

—— vừa lúc nàng thấy mai rùa xem bói của mình đến lúc nên thay mới rồi.

Nàng lập tức hỏi: "Huynh đệ, con rùa đen trong ống tay áo ngươi bán bao nhiêu tiền?."
Rùa đen cứng đờ.

Thanh niên nhìn nàng một cái, thanh âm lãnh đạm: "Không bán."
Tống Nam Thời khuyên: "Chúng ta thương lượng giá cả mộ chút."
Thời điểm nàng nói như vậy, rùa đen không dấu vết mà bò càng sâu vào trong tay áo của thanh niên.

Thanh niên đã nhận ra, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi ngờ.

Từ lúc hắn bắt được ảnh quỷ này, nó không có lúc nào là không muốn chạy trốn, cho dù bị hắn phong bế vào thân thể rùa đen thì cũng không quên bò ra ngoài.
Thế nhưng hiện tại....
Hắn trầm ngâm một lát, như suy tư gì đem rùa đen từ trong ống tay áo đem ra.

Rùa đen cả người liền run lên.


Nó sợ nha đầu tu vi còn chưa tới Trúc Cơ này?
Thú vị đấy.
Hắn hỏi: "Ngươi muốn nó?"
Tống Nam Thời vừa lòng gật đầu: "Chính là nó."
Rùa đen tức khắc giãy giụa, liều mạng muốn bò lên người thanh niên.

Thanh niên hai tay nắm nó, hỏi: "Ngươi muốn nó làm cái gì?"
Người này cùng với ảnh quỷ có quan hệ?
Sau đó hắn liền thấy trước cô nương trước mặt mình chỉ vào lá cờ vải ở đằng sau, thẹn thùng nói: "Ta là một quẻ sư."
Thanh niên gật đầu, hiện tại quẻ sư không thấy nhiều lắm.

Tiểu cô nương: "Mai rùa của ta cần thay mới, ta cảm thấy rùa đen trong tay ngươi rất thích hợp, có duyên với ta."
Thanh niên: "......"
Rùa đen: "......"
Nó ra sức giãy giụa lên.

Thanh niên lại bật cười.

Hắn nhìn Tống Nam Thời, nói: "Thứ này cũng không đáng giá bao tiền, cho ngươi."
Hắn đem rùa đen đang giãy giụa đưa cho Tống Nam Thời.

Sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Ảnh quỷ đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, chắc chắn sẽ thoát khỏi thân xác của rùa đen.

Nhưng thời điểm bị cô nương này bắt được, Ảnh quỷ lại càng thêm uể oải.

Rất thú vị.
Thanh niên nghiền ngẫm.

Tống Nam Thời không biết người trước mặt đang nghĩ gì, nhưng lấy không đồ của người ta, nàng cũng rất ngượng ngùng, liền nói: "Hay là ta tính cho ngươi một quẻ đi."
Thanh niên sửng sốt: "Ngươi xem bói cho ta?"
Tống Nam Thời nghĩ nghĩ, nói: "Huynh đệ, một quẻ chỉ cần mười linh thạch, nhưng là huynh đệ là người hào phóng, ta quyết định giảm cho ngươi 15%."
Nàng nói: "Xem không?"
Thanh niên: "......"

Hắn sắc mặt như thường: "Vậy ngươi xem thử đi."
Tống Nam Thời xóc quẻ trước mặt hắn.

Nhưng mà không biết có phải mai rùa của nàng muốn được đổi mới hay không, nàng xóc ba lần đều ra phế quẻ.

Nàng không tin như vậy, lại thử một lần.

Lần thứ tư.

Nàng tính ra quẻ chết, không sống được bao lâu nữa.

Tống Nam Thời: "......"
Nàng buông mai rùa, một lời khó nói hết mà nhìn hắn.

Thanh niên: "Như thế nào."
Tống Nam Thời: "Quẻ này, ngươi phải trả tiền trước, ta mới có thể nói cho ngươi."
Thanh niên có chút hoài nghi người này muốn hố hắn.

Hắn cầm ra chín linh thạch.

Tống Nam Thời rất có đạo đức nghề nghiệp: "Giảm 15% cho ngươi, chỉ hết tám linh thạch rưỡi."
Nói rồi nàng liền cầm ra một thanh chuỷ thủ, đem một cái linh thạch chém thành hai nửa, một nửa trả lại cho hắn.

Thanh niên: "......"
Hắn một lời khó nói hết nhận lấy nửa cái linh thạch: "Ngươi nói đi."
Tống Nam Thời lời nói thấm thía: "Quẻ này có chút khó nói, nhưng là tóm lại là, sau này ngươi nghĩ muốn ăn gì cứ mặc sức mà ăn đi."
Thanh niên: "......"
Có cảm giác đây không phải lời hay ý đẹp gì..


Bình luận

Truyện đang đọc