NGOẠI TRỪ TA, TOÀN BỘ TÔNG MÔN ĐỀU LÀ NHÂN VẬT CHÍNH

Nhìn nét mặt “ngượng ngùng” của hai cấp dưới giống y hệt Tống Nam Thời, Thẩm Bệnh Dĩ tức giận muốn tiến lên.

Giây phút quyết định phân hoá ra hóa thân bên ngoài này, ông ta đã biết tuy hóa thân phân hóa ra từ ông ta, nhưng tất nhiên sẽ có rất nhiều khuyết điểm, cũng sẽ không hoàn toàn chịu khống chế của ông ta.

Bởi vì mỗi một hóa thân của ông ta đều lấy tuổi tác nào đó làm bản gốc, sau đó kế thừa một phương diện nào đó trong tính cách ở tuổi đó.

Mà bản thân ông ta biết, mỗi tuổi tác, ông ta đều có một loại cố chấp riêng. Loại cố chấp này đặt ở trên người ông ta thì có thể khống chế, bởi vì tuổi ông ta lớn dần, trải đời cũng nhiều hơn, sự cố chấp đó chỉ là râu ria với ông ta.

Nhưng hóa thân lại khác, sự cố chấp đó trong tính cách ông ta, dù là tốt hay xấu thì đều tạo thành một phần của bọn chúng, phủ định sự cố chấp này tương đương với phủ định chính bọn chúng.

Trên người Quỷ Khanh có sự kiêu ngạo của thời niên thiếu mà ông ta chưa biết che giấu, trên người Quyết Minh Tử có áp lực và sự cẩn thận của nhiều năm cầu mà không được.

Đây đều là những khuyết điểm mà ông ta một lòng muốn vứt bỏ, tất cả đều thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người bọn chúng.

Cho nên, với Thẩm Bệnh Dĩ, hóa thân chính là hàng lỗi, là hàng lỗi mà ông ta không thể không dùng.

Lúc ông ta còn có thể tự do đi lại thì còn có thể trói buộc bọn chúng. Nhưng từ sau khi ông ta bị phong ấn vào Vạn Tượng Tháp, giao lưu giữa bản thể và hóa thân bị cắt đứt, những hóa thân này chỉ có thể theo mệnh lệnh duy nhất trước khi ông ta vào tháp mà tự do hành động.

- Tìm được mệnh bàn và truyền thừa.

Cũng mấy ngày gần đây, bọn chúng đến gần Vạn Tượng Tháp, lúc này bọn chúng mới một lần nữa khôi phục giao lưu.

Ông ta vốn cho rằng qua ngần ấy năm rèn luyện, bọn chúng nên có chút tiến bộ, nhưng không ngờ...

Còn không bằng không tiến bộ.

Thẩm Bệnh Dĩ nhìn thân thể vỡ nát trước mắt, rõ ràng hoài nghi có phải hai hóa thân này đã phản bội ông ta hay không.

Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh dường như cảm nhận được nguy cơ, trước khi Thẩm Bệnh Dĩ tức giận, Quyết Minh Tử vội vàng mở miệng cứu vớt: “Ông ta chỉ bị dáng vẻ rách nát xấu xí tí thôi! Tuy rằng thoạt nhìn không được việc, nhưng chức năng thân thể không sao thế! Mấy cái này đều chỉ là bị thương ngoài da mà thôi! Ông ta vẫn có thể sử dụng! Nếu không ta và Quỷ Khanh cũng không dám đưa ông ta cho ngài! Ngài tin chúng ta đi mà chủ nhân!”

Lời gã nói rất đúng.

Thẩm Bệnh Dĩ không khỏi nhìn gã một cái, sau đó lại nhìn thoáng qua thân thể Đại Hoàng, vẻ mặt vẫn ghét bỏ.

“Có thể sử dụng?” Ông ta hỏi.

“Có thể sử dụng, có thể sử dụng!” Hai người gật đầu như giã tỏi.

Nực cười! Bây giờ nói không thể dùng là chuẩn bị chờ chết à?

Hơn nữa ông ta cũng không phải hoàn toàn không thể dùng.

Thẩm Bệnh Dĩ nhìn vẻ mặt hai người, miễn cưỡng quyết định tin bọn chúng một lần.

Vì thế, đám Tống Nam Thời trơ mắt nhìn ảo ảnh Thẩm Bệnh Dĩ ở giữa không trung lạnh lùng liếc bọn họ một cái, sau đó xoay người đi vào trong thân thể Đại Hoàng.

Ngay sau đó, Đại Hoàng im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất lập tức mở choàng mắt, khuôn mặt dần dần thay đổi. Dung mạo thuộc về “Đại Hoàng” dần dần biến thành gương mặt của ảo ảnh Thẩm Bệnh Dĩ ở không trung.

Đám Tống Nam Thời như gặp phải đại địch, căng thẳng nhìn ông ta.

Đám Quyết Minh Tử cũng rất căng thẳng, không khỏi nuốt nước bọt, tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Bệnh Dĩ.

Trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Thẩm Bệnh Dĩ chậm rãi đứng lên...

Sau đó “Lạch cạch” một tiếng, chân ông ta rơi ra.

Tống Nam Thời: “...”

Thẩm Bệnh Dĩ: “...”

Ông ta dùng ánh mắt khủng bố lập tức nhìn về phía hai hóa thân.

Lúc này hai hóa thân vội vàng suy nghĩ, dưới việc gấp rút giữ mạng, bọn họ không đợi bản thể nói ra câu “Giết bọn chúng” thì lập tức một trái một phải tiến lên. Một người ân cần đỡ lấy cánh tay ông ta, một người nhanh chóng nhặt cái chân bị rơi lắp lại.

Sau đó Quỷ Khanh nhặt chân ngượng ngùng giải thích: “Cái này... cái này là lúc trước chúng ta cướp thân thể Đại Hoàng, trong lúc hoảng loạn hông cẩn thận kéo rơi. Nhưng mà không có vấn đề lớn, rơi cái chân mà thôi! Ngài chỉ cần sử dụng tí xíu xíu linh lực, là có thể khôi phục chân như lúc ban đầu ngay. Vết thương trên người ông ta cũng thế, chỉ tí xíu linh lực.”

Vì chứng minh khôi phục cần thật sự rất ít linh lực, ngón cái và ngón trỏ của hắn ta hơi mở ra, tạo ra một độ cong cực nhỏ.

Thẩm Bệnh Dĩ nhắm chặt mắt, sau đó lại mở mắt, lạnh lùng nói: “Lần này, tốt nhất các ngươi nói thật!”

Hai người lần thứ hai gật đầu: “Thật sự! Thật sự!”

Thẩm Bệnh Dĩ chỉ có thể lần thứ hai chịu đựng tức giận hao phí linh lực của mình chữa trị thân thể rách nát này.

May mắn, lần này không xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh lừa dối qua được, không nhịn được duỗi tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu.

Mấy người Tống Nam Thời ở bên cạnh cũng xem đến thế là đủ rồi.

Tống Nam Thời thậm chí còn không nhịn được duỗi tay ra vỗ, nói: “Xuất sắc! Thật sự quá xuất sắc!”

Thẩm Bệnh Dĩ lập tức nhìn sang, nhếch môi lạnh lùng nói: “Ta hy vọng lát nữa ngươi còn có thể tiếp tục mạnh miệng.”

Tống Nam Thời cười tủm tỉm nói: “Đừng không khách khí như vậy! Hơn nữa ngươi là đồ đệ của Thạch tiền bối, ta nhận truyền thừa của Thạch tiền bối. Hai chúng ta còn có thể xem như sư huynh muội đồng môn đấy.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, Thẩm Bệnh Dĩ và Tống Nam Thời nói ra đều cùng rùng mình một cái.

Lúc nói lời này, nàng chỉ muốn cho Thẩm Bệnh Dĩ buồn nôn, nhưng nói xong thì đến cả nàng cũng buồn nôn rồi.

Nhưng nói lại thì bối phận này của nàng thật sự là tăng như ngồi tên lửa luôn rồi.

Ban đầu là đệ tử Ân Bất Quy, sau đó Sư lão đầu có bối phận cao hơn tự nhận có ơn dạy dỗ nàng, nhưng hiện tại nàng lại nhận truyền thừa của Thạch tiền bối, mà theo lý mà Thạch tiền bối coi như sư tổ của Sư lão đầu...

Vậy bây giờ Sư lão đầu phải gọi nàng một câu “Sư thúc”?

Tống Nam Thời vội lắc đầu, vứt bỏ quan hệ bối phận kỳ lạ chạy đầy đầu.

Lúc này Thẩm Bệnh Dĩ đã tiến lên hai bước, lạnh nhạt nhìn nàng.

Vân Chỉ Phong lập tức lạnh lùng che ở trước mặt nàng.

Thẩm Bệnh Dĩ cười, lạnh lùng nói: “Căng thẳng thế làm gì? Ta chỉ muốn xem, người làm sư tôn của ta vứt bỏ ta cũng phải lựa chọn, rốt cuộc có bản lĩnh gì thôi.”

Tống Nam Thời nghe vậy thì tiến lên hai bước, cầm tay Vân Chỉ Phong, nghiêng đầu nhìn về phía ông ta, nhàn nhạt nói: “Vì sao Thạch tiền bối không lựa chọn ngươi, ngươi nghĩ ra chưa?”

Thẩm Bệnh Dĩ lập tức nói: “Bởi vì những thành kiến mà ông ta không biết...”

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, Liễu lão nhân lập tức lao ra khỏi ngọc bội, “Phi” một tiếng về phía ông ta, nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì con mẹ nó ngươi là đồ khốn à!”

Bởi vì cảm xúc của ông ấy quá mức kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lộ ra thực thể.

Mấy người Chư Tụ nhìn thấy trên người đại sư huynh mình đột nhiên có một người xông ra, trong chốc lát đều cực kỳ sợ hãi.

Chỉ có Thẩm Bệnh Dĩ híp mắt nhìn ông ấy.

Sau đó ông ta khẽ cười một tiếng, giọng điệu không đổi: “Là Liễu huynh à.”

Liễu lão nhân thấy ông ta còn dám gọi “Liễu huynh”, cả người đều vặn vẹo.

Tống Nam Thời sợ ông ấy quá mức kích động dẫn đến tiêu tan tàn hồn còn mỗi một ít, tiến lên chạm vào trán ông ấy, trách mắng: “Kích động cái gì mà kích động!”

Liễu lão nhân khựng lại, dao động linh hồn vững vàng hơn nhiều.

Thẩm Bệnh Dĩ lại khẽ cười một tiếng, nói: “Năm đó ta và Liễu huynh có thể nói cùng chung chí hướng. Ta bệnh tật ốm yếu, Liễu huynh còn từng không ít lần nói muốn hận không thể lấy thân thay thế. Cho nên ta nghĩ nếu Liễu huynh hy sinh một ít vì ta, chắc là cũng cam tâm tình nguyện. Lại không ngờ hóa ra Liễu huynh không cam tâm tình nguyện nhiều năm như vậy, sau này rồi mà nhớ mãi không quên.”

Lời này đến cả Tống Nam Thời đều cảm thấy vô liêm sỉ, càng đừng nói đương sự là Liễu lão nhân.

Vì không cho Liễu lão nhân kích động dẫn đến tiêu tan, Tống Nam Thời dứt khoát hỏi thay ông ấy: “Ngươi giết Liễu lão nhân, liên quan gì đến bệnh của ngươi. Không phải ngươi đang thí nghiệm hóa thân của ngươi có chia sẻ nhân quả với ngươi không à?”

Thẩm Bệnh Dĩ khẽ cười nói: “Dùng hóa thân chia sẻ nhân quả của ta, đó là vì bệnh của ta.”

Ông ta nhìn thẳng về phía Tống Nam Thời: “Ngươi hẳn đã gặp người Thẩm gia rồi nhỉ? À đúng rồi, nghe nói hiện tại bọn họ lấy họ Diệp.”

Ánh mắt Tống Nam Thời khẽ động, đột nhiên nghĩ đến Thẩm Bệnh Dĩ nguyền rủa Thẩm gia.

Nguyền rủa luôn có nguyên nhân, nàng từng luôn suy nghĩ nguyên nhân này. Rốt cuộc là vì lý do gì có thể làm Thẩm Bệnh Dĩ phí sức lớn như vậy đưa ra nguyền rủa này.

Chẳng lẽ vì bệnh của ông ta?

Quả nhiên, ngay sau đó, nàng nghe Thẩm Bệnh Dĩ bình tĩnh nói: “Vậy có lẽ ngươi không biết, lúc trước ta nguyền rủa Thẩm gia là Thẩm gia suy sụp một phần, thân thể của ta sẽ mạnh mẽ một phần. Cho nên nói Liễu huynh hy sinh trị hết bệnh của ta, ta không hề nói sai tí nào.”

Tống Nam Thời nghe vậy, bàn tay đang nắm tay Vân Chỉ Phong chợt siết chặt.

Bây giờ nàng đã hoàn toàn sáng tỏ.

Thẩm Bệnh Dĩ có bệnh hiểm nghèo. Ông ta muốn thoát khỏi bệnh này, vì thế nhắm ngay huyết mạch gia tộc của mình, nguyền rủa gia tộc đổi lấy thân thể mạnh mẽ.

Nhưng ông ta lại không muốn gánh vác nghiệp do nguyền rủa, vì thế phân ra hóa thân bên ngoài, dùng Liễu lão nhân thí nghiệm hóa thân có phân cách nghiệp của chính ông ta hay không.

Vì bệnh hiểm nghèo kia của ông ta mà ông ta hại chết nhiều người như vậy.

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, tự mình lẩm bẩm: “Sao Thạch tiền bối lại thu loại người như ngươi làm đồ đệ?”

Ai biết Thẩm Bệnh Dĩ nghe câu này, giống như bị chọc giận, sắc mặt đột nhiên vặn vẹo.

Ông ta lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ông ta là người cao thượng chắc? Chẳng qua ông ta muốn bồi dưỡng một người thừa kế phù hợp với suy nghĩ của ông ta mà thôi. Một khi ông ta phát hiện suy nghĩ của ta không giống ông ta thì ông ta vứt bỏ ta như giày rách. Một người như vậy, chẳng qua cũng chỉ là loại cuồng khống chế ít hơn ta một tí mà thôi!”

Tống Nam Thời lại nghe mà thầm giật mình.

Nàng tỉnh bơ nói: “Nếu Thạch tiền bối có thể tự bồi dưỡng người thừa kế thì vì sao ông ấy không bồi dưỡng một người càng hợp ý ông ấy, mà lại cách cả ngàn năm chọn ta?”

Thẩm Bệnh Dĩ nhìn nàng một cái, cười như chế nhạo.

Ông ta nói: “Xem ra trước khi ông ta phi thăng, vẫn chưa kịp để lại nhiều tin tức cho người được lựa chọn sau này.”

Ông ta nhìn Tống Nam Thời, mang theo hai phần cảm giác về sự ưu việt, nói: “Người thừa kế Vạn Tượng Tháp, ngươi nghĩ là phải làm gì? Chỉ cả đời thủ một tòa tháp chết già ở chỗ này sao? Không, ngươi không biết gì hết.”

Ông ta khẽ cười nói: “Người thừa kế không phải ông ta tưởng chọn là có thể chọn. Người thừa kế nói là ông ta chọn, không bằng nói là Thiên Đạo chọn. Cho nên người thừa kế Vạn Tượng Tháp cần phải tinh thông một trong hai hoặc quẻ Càn hoặc quẻ Khôn, như vậy mới có thể có tư cách giao lưu với Thiên Đạo.”

Trong lòng Tống Nam Thời khẽ động, lẩm bẩm: “Thiên Đạo...”

Thẩm Bệnh Dĩ bình tĩnh nói: “Cho nên, người thủ tháp Vạn Tượng Tháp thật ra cũng là đại hành giả của Thiên Đạo.”

Trong đầu Tống Nam Thời lại đột nhiên hiện ra lời Sư lão đầu.

Truyền thuyết từ rất xưa, Thiên Đạo sẽ lựa chọn Quẻ sư ở nhân gian trở thành đại hành giả của Thiên Đạo. Khi thiên hạ thái bình thì ẩn nấp ở nhân gian, lúc gặp đại loạn nguy nan thì đại hành giả xuất thế.

Hóa ra người thủ tháp Vạn Tượng Tháp lại chính là đại hành giả của Thiên Đạo ư?

Tống Nam Thời nhìn thoáng qua Thẩm Bệnh Dĩ, quyết định không nói cho ông ta việc nàng đã được Thiên Đạo lựa chọn.

Mà Thẩm Bệnh Dĩ như là nói đến chuyện gì khó chịu không vui, đầy oán khí: “Người thừa kế Vạn Tượng Tháp căn bản không phải người thừa kế trước chọn mà là Thiên Đạo chọn. Trước khi mỗi một đời người thừa kế Vạn Tượng Tháp phi thăng hoặc là tử vong đều sẽ để lại mệnh bàn và truyền thừa. Người được Thiên Đạo lựa chọn có cơ hội lấy được hai thứ đó. Trước họ Thạch kia, Vạn Tượng Tháp đã rất nhiều năm không có người thừa kế. Họ Thạch có được Vạn Tượng Tháp thế nào chứ? Ông ta được Thiên Đạo chỉ dẫn lấy được mệnh bàn thôi. Ông ta không thể cho ta, thế mà lại muốn nhận ta...”

Tống Nam Thời hỏi thẳng: “Ông ấy nhận ngươi làm đồ đệ thế nào vậy?”

Thẩm Bệnh Dĩ không đáp, chỉ nặng nề nhìn nàng.

Tống Nam Thời nói ra suy đoán của mình: “Ngươi sinh ra yếu ớt, bệnh hiểm nghèo, không học được đao pháp của Thẩm gia, vì thế bỏ tông trốn đi sau đó gặp Thạch tiền bối à?”

Nhìn thấy sắc mặt ông ta sầm xuống, Tống Nam Thời biết ngay mình đoán đúng rồi.

Vì thế nàng túm chặt không buông: “Lúc ấy có lẽ ngươi đã hơi thở thoi thóp nhỉ? Là ông ấy cứu ngươi à? Người có thể liên lạc với Thiên Đạo cần phải nắm giữ hai quẻ Càn - Khôn. Lúc đó ông ấy cũng đã nắm giữ quẻ Càn à? Ông ấy dùng quẻ Càn cứu ngươi?”

Thẩm Bệnh Dĩ chợt giận dữ quát: “Đủ rồi!”

Tống Nam Thời biết ngay mình lại đoán đúng rồi.

Nàng nhìn Thẩm Bệnh Dĩ, đột nhiên nhớ đến ban đầu mình lĩnh ngộ được quẻ Càn là lúc lĩnh ngộ được hạn chế của quẻ.

Người được quẻ Càn cứu, không thể tạo thành rung chuyển cực lớn đến tương lai Tu Chân Giới.

Mà Thạch tiền bối thật bất hạnh, ông ấy cứu người, lại cứu Thẩm Bệnh Dĩ.

Thẩm Bệnh Dĩ vốn nên chết ở trên đường rời khỏi Thẩm gia, ông ta được Thạch tiền bối cứu mới có nhiều rung chuyển phía sau như vậy.

Vậy Thạch tiền bối làm nhiều chuyện như vậy, có phải cũng là ông ấy sửa chữa số mệnh Tu Chân Giới bị ông ấy thay đổi không?

Tống Nam Thời không thể hiểu hết.

Mà lúc này, Thẩm Bệnh Dĩ đã cười lạnh nói: “Đúng vậy! Ông ta đã cứu ta, ông ta nhận ta làm đồ đệ. Lần đầu tiên ta học tập quẻ tượng đã nắm giữ được quẻ Khôn. Ông ta vô cùng vui mừng, cảm thấy ta có thiên phú trở thành đại hành giả của Thiên Đạo. Ông ta muốn bồi dưỡng ta thành người thủ tháp Vạn Tượng Tháp đời sau có thể truyền thừa lý tưởng và y bát(*) ông ta. Vì thế ta ở trong Vạn Tượng Tháp với ông ta nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì câu hứa hẹn kia của ông ta thôi. Nhưng sau đó thì sao?”

(*) Y bát: Từ ngàn xưa, muốn vào Khất Sĩ phải được chân sư truyền dạy. Người nào được chân sư truyền lại tất cả những hiểu biết, kinh nghiệm có được của mình trong suốt cuộc đời được gọi là truyền Y Bát. Vì nó chính là tài sản của một bậc chân tu.

Ông ta cười lạnh nói: “Chẳng qua ta để lộ ra tư tưởng và quan niệm khác với ông ta, ông ta lập tức đuổi ta ra khỏi Vạn Tượng Tháp, vứt bỏ sự nỗ lực của khổ tu nhiều năm như vậy của ta như giày rách. Ông ta nói Thiên Đạo sẽ không tán thành ta, nhưng thậm chí ông ta còn không để cho ta thử một lần!”

Tống Nam Thời hiểu ra.

Năm đó Thạch tiền bối cứu ông ta. Ông ta lại trùng hợp bày ra thiên phú, ra quẻ Khôn. Mà điều kiện có thể giao lưu với Thiên Đạo là nắm giữ hai quẻ Càn - Khôn. Trong thiên hạ này, người có thể nắm giữ hai quẻ tượng này đã ít càng thêm ít. Thạch tiền bối cảm thấy mình đã gặp người thủ tháp Vạn Tượng Tháp đời kế tiếp, vì thế có suy nghĩ đưa ông ta về Vạn Tượng Tháp dạy dỗ.

Nhưng ông ta không phải.

Ông ta không những không phải mà còn là người có dã tâm và dục vọng đều rất nặng.

Không cho ông ta tiếp xúc thì cũng thôi. Một khi ông ta tiếp xúc với tất cả, người thường còn khó có thể ngăn cản dụ dỗ mà quyền lực do giao lưu với Thiên Đạo mang đến, càng đừng nói đến loại người có dã tâm bừng bừng như ông ta.

Vì thế ông ta vẫn luôn chuẩn bị tiếp nhận thân phận người thủ tháp Vạn Tượng Tháp và đại hành giả của Thiên Đạo.

Nhưng mà chuẩn bị nhiều năm như vậy, đột nhiên, Thạch tiền bối bảo với ông ta là ông ta không được, ông ta không phải.

Cuối cùng Tống Nam Thời đã biết điên cuồng và cố chấp nặng như vậy của ông ta đến từ đâu rồi.

Nàng thở dài, nhìn mệnh bàn trong tay, nói: “Cho nên thật ra mệnh bàn này không chỉ là một món vũ khí, hơn nữa còn là chứng minh thân phận người thủ tháp Vạn Tượng Tháp và đại hành giả của Thiên Đạo?”

Thẩm Bệnh Dĩ không nói lời nào.

Tống Nam Thời coi như ông ta cam chịu.

Nàng không khỏi nói: “Hiện tại cho dù ngươi có không cam lòng thế nào thì cũng không nắm giữ được mệnh bàn. Ngươi đã nuốt Ma đan, hơn nữa nhân quả trên người của ngươi quá nặng.”

Ai biết Thẩm Bệnh Dĩ lại cười ha ha.

Ông ta hung ác nham hiểm nói: “Ta có lựa chọn à?”

Ông ta sinh ra với thân thể gầy yếu, cho dù quẻ Càn cũng chỉ có thể làm ông ta không chết.

Nhưng ông ta muốn thân thể khỏe mạnh, vì thế ông ta chỉ có thể xuống tay với Liễu lão nhân, xuống tay với Thẩm gia.

Từ giây phút ông ta muốn đổi thân thể khỏe mạnh, ông ta đã không thể quay đầu.

Ông ta thiếu càng ngày càng nhiều nhân quả, ông ta không có cách nào vượt qua lôi kiếp phi thăng.

Vì thế ông ta chỉ có thể lựa chọn thành Ma.

Nhưng thành Ma, không có nghĩa ông ta không thể nắm giữ được quyền lực của Thiên Đạo.

Hoặc nói là chỉ có thành Ma, lấy được quyền lực của Thiên Đạo, ông ta mới có thể sống giống người.

Ông ta bình tĩnh nói: “Đúng là bởi vì ta biết mình không nắm giữ được mệnh bàn, mới nuốt Ma đan vào, muốn thành Ma.”

Tống Nam Thời thầm giật mình: “Vì sao?”

Thẩm Bệnh Dĩ nhìn nàng, chỉ ý vị thâm trường nói một câu: “Bởi vì, ta phát hiện thật ra thế giới này cần Ma.”

Tống Nam Thời cảm giác đây là một chuyện rất quan trọng, vì sao ông ta cố chấp với việc thành Ma và mệnh bàn như vậy. Điều này rất quan trọng.

Nàng muốn tiếp tục hỏi, nhưng Thẩm Bệnh Dĩ đã không kiên nhẫn trả lời. Ông ta xông lên đánh không hề báo trước, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn biết cái gì, xuống địa ngục lại tìm Thiên Đạo giải đáp cho ngươi!”

Vân Chỉ Phong lập tức tiến lên cản công kích của ông ta, mà Tống Nam Thời sớm đề phòng chiêu thức ấy của ông ta. Vào lúc ông ta đánh tới, nàng dứt khoát khởi động quẻ Càn, vừa hay chặn một cái quẻ tử đang lặng yên không một tiếng động bay qua.

Hai quẻ Càn - Khôn đối đầu, hơn nữa Vân Chỉ Phong và Thẩm Bệnh Dĩ đánh nhau, trực tiếp làm cho cả đại điện đều chấn động.

Dư âm hai quẻ Càn - Khôn đụng vào thậm chí lan đến chính Tống Nam Thời, nàng không nhịn được lùi về phía sau hai bước.

Mà cùng lúc đó, trong lòng nàng đột nhiên hiểu rõ một điều, nàng biết rõ đây là Thiên Đạo sâu xa nói cho nàng điều gì.

Ví dụ như, vì sao “Thế giới này cần Ma”.

Bởi vì có thiện ắt có ác, có chính nhất định có ma. Vạn năm trước Ma Môn bị tiêu diệt là bởi vì Ma Môn làm ác không biết kiềm chế, nhưng đến nay tàn hồn Môn chủ Ma môn chưa tiêu tán, đã chứng minh thế gian này cần Ma, cần sự cân bằng của ma khí.

Chỉ có “Chính” ở thế gian thì không thể cân bằng.

Cho nên cần phải có Vạn Tượng Tháp, trông coi mặt “Ác” của thế gian này.

Người thủ tháp Vạn Tượng Tháp chính là “Tà” và “Ma” trong thiên hạ, bảo vệ chính là sự cân bằng của nhân gian.

Thẩm Bệnh Dĩ đã biết điểm này, ông ta muốn lợi dụng điểm này.

Ông ta muốn trở thành Ma của thế gian này, trở thành mặt “Ác” cân bằng thế gian này.

Vì thế mặc kệ có phải bẫy rập hay không, ông ta chủ động nuốt vào Ma đan của Môn chủ Ma Môn vạn năm trước, làm mình trở thành mặt “Ác” của thế gian này.

Thạch tiền bối tính kế ông ta, ông ta cũng tính kế Thạch tiền bối.

Nếu ông ta thành công thành Ma lại lấy được mệnh bàn, như vậy ngay cả Thiên Đạo cũng không thể không thừa nhận ông ta là mặt “Ác” của nhân gian, thừa nhận ông ta là tân Ma thần, cấp ra quyền quản lý cái “Ác”.

Bởi vì đây là cân bằng.

Nếu không xuất hiện tồn tại vạn năm trước có năng lực ngăn sóng dữ tiêu diệt Ma Môn, ông ta có thể cầm thân phận Ma thần mà Thiên Đạo bị ép phải thừa nhận, phi thăng lên Tiên giới.

Tống Nam Thời nghĩ đến đây, hít hà một hơi, lớn tiếng nói: “Ngăn ông ta lại!”

Vân Chỉ Phong nghe vậy, kiếm chém sang lại nặng thêm ba phần.

Sau đó cột đá trong đại điện ầm ầm ầm đổ ba cột, một đại điện đang yên đang lành lung lay sắp đổ.

Giang Tịch đang muốn lên bèn dừng lại, chột dạ hỏi: “Thế này... có đánh không?”

Tống Nam Thời vừa đau lòng vừa mạnh miệng: “Đánh! Đánh thành phế tích cũng phải đánh cho muội!”

Bây giờ nàng đã được biết tại sao Thạch tiền bối lại nghèo thế rồi.

Một cái Vạn Tượng Tháp lớn như vậy, tùy tiện đều có thể táng gia bại sản.

Bình luận

Truyện đang đọc