NGOẠI TRỪ TA, TOÀN BỘ TÔNG MÔN ĐỀU LÀ NHÂN VẬT CHÍNH

Quỷ Khanh đứng ở tại chỗ do dự một giây xem rốt cuộc mình có nên đi vào không.

Đi vào, dường như không quá thích hợp, hắn ta là vai ác chứ không phải biến thái.

Nhưng nếu bọn họ không phải như hắn ta nghĩ, mà đang làm chuyện lén lút sau lưng hắn ta thì sao?

Quỷ Khanh không biết Tống Nam Thời có đứng đắn hay không, nhưng đoạn thời gian Vân Chỉ Phong làm Kỳ Lân Tử của Vân gia thì vẫn luôn ở dưới mí mắt hắn ta, đó là người đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn.

... Tuy rằng hiện tại thân phận giả của hắn là trai lơ của Tống Nam Thời.

Nhưng mà một người đứng đắn như vậy, hẳn không đến mức còn có tâm trạng làm việc đó trong chỗ hiểm cảnh chứ?

... Hẳn là không thể nào nhỉ?

Quỷ Khanh nghĩ đến phong cách “sợ vợ” của Kỳ Lân Tử với Tống Nam Thời mấy ngày nay, đột nhiên có phần không chắc chắn.

Dường như Kỳ Lân Tử bị đuổi giết một vòng trở về, kết quả bị thương không phải thân thể mà là đầu óc.

Thật thái quá.

Hắn ta miên man suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi qua nhìn trước.

Hắn ta nhấc chân lên.

Nhưng ngay lúc đó, hắn ta đột nhiên nghe được một tiếng còi rất nhỏ như chim hót.

Quỷ Khanh biến sắc, lập tức không chút do dự quay đầu, tìm kiếm chỗ phát ra tiếng còi.

Mà lúc này, Tống Nam Thời phát hiện không thích hợp đã ra hiệu cho Vân Chỉ Phong buông cục đá, lặng lẽ đi đến cửa động, giả vờ xem xét trận pháp liếc ra ngoài.

Nàng nhìn thấy góc áo tối màu của Quỷ Khanh chợt lóe qua.

Lại đi rồi?

Tống Nam Thời hơi nhíu mày.

Phía sau, Vân Chỉ Phong nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

Tống Nam Thời: “Hắn ta trở về lại đi rồi.”

Vân Chỉ Phong nhíu mày: “Không biết hắn ta muốn đi làm việc gì.”

Tống Nam Thời: “Hắn ta làm việc của hắn ta. Chúng ta làm việc của chúng ta. Không quấy nhiễu lẫn nhau thôi.”

Vân Chỉ Phong tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tống Nam Thời, chú ý dùng từ.”

Tống Nam Thời làm như không nghe thấy: “Tiếp tục! Nâng thứ đồ chơi kia lên. Nếu là người có duyên, ta cũng không tin trên thứ này không có cơ quan gì cả!”

Cánh tay Vân Chỉ Phong mơ hồ đau nhức, thế cho nên phát đầu tiên thiếu chút nữa hắn không nâng lên nổi.

Ánh mắt Tống Nam Thời lập tức khinh thường, buột miệng thốt ra: “Vân Chỉ Phong! Rốt cuộc ngươi có được không đó! Sao mà yếu như vậy!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn lập tức phát lực, vững vàng nâng lên.

Cúi đầu nhìn Tống Nam Thời: “Ngươi xem ta được chưa?”

Tống Nam Thời: “...”

Dục vọng thắng thua này từ đâu ra thế?

Nàng có lệ: “Được, được, được! Đặc biệt giúp đỡ đi!”

Vân Chỉ Phong như được như ý.

Nhưng hắn im lặng một lát, vẫn cảm thấy dường như đoạn đối thoại này có chỗ nào đó không ổn.

...

Quỷ Khanh theo tiếng còi, tìm vào trong rừng rậm.

Một bóng dáng mặc đồ màu nhạt đứng đưa lưng về phía hắn ta. Người nọ nghe được tiếng bước chân, quay đầu, là một gương mặt bình thường nhưng thoạt nhìn cực có lực tương tác.

Đúng là Quyết Minh Tử.

Quỷ Khanh nhíu mày: “Sao ngươi vào được?”

Quyết Minh Tử cười lạnh: “Ngươi bảo ta ứng phó với đám người Tiên Minh kia, còn hỏi vì sao ta vào?”

Quỷ Khanh: “Nói tiếng người.”

Quyết Minh Tử nói thẳng: “Đám cáo già Tiên Minh kia, ta không đỡ được. Mấy năm nay tâm tư của ngươi không đặt trên việc tài vụ, sổ sách làm không sạch sẽ, không chịu nổi bọn họ tra. Ta nhắc nhở ngươi một tiếng, đám sói Tiên Minh kia thấy thịt là cắn không nhả, một khi ngươi đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị tra đến tận gốc. Cho nên lần này Tống Nam Thời mà bình an từ Tứ Tàng Sơn ra, thân phận này của ngươi cũng sẽ bị hủy luôn. Ngươi không có cơ hội lần thứ hai, biết không? “

Quỷ Khanh cười lạnh: “Bọn họ không có cơ hội đi ra ngoài.”

Quyết Minh Tử nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Cho nên ngươi đã nói cho nàng về mộ của người kia?”

Quỷ Khanh gật đầu: “Hiện tại nàng có tư cách nhập mộ, không mượn tay nàng tìm được mộ, ta có trông giữ ở thành Trung Châu bao lâu cũng vô dụng. Để nàng tìm được mộ, mở ra cửa vào, ta lại giết nàng đoạt được truyền thừa. Đây là phương pháp nhanh nhất, cũng là phương pháp duy nhất.”

Quyết Minh Tử cười lạnh: “Thật khéo. Lúc trước ta cũng nghĩ vậy đấy.”

Gã biết mình không tìm thấy cũng không lấy được mệnh bàn kia, cho nên tìm “Biến số” trong quẻ tượng của gã, muốn mượn tay nàng, kết quả thì sao?

Hiện tại người ta cầm mệnh bàn vốn thuộc về gã mà lăn lộn hô mưa gọi gió.

Quyết Minh Tử không nhịn được nói: “Ta hẳn đã từng nhắc nhở ngươi, đừng xem thường Tống Nam Thời. Nếu nàng dễ đối phó giống ngươi nghĩ thì ta cũng không đến mức xám xịt chạy đến chỗ ngươi...”

Quỷ Khanh lập tức ngắt lời gã: “Ta cũng từng nhắc nhở ngươi, đừng nhúng tay vào chuyện trên địa bàn của ta. Ta không phải ngươi, ngươi bị vấp ngã, không đại biểu ta cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ!”

Quyết Minh Tử lạnh lùng nhìn hắn ta.

Sau đó gã đột nhiên hỏi: “Ngươi không phải ta?”

Gã tiến lên hai bước, chậm rãi nói: “Ngươi làm Thành chủ lâu quá rồi, quên mất bản thân mình là ai à?”

“Ta là hóa thân bên ngoài của bản thân, ngươi cũng là hóa thân bên ngoài của bản thân. Chúng ta có tư duy như nhau, đến cả lựa chọn mưu kế đều giống nhau. Quỷ Khanh, ta và ngươi, vốn là một người.”

...

Tống Nam Thời lật hết một lượt trong ngoài tấm bia kia, cũng không phát hiện gì cả.

Cuối cùng nàng bảo Vân Chỉ Phong thả tấm bia đá xuống, sau đó ngây ra nhìn tấm bia đá.

Vân Chỉ Phong lặng lẽ lắc lắc bả vai đau nhức.

Sau đó an ủi Tống Nam Thời: “Đừng nóng vội, từ từ thôi.”

Tống Nam Thời không vội.

Nàng nhìn chằm chằm đồ án bát quái duy nhất trên bia đá kia một lúc lâu.

Sau đó nàng đột nhiên hỏi: “Vân Chỉ Phong, ta cảm thấy đồ án bát quái này rất quen.”

Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua.

Hắn đương nhiên không nhìn ra.

Chỉ là một cục đá.

Hắn chỉ hỏi: “Ngươi nghĩ đến cái gì à?”

Tống Nam Thời dứt khoát đứng dậy đi sang, ngồi xổm trước tấm bia đá vuốt ve bát quái đồ kia.

Trải qua bê vác bạo lực vừa rồi, tấm bia đá trước mắt đã bị Vân Chỉ Phong bẻ gồ ghề lồi lõm, rõ ràng đồ được gia tăng thuật pháp khiến Hóa Thần Kỳ đều không thể lay động, lúc này chọc vào lại giống như thứ hàng giả hàng nhái.

Lại... có một loại cảm giác quen thuộc, thân thiết keo kiệt bủn xỉn.

Là nàng gặp phải đại năng đều keo như vậy, hay là...

Tống Nam Thời chợt nhớ ra, đột nhiên móc mệnh bàn.

Nàng nhìn mệnh bàn, lại nhìn tấm bia đá, lại nhìn mệnh bàn, lại nhìn tấm bia đá.

Bát quái đồ trên mệnh bàn và bát quái đồ trên bia đá đều to nhỏ như nhau, ở góc tấm bia đá có một ít hoa văn thoạt nhìn như dấu ấn xiêu xiêu vẹo vẹo vậy mà giống hệt hoa văn trang trí trên mệnh bàn của nàng.

Nàng im lặng một lát, lẩm bẩm: “Ta suy nghĩ cẩn thận đã.”

Hóa ra không phải đại năng nào cũng keo kiệt bủn xỉn.

Mà chỉ có một đại năng keo kiệt bủn xỉn, để nàng gặp phải hai lần.

Vân Chỉ Phong vừa thấy nàng lấy mệnh bàn ra thì cũng hiểu.

Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời.

“Là tiền bối bắt ta trả nợ kia!”

“Là tiền bối bắt ngươi trả nợ kia!”

Có thể thấy được hai người đều nhớ mãi không quên với chuyện trả nợ này.

Tống Nam Thời lập tức hưng phấn: “Hay lắm! Lúc trước ta còn hâm mộ đại sư huynh lấy được truyền thừa kia. Kiếm Thần đại nhân còn chuẩn bị xong cả đồ sau khi huynh ấy Hóa Thần Kỳ mới có thể mở ra, ta cũng chỉ có một cái mệnh bàn, dùng thế nào còn phải tự mình lần mò. Hóa ra tiền bối đang chờ ta ở chỗ này! Là ta trách oan tiền bối!”

Vân Chỉ Phong dội nước lạnh cho nàng: “Nhưng ông ấy bắt ngươi trả nợ.”

Tống Nam Thời vung tay lên: “Cái đó không quan trọng! Quan trọng là tấm bia đá...”

Nói xong, nàng đột nhiên khựng lại, nhớ tới gì đó: “Không, từ từ! Tấm bia đá này...”

Nàng và Vân Chỉ Phong liếc nhau, Vân Chỉ Phong lập tức nói: “Trí nhớ của ta rất tốt. Lần trước chúng ta tới nơi này, cục đá căn bản không tồn tại.”

“Bây giờ lại có thêm, hơn nữa ở trong mắt ta, nó chính là cục đá.”

Tống Nam Thời như suy tư gì.

Đột nhiên có thêm một tấm bia đá...

Như vậy chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, cục đá này vốn căn bản không ở nơi này. Chẳng qua lần này bọn họ vào núi, đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Thứ hai, nó vốn ở ngay chỗ này, chẳng qua trước đó mặc kệ là Tống Nam Thời hay là Vân Chỉ Phong, đều không nhìn thấy.

Tống Nam Thời phân tích một chút. Nếu tình huống thứ nhất, như vậy vị tiền bối kia làm mộ ít nhất biết dịch chuyển, còn phải chuẩn xác chạy đến trước mặt “Người có duyên” là nàng, phải làm một cái mộ như vậy, hao phí không nhỏ.

Mà Tống Nam Thời nhìn thoáng qua công trình tấm bia đá giống bã đậu kia...

Được lắm! Khả năng đầu tiên quyết đoán loại trừ, thứ này vốn ở chỗ này! Chỉ là trước đó bọn họ không nhìn thấy!

Tống Nam Thời nghĩ trăm lần cũng không ra: “Không thể nào! Lần trước tiến vào ta không nhìn thấy, lần này tiến vào ta có thể thấy? Chức năng phán định của mộ bia này như nào nhỉ?”

Vân Chỉ Phong cũng cảm thấy kỳ lạ.

Theo lý thuyết, Tống Nam Thời là người thừa kế mà vị tiền bối kia lựa chọn. Nếu nàng có thể thấy thì sẽ vẫn luôn có thể thấy, sao lại xuất hiện loại tình huống này?

Chẳng lẽ... lần đầu tiên Tống Nam Thời tiến vào còn chưa đạt được điều kiện nào đó mà vị tiền bối kia bố trí?

Vân Chỉ Phong đột nhiên hỏi: “Lần trước sau khi từ Tứ Tàng Sơn ra, ngươi đã làm cái gì?”

Tống Nam Thời buột miệng thốt ra: “Không phải đi Diệp gia à, còn thuận tiện trả 5000 linh thạch...”

Nói đến đây, hai người đồng thời khựng lại.

Bọn họ lập tức liếc nhau.

Tống Nam Thời đầy mặt là “Mẹ kiếp”.

Hai người trăm miệng một lời: “Giấy nợ!”

Sau đó là hai mặt nhìn nhau, câm nín.

Một lát sau, Vân Chỉ Phong bình tĩnh: “Không! Có lẽ chúng ta nghĩ sai rồi, tốt xấu gì vị tiền bối kia cũng là đại năng phi thăng, sao có thể làm ra chuyện bắt đệ tử truyền thừa trả nợ rồi mới cho truyền thừa...”

Tống Nam Thời bình tĩnh hơn hắn: “Không, ông ấy làm được.”

Tuy rằng Tống Nam Thời còn chưa từng gặp vị đại năng này.

Nhưng nàng lại cảm thấy đây thật sự là chuyện mà vị đại năng kia có thể làm ra.

Nàng lý trí phân tích: “Sau khi trả tiền Diệp gia, ta cầm giấy nợ mà tiền bối để ở Diệp gia về. Trên người ta hiện tại ngoài linh thạch ra, thứ duy nhất thừa ra, có liên hệ với ông ấy, chính là tờ giấy nợ kia.”

Vì thế Vân Chỉ Phong cũng im lặng.

Một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Có lẽ đây chỉ là bài kiểm tra của tiền bối đối với ngươi? Chờ ngươi cầm mệnh bàn, lại cho ngươi giấy nợ, xem ngươi có phải người tuân thủ hứa hẹn, không trộm dùng mánh lới không. Kiểm tra nhân phẩm của ngươi, ngươi xem, không phải nhân phẩm của ngươi đã qua cửa à, giấy nợ chính là vé vào cửa.”

Tống Nam Thời sâu kín: “Nhân phẩm của ta có giá 5000 linh thạch à?”

Vân Chỉ Phong do dự một lát: “Có giá hả?”

Tống Nam Thời: “Không đáng giá.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Mắt thấy sắp hỏi Vân Chỉ Phong thành tự kỷ, Tống Nam Thời lại nói: “Ta còn có một vấn đề cuối cùng.”

Vân Chỉ Phong nhìn vẻ mặt nàng, hiểu rõ: “Quỷ Khanh.”

Tống Nam Thời gật đầu: “Đúng vậy, Quỷ Khanh.”

Nàng đi thẳng vào vấn đề chính: “Lúc nãy Quỷ Khanh nói về cổ mộ của đại năng với ta, rốt cuộc là vô tình hay hắn ta sớm biết rằng ta có thể tìm được cổ mộ của tiền bối?”

Tống Nam Thời lại nghĩ tới Quyết Minh Tử.

Lúc trước Quyết Minh Tử cũng hiểu biết về mệnh bàn còn hơn người được truyền thừa là nàng.

Hắn ta, nói đúng hơn là bọn họ, dường như rõ như lòng bàn tay với truyền thừa mà tiền bối kia để lại.

Không, cũng không thể nói như lòng bàn tay. Dẫu sao nếu Quỷ Khanh thật sự biết về giấy nợ, giấy nợ của Diệp gia có thể giữ được hay không cũng là vấn đề.

Bọn họ như được vận mệnh dẫn dắt biết Tống Nam Thời phải làm gì mới có thể tìm được cổ mộ của đại năng, vì thế chờ nàng lại lần thứ hai đi tới Tứ Tàng Sơn.

Hắn ta muốn lợi dụng Tống Nam Thời tìm được vị trí cổ mộ, điều này không thể nghi ngờ.

Nhưng mà...

Tống Nam Thời híp híp mắt: “Coi trọng truyền thừa của tiền bối như vậy, rốt cuộc hắn ta có quan hệ gì với Quyết Minh Tử?”

Lúc hỏi vậy, Tống Nam Thời đột nhiên nhớ tới một chuyện sắp bị nàng quên luôn.

Quyết Minh Tử là hóa thân bên ngoài của người nào đó.

...

“Ta chính là ngươi.”

Quỷ Khanh trầm mặc giằng co với Quyết Minh Tử một lát, Quỷ Khanh đột nhiên bật cười.

Hắn ta nói: “Không sai! Ta chính là ngươi, ngươi và ta đều là hóa thân bên ngoài của bản thể. Chỗ khác nhau là ta kế thừa học thức và tính cách của bản thể thời thiếu niên, mà khi bản thể đắp nặn ngươi đã lựa chọn tính cách trưởng thành hơn nhiều.”

“Cho nên ta rất tò mò.” Hắn ta nói: “Bản thể thời niên thiếu bày mưu lập kế bộc lộ mũi nhọn như thế, sao trưởng thành lại thành dáng vẻ như ngươi nhỉ? Chẳng lẽ đây là con người cuối cùng sẽ trưởng thành dáng vẻ mà mình ghét trong truyền thuyết à?”

Ngầm tự khen mình, công khai châm biếm gã.

Quyết Minh Tử lập tức nổi giận: “Quỷ Khanh! Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Quỷ Khanh ha ha cười lạnh: “Như nhau! Như nhau.”

Quyết Minh Tử nhắm mắt, quyết định không so đo với tên hóa thân kế thừa đầu óc còn chưa lớn hẳn của bản thể thời thiếu niên.

Gã lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta muốn hợp tác với ngươi à? Đây không phải chuyện riêng của ta và ngươi. Lần trước Vân gia càn quét Kỳ Lân Tử đột ngột như vậy. Kỳ Lân Tử còn chạy tới Vô Lượng Tông, ngươi không hề nói gì với ta, làm ta cực kỳ bị động. Mà lần này nếu ta không vạch trần người dịch dung bên cạnh Tống Nam Thời kia là Kỳ Lân Tử, ngươi còn chẳng hay biết gì đấy. Có qua có lại, ta phải biết rằng kế tiếp ngươi muốn làm gì?”

Quỷ Khanh hiểu rõ.

Hắn ta là Thành chủ, tất nhiên từng gặp Kỳ Lân Tử.

Hắn ta cũng biết những hoạt động đó của Vân gia.

Kỳ Lân Tử bỏ mình ngoài ý muốn, chết ở Tứ Tàng Sơn gì chứ, thế gia và hắn ta đều rất rõ ràng là chết thế nào.

Chẳng qua không ngờ trời xui đất khiến hắn bị Quyết Minh Tử gặp phải.

Quyết Minh Tử đến cậy nhờ hắn ta, mang đến tin tức Tống Nam Thời và người bên cạnh Tống Nam Thời.

Quỷ Khanh vừa nghe thì biết ngay hóa ra Kỳ Lân Tử ở chỗ này.

Cho nên Vân Chỉ Phong ngụy trang, ở trước mặt Quỷ Khanh từ đầu tới đuôi đều không hiệu quả.

Nghĩ vậy, Quỷ Khanh đột nhiên do dự.

Sau đó hắn đột nhiên hỏi: “Nói vậy, lúc Kỳ Lân Tử bị đuổi giết, hoặc nói lúc ở bí cảnh Bạch Ngô, thật sự không bị thương đầu óc gì à?”

Vốn đang nói chuyện nghiêm túc, hắn ta đột nhiên nói vậy, Quyết Minh Tử bị làm cho ngây ra: “Hả?”

Quỷ Khanh nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng nói: “Lúc ta vừa quay về, thấy được Kỳ Lân Tử và Tống Nam Thời...”

Hắn ta không nói tiếp, nhưng ánh mắt ý vị thâm trường.

Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh vốn là hóa thân bên ngoài của cùng một người, sao có thể không biết hắn ta có ý gì, lập tức kinh ngạc.

Ngay sau đó gã lập tức phẫn nộ.

Gã lớn tiếng nói: “Ta biết ngay mà! Ta biết ngay giữa hai người kia không trong sạch! Bọn họ chắc chắn mờ ám! Lúc trước ở trước mặt ta còn ra cái vẻ không thẹn với lòng! Hứ! Thật sự chả ra cái gì!”

Quỷ Khanh vui vẻ xem gã tức giận.

Quyết Minh Tử tức giận xong thì phát hiện sai chủ đề, lập tức nói: “Ngươi còn chưa nói chính sự!”

Quỷ Khanh khẽ cười một tiếng.

Hắn ta lấy ra một cái còi, đưa cho Quyết Minh Tử.

Quyết Minh Tử nhìn thấy cái còi kia thì ngạc nhiên.

Quỷ Khanh thong thả ung dung nói: “Ta từng nói với Tống Nam Thời, nếu chúng ta gặp phải nhiều Ngung Điểu đuổi theo, có khi còn có thể trốn vào mộ chôn di vật ẩn thân. Ngày thường có lẽ nàng sẽ canh chừng ta không cho ta biết mộ chôn di vật kia ở nơi nào. Nhưng nếu nàng bị đuổi đến đường cùng thì sao? Ngươi nói nàng có thể vào mộ chôn di vật trốn tránh như ta nói không?”

Quyết Minh Tử nhìn hắn ta với vẻ phức tạp.

Xem ra, bản thể thời thiếu niên, thủ đoạn kịch liệt hơn xa gã tưởng tượng.

Quỷ Khanh tiếp tục: “Việc ngươi phải làm là thổi cái còi này, khống chế đàn Ngung Điểu.”

Quyết Minh Tử bình tĩnh nhìn gã một cái, nói: “Tốt nhất ngươi đừng làm hỏng.”

Gã ngậm còi vào trong miệng.

Nếu Tống Nam Thời ở đây thì nàng sẽ nghe thấy, đây là tiếng còi khống chế Ngung Điểu mà nàng nghe được khi lần đầu tiên vào nhầm Tứ Tàng Sơn.

...

“Cho nên vòng tới vòng lui, chúng ta vẫn giải quyết vấn đề trước mắt đi.”

Tống Nam Thời ngồi xổm trước tấm bia đá kia: “Đã biết vì sao ta có thể thấy, vậy làm thế nào mở ra đây?”

Vân Chỉ Phong cũng phát sầu theo.

Sau đó hắn thấy Tống Nam Thời dứt khoát dán mệnh bàn trong tay lên.

Một giây, hai giây.

Không một tác dụng.

Tống Nam Thời đơ mặt thu tay về.

Vân Chỉ Phong chỉ có thể nói: “Đừng nóng vội, không chậm mấy phút này.”

Tống Nam Thời: “Thời gian không đợi người. Ngươi không biết ta đang vội đến nhường nào đâu.”

Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ, quyết định giúp Tống Nam Thời một tay, nói: “Vậy nếu tiền bối lại để cho ngươi một tờ giấy nợ ở mộ này thì sao? Ngươi còn vội vàng muốn vào nữa không?”

Cả người Tống Nam Thời cứng đờ.

Vân Chỉ Phong bổ sung: “Có khi khoản này còn lớn hơn, một vạn linh thạch gì đó.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng cứng đờ nói: “Tiền bối nghèo như vậy, sao có thể nợ đến một vạn linh thạch? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”

Trong mắt Vân Chỉ Phong mang theo ý cười gian xảo: “Dù sao không phải ông ấy trả.”

Tống Nam Thời: “...”

Đúng rồi, là đồ coi tiền như rác nhà nàng trả.

Tống Nam Thời đột nhiên không muốn mở mộ chôn di vật này ra.

Vân Chỉ Phong thấy thế ý cười trong mắt càng tăng lên, vừa hay bị Tống Nam Thời bắt gặp.

Tống Nam Thời hiểu ra mình bị người ta trêu chọc, tức muốn hộc máu: “Vân Chỉ Phong!”

Vân Chỉ Phong đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên khựng lại, ý cười trên mặt nháy mắt biến mất.

Tống Nam Thời cũng vậy.

Hai người cùng nhau đứng dậy, cầm vũ khí trong tay, nhìn ra ngoài cửa động.

Tiếng chạy lộn xộn từ xa tới gần.

Bóng dáng Quỷ Khanh xuất hiện ở ngoài động cách đó không xa, bước chân hoảng loạn.

Hắn ta nói: “Mau! Mau!”

Nhưng hai người lại không nhìn hắn ta, chỉ nhìn về phía sau hắn ta.

Phía sau hắn ta là đàn Ngung Điểu rậm rạp.

Người này, mang đàn Ngung Điểu đến.

Mà ngay khi nhìn thấy đàn Ngung Điểu kia, Tống Nam Thời ý thức được một chuyện.

Nhiều Ngung Điểu như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể toàn thân mà lui.

Quỷ Khanh có câu nói rất đúng, khi bọn họ bị đuổi đến đường cùng, hoàn toàn có thể trốn vào mộ chôn di vật.

Nhưng nàng cũng cảm thấy ai mang Ngung Điểu đến thì nên do người đó giải quyết.

Lúc này Quỷ Khanh cách cửa vào còn có một đoạn.

Tống Nam Thời đột nhiên duỗi tay, vẫy tay với Quỷ Khanh: “Hẹn gặp lại.”

Một tay khác rút ra giấy nợ trong nhẫn trữ vật.

Giấy nợ bỗng nhiên dán lên bia đá.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng hiện lên, hai người đột nhiên biến mất tại chỗ.

Chìa khóa là giấy nợ.

Khi Vân Chỉ Phong nhắc tới tiền bối có thể để lại một tờ giấy nợ không, Tống Nam Thời đã nghĩ tới.

Lấy tính nết kia của tiền bối, chìa khóa mà ông ấy để lại chính là giấy nợ của ông ấy.

... Thật là đến lúc này cũng không quên khoản nợ của ông ấy.

Quỷ Khanh - còn cách cửa động có một bước - trợn tròn hai mắt.

Hắn ta đã tính toán xong tất cả.

Hắn ta muốn cho Ngung Điểu đuổi theo bọn họ mệt mỏi chạy trốn, để bọn họ không thể không chủ động tìm kiếm chỗ có thể ẩn thân, như vậy có thể tìm được mộ chôn di vật.

Nhưng ai có thể nói cho hắn ta! Hắn ta mới đi ra ngoài chưa đến mười lăm phút! Sao hai người này đã tìm được mộ chôn di vật rồi, còn mở nó ra!

Mà sở dĩ hắn ta có thể yên tâm đi ra ngoài, là do biểu hiện của Tống Nam Thời cũng đủ làm hắn ta thả lỏng cảnh giác, cho rằng nơi này không có gì cả.

Hắn ta đột nhiên nhớ đến lời Quyết Minh Tử nói.

Tống Nam Thời, không phải tu sĩ có thể khinh thường.

Bình luận

Truyện đang đọc