NGỐC BẨM SINH



Người dịch: Tồ Đảm Đang
Tháng tám, tháng chín.
Hạ kéo dài.
Học kỳ mới bắt đầu, cô Vương dẫn theo Phó Gia đi làm thủ tục nhập học, sau đó dọn vào ký túc xá mới.
Ký túc xá của trường trung học số 6 thống nhất như nhau, phòng bốn người màu nhạt, có máy lạnh, có nhà vệ sinh riêng.

Khi Phó Gia vào thì ba người bạn cùng phòng đều ở đó.

Lần đầu họ gặp Phó Gia, mặc dù không quen nhưng đều rất nhiệt tình, sự thân thiện này làm Phó Gia hơi khó thích ứng.
Giống như Sầm Mộng Kha đột nhiên nhảy ra nói "Tôi muốn bảo kê cậu" vậy, đối với Phó Gia mà nói thiện ý đơn thuần là một thứ gì đó rất lạ lẫm.
Bởi vì lạ lẫm nên khó thích ứng.
Ở lục trung, mỗi một học kỳ sẽ phân lớp theo thành tích, vì vậy sự xuất hiện của Phó Gia không hề đột nhiên.

Giáo viên chủ nhiệm cũng rất nhiệt tình, không thông báo với học sinh rằng cậu mới chuyển đến, còn xếp cho cậu ngồi cạnh lớp trưởng.
Lớp trưởng vừa gặp mặt cậu là tự giới thiệu: "Xin chào, gọi tôi là Đại Đầu đi." Cậu ấy sờ cái đầu cạo trọc của mình, cười ngốc nói.
"Cậu đừng thấy kỳ cục nha, đầu tôi giờ nhỏ rồi, nhưng mà trước khi cạo thì cứ xù lên mãi, làm tôi bị người ta cười, còn đặt thêm cái biệt danh Đại Đầu này."
Bạn cùng bàn ghép bàn với nhau nhưng khoảng cách lại không quá đáng, đúng là chuyên dụng để trò chuyện.

Đại Đầu mỉm cười, Phó Gia lại thấy không quen lắm.
Hồi lớp bảy năm ấy, bạn cùng bàn của cậu đứng giữa lớp trước mặt mọi người trong buổi họp lớp, đá lật bàn của cậu, chỉ vào đống đồ rơi ra ngoài nói cậu ăn trộm.

Sau đó, bạn bè ở xung quanh lục tục đứng lên làm chứng.
Bạn cùng lớp cùng nhau đồng thanh kêu lên: "Cút đi! Cút đi!", đồng thời dùng sách ném vào người cậu.


Cậu không muốn ra ngoài, còn giải thích không ngừng, vì thế bạn cùng bàn kéo tay cậu, lôi cậu ra ngoài.
Mọi người dùng bàn học chặn cửa lại, cậu gõ mạnh cửa, giải thích không đầu không đuôi, trong lớp truyền ra ngoài tiếng cười chế nhạo.
Phó Gia cứ mất hồn như thế, nhưng Đại Đầu rất có nhẫn nại, cứ đợi cậu trả lời.

Cậu cười cười, hỏi: "Đã cười cậu rồi sao còn phải đặt biệt danh này?"
Đại Đầu cười ha ha: "Tôi cũng nói vậy đấy, bọn bạn chơi thân mới đặt biệt danh cho tôi, thật ra cũng thú vị phết."
Phó Gia suy nghĩ, không cảm nhận được có gì thú vị.
Kết bạn với Đại Đầu là bắt đầu của Phó Gia sau khi chuyển đến trung học số 6, nhưng tất cả vẫn vừa mới bắt đầu thôi.

Cậu chàng đầu trọc này trông có vẻ chất phác, nhưng lại dễ chơi, quan hệ bạn bè tốt một cách bất ngờ.

Sau khi hết tiết đầu tiên, Đại Đầu dẫn theo Phó Gia gia nhập với đám con trai trong lớp, thời gian khá ngắn, chỉ đủ cho Phó Gia tự giới thiệu, nhưng bạn của Đại Đầu đã xưng anh em với Phó Gia ngay rồi.
Giờ nghỉ trưa, Đại Đầu không thả Phó Gia ra, còn dẫn theo cậu đi ăn cơm.

Bảy tám thằng con trai ghép bàn lại trong nhà ăn, tràn đầy sức sống, ồn tới mức mấy đứa con gái bàn bên bưng đĩa chạy mất.

Phó Gia không biết nên nói gì, chỉ cắm đầu ăn cơm thì có người ném cho cậu một quả trứng luộc, rồi gắp rau trong đĩa của cậu đi: "Lão Phó, đổi hen."
Lão, Lão Phó?
Phó Gia cầm trứng gà lên, cảm thấy hơi mờ mịt.
Buổi chiều tan học cũng giống như vậy.

Ngày đầu tiên khai giảng, toàn trường đều không phải học tiết tự học tối, Phó Gia muốn về, nhưng lại bị Đại Đầu ngăn lại: "Hiếm lắm mới không có lớp tự học, đi chơi bóng rổ đi, tụi tôi chín thiếu một."
Phó Gia từ chối: "Tôi không đi được, tôi còn có việc."

Cả ngày nay cậu đều muốn dành thời gian rảnh ra đi tìm Lục Tề An, nhưng cứ luôn bị Đại Đầu lôi lôi kéo kéo chạy rong trên con đường "kết bạn" này.
"Cậu thì có việc gì chứ, cậu ở ký túc xá, đâu có sợ về nhà bị mắng.

Lát nữa chơi xong đi ăn tối cùng luôn."
Phó Gia đổi một cái cớ khác: "Tôi không biết chơi, thôi đi vậy."
"Thì có gì đâu, chín người chúng tôi dạy không nổi một mình cậu à?" Đại Đầu cười rất chân thành.
Phó Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy học sinh đang đang ồ ạt ra khỏi lớp học như thủy triều, cậu đành bỏ cuộc: "Được thôi, nhưng ngày mai đừng gọi tôi nữa, tôi có việc thật."
Đại Đầu gật đầu, cười hê hê: "Chỉ hôm nay thôi."
Buổi chiều mùa hạ không có tiết tự học, sân bóng rổ ngoài trời cực kỳ "đắt khách".

Phó Gia và Đại Đầu chỉ bỏ lỡ thời gian vài câu nói mà sân vận động đã đầy người rồi, thêm cả những người xung quanh đứng xem, náo nhiệt như đang làm sự kiện tụ họp vậy.

May mà bạn của Đại Đầu đến sớm chiếm được chỗ.
"Đại Đầu!" Họ hét về phía Phó Gia và Đại Đầu vẫy tay.
"Tới đây!" Đại Đầu hét lại, nói với Phó Gia: "Lát nữa chúng ta tập chuyền bóng trước, vừa chơi vừa nói quy tắc với cậu, cậu nhìn mấy người bên cạnh chơi như thế nào đi, nắm sơ sơ đi rồi mình bắt đầu, cái này cứ chơi đi là từ từ biết à."
Nhưng Phó Gia lại cảm thấy không thể nào dễ vậy được: "Hay hôm nay tôi đứng xem là được rồi."
"Vậy sao vui được." Đại Đầu không chịu, cậu ấy chỉ vào một hướng.

"Cậu nhìn bên đó đi, mấy đàn anh lớp 12 đang chơi kìa, cũng đâu phức tạp gì mấy, cậu cản người cao lại là được mà."
Ánh mặt trời dần buông xuống cũng ở phương hướng ấy, hơi chói mắt.

Phó Gia nhíu mắt nhìn sang, bỗng chốc sững người lại.

"Ví dụ cái người đang mang giày trắng đó đi, là anh Lục lớp 12, thấy anh ta cao lắm đúng không, thì đối diện sẽ có người phụ trách cản anh ta lại." Đại Đầu nói.

"Có điều chỗ chúng ta không có ai lợi hại như vậy, cũng không có ai cao như anh ta, thì cậu cứ chơi tùy thích đi."
Nói đến đây, Lục Tề An đang trong trận vừa đúng lúc tiếp được bóng ngay dưới lưới rổ, nhảy lên thực hiện cú úp rổ, bóng vào ghi điểm.
Hắn đã hoạt động kha khá rồi, mồ hôi trên trán chảy xuống theo từng nhịp thở phập phồng, cơ bắp trên đôi chân căng cứng, thoắt chốc bùng nổ trong khoảnh khắc đang chạy.
Nhìn thấy Phó Gia nhìn chằm chằm hướng đó, sau đó ánh mắt không chuyển đi được nữa, Đại Đầu giơ tay ra trước mắt cậu huơ huơ: "Hết hồn rồi hả? Chúng tôi không giỏi cỡ anh ta đâu, yên tâm đi, chơi đại thôi."
Bỗng nhiên Phó Gia nhìn Đại Đầu, nói: "Tôi có thể chơi với họ không?"
Đại Đầu: "..."
"Gì vậy?" Đại Đầu đấm cậu một cú.

"Cậu chê bọn tôi à?"
Ánh mắt Phó Gia lại quay về với sân bóng: "Tôi không có, nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị nữa." Bạn bè của Đại Đầu đã đợi sốt ruột lên cả rồi.

"Cậu còn không dám chơi với bọn tôi mà đòi chơi với đàn anh à? Bên bọn họ đã là trình đội bóng đại diện của trường rồi, giải thi đấu toàn thành phố còn lấy được giải đấy, cậu ráng chịu chút đi, chơi với bọn tôi được rồi."
Đại Đầu cảm thấy là như thế, đẩy cậu một cái, nhận lấy bóng được ném qua từ phía bọn bạn, rồi trở tay chuyền cho Phó Gia.
Phó Gia giật mình, tay chân lúng túng tiếp lấy, cuối cùng là tiếp được trong một tư thế cực kỳ chật vật.
Mọi người đều cười một tiếng thiện chí.
Có lẽ là vì cậu đứng ở một sân vận động tràn đầy phấn chấn, có lẽ là vì bọn Đại Đầu cười rất phù hợp với định nghĩa của bạn bè, có lẽ là vì Lục Tề An cũng đang ở một nơi không xa, Phó Gia cầm bóng đứng vững, không nhịn được cười lên.
Cậu ném bóng cho Đại Đầu, một đường vòng cung hoàn hảo.
Cùng với lúc đó, Lục Tề An dừng bước chân lại, bóng đồng đội chuyền đến lăn dưới ngay chân hắn, bị hắn làm lơ.
Hắn vừa dừng lại, những người còn lại cũng đều dừng lại.
"Xin lỗi." Hắn nói.

"Tôi nghỉ một chút, cho người thay tôi trước đi."
Hắn vừa xuống sân, Lý Thấm Hòa cũng xuống sân theo: "Sao vậy?"
Lục Tề An cúi người lấy khăn giấy lau mồ hôi, không trả lời cậu ta.

Lý Thấm Hòa chống cằm làm ra vẻ suy nghĩ: "Mệt rồi ư? Không thể nào, còn chưa tới một phần mười với lúc trước mà.

Khát hả?" Nói đến đây, cậu ta vẫy tay về phía gần đó.
Nhóm nữ sinh tóc dài sáng mắt lên, gọi cô bạn nữ tóc dài thướt tha cầm lấy nước khoáng chạy bước nhỏ đến.
Lý Thấm Hòa vỗ vỗ tay: "Mọi người nghỉ ngơi chút đi, uống nước."
Nữ sinh tóc dài đi thẳng về phía Lý Thấm Hòa, đưa hai chai nước, Lý Thấm Hòa mỉm cười nhận lấy, dẻo mồm dẻo miệng: "Bà xã ngoan quá."
Nữ sinh đỏ mặt lên.
Thấy cảnh này, mấy tên đang chơi bóng trên sân không đánh tiếp được nữa, dậm chân trầm trồ ồ lên.

Chuyện Lý Thấm Hòa thích nhất là thể hiện tình cảm công khai, cũng không sợ lớn chuyện, ôm lấy bạn gái mình.
Đám bạn thoắt chốc ồn còn ác hơn nữa, động tĩnh ở đây vốn đã gây sự chú ý, sau khi quậy lên thì càng làm thu hút thêm sự chú ý của cả sân vận động, đương nhiên là bao gồm cả Phó Gia đang dồn hết tinh thần nhìn bóng, không muốn làm hỏng trò chơi chuyền bóng kia rồi.

Bạn bè đều đang làm loạn lên, Lục Tề An không hề tham gia, hắn dựa vào khung bóng rổ, nhìn Phó Gia.
Hoàng hôn nhuộm đôi mắt của Phó Gia thành màu ánh kim.

Sau đó, vì nhìn thẳng vào mắt nhau mà nó cháy lan thẳng vào đôi mắt của Lục Tề An.
Từ khoảnh khắc Phó Gia bước chân vào trong sân vận động ấy, Lục Tề An đã chú ý đến cậu.
Ngày đầu tiên khai giảng, trông cậu có vẻ như mọi thứ đều tốt, đồng phục trên người mới tinh, ba lô cũng là mới tinh, từ đầu đến chân không có vết thương nào, trên mặt không có băng gạc, cũng không có vết sẹo.

Không chỉ vậy, cậu còn kết thêm bạn mới.
Tuy tiết tấu trên sân bóng càng lúc càng nhanh, nhưng không có bất cứ sự phân tâm nào dành cho Lục Tề An.
Riêng trước tới giờ, lần nào cũng vậy, chỉ cần hắn và Phó Gia có thể nhìn thấy nhau, thì Phó Gia sẽ nhìn hắn chằm chằm.
Hắn không thích, cực kỳ không thích trong ánh mắt của Phó Gia không có hắn.
Khi hai người chạm mắt nhau Phó Gia kinh ngạc trợn tròn mắt, cậu nhìn đi chỗ khác một khắc, rồi quay đầu nhìn lại ngay.
Lục Tề An không hề di chuyển ánh nhìn đi nơi khác.
Phó Gia cắn chặt răng, chạy về phía Lục Tề An..


Bình luận

Truyện đang đọc