NGỐC BẨM SINH



Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia ra khỏi quán ăn, chỉ mới đi có vài chục bước thì dáng vẻ vững vàng cậu dựng ra đã sụp đổ cả rồi.

Cậu ôm lấy cánh tay mình run rẩy không ngừng.
Cậu sợ hãi bản thân vừa trù ẻo mẹ ruột mình đi chết đi ban nãy, dàng sợ hãi sự uy hiếp phô trương của mình không có tác dụng, sợ Phó Hiểu Lệ và Lâm Hằng sẽ ra tay với Lục Tề An.
Nếu Lục Tề An chịu ảnh hưởng tiêu cực vì cậu, cậu sẽ hận bản thân mình đến chết.

Cậu càng sợ hãi người ảnh hưởng đến Lục Tề An không phải ai khác mà là chính bản thân cậu.

Cậu luôn cố ý quên đi, thật ra không hề muốn có cậu đâu, là cậu cứ bám chặt lấy mãi nên Lục Tề An mới chấp nhận cậu mà thôi.
Lục Tề An và cậu ở bên nhau có tốt hơn trước kia không? Trở mặt với người nhà vì cậu, từ bỏ việc học ở nước ngoài, có tốt thật hay không?
Phó Gia cứ tưởng đại học A đã đủ tốt rồi, nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn chưa đủ tốt, rõ ràng Lục Tề An xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.
Cậu cúi đầu xuống, hoảng hốt chao đảo trên con phố, mãi đến mười giờ mới về đến nhà.
Trong nhà không có một ai, tối đen không một chút ánh sáng.

Một tuần Lục Tề An chỉ có hai ngày để đến ở lại đây, mà hai ngày này không phải hôm qua cũng không phải hôm nay, khiến Phó Gia cảm thấy vừa may mắn lại vừa đau khổ.
Cậu vội vã tắm rửa đánh răng, chuẩn bị đi ngủ nhưng không dám tắt đèn, cũng không dám nhắm mắt lại.

Cậu sợ mình vừa nhắm mắt thì không thể giữ căn nhà này lại được nữa.

Một người phụ nữ giống như vong linh nào đó lẻn vào trong, lắp camera giám sát khắp nơi trong căn nhà, quan sát cậu qua những ống kính um tùm ấy.
Căn phòng kín đáo không thể đem lại cảm giác an toàn cho Phó Gia, trái lại còn trở thành nguồn cơn của sự ngột ngạt.

Cậu đứng dậy tìm mấy tờ tiền mặt vò trong lòng bàn tay, chạy trối chết ra khỏi nhà.

Con đường rạng sáng không có người đi lại, xe taxi đi qua lục trung cũng ít đến đáng thương.

Cậu kéo chặt dây kéo cổ áo, đi bộ về phía con đường phồn hoa hơn mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bắt được xe rồi.
Cậu nói với tài xế, cậu muốn đi đến đại học A.
Cậu sắp mất đi lý trí rồi, chỉ muốn gặp Lục Tề An mà thôi, dù thế nào đi nữa cũng phải gặp cho bằng được.

Trong lúc sốt ruột, lộ trình hơn một tiếng đồng hồ trải qua một cách dài đằng đẵng.

Phó Gia hối thúc rất nhiều lần, tài xế cũng tăng tốc thêm lần nữa nhưng cũng vẫn không thể nào rút ngắn được thời gian như cậu muốn.

Khi đến nơi thì đã là ba giờ sáng rồi.
Phó Gia trả tiền xuống xe, tìm đến chỗ ở của Lục Tề An theo con đường mỗi cuối tuần cậu thường hay đi, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa mở ra, Lục Tề An cầm tay nắm cửa, vẻ mặt thể hiện sự kinh ngạc.

Hắn ngủ không sâu, khi nghe tiếng chuông cửa là tỉnh lại trong chớp mắt rồi, cũng nhận ra được người đến là Phó Gia nên hắn không phải kinh ngạc vì sự có mặt của Phó Gia, mà là trạng thái hiện tại của Phó Gia.
Ba giờ sáng, Phó Gia mặc quần áo ngủ, sắc mặt trắng bệch đứng trước cửa nhà hắn, đôi mắt ửng hồng, giống như chỉ một giây sau là sẽ khóc lên vậy.
"Anh ngủ chưa?" Cậu thấp giọng hỏi, trông cậu giống như một đứa trẻ làm sai đang chột dạ.

"Em có làm phiền anh không?"
Lục Tề An không nói gì, kéo cậu vào nhà trước, sờ lên bờ vai lạnh lẽo của cậu hỏi: "Em sao thế?"
Phó Gia định duy trì sự bình tĩnh, nhưng vừa bị Lục Tề An hỏi tới thì lý trí của cậu bị sụp đổ hoàn toàn, hận không thể kể hết ra toàn bộ với hắn.

Cậu kiềm chế lại không nói, suýt nữa thì nước mắt cũng tuôn trào ra.
Lục Tề An thấy cậu sắp khóc thật rồi, hắn luống cuống trong chớp mắt.


Hắn do dự vài giây, rồi đưa tay ra ôm Phó Gia vào lòng mình, hắn không dám ôm quá mạnh, chỉ vỗ nhẹ lên lưng cậu, hỏi lại một lần nữa: "Gia Gia, sao vậy em?"
Hắn không phải người khác, là Lục Tề An.
Phó Gia ôm chặt lại hắn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của hắn, giống như tìm lại được sức sống.

Cậu đè nén nước mắt xuống, nói: "Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng, một mình em thấy sợ, nên đến tìm anh thôi."
Lục Tề An thu chặt vòng tay lại, không chất vấn cậu nữa.

Ba giờ sáng quá trễ rồi, so với việc truy hỏi nguyên nhân thì Lục Tề An muốn an ủi Phó Gia trước hơn.
Hắn dẫn Phó Gia vào phòng ngủ, thay quần áo khác cho cậu, dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu xem có sốt hay không.

Phó Gia ngoan ngoãn ngồi bên giường, đôi mắt cứ dính chặt vào hắn, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái thôi thì hắn sẽ biến mất.
"Còn sợ không?" Lục Tề An hỏi.
Phó Gia suy nghĩ, nói: "Hơi hơi.

Anh ôm em ngủ được không, ôm thì sẽ không sợ nữa."
Lục Tề An nói được.
Phó Gia cười lên, chui vào chăn, giang hai tay ra với hắn: "Ôm đi."
Lục Tề An tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cậu, cậu lập tức sáp tới.

Cơ thể cậu đã lấy dần lại được hơi ấm, nhưng Lục Tề An vẫn nhớ kỹ dáng vẻ đáng thương khi đến của cậu, nằm nghiêng người ôm chặt cậu vào lòng.
Phó Gia nhắm mắt lại, mũi cậu cay xè.
Cậu thừa nhận, cậu quá yếu đuối, vậy nên mới liên lụy tới việc Lục Tề An từ bỏ việc học ở nước ngoài, liên lụy đến Lục Tề An bị Lâm Hằng và Phó Hiểu Lệ để mắt tới.


Nhưng, cậu không chỉ yếu đuối thôi, cậu còn ích vô sỉ, dù cho Lục Tề An bị cậu liên lụy rồi cậu cũng không muốn buông tay chút nào, cậu vẫn muốn bám theo Lục Tề An, bám theo cả đời này.
"Em ở cùng anh với có được không?" Phó Gia nói.

Cậu không biết phải đối phó với Phó Hiểu Lệ và Lâm Hằng như thế nào, nên chỉ muốn trốn đi mà thôi, nhốt mình lại trong nhà, như vậy thì Phó Hiểu Lệ sẽ không tìm được cậu nữa.

"Nghe nói có người học lớp 12 rồi chỉ ôn tập ở nhà, nếu như biết quản lý bản thân tốt, ở nhà có người dạy thì hiệu quả cũng không kém so với đi học ở trường đâu...!dù sao thì nội dung cấp ba anh có thể dạy em được...!không phải, ý của em là, nếu có thời gian anh có thể dạy em, còn phần lớn thời gian em sẽ tự ở nhà ôn tập, có được không?"
Lời này nói có vẻ đường đột, Lục Tề An suy nghĩ một lúc, không từ chối cậu mà là nói: "Anh có thể đến lục trung với em."
"Không phải..." Phó Gia nói.

"Em muốn ở nhà với anh thôi, em không muốn đến trường nữa, chỉ muốn ở nhà thôi..." Giọng nói của cậu mang theo giọng mũi một cách rõ rệt, vừa đáng thương vừa có chút ương bướng.
Lục Tề An cảm nhận được có gì đó không đúng, không trả lời Phó Gia, mà là đứng dậy bật đèn lên.
Dưới ánh đèn, khóe mắt của Phó Gia đang ngấn lệ, vẻ mặt còn tệ hơn cả lúc mới đến.

Lồng ngực Lục Tề An nhói đau, không tự chủ được cau mày lại.
Phó Gia cứ tưởng hắn giận rồi, trong lòng áy náy muốn xin lỗi, nhưng lại thấy mình tủi thân, mắt đã rưng rưng rồi mà vẫn gắng gượng đó không để nước mắt rơi xuống.
Lục Tề An hít sâu một hơi, thả lỏng mi thâm, nói: "Sao vậy? Nói anh biết em đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải chúng ta đã nói trước rồi sao, nếu em gặp chuyện ấm ức thì phải mách với anh."
Phó Gia dùng mu bàn tay quệt đi nước mắt, lao đến ôm chặt hắn lại, sự hoảng sợ đè nén cả ngày bùng phát ra.
"Làm sao bây giờ...!lỡ như em làm hại anh thì phải làm sao bây giờ." Cậu nói nghẹn ngào.

"Tại sao em lại là con của Phó Hiểu Lệ chứ, nhiều năm như vậy rồi, bà ta vẫn có thể tìm được em..."
Cậu nói lộn xộn chuyện của Phó Hiểu Lệ và Lâm Hằng ra, vì được Lục Tề An ôm lấy nên cậu càng nói thì sự sợ hãi trong lòng cậu càng vơi bớt đi, thay vào đó là sự phẫn nộ, một số lời tục tĩu cũng xuất hiện trong lời kể của cậu.
Sau khi quen nhau, Phó Gia chưa bao giờ nói tục trước mặt Lục Tề An.

Lục Tề An cứ tưởng cậu đã thay đổi được cái tật này rồi, không ngờ hôm nay lại nghe cậu chửi thề một lần nữa.
"Em hận không thể giết đi cả Phó Hiểu Lệ và Lâm Hằng." Có một số lời bình thường cậu chết cũng không nói cho Lục Tề An nghe, mà hôm nay lại nổ hết cả ra.

"Bọn họ quá đáng ghét, sao có thể có ý đồ với anh vậy chứ? Cơ bản là em không hề thiết tha gì với nhà họ Lâm, cũng sẽ không bao giờ thông đồng làm bậy với họ!"
Phó Gia lột hết sạch toàn bộ chân tướng bày ra trước mặt cho Lục Tề An xem.


Cậu không giấu đi việc Lục Uyển Khanh sinh non năm ấy, cũng không giấu cả ý đồ bẩn thỉu của Phó Hiểu Lệ và Lâm Khánh.

Vò mẻ chẳng sợ nứt, vò của cậu đã bị cậu đập vỡ từ lâu lắm rồi, cậu có thể ôm theo mảnh vỡ đi về phía trước, cậu chẳng sợ đau đâu.
Phó Gia nói không ngừng được, Lục Tề An cũng không ngắt lời cậu.

Mặc dù thỉnh thoảng cậu vẫn chửi thề đòi đánh đòi giết hận này hận kia, nhưng cũng không có gì xấu cả, ít nhất cậu không còn sợ hãi nữa.
Lần nói chuyện này mất hết gần hai tiếng đồng hồ, Phó Gia cả đêm không ngủ, đêm qua cũng ngủ không ngon, mí mắt cậu đã bắt đầu đánh nhau, cậu lắc lắc cánh tay cảu Lục Tề An nói: "Sao anh không nói gì, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Lục Tề An đau lòng cậu, hôn lên môi cậu, ôm lấy gò má của cậu dỗ cậu ngủ: "Có anh đây, không sao đâu, em buồn ngủ thì ngủ trước đi."
"Em không được ngủ." Cậu nhìn Lục Tề An.

"Em phải bảo vệ anh."
"Ừm." Lục Tề An đáp lại.

"Em bảo vệ anh đi."
Phó Gia nói lẩm bẩm gì đó rất nhiều, trời vừa tờ mờ sáng mới thiếp đi.

Lục Tề An ở bên cạnh trông cậu một lúc rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Hắn cau chặt mày lại, suy nghĩ thật kỹ xem phải giải quyết vấn đề như thế nào.
Sự việc không thể nào đơn giản như cậu nói.

Tạm thời không nói đến Phó Hiểu Lệ, con người Lâm Hằng này rất khó xử lý.

Tuổi tác không đến bốn mươi, không trẻ hơn Lục Trí Viễn bao nhiêu, mặc dù bị Lâm Khánh và Lục Uyển Khanh đuổi ra khỏi nhà họ Lâm từ lâu, cũng từng bị Lục Trí Viễn trị vài lần mà vẫn hồi sinh được hết lần này tới lần khác, không loại trừ đi được.
Ông ta là kẻ mà Lục Trí Viễn và Lục Uyển Khanh đều cảm thấy bỏng tay.
Trong lòng Lục Tề An đã có dự tính ban đầu, nhưng lại không dám làm lớn, hắn đi ra ban công gọi cho ba mình.
Nếu chuyện này chỉ liên lụy đến hắn và Phó Gia, Lục Tề An sẽ không hỏi chuyện ba mình, nhưng Lâm Hằng thì khác, mục đích cuối cùng của ông ta là mẹ con Lục Uyển Khanh.
Lục Tề An thấy có dự cảm không lành..


Bình luận

Truyện đang đọc