NGỐC BẨM SINH



Người dịch: Tồ Đảm Đang
"Vào đi."
Lục Tề An thoải mái dứt khoát như vậy trái lại làm cho Phó Gia ngẩn người ra ngay tại chỗ, không nhúc nhích.
Cậu không tin được chuyện sẽ đơn giản như vậy.
Lục Tề An nhìn cậu: "Không vào?"
Phó Gia lắc đầu, bước hai bước vào cửa nhà.
Căn hộ của hắn vẫn như cũ, không có vết tích sinh hoạt.

Trong kệ giày dành cho khách có ba đôi dép lê mới tinh đặt rất ngay ngắn, giống như hàng trưng bày ở cửa hàng.
Phó Gia tùy ý lấy một đôi thay ra, chú ý đến cả góc nhỏ hẹp nhất của kệ giày cũng không nhiễm tí bụi nào.
Bởi vì Lục Tề An thích sạch sẽ nên mới đổi đi dép lê mà người khác mới mang qua một lần, không phải là vì chê cậu đúng không?
Phó Gia không hỏi ra khỏi miệng.
Lục Tề An vào phòng khách, Phó Gia cũng đi theo hắn đến phòng khách.
Lục Tề An ngồi trên sofa, chiếc sofa vải màu gạo, ngoài nơi hắn ngồi ra chẳng có nơi nào là có vết nhăn, Phó Gia nhìn tới nhìn lui, do dự không ngồi xuống.
Cậu hỏi: "Không vào thư phòng sao?"
Lục Tề An cầm bình nước và ly thủy tinh trước mặt lên rót nước, rót xong rồi cũng không uống, đặt lại lên bàn: "Không đi, ở đây đi."
Phó Gia nhìn trái nhìn phải, không ngồi xuống bên cạnh Lục Tề An mà là ngồi lên chiếc sofa nhỏ ở bên hông, rồi lại đặt ba lô lên đầu gối, lật tìm quyển bài tập.
Lục Tề An cầm lấy lật ra xem: "Đối với cậu mà nói những bài này đều có độ khó nhất định, bình quân một bài mười phút."
"Mười phút?" Phó Gia hơi kinh ngạc, cậu đến làm phiền người ta mà, nhưng giờ là buổi tối, cậu có mặt dày đến mức nào đi nữa cũng không thể nào chiếm của người ta đến cả trăm phút được.

Cậu sợ Lục Tề An hiểu lầm, xua xua tay nói: "Vậy giảng một bài là được rồi, chỉ một bài thôi."
Lục Tề An ngước mắt lên nhìn cậu: "Một bài?"
Phó Gia không dám do dự, gật đầu mạnh: "Chỉ một bài thôi."
Lục Tề An không nói thêm nữa, trực tiếp bắt đầu giảng bài.


Hắn dự tính rất chính xác, mặc dù hắn giảng một lần chỉ cần ba bốn phút, nhưng Phó Gia nghe một lần không hiểu, hắn phải giảng chậm lại thêm một lần nữa, cuối cùng đúng là đã bỏ ra khoảng mười phút.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Gia nghiêm túc ngồi tại chỗ suốt, không dám nhúc nhích, cậu đã đọc thuộc đề rồi nên không áp sát qua nhìn cũng không sao.
Đã nói một bài là một bài, sau khi Phó Gia gật đầu đồng thời nói: "Hiểu rồi." Hắn trực tiếp gấp quyển bài tập lại, trả về.
Hai tay Phó Gia nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
Lục Tề An thờ ơ trả lời: "Không cần cảm ơn."
Phó Gia hít thở một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra chẳng sao cả: "Vậy tôi về đây."
Lục Tề An nhìn đồng hồ: "Bây giờ trường đã khóa cổng rồi."
Phó Gia nhún nhún vai, nói như đang đùa: "Tôi nhờ cô Lưu thử xem có vào được không vậy, không được thì ở nhà nghỉ, còn không ổn nữa thì thôi ngủ công viên." Nói xong, cậu tự cho mình một sự cổ vũ, cười lên.
Đương nhiên, Lục Tề An không cười.
Hắn cảm thấy không buồn cười, bởi vì hắn có thể khẳng định rằng sau khi Phó Gia rời đi cậu sẽ đi ngủ công viên.

Phó Gia sẽ không tìm cô Lưu, bởi vì ngay cả ngồi trên sofa trong nhà hắn mà cậu còn không dám, sao có thể dám tìm giáo viên có quan hệ thân thiết với hắn? Phó Gia sẽ không đi nhà nghỉ, bởi vì ba bữa ăn ngay cả món mặn cậu cũng không nỡ ăn, sao nỡ bỏ tiền ra ở nhà nghỉ?
Có lẽ cậu còn cảm thấy hôm nay đã vào được trong căn hộ này ở mười phút rồi, cái giá phải trả chỉ là nằm ngoài công viên một đêm còn khá hời đấy.
Lục Tề An đưa nước đã rót sẵn sang, nói: "Uống đi."
Phó Gia kinh ngạc trợn tròn mắt, vội vàng lắc đầu: "Tôi không khát."
Cảm nhận ra được ánh mắt của hắn, Phó Gia giơ tay lên trong vô thức, dùng mu bàn tay quệt lên môi: "Có lẽ vậy, có điều nước cậu rót cậu tự uống, tôi uống tôi tự rót." Nói xong cậu lại ngừng lại.

"Không, giờ tôi đi đây, lát nữa ra ngoài mua chai nước."
Cậu lại nói bừa.
Cơ bản là cậu không nỡ mua nước, có lẽ sẽ chịu đựng đến khi về đến trường học, uống nước miễn phí ở nhà ăn.

Lục Tề An biết, vốn dĩ Phó Gia có thể không cần phải tiết kiệm tới vậy.

Nếu cậu không dọn ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm thì cái ăn cái mặc toàn bộ đều một tay thím Trần phụ trách, tiêu dùng ở trường cũng sẽ do thím Trần sử dụng tấm thẻ đó quẹt.


Hơn nữa, cho dù là cậu đã dọn ra rồi, nếu như cậu không chuyển đến lục trung, không cần phải liều mạng học tập cả ngày, không bị trường học cấm đi làm thêm, thì cậu cũng sẽ không tính toán chi ly tới vậy, ngày nào cũng dùng số tiền để dành lúc trước trong nơm nớp lo sợ.
Lục Tề An đều biết hết.
Bởi vì hắn biết, vì vậy hắn nói: "Uống đi, trễ rồi, hôm nay cậu có thể ở tạm chỗ tôi."
Cho dù Lục Tề An có thao thao bất tuyệt đi nữa thì giọng điệu cũng ít có lên xuống trầm bổng.

Chính vì như vậy mà người bên cạnh không hiểu được suy nghĩ thật sự của hắn, không thể phán đoán được lời của hắn xuất phát từ trong tâm hay là sự khách sáo bên ngoài.
Lòng Phó Gia tự rõ, biết chuyện gì nên cho là thật, chuyện gì không, vì vậy cậu có thể vui vẻ đắc ý nhận lấy bữa trưa ấy mà lại không xem lời nói bây giờ của Lục Tề An là thật.
Cậu lắc đầu, nói: "Không cần, tôi ở đây...không tiện đâu nhỉ."
Ly nước thủy tinh đầy nước đặt trước mặt hai người, không ai động đến.

Lục Tề An nói: "Tôi biết rõ cậu không về trường được còn đuổi cậu về sao? Ở nhờ một đêm thôi, không có gì là tiện hay không tiện cả."
Cổ họng Phó Gia khô khốc, cậu cảm nhận được một mảng mờ mịt.
Câu này cậu có nên xem là thật không đây?
Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không tìm cô Lưu đâu, lúc nãy nói vậy là tại vì sợ cậu không cho tôi vào thôi, tôi sẽ về trường xin quản lý ký túc, nếu không được nữa thì đi nhà nghỉ, nói ra công viên ngủ chỉ là giỡn chơi thôi mà."
Lục Tề An đan hơi mạnh hai tay lại với nhau, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Biểu cảm trên mặt hắn không có gì thay đổi, rất bình tĩnh.

Nhưng Phó Gia lại nhạy cảm phát hiện ra được tâm trạng của hắn không tốt.
Nói thẳng ra là, là giận rồi đó.
Một người chú ý người còn lại suốt mười năm, sẽ hình thành được một loại phản ứng theo bản năng.
"Cậu sợ tôi thấy không tiện sao?" Lục Tề An hỏi.
Phó Gia gật đầu cứng nhắc: "Ừm."
Lục Tề An mím môi lại, lạnh lùng nói: "Vậy cậu đi đi."

Phó Gia sững người.
Cậu suy nghĩ kỹ lại cuộc nói chuyện của hai người, nhận ra được gì đó mới vội vàng giải thích: "Khi tôi vào nhà thay dép mới phát hiện cậu đã đổi mới cả rồi, nhưng đôi lúc trước tôi chỉ mang qua một hai lần, tôi tưởng cậu chê tôi, nên tôi mới..."
Lục Tề An cau mau lại ngắt lời cậu: "Tôi chưa bao giờ có yêu cầu gì với cậu về phương diện này."
Hắn nhấn mạnh lên ba chữ "phương diện này".
Phó Gia hít thở thật mạnh, giấu bàn tay run rẩy lại sau lưng, nói: "Đúng vậy, cậu chưa bao giờ yêu cầu gì tôi, là tôi cứ bám lấy cậu, vì vậy mỗi lần cậu nói gì, tôi cũng đều sẽ thay đổi, đều sẽ học theo."
Sau khi cậu nói ra được chuyện khó mở lời ấy ra, Phó Gia cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tay không còn run nữa, tâm trạng khiến lồng ngực căng cứng cũng đã lắng xuống.

Cậu nói: "Chỉ là tôi...!sợ làm cậu không vui.

Cậu đến trường tìm tôi lần đó tôi đã làm cậu giận rồi, không chỉ vậy, cậu còn mắng tôi."
Phó Gia đã trưởng thành rồi, thậm chí còn lớn hơn Lục Tề An một tuổi, nhưng cách diễn đạt và giọng điệu lúc này lại giống như một đứa trẻ.
Cậu cúi đầu xuống, không cảm nhận được bàn tay đan lấy nhau ấy của Lục Tề An cùng lúc càng gồng lên, thậm chí đốt ngón tay đã trở nên trắng toát.
Cậu cũng không chú ý được rằng, Lục Tề An nhìn cậu chăm chú từ đầu tới cuối, rất ít khi né tránh ánh mắt đi.
"Cậu sợ cái gì? Lần đó tôi chỉ bảo cậu bình tĩnh lại thôi, không nói thêm bất cứ điều khác."
"Cậu không chỉ bảo tôi bình tĩnh lại, còn mắng tôi lên cơn." Phó Gia nắm bắt đúng trọng tâm.
Lục Tề An hỏi lại cậu: "Đột nhiên cậu xông đến ôm lấy tôi, còn dụi tới dụi lui lên cổ tôi, không nghĩ tới việc trưng cầu sự đồng ý của tôi, tôi không mắng cậu được sao?"
Hắn nói như vậy, Phó Gia như được đưa về với hồi cuối tháng năm, nhớ lại mùi vị cậu ngửi được từ trên người Lục Tề An.
Cậu thấy xấu hổ: "Đột nhiên cậu đến thăm tôi, còn giúp tôi bôi thuốc, tôi tưởng cậu...!có thể chấp nhận."
Nói xong câu ấy, hai người rơi vào sự im lặng.
Sau buổi trưa ngày hôm đó, cái ôm đến một cách bất ngờ như ngọn lửa nóng rực, chỉ cần hồi tưởng lại một chút là có thể cảm nhận được hơi nóng mạnh mẽ ấy.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Tề An mới nói: "Lần sau muốn làm phải có sự đồng ý của tôi trước."
Phó Gia ngẩn người ra.
Chuyện này...!được có thêm lần sau nữa sao?
Cậu vẫn chưa hiểu lắm, Lục Tề An đã đứng dậy nói: "Trễ rồi, tôi đưa cậu đi phòng cho khách, cậu cứ thả lỏng đi, tôi sẽ không tức giận."
Lời hứa "sẽ không tức giận" này đã đủ quý giá lắm rồi.
Phó Gia há miệng ra nhưng không nói được gì, ngoan ngoãn đứng lên theo hắn.
Căn hộ của Lục Tề An không lớn, diện tích phòng cho khách hơi nhỏ, một chiếc giường đơn để sát tường, không có nhà vệ sinh.

Mặc dù là như vậy, cửa sổ phòng lại mở rất lớn, hướng cũng tốt, làm cho căn phòng trở nên rất thoáng đãng.

Lục Tề An để Phó Gia vào trong, hắn đứng một bên cửa: "Vị trí nhà vệ sinh cậu biết rồi, tôi sử dụng của phòng tôi, nên cậu cứ dùng tùy ý."
Phó Gia tìm những vật dụng vệ sinh cá nhân cần dùng trong ngăn tủ, trông hơi mất tập trung, không quay đầu lại, chỉ đưa lưng lại với hắn đáp một tiếng.
Lục Tề An không nói gì nữa, đóng cửa lại.
"Đợi đã." Hắn vừa kéo cửa thì Phó Gia gọi hắn.
Phó Gia do dự nói: "Cậu còn nhớ không, lúc trước tôi từng nói với cậu, tôi muốn làm quen với cậu?"
Đây là câu nói của cậu trong lần đầu tiên đứng ở cổng trường trung học số 6 đợi Lục Tề An.

Hôm đó cũng là lần đầu tiên cậu trà trộn vào trong trường trung học số 6, dùng cách ấu trĩ để làm Lục Tề An ghê tởm, gây sự chú ý với hắn.
"Tôi mãi vẫn chưa nói nguyên nhân với cậu, thật ra tôi quấn lấy cậu như vậy, là vì tôi cảm thấy cậu không giống với người khác, không giống với mấy người ở biệt thự, nhiều năm trước, tôi từng nhận một chiếc băng keo cá nhân cậu tặng tôi, cậu còn nhớ không? Sau lúc đó tôi đã cảm thấy rằng có lẽ cậu sẽ bằng lòng chơi với tôi..."
Cậu xé từng lớp từng lớp khát vọng của mình đối với Lục Tề An ra, tìm ra thứ nguyên thủy nhất kể cho hắn nghe, hi vọng có thể làm hắn cảm động.
Cậu moi hết ruột gan ra nói với hắn, không hề nhận ra rằng độ tuổi này của cậu đã không thích hợp để nói ra ba chữ "chơi với tôi" rồi.
Sự con nít của cậu làm Lục Tề An hơi ngẩn người.

Bỗng chốc, giống như tiếng ve mùa hè lại vang lên bên tai, ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua sân vườn căn biệt thự nhà họ Lâm, nhìn thấy Phó Gia đang ngồi xổm bên đám cỏ dại, lúc đó cậu chỉ là một đứa nhỏ, đáng thương trốn trong một góc cắn ngón tay.
Trong tiết trời mây đen giăng kín, đám cỏ dại mang theo sự ẩm ướt, đứa trẻ đổ đầy mồ hôi, quần áo cũng bị ướt theo, cả người trông rất đờ đẫn.
Lục Tề An trước giờ tự cho rằng mình đối xử với người hay sự vật đều như nhau, nhưng lần này lại không thể làm được: Hắn đến vì để bắt chuồn chuồn, nhưng lại bị một đứa trẻ xa lạ thu hút sự chú ý.
Hắn cố ý để chuồn chuồn lao về phía đứa trẻ, nhưng đứa trẻ chỉ biết nhìn hắn ngơ ngác, hắn bỏ ra một chút công sức, đứa trẻ ngốc này mới biết đưa tay ra bắt chuồn chuồn lại.
Hắn hỏi cậu: "Có thể cho tôi con chuồn chuồn này không?"
Đứa trẻ vẫn nhìn hắn chăm chăm, cũng không biết là có nghe hay không.
Hắn không tức giận, chỉ cảm thấy thú vị.
Lục Tề An vẫn duy trì động tác đóng cửa, tay cầm trên tay nắm cửa không trả lời.

Phó Gia vẫn đang tiếp tục, mang theo sự nghiêm túc như hận không xé hết cả ruột gan ra nói: "Lục Tề An, cậu đối xử với tôi...!cũng khá tốt."
Cánh cửa khép một nửa, cái bóng che khuất nửa khuôn mặt của Lục Tề An.

Hắn im lặng một lúc, khẽ nói: "Phải không."
Cũng không biết là đang hỏi Phó Gia hay đang hỏi chính mình.
"Ngủ ngon." Nói xong, hắn đóng cửa lại..


Bình luận

Truyện đang đọc