NGỐC BẨM SINH



Người dịch: Tồ Đảm Đang
Không quá mười phút, Lục Tề An kết thúc cuộc điện thoại với ba mình, trợ lý của Lục Trí Viễn lái xe đến chung cư đón hắn.
Trên đường đi đến nhà họ Lục, trợ lý thử trò chuyện với Lục Tề An, hỏi vệ cuộc sống hằng ngày của hắn trước, khi không có được đáp án thì đổi sang hỏi về việc học hành: "Thi cuối kỳ thế nào?"
Lục Tề An nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời: "Cũng được."
Trợ lý cười khan vài tiếng, nói: "Lục tiên sinh luôn rất yên tâm đến việc học hành của cậu.

Có điều năm nay cậu không đi du học là vì đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Tề An chỉ ừm một tiếng, cực kỳ qua loa, trợ lý không chắc được cậu có nghe lời của mình hay không.
Nhớ đến giọng điệu lạnh lùng cứng nhắc khi bảo anh đi đón người của Lục Trí Viễn, trợ lý liền cảm thấy đau đầu.

Anh bất chấp nói tiếp: "Có điều, kỳ nghỉ năm nay cậu không du học thì có thể về nhà ở rồi, Lục tiên sinh nhất định sẽ rất vui."
Lục Tề An vẫn không trả lời.

Lần này trợ lý có thể khẳng định được rằng hắn không hề nghe mình nói rồi.
Cả đoạn đường im lặng như thế, trợ lý đưa cậu đến cửa nhà họ Lục.

Trợ lý rất quen thuộc với căn nhà to đùng này, nếu so ra thì số lần anh đến còn nhiều hơn so với số lần hắn đến nữa đấy.
Kể từ khi Tề Băng mất, căn nhà rộng lớn của nhà họ Lục này trở nên trống rỗng, lầu ba dọn dẹp sạch sẽ, căn phòng bệnh của Tề Băng được dọn sạch trong vòng một đêm, từ đồ đạc cho đến gạch lát san đều được đổi mới hết.
Y tá đã rời đi, người giúp việc chăm sóc cho Tề Băng rời đi, y bác sĩ cũng không bao giờ đến nữa.
Căn nhà mấy trăm mét vuông, bỗng chốc chỉ còn lại hai cha con họ.
Mấy năm sau, Lục Tề An cũng chuyển ra khỏi căn nhà ấy sau cuộc cãi vả của hai cha con trước mộ của Tề Băng.

Căn nhà trống trải càng thêm rõ rệt, chỉ còn lại Lục Trí Viễn vẫn thường ở nơi đây.
Người giúp việc tỉ mỉ bảo quản nội thất trưng bày trong căn nhà, như thể có một đại gia đình vui vẻ hòa thuận sống nơi đây vậy.


Nhưng Lục Trí Viễn dường như chỉ sử dụng thư phòng lớn ở tầng hai, ngoài thư phòng ra thì nơi khác trợ lý của ông còn tới lui nhiều hơn.
Sau khi vào nhà, không thấy dì nội trợ ra đón nên trợ lý đoán có lẽ Lục Trí Viễn đã mời về rồi.

Anh suy nghĩ rồi nói với Lục Tề An: "Lục tiên sinh ở thư phòng, đợi tôi pha cho một cốc trà, chút nữa trước khi nói chuyện nhuận giọng một chút, đừng gấp quá."
Lục Tề An hiểu ý trong lời nói của anh, không quan tâm mấy mà trực tiếp đi lên lầu luôn: "Không cần."
Anh trợ lý bất lực nhìn theo bóng lưng hắn, hai cha con nhà họ Lục này còn chưa gặp nhau mà anh đã vô cớ cảm nhận được một không khí giương cung bạt kiếm rồi.

Làm cho nhà họ Lục đã rất nhiều năm rồi, gần như là mắt nhìn trân trân cha con họ Lục đi từng bước đến ngày hôm nay, mặc dù rất đáng tiếc nhưng cũng tự biết mình không có lập trường để xen vào.
Lục Tề An lên lầu, đứng vững trước cánh cửa gỗ màu nâu, gõ cửa ba tiếng không một chút do dự nào.
Bên trong trả lời lại rất nhanh: "Vào đi."
Lục Tề An đẩy cửa bước vào, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và sự tỉnh táo.

Bất luận hắn có chuẩn bị xong rồi hay chưa, khi hắn bước vào thư phòng này thì không thể không làm con trai của Lục Trí Viễn, không thể không đối diện với ánh mắt như có thể nhìn thấy tất cả của ông.
Lục Trí Viễn ngồi trên ghế làm việc, nhìn con trai mình bằng ánh mắt dò xét như đang đánh giá một sản phẩm nào đó vậy, xem tính năng của nó có tốt như dự tính hay không.

"Ba." Lục Tề An vẫn chào hỏi như bình thường, nói.

"Làm phiền ba rồi, dạo này ba khỏe không?"
Lục Trí Viễn không hề cất đôi mắt có sức đàn áp của mình đi, nói: "Không cần mấy lời khách sáo đó, mọi thứ vẫn ổn cả, còn con, không dễ dàng gì về được một chuyến, nói ba biết dạo này con đang làm gì đi."
Lục Tề An thản nhiên trả lời: "Con làm gì đương nhiên ba đều biết cả rồi."
Chỉ cần Lục Trí Viễn muốn điều tra thì ông có thể dễ dàng biết được những ngày này Lục Tề An đã đi đâu, ở cùng ai ngay.

Mấy vị giáo viên trong trường và cả dì Mậu ngày ngày đến căn hộ ấy, họ đều sẽ báo lại với Lục Trí Viễn tình hình của hắn trong một khoảng thời gian nhất định, điểm này Lục Tề An biết cả.
Hắn cũng chưa bao giờ cố ý che đậy, vì vậy khi Lục Trí Viễn nhận ra mọi thứ thì nhất định sẽ hỏi tình hình với Lý Thấm Hòa.


Với tính cách của Lục Trí Viễn, nhịn được tới hôm nay mới gọi Lục Tề An đến chất vấn thì đã là cực hạn rồi.
Quả nhiên, Lục Trí Viễn xụ mặt xuống nghiêm khắc hỏi hắn: "Con trả về kế hoạch học tập ở nước ngoài, còn tìm thông tin mấy trường đại học trong nước với vị giáo viên họ Lưu kia, là muốn ở lại trong nước học hành hay thế nào?"
Mặc dù không ai nói thẳng ra nhưng mỗi một kỳ nghỉ Lục Tề An đều sẽ ra nước ngoài học, người nhà đều mặc định cho rằng đại học hắn sẽ đi nước ngoài du học.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi trước đây, Lục Tề An cũng định như vậy, hắn đã lên kế hoạch tốt cho tương lai của mình rồi, thậm chí đã suy nghĩ xong sau khi học xong ở nước ngoài thì nên rèn luyện mấy năm ở đó rồi hẳn về nước kế thừa sản nghiệp nhà họ Lục.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ lật đổ bản thân trong quá khứ như vậy.
"Vâng ạ." Lục Tề An nói.

"Trường đại học hàng đầu trong nước cũng không kém hơn so với nước ngoài, có du học hay không cũng như nhau, nếu như có cơ hội thì cũng có thể đi nước ngoài học tập trong các kỳ nghỉ."
Lục Trí Viễn nhíu mày lại, lặp lại từng chữ một: "Có du học hay không...!cũng như nhau?"
Ông cảm thấy thật hoang đường.
Cho dù mối quan hệ giữa ông và Lục Tề An có lạnh nhạt thế nào thì ông cũng xem Lục Tề An như người kế nghiệp của mình, dày công dưỡng dục hắn, trải sẵn đường cho hắn.

Nhưng Lục Tề An lại chỉ cho ông một câu "đi nước ngoài hay không cũng như nhau".
Lục Trí Viễn trầm giọng xuống nói: "Lục Tề An, sở dĩ con được như ngày hôm nay là vì con là con của ba, ba cho con điều kiện tốt nhất, sự giáo dục tốt nhất.

Con phải hiểu cho rõ sau lưng con là nhà họ Lục, nên con mới có thể đón đứa con riêng ấy về căn hộ mà ba mua cho con ở, để dì bảo mẫu ba mời về cho con chăm sóc nó, còn để cấp dưới của ba giải quyết việc ẩu đả của nó."
Trong mắt Lục Trí Viễn hiện ra sự phản cảm rõ rệt: "Mấy chuyện cỏn con này thì thôi đi, bây giờ con lại vì muốn ở cùng một thằng con riêng mà bỏ đi việc học đã lên kế hoạch từ lâu kia?"
"Thằng con riêng" trong lời nói của ông chỉ là một biệt hiệu, đại diện cho một thứ gì đó không đáng ngó tới mà thôi.

Thân thế và giới tính của Phó Gia đều không đáng để ông chú ý đến, bởi vì chưa bao giờ bỏ Phó Gia vào trong mắt.
Nếu Lục Tề An chỉ yêu đương đơn giản với Phó Gia mà thôi thì cũng không có gì để nói.


Ông không hề cưỡng ép tách hai người ra, thậm chí còn che giấu giúp họ, không để cho Lục Uyển Khanh biết.
Ông coi như Lục Tề An mua về một món đồ mà nhà họ chẳng ai thích mà thôi, món đồ thì có thể ảnh hưởng gì được đến chủ nhân?
Nếu được thì vứt đi thôi.
Lục Tề An vẫn đứng thẳng lưng đó, bất luận ba hắn có nói khó nghe đến mức nào hắn cũng giữ vẻ ngoài bình tĩnh ấy, chỉ có hai tay vô thức siết chặt lại mà thôi.
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Con biết ba không ủng hộ con, có điều con vẫn luôn nhớ, năm ấy con và ba đi tảo mộ cho mẹ, ba nói ba tốt với mẹ như thế nào, đáp ứng hết tất cả nhu cầu vật chất cho mẹ, còn cố gắng giúp đỡ cho gia nghiệp của nhà họ Tề, rốt cuộc còn điểm nào mẹ chưa vừa lòng.

Lúc đó con đã trả lời ba rằng, ba cưới mẹ chỉ vì gia thế, tướng mạo, tính cách của mẹ phù hợp với ba, rất hợp làm vợ của ba, hợp làm mẹ của con ba nên ba mới cưới mẹ về.

Vì để mẹ sinh con sớm, ba không cho mẹ tiếp tục giảng dạy, còn cắt đứt đi vòng xã giao vốn có của mẹ, ép mẹ vào một thế giới khác.

Mặc dù mẹ không thích ứng nhưng cũng đã cố để làm được, nhưng ba chưa bao giờ quan tâm mẹ đau khổ thế nào, ba chỉ đang soi mói mẹ có làm tốt hay không..."
"Đủ rồi!" Lục Trí Viễn phẫn nộ ngắt lời hắn.

"Con muốn dùng mấy lời này dày vò ba bao nhiêu năm nữa? Bây giờ đang nói chuyện của con, con đừng lần nào cũng đem chuyện của mẹ con ra để ép ba!"
Lục Tề An kiểm soát tâm trạng của mình, cố gắng nói chậm lại: "Con chưa bao giờ muốn dùng lời nói để lấn lướt ba, con chỉ đang nói sự thật.

Phó Gia đúng là con riêng của nhà họ Lâm, nhưng ba đừng lần nào cũng đem từ này ra để hạ thấp cậu ấy.

Con cho rằng cậu ấy đủ ưu tú, đáng để con và cậu ấy đều ở lại trong nước học tập, đây là quyết định của con, mà con cũng tin quyết định của con.

Con nói chuyện của mẹ với ba chỉ là muốn chứng minh với ba rằng, lựa chọn của ba dành cho con không nhất định tốt hơn tự con quyết định, ít nhất là về việc của mẹ, ba sai rồi."
Từ "sai" này nói ra thì rất nhẹ nhàng, nhưng chẳng khác nào giáng vào mặt Lục Trí Viễn một bạt tay nặng nề.

Lục Trí Viễn chưa bao giờ bị phiền nhiễu vì người đã mất, nhưng người còn sống lại lấy việc này ra cuốn lấy ông mãi không thôi, sao ông nhịn được?
Trán ông nổi gân xanh, tức giận đến mức hai tay run rẩy, ông không kiểm soát được cầm tập văn kiện lên ném về phía Lục Tề An.
Lục Tề An không tránh đi, chỉ nhắm mắt lại theo bản năng.

Góc nhọn của tập văn kiện quẹt qua trán hắn, kéo theo một trận đau nhói lên.


Sau đó là từng trang giấy in rơi ra ngoài bay phủ khắp bên cạnh hắn.
Hòa lẫn với tiếng giấy tờ rơi xuống là tiếng hít thở nặng nề.
Qua nhiều năm như vậy, chỉ cần nhắc đến Tề Băng là ông không thể nào bình tĩnh được, còn mất kiểm soát ra tay với Lục Tề An.
Mắt ông vì sự phẫn nộ mà xung huyết, ông ngẩng đầu nhìn Lục Tề An, thế mà mất mấy mươi giây ông mới có thể nhìn rõ được dáng vẻ của hắn.

Quả nhiên trán của Lục Tề An đã bị thương, đang rướm máu ra ngoài, nhưng hắn không hề nhúc nhích.

Thư phòng lâm vào sự im lặng đầy áp lực.
Một lúc sau, Lục Tề An mới lên tiếng xin lỗi trước: "Xin lỗi, con biết ba không đồng ý, nên con không đòi hỏi xa vời sự ủng hộ của ba, chỉ mong ba đừng ngăn cản con lại."
Lần này, Lục Trí Viễn không phản bác lại ngay.
Giữa hai cha con hắn không biết đã xảy ra biết bao nhiêu cuộc đối thoại tương tự như vậy rồi, lần nào ông cũng nổi trận lôi đình, mà Lục Tề An cũng lần nào cũng bình tĩnh đứng trước mặt ông, kiên trì quan điểm của mình.
Hôm nay vì quan hệ với Phó Gia, ông lại càng khó khống chế được cảm xúc.

Lục Tề An mãi mãi vẫn là con trai của ông, luôn luôn tôn trọng ông, kính nể ông, nhưng cũng không bao giờ tán đồng ông, đây là thái độ mà Lục Tề An thể hiện ra ngày hôm nay với ông.
"Con xuống dưới xử lý vết thương đi, không cần lên đây nữa, về suy nghĩ cho thật kỹ, nghĩ xem sự ương bướng của con sẽ mang lại hậu quả gì đi." Lục Trí Viễn xoa xoa mi tâm, nói.

"Ba sẽ dừng hết mọi cung cấp kinh tế của con, sau này người của nhà họ Lục không làm theo lời con, cũng không ra mặt giúp đỡ giải quyết cho con bất cứ vấn đề gì nữa."
Kết quả này không hề ngoài dự liệu của hắn, hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ từ lâu rồi.
"Phiền ba rồi." Lục Tề An cúi đầu thấp xuống, cúi chào chân thành.

"Sau này có thời gian con lại đến thăm ba."
Lục Trí Viễn không trả lời.
Lục Tề An cũng không có ý muốn ở lại lâu hơn, trực tiếp quay người đi.

Nhưng khi hắn vừa quay lưng đã nghe Lục Trí Viễn nói: "Giải thích với cô và Phong Phong sớm nhất có thể, lâu rồi con không đi thăm Phong Phong, với tính của cô con chắc đã sinh nghi rồi, cô con muốn điều tra thì đơn giản lắm, chỉ là không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của con mà thôi."
Giọng của Lục Trí Viễn rất lạnh lùng: "Con bây giờ đã không xứng đáng với tình yêu mà họ dành cho con nữa rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc