NGỌT NGÀO ĐẾN NGHIỆN


Sau khi Liễu Dung Nghiên tỉnh lại, Phó Liên Ngạo không rời khỏi cô nửa bước.

Đồ ăn, thức uống cũng bắt buộc phải do anh chuẩn bị.
Người thân, bạn bè của cô liên tục đến thăm, phòng bệnh trở nên náo nhiệt và có không khí hẳn ra.

Ai cũng vui mừng trừ một người, đó là Phó Liên Ngạo.
Cứ tưởng trở về sẽ có không gian riêng với vợ, ngờ đâu đều bị bạn bè của cô chiếm chỗ.

Anh còn chưa nói với vợ mình một câu hoàn chỉnh.
Nhịn một lúc, anh phát hiện bản thân không có kiên nhẫn đến vậy.

Đại boss hung hăng đuổi người, nhìn cũng chẳng thèm nhìn người ta một cái.
Trái ngược với biểu cảm lạnh lùng, dữ dằn khi đuổi khách, Phó Liên Ngạo vô cùng ân cần nói chuyện cùng cô: "Vợ còn chưa khỏe hẳn, phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
Liễu Dung Nghiên cười nhẹ, có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi ra để tránh làm anh khó xử.
Cô vừa định mở miệng thì cổ họng chợt cảm thấy khô rát vô cùng, cô khẽ ho một tiếng, hàng mày nhăn lại, mặt cũng đỏ lên, trông đáng thương cực kì.
Phó Liên Ngạo vội rót nước đưa cho cô, bàn tay không ngừng vuốt lưng giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Sắc mặt anh rất căng thẳng, không biết nên dùng cách gì để cô ngừng ho.
"Khó chịu lắm sao em? Anh gọi bác sĩ nhé?"
Liễu Dung Nghiên xua tay, muốn nói anh đừng làm quá nhưng lại không cất lời nổi.


Hai tuần ngồi vào vị trí phó giám đốc, Liễu Dung Nghiên liên tục phải đi ăn với khách hàng, số rượu uống vào nhiều hơn gấp mấy lần so với hai mươi ba năm cuộc đời của cô.

Việc cổ họng bị ảnh hưởng cũng là điều dễ hiểu.
Tiếng ho nặng nề kéo dài được một lúc thì ngừng hẳn.

Liễu Dung Nghiên uống cốc nước ấm mà anh đưa tới, cảm thấy đã thoải mái hơn nhiều.
Cô nhìn dáng vẻ vụng về, tay chân luống cuống của anh thì bật cười, đuôi mắt cong lên thành hình trăng non.
Phó Liên Ngạo không vì vậy mà tức giận, rất ra dáng một người đàn ông trưởng thành, hỏi cô có cần thêm nước không.

Nhưng thật ra hai bên tai đỏ ửng đã bán đứng anh mất rồi.
Đôi mắt của cô thật sự rất đẹp! Ví nó như kiệt tác cũng chẳng ngoa chút nào.
Điện thoại trong túi quần của anh reo lên, vốn không định nghe máy nhưng người bên kia vẫn không chịu bỏ cuộc.

Phó Liên Ngạo nhìn cô, chỉ tay ra cửa ý bảo anh ra ngoài một chút.
Liễu Dung Nghiên gật gật, bảo: "Anh mau ra nghe điện thoại đi.

Đừng để người ta chờ lâu."
Phó Liên Ngạo nghe điện thoại không nhanh như cô tưởng, đã mười phút trôi qua mà cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc.

Hai mí mắt cô bắt đầu thấy nặng dần, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc Phó Liên Ngạo mở cửa đi vào đã thấy cô gái nhỏ yên giấc ngủ say trên giường bệnh, chăn cũng quên đắp lên người.
Anh vén chăn đắp cho cô rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Bỗng, anh chống hai tay lên giường, mặt tiến sát đến mặt cô.

Đáy mắt lóe lên tia sáng.
Phó Liên Ngạo giơ tay chọt chọt vào má cô, xúc cảm lạ lùng truyền đến ngón tay anh.
Mềm như một chiếc bánh mochi vừa trắng, vừa mịn, còn có hương thơm ngọt ngào.
Thật mẹ nó đáng yêu chết người!
Chọc chọc một hồi, anh sợ cô thức dậy nên ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.
Hành động thì không có nhưng suy nghĩ lại miên man không dứt.
Làm sao da của con gái có thể trắng đến mức như thế nhỉ? Lông mi cũng rất dài, còn cong vút như cánh quạt tí hon.

Đôi mắt trong veo, thuần khiết như chứa đựng hồ nước mùa thu vậy.
Anh đang nghĩ có phải mình nên cảm thấy may mắn khi có được một báu vật như cô hay không?
Phó Liên Ngạo ngắm tay cô, nơi đâu cũng vừa trắng vừa mềm.

Anh kìm lòng không đặng mà vùi mặt vào lòng bàn tay cô, hít lấy hương thơm nhè nhẹ trên đó.


Cô thường dùng nước hoa khô, mùi hương rất đặc biệt nhưng không quá nồng.
Qua một tiếng đồng hồ, dù muốn cô được nghỉ ngơi thêm nhưng Phó Liên Ngạo buộc phải đánh thức cô dậy để ăn trưa và uống thuốc đúng giờ.

Phó Liên Ngạo lay lay người cô, Liễu Dung Nghiên vẫn đang ngủ rất say, muốn làm một con sâu nướng trên giường.

Anh không mất kiên nhẫn, nở nụ cười cưng chiều, chồng tay bên mép giường gọi cô: "Vợ ơi, nên thức dậy rồi em."
Cô gái nhỏ vô thức quay mặt sang bên kia, vén chăn lên che lấp khuôn mặt, vẫn chẳng chịu rời khỏi cơn say ngủ.
Phó Liên Ngạo đứng dậy đi sang bên kia giường, ngồi xổm đối diện với cô.

Ánh nhìn của anh dán chặt lên cô, mê mẩn ngắm từng đường nét tuyệt đẹp của cô vợ nhỏ.
Anh giúp cô vén những sợi tóc xõa trước mặt ra sau tai, khom người đứng dậy, ghé sát vào tai cô thủ thỉ: "Vợ ơi, dậy đi em!"
Hai mắt cô hơi hé mở, cánh môi mỏng theo quán tính hơi phụng phịu, cô chớp mắt vài cái để làm quen với ánh sáng.
Phó Liên Ngạo đỡ cô ngồi dậy, giúp cô chải lại mái tóc rối bù xù.

Liễu Dung Nghiên ngơ ngẩn một lúc, an tĩnh nhìn anh, trông ngoan ngoãn, ngây thơ vô cùng.
"Vợ uống chút nước rồi ăn cháo nhé? Lúc nãy mẹ có ghé qua nhưng em đang ngủ nên anh không gọi em dậy."
Cô gái nhỏ hình như vẫn chưa hết buồn ngủ, giống như con mèo con hết dụi mắt lại gục đầu xuống gối.
Phó Liên Ngạo không gấp gáp, đợi đến khi cô tỉnh ngủ hẳn, gật đầu rồi anh mới đổ cháo trong bình giữ nhiệt ra bát nhỏ.
Mùi thơm ngào ngạt của cháo lan tỏa khắp phòng bệnh.

Liễu Dung Nghiên rướn người nhìn qua.
Thật sự là loại cháo cô thích nhất!
Phó Liên Ngạo cũng ngồi lên giường bệnh, múc từng thìa cháo nhỏ thổi đến khi nguội hẳn rồi đưa đến gần miệng cô: "Ăn nhiều một chút để lát nữa uống thuốc, được không em?"
Liễu Dung Nghiên khi mới ngủ dậy giống như một cục bông nho nhỏ khiến người ta yêu thích.

Không còn sự tàn nhẫn, quả quyết trên thương trường, cô ngoan ngoãn há miệng ăn cháo.


Cho đến khi cô thật sự không ăn nổi, còn hơi cau mày khó chịu, Phó Liên Ngạo mới không ép cô ăn thêm.
Khoảng ba mươi phút sau, Phó Liên Ngạo đặt vào tay cô mấy viên thuốc, anh rót một cốc nước ấm đưa cho cô, nói: "Bác sĩ dặn em phải uống thuốc đúng giờ."
Liễu Dung Nghiên nhận thuốc, không tình nguyện cho từng viên vào miệng.

Mỗi viên vào cổ họng là một lần cô nhăn mày, thậm chí đến viên cuối cùng còn muốn rơi cả nước mắt.
Phó Liên Ngạo vội rót thêm một cốc nước cho cô, thả vào trong đó một viên kẹo đường để cô uống.

Cơ mặt của cô mới bắt đầu thả lỏng, không còn nhăn nhó khó chịu nữa.
"Thật xin lỗi, có phải em trẻ con lắm không ạ?"
Liễu Dung Nghiên khó khăn mở miệng, giọng nói xem chừng là đang rất áy náy, khó xử.
Từ nhỏ cô đã sợ uống thuốc, cũng sợ đi bệnh viện, nhưng bởi vì ít khi đau ốm nên càng không có kinh nghiệm ứng phó.

Cô chỉ theo bản năng chống cự những thứ mình ghét.
Phó Liên Ngạo cúi người, xoa nhẹ đầu cô, cười nói: "Em quả thật là một cô bé con mà."
Là cô bé con, là bảo bối của anh.
Đừng nói là dỗ dành cô uống thuốc, muốn anh cưng chiều cô cả đời, anh cũng nguyện ý.
Liễu Dung Nghiên ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt với anh.

Phó Liên Ngạo không hề do dự hôn lên khóe mắt của cô.
Cô si ngốc nhìn anh, cả người như bị điện giật, mặt mày đỏ bừng, khi cô chưa kịp tiêu hóa những gì vừa xảy ra thì giọng nói trầm ấm của anh đã lọt vào tai cô:
"Mạng cũng muốn cho bé con.".


Bình luận

Truyện đang đọc