NGỌT NGÀO ĐẾN NGHIỆN


Liễu Dung Nghiên nằm gục trên sofa, khuôn mặt nhỏ vì say mà đỏ bừng, nước da vốn đã trắng phát sáng nay lại càng xinh đẹp động lòng người.
Một nhóm đàn ông đứng trước mặt cô, cả người cô bị che khuất trong bóng tối.

Gương mặt họ hiện lên vẻ tà ác và quái dị.
Người được gọi là đại ca nở nụ cười đểu cáng, không hề che giấu đi suy nghĩ dơ bẩn của bản thân: "Tụi mày ra ngoài đi.

Đây là quán bar của chị họ tao, phòng bao không gắn camera, dù nó có biết cũng làm được gì?"
"Vậy...!vậy còn bọn họ thì sao ạ?"
Tên đàn em chỉ vào mấy sinh viên nữ nằm trên sofa, nét mặt hắn có chút sợ hãi và hoảng loạn.
"Đưa bọn nó ra ngoài chứ sao? Dù sao cũng bị đánh thuốc mê rồi.

Mày lo cái gì?"
Nghe gã ta nói thế, đám đàn em không dám cãi lời.

Gã ta là Cao Việt, cháu trai duy nhất của nhà họ Cao, gia thế của tên đại ca vô cùng lớn mạnh, còn có quan hệ với xã hội đen.

Cho dù có muốn, bọn họ cũng không dám ngăn cản, chỉ kéo những cô gái khác ra bên ngoài rồi đóng cửa phòng bao lại.
Cao Việt vuốt ve gương mặt của Liễu Dung Nghiên, đôi mắt hắn đã sớm nhuốm đầy dục vọng.
Không ai biết hắn đã yêu thích và bám theo cô bao nhiêu lâu.


Chỉ đợi ngày cô lấy bằng thạc sĩ liền tỏ tình, ấy vậy mà lại thấy được tin tức cô kết hôn cùng kẻ khác.
Nhưng mà như vậy thì sao, chắc hẳn cuộc hôn nhân đó không hạnh phúc.

Hôn nhân thương mại mà thôi, dù hắn làm gì cô thì Phó Liên Ngạo cũng chẳng thèm để ý đến đâu.
Hắn vốn định sẽ ép cô uống nhiều rượu hoặc cho thuốc vào trong.

Thật không ngờ tửu lượng của cô gái này lại yếu đến thế.

Mà như thế càng tốt, hình tượng cô gái ngoan hiền trong mắt hắn là sự thật, không phải là cô cố gắng xây dựng nên.
"Sao lại mềm đến vậy chứ?"
Cao Việt nhéo vào cặp má mềm mịn của cô, xúc cảm truyền đến bàn tay khiến hắn khoái chí.
Mềm mại như véo ra được cả nước.
"Bỏ tay ra...!khó...!khó chịu quá!"
Lực đạo lúc Cao Việt nhéo má cô không hề nhẹ nhàng, gần như là cố tình dùng sức để tạo vết đỏ trên mặt cô.
Bị người khác làm đau, dù không tỉnh táo thì cô vẫn có khả năng tỉnh lại.
Khuôn mặt người đàn ông xa lạ được phóng đại ngay tầm mắt.
Liễu Dung Nghiên hoảng sợ bật dậy, cơ thể cô run rẩy nhìn hắn, khó khăn nhấc người lên muốn bỏ chạy nhưng lại bị hắn kéo mạnh ngã lên sofa.
Cao Việt siết chặt cổ tay cô như muốn bóp nát xương cốt ở đó, hắn khàn giọng nói: "Dung Nghiên, em có biết tôi đã muốn cơ thể của em bao nhiêu lâu rồi không? Sao em dám kết hôn cùng kẻ khác?"
Đôi mắt kia không phải của con người, rõ ràng là quỷ hút máu.
Liễu Dung Nghiên giãy giụa, gạt phăng bàn tay của hắn ra khỏi người mình: "Tránh ra...!Đừng động vào tôi!"
Hắn chỉ mới chạm vào cũng khiến cô ghê tởm đến nỗi buồn nôn.

Cao Việt không hề nhân nhượng, hắn đè cô xuống sofa, chứng kiến cô như con cá mắc cạn chịu sự kìm hãm của hắn khiến hắn đắc ý và hưng phấn cực kì.
Giọng nói trong trẻo và ngọt ngào này, ngay cả khi tức giận cũng làm hắn yêu thích không chịu được.
Liễu Dung Nghiên không ngừng phản kháng, cô giơ chân đá thẳng vào hạ thân của hắn một cách tàn nhẫn.
Cao Việt đau đớn ngã xuống sàn, khuỷu tay đập xuống nền nhà tạo nên âm thanh chói tai, điếng người.

Hắn ta khuỵu xuống, khuôn mặt nhăn nhó, cắn chặt răng.
Đây là một cơ hội có một không hai, cô không dám chậm trễ, lảo đảo đứng dậy chạy ra ngoài.

Nhưng đi vài bước đã ngã, đầu gối va đập đến sưng đỏ.
Bàn tay cô vừa chạm đến tay nắm cửa thì tóc đã bị Cao Việt giật ra sau, mắt hắn tràn đầy hung ác và căm thù nhìn cô.
Hắn kéo cô đẩy mạnh xuống sofa, dùng sức muốn xé rách bộ váy trên người cô.
Liễu Dung Nghiên vươn tay cầm lấy một chai rượu, đập mạnh vào đầu hắn ta.

Nào ngờ chẳng hề hề hấn gì, Cao Việt quẳng cô xuống nền nhà, nằm trên những mảnh thủy tinh sắc nhọn.
Đôi chân trắng nõn bị thủy tinh ghim chặt vào, máu túa ra không ngừng.
Cô đau đớn vịn tay lên bàn muốn đứng dậy lại bị Cao Việt nắm chặt cằm.

Hắn muốn bóp nát gương mặt này của cô, muốn cô trở thành của hắn, mặc hắn kiểm soát.
Cứ ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hơn sao, phản kháng làm gì để rồi khiến mình thảm bại thế này?

Liễu Dung Nghiên cố gắng giữ tỉnh táo, ánh mắt lia qua cái nĩa gần đó.

Cô nhân lúc hắn không để ý cắn mạnh vào cánh tay hắn, nhoài người nắm lấy chiếc nĩa sắc nhọn, thẳng tay đâm lên bàn tay của Cao Việt.
"A! Cmn!"
Âm thanh thảm thiết vang vọng trong căn phòng, rất tiếc là nơi này cách âm rất tốt, bên ngoài không thể nào nghe được.
Cao Việt tức giận nhìn cô, trong mắt hiện lên tơ máu, hắn nhìn đến mảnh thủy tinh trên sàn, cầm lấy đi về phía cô.
Liễu Dung Nghiên đau đến mức muốn chết đi sống lại, từng giọt máu tươi không ngừng chảy xuống từ bàn chân của cô.

Tuy nhiên, trên tay cô vẫn chưa buông chiếc nĩa và chai rượu xuống.
Ngay khoảnh khắc cô nghĩ rằng mình sẽ chết dưới tay của Cao Việt hoặc đồng quy vô tận cùng hắn thì cánh cửa phòng bao bị đá văng ra.
Phó Liên Ngạo dẫn theo một nhóm vệ sĩ cao lớn, đàn em của Cao Việt đã bị đánh thảm ở bên ngoài
Đồng tử anh không ngừng co rút, không nghĩ ngợi gì bèn chạy đến nắm chặt mảnh thủy tinh chỉ còn cách cô chưa đầy một mét.

Anh đạp mạnh vào người Cao Việt khiến hắn văng xa mấy mét.
Nhiếp Trầm dẫn người của mình vào trong, dễ dàng tóm gọn một đám và cả tên Cao Việt đang nhìn về phía Liễu Dung Nghiên mà chửi rủa.
Không đợi Phó Liên Ngạo mở lời, Nhiếp Trầm đã ra dấu cho người của mình đưa đám người kia đi.
Dựa vào biểu hiện của Phó Liên Ngạo, anh ta chắc chắn rằng Liễu Dung Nghiên đã trở thành giới hạn không thể đụng đến của anh.
Suy cho cùng cũng chỉ có tình yêu mới khiến con người không kiểm soát được như thế.
Phó Liên Ngạo nhìn cô, lại nhìn đến vệt máu kéo dài xung quanh sofa rồi chai rượu vỡ trên tay cô.
Trái tim anh như bị ai đó tàn nhẫn bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.
Anh bước tới, ngồi xổm trước mặt cô.
Liễu Dung Nghiên bị men say làm cho không còn thần trí, cô không nhận ra anh, chỉ cảnh giác hoảng loạn giơ vũ khí của mình ra.
Giống như vị nữ tướng cầm lấy cây kiếm của mình, không cho phép ai được phép chạm vào lãnh thổ của mình.
Phó Liên Ngạo vươn tay muốn lấy lại hai thứ đó, nhưng cô gái nhỏ dường như còn chưa tỉnh sau cơn chấn động, cô quơ tay khiến mảnh vỡ vô tình quệt lên mặt anh tạo thành một vết xước trên trán.

Anh không kêu lên một tiếng, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh ngắt như đá của cô, cố hết sức hà hơi vào đó giúp cô tăng nhiệt độ.
Liễu Dung Nghiên mờ mịt, ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt chạm phải vết cắt trên trán anh.

Cô bỗng bật khóc nức nở, cảm xúc dồn nén bộc phát hoàn toàn.
Phó Liên Ngạo ôm lấy cơ thể vô lực của cô vào lòng.

Anh dịu dàng vỗ nhẹ tấm lưng yếu ớt của cô, không ngừng trấn an vỗ về: "Bé cưng, đã không sao rồi.

Có anh đây rồi."
Cô gái nhỏ chưa thoát khỏi cú sốc vừa rồi, bàn tay cô run rẩy nắm chặt cổ áo anh, nước mắt tuôn rơi làm áo anh ướt một mảng lớn.
"Liên Ngạo, em đau..."
Anh cúi đầu nhìn sắc môi trắng bệch, gương mặt không còn chút huyết sắc của cô.

Cõi lòng dâng lên nỗi đau đớn khó tả.

Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi chuyển đến khóe mắt, thu trọn những giọt nước mắt mặn đắng của cô vào.
"Bé cưng, đều là lỗi của chồng.

Thật xin lỗi...!là chồng đã đến muộn."
Cho dù có thế nào đi nữa, trong khoảnh khắc cô đối diện với nỗi sợ hãi, anh xuất hiện muộn một chút thôi, đó cũng là lỗi của anh.
Cô bé của anh chịu một chút tổn thương, rơi một giọt nước mắt thì mọi lỗi lầm đều là do anh.
Anh tình nguyện nhận lấy bản án tử hình, chỉ nguyện cô gái của anh mãi mãi hạnh phúc, bình an cả đời..


Bình luận

Truyện đang đọc