NGỌT NGÀO ĐẾN NGHIỆN



Phó Liên Ngạo nói ra hết những tâm sự và nỗi phiền muộn trong lòng cho cô nghe.

Ngoảnh đầu lại đã thấy cô vợ nhỏ hai mắt đỏ hoe nhìn anh.
“Làm sao thế?”
Liễu Dung Nghiên nấc lên, giọng nói nghẹn ngào, khó cất nên lời: “Em không nghĩ… con bé lại phải trải qua… nhiều chuyện như vậy.”
Sinh ra đã bị vứt bỏ ở bãi rác, được người qua đường có lòng tốt đưa đến cô nhi viện.

Năm bốn tuổi được một gia đình giàu có nhận nuôi.
Cứ ngỡ cuộc đời của đứa trẻ ấy đã có thể trở nên tốt đẹp hơn.

Chẳng thể nào ngờ được, những kẻ mang khuôn mặt lương thiện, đi khắp nơi truyền bá cái tốt của bản thân lại là quỷ đội lốt người.
Một đứa trẻ ngây thơ, lẽ ra phải hưởng cuộc sống vô ưu vô lo.

Nhưng phải gồng mình chịu đựng những trận đòn roi, sỉ vả từ những kẻ mà con bé cho là gia đình, là ánh sáng.

Đến khi bắt được một chút ánh nắng mặt trời, cuối cùng nhận ra đó là một hố sâu không thấy đáy.
Thiếu nữ tuổi mười bốn mười lăm, mang trong tim những u uất, khổ sở để dần trở thành căn bệnh trầm cảm đáng sợ.
Rốt cuộc thì đâu mới là chốn về cho cô gái đáng thương ấy đây?
Phó Liên Ngạo ôm lấy cô, che chở cô trong lồ ng ngực.

Nước mắt của cô thấm ướt áo sơ mi của anh, cũng làm trái tim anh nhói lên từng hồi.
“Bé cưng, em đừng khóc.”
“Con bé… làm sao có thể chịu đựng được những chuyện đó… Làm sao có thể?” Liễu Dung Nghiên lặp lại câu hỏi ấy liên tục, run rẩy đến độ toàn thân buốt giá: “Ánh Ánh tốt đẹp tới thế, sao lại đối xử với con bé như vậy…?”
Cô thật sự không thể hiểu được.

Nhân tính con người còn có thể thối nát và dơ bẩn đến đâu khi nhẫn tâm hành hạ và đánh đập một đứa bé ở độ tuổi thơ dại.
Hình ảnh cô gái nhỏ mang nụ cười rực rỡ như ánh dương chạy theo gọi cô hai tiếng “chị dâu” lại ùa về.

Đã có lúc cô nhìn thấy những vết hằn đỏ, bầm tím trên người Mộc Ánh.

Con bé chỉ cười nhẹ, nói rằng là do mình bất cẩn, giọng nói chẳng có chút trách móc hay oán hờn gì.
Một sự phẫn nộ và cuộn trào dâng lên trong mắt cô.
Những kẻ đã khiến Ánh Ánh tổn thương, cô muốn họ phải trả giá thật đắt cho tất cả.
“Thế giới chưa từng dịu dàng với con bé, nhưng từ nhỏ đến lớn, Ánh Ánh luôn dùng cái nhìn bao dung và thiện lương nhất để tha thứ cho tất cả.” Ngữ điệu của anh rất nhẹ, dường như không nghe ra cảm xúc gì, chỉ có cô biết trong lòng anh nhất định đang rất khổ sở và não nề.

Anh nói tiếp: “Nếu trong căn phòng có ba chiếc kẹo để chia cho bốn người thì con bé thà rằng bản thân chịu thiệt cũng không muốn để người khác tủi thân và tổn thương.”
Diệp Mộc Ánh là đứa bé anh chăm sóc từ bé cho đến khi trưởng thành.

Tính cách của cô ấy chưa bao giờ chịu ảnh hưởng và nhiễm bẩn bởi bất kỳ ai.
Sống ở gia đình chỉ toàn là mưu cầu lợi ích, ham mê vật chất và quyền lực.

Sơ tâm của đứa bé bốn tuổi mang trong mình khát khao cứu rỗi cuộc đời của vô số trẻ em bất hạnh vẫn chưa bao giờ đổi thay.
“Bởi vì là Ánh Ánh, bởi vì thế giới qua cách nhìn nhận của con bé tràn đầy vị tha và xinh đẹp.”
Một giọng nói vang lên khiến Phó Liên Ngạo không tin được mà sửng sốt.

Anh ngỡ ngàng nhìn người đàn ông cao lớn đang bước tới gần.
Cố Trì Thương điềm tĩnh đi đến, không nói thêm lời nào mà đứng cạnh cô và anh.

Nhìn từ trên cao, bao quát được toàn bộ khung cảnh hiện tại của vùng đất này.
Đau thương và hoang tàn.
Thảo nào cô gái nhỏ của anh ta lại quyết định đến đây.
Phó Liên Ngạo rất nhanh đã bình tĩnh, cũng biết được mục đích anh ta tới nơi này, vì vậy anh bèn nói: “Ánh Ánh còn đang đi chơi cùng một đứa bé.”
Cố Trì Thương gật đầu, trả lời: “Tôi biết.”
Vừa nãy anh ta đã thấy trên tay Mộc Ánh bế hai đứa trẻ.

Bên cạnh là một đám con nít cùng nhau vui đùa.
Nghĩ tới cô gái nhỏ, khóe môi anh ta bất giác cong lên, không giấu nổi niềm vui.
Ánh Ánh rất ít khi cười thoải mái và tự nhiên, chỉ khi được sống là chính mình, đối mắt của cô ấy mới thoát khỏi được nỗi đau và bi thương.
“Lại nghĩ về Ánh Ánh rồi?” Phó Liên Ngạo đột nhiên muốn trêu chọc Cố Trì Thương một chút.
Anh ta cũng không ngại che giấu, thành thật gật đầu.
Không khí rơi vào khoảng lặng.

Cố Trì Thương bỗng quay sang nhìn Liễu Dung Nghiên, giọng điệu bớt đi vài phần lạnh lùng: “Đây là em dâu nhỉ?”
Liễu Dung Nghiên hơi cúi đầu, lên tiếng chào hỏi: “Chào anh.”
Anh ta dửng dưng nhìn cô, lại liếc sang người đàn ông bên cạnh cô.

Ngữ điệu biếng nhác, trầm thấp: “Cậu ta rất yêu cô.”
Không biết vì lý do gì anh ta lại nói ra điều này.
Chỉ là quá hiểu tâm tư của Phó Liên Ngạo nên không rõ vì sao cô gái trước mặt có thể khiến anh xiêu lòng.
Người phụ nữ tên Viên Tuệ kia, mặc dù chẳng có ưu điểm gì, tính cách lại xấu xa tham vọng, nhưng ở cạnh anh bảy năm cũng không làm anh rung động dù chỉ một chút.
Kỳ thực, anh ta có hơi tò mò.
Phó Liên Ngạo đút tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi: “Cậu làm gì Cố Bắc Lãng rồi?”
Anh quá hiểu con người Cố Trì Thương.


Động vào Mộc Ánh, chính là nhổ đi vảy ngược của anh ta, cũng là chạm vào giới hạn đỉnh điểm.
“Trên tay Ánh Ánh có sáu vết bầm, tôi đâm cậu ta sáu nhát lên tay.” Nói đến vấn đề bạo lực thế này, biểu cảm của anh ta vô cùng thản nhiên, ung dung châm một điếu thuốc, không chút gợn sóng tiếp lời: “Người phụ nữ kia, chỉ đơn giản là nếm chút mùi vị thân danh bại liệt.”
Hành động ngả ngớn này nếu được thực hiện bởi người khác chắc chắn sẽ ra bộ dạng lưu manh khó ở.

Nhưng khi kết hợp cùng vẻ ngoài anh tuấn, đường nét góc cạnh rắn rỏi của anh ta lại mang đậm phẩm chất của một quân nhân khí phách hiên ngang.
Trong phút chốc, Liễu Dung Nghiên có hơi ngẩn người.
Từ nhỏ cô đã đặc biệt có cảm tình với những người trong quân đội, nay được nhìn thấy một người thể hiện ra được nét hào hùng cốt cách của quân nhân thì không khỏi ngưỡng mộ.
Phó Liên Ngạo nhíu mày, không vui ra mặt, nhanh chóng đặt tay lên eo cô, kéo cô nép sát vào người mình.
Quả thực có chút ghen!
Cố Trì Thương nhếch miệng, lơ đễnh cười một cái.
A, ra là ghen rồi.
Yêu vào liền trở thành đứa trẻ tị nạnh từng li từng tí.
Anh ta dời tầm mắt, không có ý định xem màn tình cảm của đôi vợ chồng trẻ.
Suy nghĩ miên man vô định không có điểm dừng.
Nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một điểm bắt đầu là Diệp Mộc Ánh.
Liễu Dung Nghiên chưa tiếp xúc với anh ta quá nhiều.

Tuy nhiên, lại cảm nhận rõ sự xa cách khách sáo của anh ta đối với tất cả mọi người xung quanh.
Dường như còn lạnh nhạt hơn cả Nhiếp Trầm.
Chỉ là, Phó Liên Ngạo từng nói với cô một câu.

Cố Trì Thương có thể tàn nhẫn, vô cảm với bất kỳ ai, ngoại trừ ánh trăng sáng, chủ nhân trái tim của anh ta cũng là cô gái mà anh ta dùng danh nghĩa anh trai để bảo vệ suốt mười tám năm trời..


Bình luận

Truyện đang đọc