NGỌT NGÀO ĐẾN NGHIỆN


Liễu Dung Nghiên ăn không quá nhiều, cháo cá chỉ ăn được một bát nhỏ, phần còn lại đều do Phó Liên Ngạo giải quyết.

Nhưng đồ ăn vặt như pudding dâu thì cô ăn được tới hai phần.
Phó Liên Ngạo không cấm cô ăn nhiều.

Vì tiệm ăn trông có vẻ sạch sẽ, thái độ của ông chủ và nhân viên cũng rất tốt nên Phó Liên Ngạo khá yên tâm tin tưởng vào chất lượng đồ ăn ở đây.
Ăn xong, anh lái xe đưa cô về Vân Cảnh Viên.
Trải qua một ngày mệt mỏi ở trường và hoạt động ở tổ chức từ thiện, cô gái nhỏ đã sớm mệt rũ rượi.

Cô nhanh chóng tắm rửa rồi leo lên giường lớn, thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sau khi cô đi vào giấc ngủ được một lúc thì cửa phòng tắm mở ra.

Phó Liên Ngạo bước ra với mái tóc ướt sũng nước, trên tay anh là chiếc khăn lau màu nâu đậm.

Từng giọt nước chảy từ trên đỉnh đầu xuống vòm ngực rắn chắc màu đồng làm tôn lên vẻ lực lưỡng và cao to của anh.

Anh lau khô tóc của mình trước rồi mới vén chăn nằm xuống bên cạnh cô.
Hơi thở đều đặn của cô mang hương thơm mát nhè nhẹ của kem đánh răng vị bạc hà len lỏi vào khứu giác của anh khiến anh vô cùng an tâm.
Biết bao trở ngại qua đi, cuối cùng cô bé của anh vẫn bình an vô sự.

Vợ của anh vẫn ở bên cạnh anh không xa lìa.
Phó Liên Ngạo vòng tay ôm eo cô, đem cơ thể của cô dán sát vào người anh.

Vòng eo thon nhỏ tinh tế cùng nước da trắng nổi bật dưới ánh sáng của đèn ngủ khiến anh đê mê không lối thoát.
Nhưng tâm trạng vui sướng không kéo dài được bao lâu thì điện thoại anh reo lên, là cuộc gọi của Nam Cung Dụ.
Anh nhấc máy, im lặng lắng nghe đầu dây bên kia.
Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên ngay sau khi nghe xong, Phó Liên Ngạo liền thay đổi sắc mặt.

Khuôn mặt vốn ôn hòa, dịu dàng trở nên lạnh lùng, nhen nhóm lửa giận.
Phó Liên Ngạo nhẹ nhàng ngồi dậy rời giường, cẩn thận đắp chăn lên cho cô.

Trước khi ra khỏi phòng không quên đặt lên trán cô một nụ hôn.
Anh nói: “Nghiên Nghiên, đợi anh một chút nhé.”
Chiếc xe Bentley lao nhanh trên đường cao tốc, không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ.

Rốt cuộc, nó cũng dừng trước một nhà hàng 5 sao nằm ở vùng ngoại ô thành phố.
Vừa thấy Phó Liên Ngạo, các nhân viên gác cổng lập tức cúi đầu chào: “Cậu Phó!”
Phó Liên Ngạo sải bước nhanh lên tầng hai của nhà hàng.
Nam Cung Dụ, Nhiếp Trầm và Tư Đồ Mạch đều đã có mặt ở đây.

Nhưng đập vào mắt anh đầu tiên chính là hình ảnh một cô gái đang ngồi trên ghế khóc không thành tiếng.
Anh nhíu mày, đi nhanh đến, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Mọi người chưa kịp trả lời thì cô gái kia đã gục đầu lên người anh.


Tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng cả dãy hành lang rộng lớn.
Cô gái ấy nắm chặt vạt áo anh, thống khổ, đau đớn cất thành tiếng: “Vì sao anh không thể thích em vậy chứ…?”
“Rõ ràng… em đã bên anh nhiều năm như vậy…”
Ai nấy cũng đều đau lòng nhìn cô, Phó Liên Ngạo ngồi xổm xuống, đỡ đầu cô tựa vào thành ghế.
Mi mắt cô gái nhắm nghiền, ướt đẫm, xung quanh tỏa ra mùi rượu nồng nặc, liên tục lẩm bẩm một câu:
“Vì sao vậy… vì sao anh không chịu thích em…?”
“Cô ta… chỉ vừa mới xuất hiện… còn em đã bên anh lâu đến thế…”
Gói thuốc trong túi quần bị anh bóp nát, đáy mắt cuộn trào sóng vỗ.

Giống như chỉ cần sơ ý một chút, đê vỡ, tất cả mọi người đều sẽ chịu cảnh bị nhấn chìm trong đó.
Tư Đồ Mạch đỡ cô gái ấy, vuốt vuốt tóc cô, dịu giọng an ủi: “Ánh Ánh ngoan, đừng khóc, đừng khóc…”
Diệp Mộc Ánh vùi mặt vào áo của Tư Đồ Mạch, thấp giọng nấc lên.
Nhiếp Trầm lạnh nhạt nói: “Vào trong trước đi.”
Tư Đồ Mạch đứng yên, làm chỗ dựa cho cô gái trong lòng, lại nói: “Ba anh vào đi, em ở ngoài này với Ánh Ánh.”
“Được.”
Cuộc nói chuyện diễn ra không quá lâu, chỉ khoảng tầm ba mươi phút.

Nhưng từ khi ra khỏi phòng nghỉ, sắc mặt của cả ba người đàn ông rõ ràng trở nên nặng nề và chứa nhiều tâm sự hơn.
Phó Liên Ngạo nhìn Diệp Mộc Ánh, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Nên nể tình cô ấy mà nương tay hay thật sự phải giải quyết triệt để đây?

Liễu Dung Nghiên đang nằm ngủ chợt âm báo tin nhắn liên tục vang lên, sau đó là tiếng chuông điện thoại dồn dập, giục giã không hồi kết.
Cô khó chịu bịt tai lại nhưng vẫn không dứt được âm thanh ồn ào.

Cuối cùng đành phải với tay lấy điện thoại.
Kết quả, điện thoại vừa kết nối thì cô liền nghe được tiếng cười chế giễu và khó đoán của một người đàn ông.
Anh ta nói: “Cô Liễu đúng không? Cô hãy kiểm tra email của mình đi, sẽ có một bất ngờ lớn dành cho cô đấy.”
Chưa đợi đến lúc mở email ra, ngay khi cô vừa bấm vào thông báo mạng xã hội thì đã thấy tên của anh và cô nằm chễm chệ trên bảng xếp hạng hotsearch của Lăng Thành.
Những bài viết đính kèm video và hình ảnh của một cô gái cùng Phó Liên Ngạo lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Cô gái kia nắm lấy áo anh, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, mà Phó Liên Ngạo không hề né tránh, thậm chí còn an ủi, trấn an cô ấy.
Mạng xã hội bây giờ thật sự như một mớ bòng bong.
Liễu Dung Nghiên lướt đọc từng bài đăng trên đó, chợt cảm thấy tim mình đau nhói.
Anh không đẩy cô gái ấy ra, cũng không tỏ ra khó chịu khi bị chạm vào.
Ánh mắt xót xa, thương cảm ấy, cô chưa bao giờ thấy được.
Rốt cuộc, cô gái trong đoạn video kia là ai?.


Bình luận

Truyện đang đọc