NGỌT NGÀO ĐẾN NGHIỆN


Vào một buổi sáng cuối thu, mạng xã hội được một phen xôn xao vì bài báo có chứa hình ảnh Phó Liên Ngạo đang tiếp xúc thân mật với một nữ diễn viên hạng B trong giới giải trí.
Fan cuồng của nữ diễn viên kia không hề biết điều mà còn cố tình vào trang cá nhân của Liễu Dung Nghiên để buông lời công kích, cho rằng cô đã ngăn cách tình yêu của người khác.

Có người còn lôi cả chuyện nhà họ Liễu dùng thế lực để có được hôn ước với gia tộc của Phó Liên Ngạo.

Còn có kẻ bịa đặt tin đồn nói cô không giữ phép tắc làm vợ, có hành vi không đứng đắn với người đàn ông khác.
Người hâm mộ của Liễu Dung Nghiên cũng không phải là kiểu người hiền lành để thần tượng của mình bị chỉ trích.

Sau khi những bài viết bôi nhọ cô được đăng lên, trên mạng cũng xuất hiện những bài báo thanh minh và bênh vực cho cô.
Truyền thông Lăng Thành từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ vững quan điểm là tin tưởng "thiếu nữ thiên tài" của bọn họ.
Chỉ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ, tất cả các trang mạng xã hội và báo chí toàn quốc gần như bùng nổ.

Fan của hai bên xảy ra khẩu chiến dữ dội, không ngừng yêu cầu hai nhân vật chính lên tiếng.
Mà hai người được xem là trung tâm của sự ác liệt này lại chẳng hề để tâm đến nó.
Phó Liên Ngạo nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đoán chắc là cô gái nhỏ sắp ra khỏi cổng trường rồi.
Ngoài trời đang mưa, người đàn ông cầm chiếc ô màu xám tro, sải bước chân vững chãi đi vào cổng trường.
Anh có thân hình cao ráo, đôi chân dài thẳng, khuôn mặt sắc sảo góc cạnh, mọi thứ đều ưu việt hơn người.

Dĩ nhiên chỉ cần đứng một cho đã thu hút được vô số ánh mắt của người xung quanh.

Vừa bước đến bậc thang thì các sinh viên cũng lần lượt ra khỏi phòng học.
Các nữ sinh không khống chế được tấm lòng hoa si của mình, đồng loạt quay sang nhìn anh bằng ánh mắt say mê, tim đập loạn nhịp.
Phó Liên Ngạo không hề liếc nhìn họ một cái, chỉ chăm chú quan sát dòng người đông đúc để tìm ra bóng dáng cô gái nhỏ của mình.

Khoảng chừng mười phút sau, anh nhìn thấy cô đang đi trên cầu thang nối liền tầng một và tầng hai.

Trên mặt cô gái treo một nụ cười ôn hòa, nói chuyện rất vui vẻ với chàng trai đi bên cạnh.
Ánh sáng trong mắt anh bắt đầu tối dần tối dần, không còn chứa chút độ ấm nào nữa.

Sắc mặt cũng trầm xuống.
Liễu Dung Nghiên đang cùng bàn bạc với đàn em khóa dưới về kế hoạch tổ chức hội trại năm nay thì bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô có chút ngạc nhiên, không ngờ anh sẽ đến đón mình.
Mưa rất lớn, mặt đường bây giờ dường như ngập trong vũng nước.
Cô trả lại tài liệu cho nam sinh kia rồi nói lời tạm biệt, dứt khoát chạy đến chỗ anh.
Phó Liên Ngạo lập tức bước nhanh tới trước mặt cô, kịp thời che chắn để cô không bị nước mưa tạt vào.
Liễu Dung Nghiên ngược lại không hề thoải mái, cô nhíu mày nhìn ống quần đã ướt một mảng của anh.
Cô còn chưa kịp phàn nàn điều gì đã bị anh bế lên bằng một tay.

Bước chân anh vững vàng có vài phần vội vã, cô tinh ý nhận thấy tâm tình anh không được tốt cho lắm.
Nhưng rốt cuộc là vì sao chứ?
Phó Liên Ngạo đặt cô xuống ghế lái phụ, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

Hành động ân cần như thế mà mặt lại không chút biểu cảm.
Anh luôn im lặng như thế, mái tóc đen rũ xuống che đi đôi mắt và cảm xúc bên trong.
Liễu Dung Nghiên do dự một chút, vươn tay đẩy nhẹ vai anh: "Liên Ngạo, anh sao vậy?"
Anh không trả lời cô, lái xe rời khỏi khu vực trường đại học.


Tâm trạng anh không ổn chút nào, thậm chí còn có suy nghĩ muốn đánh người.

Anh điên cuồng muốn cô, muốn giam giữ cô cho riêng mình anh, để nụ cười và ánh mắt ấy chỉ thuộc về riêng Phó Liên Ngạo anh.
Phó Liên Ngạo dừng xe bên lề đường, bàn tay đặt trên vô lăng gắt gao siết chặt lại để lộ gân xanh rõ ràng.

Anh muốn nói với cô vài điều, muốn cô chú ý một chút nhưng không nỡ nặng lời với cô:
"Bé yêu, anh ghen rồi.

Em không thể...!không thể dỗ anh sao?"
Liễu Dung Nghiên: "..."
Anh ghen cái gì chứ? Cô nào có làm gì đâu?
Ngơ ngác, ngỡ ngàng, một chút cũng không hiểu gì.
"Không phải, Liên Ngạo, vì sao anh lại ghen?"
Phó Liên Ngạo như một cành hoa mỏng manh tựa đầu lên vai cô, ngữ khí ngập tràn xót xa như thiếu nữ bị tình lang vứt bỏ.

Anh nói: "Em nói chuyện với nam sinh kia.

Anh ghen rồi."
Liễu Dung Nghiên hiện tại mới nhớ tới ánh mắt lúc nãy khi anh nhìn cô và chàng trai kia.

Quả thực là không hề vui vẻ.
Hàng lông mi của cô hơi rũ xuống, không biết nên nói gì để dỗ dành anh.


Cô sờ lên tóc anh, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy là đàn em cùng khoa của em.

Bọn em chỉ đang thảo luận kế hoạch cho hoạt động sắp tới của trường thôi."
Phó Liên Ngạo lại duỗi tay ôm cô, mãi một lúc sau mới rầu rĩ lên tiếng: "Em còn cười với cậu ta nữa."
"Nhưng em cũng đâu thể nói chuyện mà giữ mặt lạnh được."
"Vậy cũng không cần thân thiết đến mức ấy mà."
Lúc anh nói ra câu này là khi đã buông eo cô ra, không còn ôm cô nữa.

Anh cúi gằm mặt, không nói lời nào.
Liễu Dung Nghiên cởi dây an toàn ra, nhích lại gần anh một chút, nhỏ giọng nói: "Em với cậu ấy chỉ là mối quan hệ bình thường thôi."
Phó Liên Ngạo nhìn cô, rồi mới chú ý đến dây an toàn đã bị tháo ra.

Anh vội vàng cúi người thắt lại cho cô, dùng giọng giáo huấn của trưởng bối mà giáo huấn cô: "Trên xe phải thắt dây an toàn, có biết chưa hả?"
Bản thân không vui cũng không quên lo lắng cho cô như vậy.
Sao lại có cảm giác mình giống như gã đàn ông tồi vứt bỏ con gái nhà lành vậy nhỉ?
Cô không nhịn được mà nở một nụ cười, khóe mắt cong lên, cô ôm anh, bàn tay vỗ nhẹ từng cái lên lưng anh: "Sau này em sẽ hạn chế lại một chút.

Anh đừng ghen nữa, được không ạ?"
Anh được cô ôm vào lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, đáp lại cái ôm của cô.

Anh gật đầu nhẹ, nhưng vẫn không buông tha: "Vậy...!có thể đừng cười với họ, được không vợ?"
"Em thân thiết với người khác như thế, anh sẽ ghen."
Thật ra anh muốn nói, em có thể dành nụ cười ấy cho riêng mình anh được không? Có thể đừng quan tâm ai khác ngoài anh không?
Nhưng mà anh không dám nói như thế, anh sợ cô nghĩ anh ích kỉ, sợ cô ghét bỏ anh.
Chiếm hữu một cách điên cuồng, tham lam không điểm dừng chính là chứng bệnh của anh.

Sự dịu dàng của cô, anh muốn độc chiếm nó hoàn toàn.

Phó Liên Ngạo hít một hơi sâu, rồi hỏi: "Vợ, em đừng giận anh, được không em?"
Cô lắc đầu: "Em không giận.

Liên Ngạo, em xin lỗi, là do em không biết suy xét đến cảm nhận của anh."
"Không phải lỗi của vợ.

Anh biết, là do anh quá nhạy cảm."
Liễu Dung Nghiên cười: "Liên Ngạo, em đói rồi.

Em muốn ăn xiên que ở vỉa hè."
Phó Liên Ngạo quay mặt nhìn sang phía bên kia, quả thật có một cửa hàng bán đủ các loại xiên nướng.
Anh hơi cau mày: "Đừng ăn đồ nướng ở ngoài."
Không tốt cho sức khỏe chút nào.

Cô bé của anh còn có tiền sử bị ngộ độc loại thức ăn này.
Cô nắm chặt cánh tay anh, lắc qua lắc lại, đôi mắt ánh lên sự mong chờ.

Cô thật sự rất muốn ăn, xiên thịt nướng, cá viên, khoai nướng, bắp nướng, tất cả đều muốn.
Phó Liên Ngạo có thể mềm lòng với tất cả những yêu cầu của cô nhưng liên quan mật thiết đến sức khỏe của vợ anh thì anh không nhân nhượng được.
Ba vợ đã từng dặn anh tuyệt đối không được phép để cô ăn những thứ ở lề đường.

Vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm không kiểm soát được, lỡ như dùng dầu thừa đã sinh ra chất độc hại thì phải làm sao?
Anh tránh ánh mắt của cô, trực tiếp lái xe đi thẳng về nhà.
Cô gái nhỏ nhìn qua cửa sổ phía sau, phát hiện mình đã ngày càng cách xa với xiên que thì không khỏi buồn rầu.

Cô mím môi, cả đường đi không nói thêm câu nào với anh.


Bình luận

Truyện đang đọc