Khi người phụ nữ phía sau đi ngang qua Hứa Trạch, hai người cùng liếc nhìn nhau một cái. Trong mắt người phụ nữ lộ ra một tia dò xét và né tránh, sau đó nhanh chóng vụt qua mặt anh.
“Mẹ.” Giản Ninh đứng dựa vào tường, nhỏ giọng nói.
“Tiểu Ninh.” người phụ nữ luôn đi theo cô, nói: “Con đổi số điện thoại rồi sao?”
Giản Ninh nhíu mày, không lên tiếng.
“Tiểu Ninh.” Vương Như Mộng tiếp tục nói: “Con ở bên chỗ ba ruột con có tốt không?”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Giản Ninh không muốn nghe những lời đạo đức giả này, ngay cả người đó là mẹ ruột của cô.
“Ba của con, ông ấy đi Ma Cao rồi.” Vương Như Mộng nhìn cô nói: “Bị người ta giữ lại không về được.”
“Ừm.” Giản Ninh trả lời, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: “Rồi sao?”
“Chỗ con có còn tiền không?” Vương Như Mộng nhìn từ trên xuống đánh giá cô một lượt.
Khi mẹ cô đưa cô đi đàm phán với ba ruột, bà ta cũng đã lấy được một món tiền lớn, coi như trả lại cho bà ta chi phí nuôi dưỡng cô trong mười bảy năm qua. Giản Ninh nghĩ số tiền đó chắc chắn đã bị Chu Thế Hải cầm đi Ma Cao đánh bạc, rồi thua sạch nên không về được.
“Con không có tiền.” Giản Ninh biết đây chính là cái hố không đáy, bất luận là cô đưa ra bao nhiêu tiền, cũng chỉ như đem bánh bao thịt ném cho chó, một đi không trở lại.
Con người của Chu Thế Hải thế nào cô hiểu rất rõ, một kẻ cờ bạc, một con ma men, một tên mượn rượu làm càn, cứ hễ không hài lòng là đánh đập người khác.
“Tiểu Ninh, ba con thành ra như vậy còn không phải là do con hay sao?”
“Ông ta không phải là ba con.” Giản Ninh có chút cáu kỉnh, ngắt lời.
Năm đó, Chu Thế Hải cùng người khác đi tàu đánh bắt, sau nửa năm trở về, phát hiện vợ ở nhà đã mang thai năm tháng, hiển nhiên không phải là con của ông ta. Vì lý do thể chất, nên Vương Như Mộng không thể bỏ đứa con trong bụng, vì vậy Giản Ninh đã được sinh ra.
Sau lưng cô luôn là những lời chỉ trỏ bàn tán. Tất cả mọi người quanh khu tham quan đều biết Chu Thế Hải bị cắm sừng, cũng kể từ đó ông ta không còn ra ngoài làm ăn nữa, suốt ngày lao đầu vào cờ bạc, rượu chè, không nghề không nghiệp.
“Nếu con đã nói vậy thì mẹ chỉ còn cách đi tìm ba ruột của con để mượn tiền thôi, dù sao thì ba con cũng giúp ông ấy nuôi nấng con gái trong ngần ấy năm, nhà ông ấy lại có nhiều tiền như vậy.” Vương Như Mộng nhìn Giản Ninh, nói.
“Đủ rồi!” Cuối cùng Giản Ninh cũng hét lên.
Cô mở cặp sách, lấy ra một tập năm mười tệ dày cộp rồi ném mạnh xuống đất.
“Đừng tới làm phiền tôi nữa!” Giản Ninh cầm cặp sách, chạy ra khỏi con hẻm.
Đứng từ đằng xa, Hứa Trạch nghe thấy giọng của cô, anh chưa từng thấy cô to tiếng với ai như vậy, cô luôn mỉm cười với người khác, cũng chưa từng thực sự tức giận. Hứa Trạch cau mày, dắt xe đạp đi tới.
Giản Ninh chạy ra ngoài, cô không buồn nhìn anh, cứ thế chạy về phía trước, tới một góc nhỏ không có người liền ngồi xổm xuống ôm đầu, không hề cử động. Những ký ức khó chịu ấy trong chốc lát lại ùa về, không như làn nước trong xanh mà như đất lở, có thể nhấn chìm cô bất cứ lúc nào và vây hãm cô vạn kiếp mà chẳng thể nào thoát khỏi.
Bản thân cô là một điềm xấu, Chu Thế Hải đã từng nói như vậy, nhà sư ở ngôi miếu bên cạnh cũng từng nơi như vậy, cuối cùng tất cả mọi người trong khu tham quan đều nói vậy.
Khi còn nhỏ họ còn nói Chu Ninh là một đứa ăn cắp. Cô khóc lóc gào thét giải thích nhưng không một ai tin, mọi người chỉ biết tin lời người lớn, chẳng ai tin cô.
“Nói đi, có phải mày trộm đồ không, phải hay không? Cái đồ trộm cắp đê tiện!”
Giọng nói lãnh đạm và hung ác trong ký ức lại vang lên, Giản Ninh co người vào góc tường, như thể đang kiếm tìm chút ấm áp nhẹ nhàng nào đó. Cô vén tay áo lên, cào cào vào hình xăm bông hoa Hướng dương, như muốn gỡ bỏ nó xuống. Cứ thế đến khi xuất hiện vài vệt đỏ trên tay, đến khi cảm nhận được cơn đau mới dừng lại.
Nếu mẹ không nhìn thấy Giản Thế Huân trên TV, thì có lẽ cô sẽ mãi mãi không bao giờ thoát khỏi cuộc sống tăm tối đó, chẳng thể tiếp tục học, ngày ngày đều lang thang trong khu danh lam b*n n**c suối, cuối cùng kết hôn với một nhân viên bán vé tham quan hoặc nhân công làm vườn nào đó.
“Giản Ninh.” Hứa Trạch đi tới, khẽ gọi cô một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Giản Ninh kéo ông tay áo xuống, chống cằm lên cánh tay, vẫn ngồi yên bất động, đôi mắt to tròn ngấn nước, nhưng nước mắt không hề rơi xuống.
Hứa Trạch đưa tay ra, giữ lấy vai cô, nhẹ nhàng vỗ, nói: “Không sao, đừng sợ.”
Giản Ninh cúi đầu, vùi đầu vào trong lòng. Một lúc lâu sau, cô mới lén lau giọt nước trên khóe mắt rồi nghiêng mặt lại nhìn anh.
“Đồ lưu manh.” Nói xong liền vươn tay ra đập mạnh vào tay anh một cái.
“Này, đau, đau, đau.” Hứa Trạch nhấc tay ra khỏi vai cô, nói: “Tối nay muốn ăn tối bên ngoài không?”
“Không, lát nữa nên về nhà rồi.” Giản Ninh khẽ lắc lắc đầu: “Về muộn không tốt, sẽ làm phiền người khác nghỉ ngơi.”
“Giản Ninh.” Hứa Trạch nhìn vào mắt cô, nói: “Em có mệt không?”
Giản Ninh sửng sốt, sau đó lại cười: “Không mệt.”
“Bớt con mẹ nó nhảm nhí đi.” Hứa Trạch nhìn sắc mặt cô, cau mày, nói: “Ngoài cười nhưng trong không cười, khó coi chết đi được.”
Giản Ninh ngồi trên mặt đất, gập chân dựa vào tường, hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rất lâu không lên tiếng.
“Hứa Trạch.” một lúc lâu sau cô mới nói: “Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé.”
“Ừm.” Hứa Trạch nghiêm túc lắng nghe.
“Trước đây, có một cô gái.” Giản Ninh nói: “Cô ấy… Thôi bỏ đi, quên mất phải kể thế nào rồi. Về nhà trước đã, anh chở tôi hay là tôi chở anh?”
Đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm quen với việc tự liếm láp vết thương của mình, quả nhiên là vẫn không thể nói ra.
“Anh thích nghe mọi người kể chuyện.” Hứa Trạch nói: “Khi nào nhớ ra hãy kể cho anh nghe.”
“Năm sáu tuổi, cô ấy không lấy năm mươi tệ trong tủ của mẹ.” Giản Ninh đột ngột nói, cô nói rất nhanh, một hơi không ngắt câu, không dừng lại, như thể sợ rằng nếu dừng sẽ chẳng thể kể tiếp được nữa.
“Ừm, không lấy.” Hứa Trạch đứng dậy, đưa tay về phía cô: “Đứng lên, anh Trạch đưa em về nhà.”
Giản Ninh nhìn tay anh, nhưng không nắm lấy mà tự mình đứng lên. Cô đi tới cạnh chiếc xe đạp, cúi đầu giẫm lên bàn đạp, đẩy đẩy, nói: “Lên xe.”
Hứa Trạch ngồi lên yên sau: “Đi thôi.”
Giản Ninh đạp vài cái, phát hiện cũng ổn, chiếc xe bắt đầu di chuyển. Nhưng chẳng được bao xa, cô lại thấy không ổn nữa rồi, người này quá nặng, cho dù trước giờ cô đã quen làm việc, có sức khỏe cũng cảm thấy nặng.
“Anh nặng quá.” Giản Ninh hơi quay đầu lại, nói.
“Người anh toàn cơ bắp, nhìn thì có vẻ nặng thế thôi.” Hứa Trạch vừa nhảy xuống xe vừa nói: “Cơ bắp đấy có biết không hả, muốn anh cho em xem một chút không?”
“Bớt tự luyến đi.” Giản Ninh dừng xe lại nhìn anh, nói.
“Xuống đi, anh chở em.” Hứa Trạch tiến lên vài bước.
Giản Ninh đưa lại xe cho Hứa Trạch, rồi ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.
“Em nên ăn nhiều hơn một chút.” Hứa Trạch nói: “Anh không cảm nhận được phía sau có người đang ngồi, chẳng có chút trọng lượng nào cả.”
“Thế nên ngực mới nhỏ như vậy.” Anh nhỏ giọng bổ sung thêm một câu.
“Biến.” Giản Ninh nhéo vào thắt lưng anh một cái: “Là do anh lấy bóng tuyết ném nên mới biến mất rồi, vốn dĩ nó là cup 36D đó.”
“Anh sai rồi.” Hứa Trạch mỉm cười, nói: “Nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Anh định chịu trách nhiệm thế nào?” Giản Ninh ôm ngực mình, cảnh giác nhìn anh.
Hứa Trạch thấp giọng bật cười, không trả lời.
“Cười cái đầu anh ấy.” Giản Ninh lại nhéo anh một cái.
Nói thì nói, có thể đừng thêm chữ ấy phía sau được không, nó hấp dẫn lắm đấy có biết không hả, khiến người ta chẳng còn cách nào đạp xe cho cẩn thận, có điều, khi nghe cảm thấy thật thoải mái.
Giản Ninh ngồi sau yên xe, duỗi ngón tay gõ gõ vào lưng anh, từng nhịp từng nhịp, rất có tiết tấu.
Hứa Trạch mỉm cười, quay đầu lại nhìn cô, gió thôi bay tóc cô, như những ngọn rong biển đang nhảy múa, ngón tay cô gõ theo nhịp điệu, khiến lòng anh cũng như có cơn gió đang thổi qua, cảm giác ngứa ngáy vô cùng dễ chịu.
“Nhìn đường.” Giản Ninh chọc mạnh anh một cái: “Sắp đâm rồi kìa.”
Khi Hứa Trạch muốn phanh lại cũng đã quá muộn, đầu chiếc xe đạp lao thẳng vào cột điện trước mặt. Cũng may tốc độ vốn dĩ không nhanh, cộng thêm anh phản ứng kịp, duỗi chân dài chống xuống đất, nên cả xe lẫn người đều không bị đổ.
“Không sao chứ?” Giản Ninh nhảy xuống khỏi xe, nhìn anh.
“Tay lái xe đập vào ngực rồi.” Hứa Trạch cau mày ôm ngực, vẻ mặt vô cùng đau khổ, giọng nói cũng đem theo vài phần đau đớn: “Ôi, đau quá.”
“Có nghiêm trọng không?” Giản Ninh đến gần, nhìn chằm chằm vào ngực anh.
Cô tiến lại rất sát, cả người như vùi vào lòng anh, chăm chú nhìn nơi anh bị đập phải, đôi mắt chớp chớp lộ ra vài phần ngây thơ.
Mẹ kiếp, cầm thú, thế mà lại đi lừa gạt một cô gái ngây thơ vô tội như vậy, đúng là đồ không ra gì. Lương tâm Hứa Trạch đang tự lên án. Sau một hồi âm thầm khiển trách, anh lại che giấu lương tâm, tiếp tục rên rỉ. “Giúp anh xoa chút đi.”
“Được thôi.” Giản Ninh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.
Hứa Trạch đã rất quen thuộc với ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt này của cô. Anh biết cô đã nhìn thấu mình, nhưng rất mừng khi thấy cô vui vẻ.
“Đánh chết anh, cái đồ đê tiện.”
Quả nhiên, Giản Ninh nắm tay thành quyền, đấm vào ngực anh hai cái.
“Á, chết anh rồi, em phải thủ tiết rồi.” Hứa Trạch che ngực, nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
“Ngài diễn chẳng giống chút nào cả thưa Hứa thiếu gia.” Giản Ninh ôm bụng cười, nói: “Làm gì có người nào chết rồi mà còn đứng được cơ chứ?”
Nhưng ngay sau đó, cô lại nhận ra hình như mình đã nắm bắt sai trọng tâm. Trọng tâm không phải nằm ở câu “em phải thủ tiết rồi” hay sao?
Giản Ninh nhấc chân, đá về phía đùi anh. Đúng là đồ mất dạy.
Hứa Trạch lùi lại, rất nhanh trí né tránh được đòn đá khát máu đe dọa đến tính mạng của cô. Nhưng thật không may, anh lại không để ý đến bồn hoa nhỏ phía sau, chiếc xe va phải vồn hoa, anh mất thăng bằng, khiến cả người và xe cùng đồ vào bồn hoa nhỏ.
Hứa thiếu gia dịu dàng như ngọc, phong độ ngời ngời, trong suốt mười bảy năm đẹp trai lạnh lùng cool ngầu của anh, chưa từng một lần xấu hổ như vậy.
Giản Ninh đã cười đến không còn đứng thẳng lưng được nữa, nếu không bám vào chiếc cột điện bên cạnh thì cô đã phải bò ra đất mà cười luôn rồi.