NGỌT NGÀO NHO NHỎ

Hứa Trạch liếc nhìn Triệu Dã và Vệ Thành Thành một cái, ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Em Ninh, ngồi xe anh đi, xe của anh màu hồng này, hồng nhàn nhạt, rất hợp với em đó.” Vệ Thành Thành đẩy xe về phía Giản Ninh, nói.

“Em Ninh, ngồi xe của anh đi, xe của anh ngầu nhất, màu đen này.” Triệu Dã vỗ vỗ lên yên sau, lườm Vệ Thành Thành một cái.

“Xe của anh màu xanh lá.” Hứa Trạch nhìn Giản Ninh không nhanh không chậm, nói. Anh cơ bản là không hề để hai tên đối thủ kia trong tầm mắt.

Anh biết cô thích màu xanh lá, cũng giống như tờ tiền năm mươi tệ, đều là màu xanh, nhưng anh có một định nghĩa mới về màu xanh của chiếc xe, đó là màu xanh của rừng sâu, là màu thịnh hành nhất hiện nay.

Quả nhiên, Giản Ninh đã đi về phía Hứa Trạch. Cô cong cong đôi mắt, cười với Vệ Thành Thành và Triệu Dã: “Cảm ơn anh Dã và anh Thành Thành, lần sau em sẽ ngồi xe hai anh.”

Giản Ninh nhảy lên xe của Hứa Trạch, trên tay ôm một bó hoa Cẩm chướng to màu đỏ, với độ hấp dẫn, hút ánh nhìn là một trăm phần trăm.

Khi đi ngang qua con đường trước cổng trường, không ngừng có người bàn tán xôn xao.

“Kia là bạn gái của Hứa Trạch sao?”

“Còn ôm cả hoa kìa.”

“Ngoại hình không tệ, chỉ có điều ngực lép.”

“Hóa ra là hotboy trường thích ngực lép.”

……

Giản Ninh khẽ cúi đầu nhìn xuống ngực mình, cô đang mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi, rõ ràng là không thể phân biệt được to nhỏ ra sao, mấy cô gái đó thật tài giỏi, đến cả cái này cũng có thể nhìn ra.

“Bọn họ nói anh thích ngực lép?” Giản Ninh hỏi Hứa Trạch.

“Không phải, anh thích ngực bự cơ.” Hứa Trạch trả lời theo phản xạ. Làm gì có người đàn ông nào lại không thích to cơ chứ?

“Ồ.” Giản Ninh híp mắt cười, nói: “Đối với đàn ông tôi cũng thích to.” Có chút tức giận trong giọng điệu mà thậm chí đến bản thân cô cũng không nhận thấy.

Chẳng có gì là sai cả, đàn ông bọn anh thích to thì con gái chúng tôi cũng thích to.

Hứa Trạch đạp xe không vững, anh bẻ lãi, suýt chút nữa thì ngã. Cô gái này đúng thật là really ngay thẳng. Đây là một tên lưu manh đó, một tên lưu manh tối ngày chỉ muốn bắn vỡ trứng người khác. Cái gì cô gái dễ thương, ngọt ngào, là giả, tất cả đều là giả.

“Giống như anh đây này.” Hứa Trạch hơi ngẩng đầu, ưỡn thẳng ngực nói.

Giản Ninh không tiếp lời, cô có chút phiền muộn. Đã đến lúc đưa việc cải thiện vòng một vào chương trình hàng ngày, tất nhiên là trong trường hợp không ảnh hưởng tới học tập.

Tại bệnh viện tư nhân, Trâu Dĩnh nằm trong một phòng bệnh đơn, chỉ vì đau bụng đi ngoài mà ở một phòng bệnh tốt thế này, Giản Ninh cảm thấy có chút xa xỉ. Cô là một người nghèo khổ, nên mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó là lại không ngừng được việc âm thầm tính toán một chút. Người nghèo đều gặp phải vấn đề này, e rằng cô sẽ chẳng thay đổi được trong ngày một ngày hai.

“A Trạch, mọi người đến đấy à?” Trâu Dĩnh nhìn thấy bọn họ, phấn khởi đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi giường: “Em nhớ mọi người chết luôn rồi.”

“Chúc cậu sớm bình phục.” Giản Ninh đưa hoa Cẩm chướng tới cho Trâu Dĩnh, mỉm cười nói: “Mấy người Hứa Trạch cũng rất nhớ cậu.”

Hứa Trạch cau mày liếc nhìn Giản Ninh, anh không thích nghe cô nói như vậy, không hiểu vì sao, chỉ là không thích.

“Đúng thế, anh nhớ em chết đi được rồi đây này.” Anh có chút tức giận, tuy rằng đang nói với Trâu Dĩnh, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Giản Ninh.

Giản Ninh quay mặt lại đối diện với đôi mắt Hứa Trạch. Ánh mắt hai người chạm nhau, cô có thể thấy rõ sự khó chịu trong mắt anh, anh luôn rất tệ trong việc che giấu cảm xúc, không giống như cô, ngay cả khi trái tim tan nát thì khuôn mặt vẫn có thể tươi cười rạng rỡ.

Cô có chút chột dạ, câu nói mà cô nói khi vừa bước vào dường như đã khiến anh không vui. Cũng giống như khi Trâu Dĩnh nói rằng cô ấy nhớ Hứa Trạch, trong khoảnh khắc đó cô cũng cảm thấy không vui.

Giản Ninh cúi đầu, dời tầm mắt ra xa, cô đi đến đầu giường cắm bó hoa Cẩm chướng vào bình.

Tiếp đến là Triệu Dã và Vệ Thành Thành gửi lời hỏi thăm thân thiết đến Trâu Dĩnh, người đang lâm trọng bệnh nằm trên giường.

“Em Ninh ngồi đi.” Triêu Dã kéo ghế tới, nói.

Giản Ninh đi tới, nhưng mông lại chỉ đặt vào không khí, nếu không phải cô đang bám tay vào giường, thì chắc chắn đã ngã nhào ra đất rồi. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Trạch đang kéo chiếc ghế đi. Ấu trĩ, lớn bằng ngần này rồi còn chơi cái trò này. Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch một cái, anh lại như thể không có chuyện gì, cứ thế ngồi xuống ghế.

“Em Ninh uống nước.” Vệ Thành Thành rót một ly nước, đưa qua.

Giản Ninh định nhận lấy, nhưng giữa chừng lại bị Hứa Trạch cướp mất. Anh cầm cốc nước uống một ngụm rồi mới đưa cho cô, ánh mắt tràn đầy ý khiêu khích. Giản Ninh không hề khó chịu, cô mỉm cười, rồi đặt chiếc cốc lên bàn cạnh đầu giường.

“Sao em lại bị tiêu chảy thế?” Triệu Dã vừa gọt táo vừa nói với Trâu Dĩnh: “Bình thường chẳng phải rất khỏe mạnh hay sao?”

“Là vì bánh óc chó phải không?” Giản Ninh nhỏ giọng hỏi.

“Này, đừng nghe mẹ tớ nói bậy, không liên quan gì tới cậu đâu, Giản Ninh.” Trâu Dĩnh xua tay, không mấy bận tâm nói.

“Đúng đó, anh và a Trạch đều ăn, nhưng cũng có bị đau bụng đâu.” Triệu Dã an ủi Giản Ninh.

“Bánh óc chó nào thế, sao tôi không biết, mẹ kiếp, mấy người dám làm ra chuyện điên cuồng này sau lưng tôi hả?” Vệ Thành Thành tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Dám ăn mảnh, không bằng cặn bã.”

“Đó là bánh óc chó tình yêu của em Ninh, đâu phải ai muốn ăn cũng có thể ăn.” Triệu Dã chèn ép vệ Thành Thành, nói.

“A Trạch sao anh không nói gì thế?” Trâu Dĩnh nhìn Hứa Trạch, ngoại trừ gương mặt tỏa nắng vừa rồi khi mới bước vào ra thì sau đó chẳng thấy anh cười, vẻ mặt trầm mặc, cũng không lên tiếng.

“Chúc em sớm bình phục.” Hứa Trạch thản nhiên đáp lại, giọng điệu vô cùng chiếu lệ.

Mấy người lại tiếp tục trò chuyện, chủ yếu là Triệu Dã, Vệ Thành Thành và Trâu Dĩnh nói. Giản Ninh không mấy khi mở lời, Hứa Trạch cũng vậy.

Trước khi rời đi, Hứa Trạch nói: “Mấy người về trước đi, tôi có chút việc.”

Giản Ninh nhìn anh một cái, không hỏi thêm điều gì, lặng lẽ đi cùng Triệu Dã và Vệ Thành Thành ra khỏi phòng bệnh.

“A Trạch vẫn là anh thương em nhất.” Trâu Dĩnh lớn tiếng nói, đến cả ngoài cửa phòng bệnh cũng có thể nghe thấy.

Giản Ninh quay lại nhìn, rồi giúp bọn họ đóng cửa, sau đó rời đi cùng Triệu Dã và Vệ Thành Thành.

“Nói đi, ngoài bánh óc chó ra em còn ăn gì nữa không?” Hứa Trạch ngồi xuống ghế, nhìn Trâu Dĩnh nói.

“Không có.” Trâu Dĩnh nói xong lại ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.

Hứa Trạch cầm cuốn sách trên bàn bên đầu giường mở ra xem, không nhìn ra nguyên nhân nào khác.

Anh đứng dậy khỏi ghế, đi tới cửa, khi ngang qua phòng vệ sinh, lại nghe thấy tiếng la hét của Trâu Dĩnh vọng ra từ bên trong: “A Trạch hết giấy rồi, đưa chút giấy cho em.”

“Không sao, em mở hé cửa, không để anh nhìn thấy mông em đâu.” Trâu Dĩnh bổ sung thêm.

Hứa Trạch quay lại, giúp cô ấn chuông gọi người.

“Đợi y tá lấy cho em đi.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Còn chưa đợi y tá tới, Trâu Dĩnh đã ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta khóa cửa phòng lại, quay về giường, lấy chiếc túi từ ngăn tủ dưới cùng ra. Trong túi có một lọ thuốc nhỏ màu trắng, cô ta đổ ra vài viên thuốc con nhộng giống nhau rồi ngẩng đầu lên uống.

Đây là loại thuốc giảm cân rẻ nhất được bày bán, nó dựa vào việc đau bụng đi ngoài để đạt được hiệu quả, có rất nhiều đánh giá không tốt về loại thuốc này, nói nếu đi ngoài sẽ chẳng dừng lại được, như thể ngộ độc thực phẩm.

Uống thuốc xong, Trâu Dĩnh trở lại phòng vệ sinh, cởi quần áo, buộc tóc lên, bật vòi hoa sen chỉnh sang chế độ nước lạnh rồi nghiến răng đứng vào vòi nước. 

Bình luận

Truyện đang đọc