“Chào buổi sáng, lớp trưởng.” Một vài người ở hàng ghế phía sau khúc khích vui vẻ cười.
“Cười cái gì mà cười, vào lớp!” Nét mặt lớp trưởng Hứa trạch vô cùng ảm đạm. Khiến nhóm bạn ở hàng ghế sau không dám vui vẻ cười đùa nữa, dù sao thì tính khí của Hứa Trạch thế nào mọi người cũng đều biết cả.
Người này trông thì vô cùng khiêm tốn lịch sự, nhẹ nhàng như ngọc, nhưng nếu có ai đó thực sự làm phiền thì anh sẽ chẳng còn là con người nữa. Trước đây, từng có một bạn cùng lớp luôn thích bắt nạt con gái, Hứa Trạch đã đấm một cái xuống bàn cậu ta, mặt bàn cứng ngắt bị thủng một lỗ, từ đó về sau, nam sinh kia cứ hễ nhìn thấy bạn nữ cùng lớp là lại lảng ra chỗ khác.
Triệu Dã đi tới, ngồi bên cạnh Hứa Trạch. Hai người họ luôn là bạn cùng bàn với nhau.
“Cậu ngồi ra phía sau đi, bên cạnh Vệ Thành Thành còn một ghế trống.” Hứa Trạch nói.
“Tôi cận thị, ngồi sau nhìn không rõ.” Triệu Dã nói rồi đặt cặp sách lên bàn, chuẩn bị lấy sách vở ra: “A Trạch, có thật là em Ninh học cùng lớp chúng ta không?”
“Triệu Dã, có mắt nhìn một chút được không hả, chỗ này của cậu có người ngồi rồi.” Vệ Thành Thành ngồi phía sau vươn cổ lên chọc chọc vào Triệu Dã, nhếch miệng cười nhìn Hứa Trạch.
“Ồ?” Cuối cùng Triệu Dã cũng phản ứng lại: “Ồ!”
Đây là phản ứng vô cùng phóng đại.
Triệu Dã cứ thế chuyển thẳng bàn mình xuống cạnh Vệ Thành Thành, rồi lại chuyển chiếc bàn trống bên dưới lên chỗ Hứa Trạch.
Hứa Trạch quay xuống nhìn mấy cậu bạn ồn ào tại dãy bàn cuối, rồi lại nhìn vào vị còn trống bên cạnh mình. Trong lớp có quá nhiều tên háo sắc, anh thân là một lớp trưởng, bảo vệ kẻ yếu là việc đương nhiên. Không phải nhất định phải ngồi cùng bàn với cô, từ khi còn học mẫu giáo anh đã không chung bàn với bạn nữ, chủ yếu là do thời tiết hôm nay không tệ, nên thích hợp để cô ngồi ở đây. Vị trí này vô cùng hợp với tử vi của cô. Tuyệt đối không phải vì anh muốn ngồi cùng bàn với cô. Rất tốt, lời giải thích này quá hoàn hảo. Hứa Trạch lấy ra một tờ khăn ướt, lau sạch lớp bụi trên bàn bên cạnh.
“Trật tự nào, trật tự nào!” Lão Vương từ ngoài lớp học bước vào.
Lớp học vô cùng lộn xộn, chỗ thì túm năm tụm ba, chỗ thì ăn quà vặt, thậm chí còn có hai tên đang đánh nhau.
Giản Ninh đi theo giáo viên chủ nhiệm vào lớp. Dường như có ai đó vô tình ấn phải nút tạm dừng, cả phòng học bỗng chốc trở nên im ắng.
“Chào mọi người, tớ tên là Giản Ninh, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.” Giản Ninh nói xong hơi cúi người xuống, trên mặt nở nụ cười vô cùng ngọt nào, đem theo vẻ ngây thơ trong sáng nhưng không thiếu phần nghiêm túc.
“Mẹ kiếp, đáng yêu quá!”
“Giọng nói thật hay, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, giống như nữ phát thanh viên của đài tâm sự đêm khuya vậy.”
“Quên ghi âm mất rồi, đúng thật là.”
……
“Kỷ luật trong lớp đâu rồi?” Hứa Trạch đập cuốn sách trên tay xuống bàn với vẻ mặt bình tĩnh, lớp học một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Lão Vương vô cùng hài lòng nhìn Hứa Trạch, cậu lớp trưởng này quả không tồi, vừa nghiêm túc vừa có trách nhiệm.
“Giản Ninh, em ngồi ở…” Lão Vương nhìn quanh phòng học, đưa Giản Ninh tới cạnh Hứa Trạch rồi chỉ chỉ vào vị trí trống kế bên.
Hứa Trạch khẽ nhếch khóe miệng, liếc nhìn Giản Ninh.
“Thủ đoạn của anh Trạch thật bỉ ổi, nếu không em Ninh đã ngồi cạnh tôi rồi.” Vệ Thành Thành nói nhỏ với Triệu Dã.
“Hứa Trạch, em chuyển chiếc bàn trống này đến gần hướng Nam bục giảng một chút.” Lão Vương quay đầu lại nói với Giản Ninh: “Em ngồi tạm bên cạnh bục giảng vài hôm được không, Giản Ninh?”
Giản Ninh là nữ sinh, dáng người không thể so sánh với những nam sinh khác, nếu ngồi phía sau ông ấy sợ cô sẽ bị các bạn phía trước che lấp, nhìn không rõ bảng.
What? Oh no!!!
Trong lòng Hứa Trạch đang âm thầm gào thét, chỗ này, chỗ này mới hợp với tử vi của cô mà, chuyển sang bên cạnh không hợp hướng, khiến con người dễ trở nên ngu ngốc, xấu xí, ngực dễ lép nữa. Không đúng, vốn dĩ ngực của cô đã lép rồi, không cần phải thay đổi nữa.
Triệu Dã và Vệ Thành Thành bịt miệng cười khoái trí, kế hoạch như ý của anh Trạch e rằng đã trở thành công cốc rồi.
Hứa Trạch nhìn Giản Ninh, gương mặt cô vẫn mang theo nụ cười, trong sáng, nhẹ nhàng, như thể ngồi đâu cũng chẳng thành vấn đề vậy.
Giản Ninh đối diện với ánh mắt của Hứa Trạch, cô có thể nhìn ra sự mong đợi trong mắt anh, thậm chí anh còn quên mất phải che đậy điều đó. Thực ra chủ yếu là do thành tích học tập của anh rất tốt, có vẻ rất giỏi, còn là lớp trưởng, nếu gặp phải câu hỏi không hiểu, cô có thể hỏi anh.
“Thầy Vương, em ngồi đây cũng được, thị lực của em rất tốt, có thể nhìn rõ ạ.” Giản Ninh mỉm cười nói.
Hứa Trạch âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh biết cô nhất định sẽ ngồi lại, dù sao thì ở đây cũng có một bạn cùng bàn vô cùng đẹp trai, trong Anh Hoa đố tìm đâu ra người thứ hai, mắt nhìn người của cô nhóc này quả không tồi, Hứa Trạch nghĩ.
“Được, vậy em cứ ngồi đây trước đi, lần đổi chỗ ngồi tới tính sau.” Lão Vương nói xong liền đi lên bục giảng.
Giản Ninh mỉm cười với Triệu Dã và Vệ Thành Thành, rồi ngồi xuống bên cạnh Hứa Trạch.
“Chào bạn mới, sau này cùng chung cuộc sống học tập với nhau, mong bạn chỉ bảo nhiều hơn nhé.” Hứa Trạch nghiêng mặt sang, mỉm cười với Giản Ninh, trên mặt vẫn là vẻ giễu cợt theo thói quen, giống hệt tên chuyên đi chọc ghẹo nữ giới nơi công cộng vậy.
Giản Ninh đặt sách vở ngay ngắn lên bàn, cô để cặp sách lên đùi, lầy từ bên trong ra một khẩu súng cao su nhỏ màu đen, đưa xuống gầm bàn lắc lắc về phía Hứa Trạch.
“Anh ngoan ngoãn một chút cho tôi.” Giản Ninh quay mặt sang nhỏ giọng nói với Hứa Trạch.
Lại lật mặt rồi, vừa nãy vẫn dịu dàng dễ thương lắm mà. Không hiểu tại sao, Hứa Trạch cứ nhìn thấy khẩu súng cao su nhỏ của cô là lại cảm thấy trứng của mình đau nhói, như thể ngay giây tiếp theo sẽ bị cô bắn cho nổ tung luôn vậy.
Ngày đầu tiên đi học sau kì nghỉ không có gì căng thẳng, cả ngày đều là tiết tự học. Giáo viên yêu cầu học sinh đọc trước sách giáo khoa, nhưng đại đa số các bạn đều đang tán gẫu, cả kỳ nghỉ đông không gặp, nên có rất nhiều chuyện để nói.
Giản Ninh mở sách ra, ôn tập theo lịch trình sẵn có. Cô ngồi kế bên cửa sổ, phòng học nằm sát góc hành lang. Vừa mở sách ra đọc, còn chưa đọc được hai trang bên ngoài lại có một nữ sinh gõ gõ vào cửa sổ.
“Chào bạn.”
“Tớ á?” Giản Ninh đứng dậy đi tới cửa sổ, cô gái bên ngoài rất xinh đẹp, sơn móng tay màu đỏ, môi cũng vậy.
“Giúp tớ đưa cho Hứa Trạch.” Cô gái vừa nói vừa đưa ra chiếc phong thư màu hồng.
Giản Ninh hiểu ra, đang định nhận lấy phong thư thì đột nhiên một đôi tay ở đâu vươn tới giật lấy nó.
“Trân Trân, cậu không thể thích Hứa Trạch, cậu ấy không đẹp trai bằng tớ, đi cùng tớ mau lên.”
Giản Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, một nam sinh cắt đầu đinh đang kéo cô gái tới đưa thư đi.
“Dương Phi, con mẹ nó cậu biến đi ngay cho bà!” Cô gái thoát khỏi tay đối phương.
Thiếu niên có tên Dương Phi nằm bò bên bậu cửa sổ, đang định gọi Hứa Trạch nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp một đôi mắt to tròn, đen láy, sáng ngời. Cô gái có cặp lông mày nhàn nhạt, đôi môi anh đào hồng hào, khuôn mặt khẽ nở nụ cười. Dương Phi luôn thích những cô gái gợi cảm với đôi môi đỏ thẫm và chưa từng ngắm kỹ những cô gái có ngoại hình xinh đẹp tự nhiên như này. Vừa mới nhìn anh ta đã chẳng thể rời mắt, không khỏi cảm thán, thẩm mỹ mười mấy năm qua của mình đã ném cho chó gặm rồi sao? Thế nào là mỹ nhân, đây mới được gọi là mỹ nhân, là một mỹ nhân thực thụ.
“Chào cậu, giúp tớ đưa phong thư này cho Hứa Trạch của lớp cậu nhé.” Dương Phi dùng hai tay đưa chiếc phong thư qua: “Chúc Hứa Trạch và Dương Trân Trân trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
Giản Ninh nheo mắt cười, nhận lấy phong thư.
“Cái đó, này cậu, cảm ơn cậu nhé, vì để bày tỏ lòng cảm ơn, tớ muốn mời cậu ăn cơm, trưa nay cậu có rảnh không?” Dương Phi cười nói, hoàn toàn quên mất nữ thần trước đây đang ở phía sau.
“Cảm ơn, trưa nay tớ bận rồi.” Giản Ninh trả lời.
“Vậy trưa mai cũng được.” Dương Phi không biết xấu hổ tiếp tục nói.
“Dương Phi, con mẹ nó cậu không thấy phiền hả, mau biến đi.” Hứa Trạch không thể chịu nổi được nữa, đành đứng dậy khỏi bàn.
Triệu Dã và Vệ Thành Thành nghe thấy cái tên Dương Phi cũng lập tức trở nên cảnh giác, sẵn sàng đứng dậy chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Đi thôi, cổng sau, luật cũ.” Dương Phi nói với Hứa Trạch: “Ai thắng thì cô gái này sẽ thuộc về người đó.”
Giản Ninh đứng bên cửa sổ, có chút không hiểu sao tự nhiên bản thân lại trở thành vật cá cược của người khác, lại còn ai thắng sẽ thuộc về người đó, hai người này không biết xấu hổ hay sao.
“Làm gì thế, về lớp học bài.” Chủ nhiệm khối từ hành lang đi tới.
“Đợi đấy!” Dương Phi liếc nhìn Hứa Trạch một lần rồi quay về lớp mình.
“Này, Dương Phi, đi nhanh vậy làm gì, đợi tớ.” Dương Trân Trân từ phía sau gọi to.
Giản Ninh khẽ cười, đặt chiếc phong thư màu hồng lên bàn Hứa Trạch, rồi tiếp tục đọc sách.
“Em không nói gì đi à?” Hứa Trạch không thèm nhìn phong thứ, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
“Chúc Hứa Trạch và Dương Trân Trân trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.” Giản Ninh mặt không biểu cảm, đáp lại.
“Này, sao em không cười nữa, có phải không vui rồi không?” Hứa Trạch vô cùng đắc ý cầm chiếc phong thư trên bàn lên mở ra.
Cô ấy ghen rồi, ghen rồi, ghen rồi sao?
Giản Ninh phớt lờ anh. Có thể, có thể cô có chút không vui, còn về việc lý do tại sao thì bản thân cô cũng không biết, chắc chắn không phải vì bức thư tình này. Cô cũng đâu thích anh, chắc chắn không thể vì nó mà không vui. Nếu nhất định phải tìm ra nguyên nhân thì có lẽ là do sắp đến kỳ, mặc dù kỳ rớt dâu của cô nửa tháng nữa mới tới.
Hứa Trạch mở phong thư ra, ngồi quay về phía Giản Ninh, hắng giọng.
“Em yêu anh, như gió yêu cát, em muốn lưu luyến bên anh, em muốn hằng đêm vì anh mà nở rộ, em muốn mỗi sáng đều được thức dậy trong vòng tay anh…” Hứa Trạch cầm bức thư, tiếp tục nhẹ nhàng đọc.
Một hơi thở nam tính mạnh mẽ ập tới, lời thì thầm của anh truyền đến tai cô, âm thanh trầm thấp đều đều, từng từ từng chữ lọt vào tai cô. Như ngọn gió xuân nhuộm xanh bờ sông Giang Nam, chỉ duy nhất vành tai nhỏ xinh của cô là bị nhuộm đỏ.