Chương 40: “Đừng cử động, anh muốn nắm tay em.”
Ngày hôm sau, nhà họ Trâu đem theo tiền chuộc đã chuẩn bị sẵn, đi đến địa điểm mà tên bắt cóc chỉ định. Kẻ bắt cóc đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, toàn thân bọc kín, sau khi lấy được tiền thì không còn gọi điện tới nữa. Trong trường hợp này e là lành ít dữ nhiều.
Trâu Dĩnh có khả năng đã bị giết hại, nhà họ Trâu lo lắng không thể không báo cảnh sát. Theo phân tích của cảnh sát, rất có thể là người quen phạm tội, ít nhất thì kẻ bắt cóc và người bị bắt có quen biết nhau. Kẻ bắt cóc sợ xong việc bị bại lộ nên rất có khả năng giết người diệt khẩu.
Sau núi Đại Linh có một căn nhà gỗ nhỏ nằm trên ngọn đồi cằn cỗi, phía sau một lùm cây lớn và rất ít người lui tới nơi đây. Trâu Dĩnh bị trói vào một chiếc ghế, miệng dán băng keo không thể phát ra tiếng.
Chu Thế Hải ngồi dưới đất sau cánh cửa, mở túi tiền mặt lớn, nhưng vẻ mặt không mấy vui mừng, ngược lại là sợ hãi nhiều hơn.
Khi Trâu Dĩnh tìm thấy ông ta, vì để kiếm tiền nên đã đánh cược chấp nhận yêu cầu của Trâu Dĩnh, đến trường học tìm Giản Ninh gây rối, phá hủy danh tiếng của Giản Ninh, tuy nhiên Hứa Trạch lại đột ngột xuất hiện, khiến kế hoạch như mơ của bọn họ thành công cốc.
Trâu Dĩnh quyết không chịu trả tiền, Chu Thế Hải trong cơn giận đã bắt cóc cô ta, ném lên xe ba bánh chở hàng đưa về núi Đại Linh.
Trâu Dĩnh là người có tính nết tiểu thư, miệng la hét nói sẽ báo cảnh sát đến giết Chu Thế Hải. Chu Thế Hải sợ sự việc bị bại lộ, nghĩ đến việc đòi một món tiền lớn rồi cao chạy xa bay.
Trước giờ ông ta không dám giết người, cũng chẳng có cái gan đó, nhưng sợ thả Trâu Dĩnh về thì cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm đến, như vậy sự việc cũng cứ thế mà chết cứng.
Trâu Dĩnh bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối đen, ban đầu còn cố gắng giãy dụa muốn thoát ra ngoài, sau đó thì không còn sức lực nữa đành ngồi yên trên ghế, chẳng nói lấy một lời.
“Ăn.” Chu Thế Hải xé miếng băng dính trên miệng Trâu Dĩnh xuống, nhét một chiếc màn thầu vào miệng cô ta.
Trâu Dĩnh đã đói một ngày một đêm, lúc này hoàn toàn không để ý đến hình tượng đại tiểu thư như thường ngày nữa, lập tức cúi đầu ăn chiếc bánh màn thầu trong tay Chu Thế Hải.
“Ông thả tôi ra, tôi bảo đảm sẽ không nói là ông làm.” Trâu Dĩnh ăn xong màn thầu, uống thêm ngụm nước, nói với Chu Thế Hải: “Xin ông đó, tôi hứa.”
“Cô lấy cái gì ra bảo đảm?” Chu Thế Hải hỏi với thái độ muốn giải quyết vấn đề. Người này không thể giết, cũng chẳng thể thả, ông ta cũng đang đau đầu muốn chết.
“Nếu nói ra thì sẽ bị sét đánh chết.” Môi Trâu Dĩnh khẽ run lên.
Điều này rõ ràng là không thể thuyết phục được Chu Thế Hải. Ông ta lại dán miếng băng dính lên miệng cô ta và tìm một sợi dây thừng to hơn để buộc chắc hơn.
Ngày hôm sau, Chu Thế Hải rõ ràng là không còn kiên nhẫn được nữa, nhớ ra thì cho cô ta miếng cơm còn nếu không nhớ ra thì để mặc cô ta nhịn đói.
Trạng thái tinh thần của Trâu Dĩnh càng ngày càng bất ổn, có lúc hận không thể quỳ xuống chân Chu Thế Hải để xin tha, có lúc lại khóc lóc mắng chửi ông ta.
“Chu Thế Hải, đ!t mẹ ông, ông kiểu gì cũng phải chết!” Trâu Dĩnh nắm chặt tay, khàn giọng hét lên: “Tôi phải giết chết cả nhà ông!”
“Còn hét nữa tôi cắt lưỡi cô đó!” Chu Thế Hải cầm một con dao gọt trái cây ra hiệu trước mặt Trâu Dĩnh.
“Ông chém chết tôi đi cho xong, có làm ma tôi cũng không buông tha ông đâu!” Trâu Dĩnh khóc lóc nói.
Chu Thế Hải không nới lỏng dây trói, khiến trong quần cô ta vừa là nước tiểu vừa là phân, hôi thối đến không chịu nổi. Cô ta từng là một đại tiểu thư kiêu ngạo, lúc này lại giống như cục phân trong bãi rác.
Con dao của Chu Thế Hải đã rạch một đường nhỏ trên mặt Trâu Dĩnh, một vài giọt máu chảy xuống má và cằm cô ta. Trâu Dĩnh quyết liệt quay đầu, cắn vào tay Chu Thế Hải. Chu Thế Hải bị đau khẽ đẩy cô ta một cái, đẩy ngã xuống mặt đất.
Đầu Trâu Dĩnh vừa hay đập phải chiếc tủ bên cạnh, một vũng máu lập tức chảy ra. Chu Thế Hải sợ hãi, quẳng con dao trên tay xuống rồi bỏ chạy. Ông ta về nhà, vội vội vàng vàng thu dọn hành lý, đem theo tiền chuẩn bị bỏ trốn.
“Thế Hải, anh muốn đi đâu thế?” Vương Như Mộng cảm thấy khó hiểu, đã nhiều năm Chu Thế Hải không đi xa khỏi nhà rồi.
“Liên quan chó gì đến cô.” Chu Thế Hải vừa kéo vali vừa ra khỏi cửa, đi đến cửa lại quay lại, hằn học nói: “Nếu có người đến hỏi thì bảo tôi về quê rồi.”
Nói xong liền đóng cửa lại, xách vali xuống lầu.
Vương Như Mộng đứng trên ban công nhìn theo bóng dáng của Chu Thế Hải, bà ta cũng chẳng lo lắng, bà ta hiểu rõ đức tính của chồng mình, khi nào hết tiền sẽ tự động mò về. Gần đây có rất nhiều người tìm đến nhà đòi nợ, có lẽ Chu Thế Hải đang đi trốn nợ.
Chẳng bao lâu sau, có một nhóm thanh niên xã hội đen tìm đến, sau khi vào nhà đã vừa đập vừa phá, nói Chu Thế Hải nợ bọn họ mười vạn, nếu còn không trả thì bọn họ sẽ ở lại đây. Vương Như Mộng thuyết phục, đem một vạn tệ mình giấu làm cửa riêng ra đưa cho bọn họ mới đuổi được đám người đi.
Sau khi nhà họ Trâu báo cảnh sát, cảnh sát đã bắt đầu điều tra toàn bộ các mối quan hệ cá nhân của Trâu Dĩnh. Giản Ninh nghi ngờ rằng việc này có liên quan đến Chu Thế Hải. Hứa Trạch cùng người nhà họ Giản đi cùng Giải Ninh đến đồn cảnh sát.
Giản Ninh nói với cảnh sát về suy đoán của mình, hy vọng rằng họ có thể kiểm tra bên núi Đại Linh. Mặc dù Trâu Dĩnh đáng ghét, nhưng cô ta không đáng phải chết.
“Có lẽ Chu Thế Hải không có gan giết người.” Giản Ninh nói với chú cảnh sát: “Người vẫn có khả năng cứu được.”
Cảnh sát rất nhanh đã bắt đầu liên lạc với Chu Thế Hải, nhưng phát hiện không thể gọi được cho người này, liền lập tức điều động người đến núi Đại Linh.
Mặc dù Giản Ninh đã cung cấp một manh mối quan trọng, nhưng người nhà họ Trâu vẫn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng không thiện cảm. Cộng thêm, Diêu Tĩnh Vân còn đang đứng một bên quạt gió thổi lửa.
“Đây là loại không ra gì, đầu tiên là hại chết bà nội, bây giờ lại hại đến tiểu Trâu.” Diêu Tĩnh Vân lùi ra sau vài bước, nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói với mình: “Thật đáng sợ.”
“Đều tại cô!” Rõ ràng là cảm xúc của mẹ Trâu Dĩnh không thể kiểm soát được nữa, chưa nói đến việc cô là loại người không ra gì, chỉ tính riêng mối quan hệ giữa Giản Ninh và Chu Thế Hải thôi chắc chắn đã khiến Giản Ninh chẳng thể nào thoát khỏi liên quan.
“Chu Thế Hải không có gan giết người.” Giản Ninh nói: “Chắc chắn Trâu Dĩnh vẫn còn sống.”
“Việc này khó nói.” Diêu Tĩnh Vân lẩm bẩm.
“Dì Tĩnh, có những việc không nên nói bừa thì hơn.” Hứa Trạch đi tới, trầm mặc nói với Diêu Tĩnh Vân.
Mặc dù trước mặt người lớn anh vẫn là một đứa trẻ, nhưng mọi người đều biết sau này thiếu gia nhà họ Hứa sẽ thừa kế tập đoàn Hứa Thị, vì vậy không ai dám lên tiếng nói bừa nữa.
“Không sao đâu.” Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh an ủi cô: “Việc này không liên quan gì đến em.”
“Đợi tin từ phía cảnh sát thôi.” Giản Ninh gật đầu, nói.
Không cần biết Trâu Dĩnh còn sống hay thế nào, việc này vốn dĩ không liên quan gì đến cô, cô không việc gì phải cảm thấy tội lỗi, chỉ là hy vọng người vẫn còn sống. Vẫn câu nói đó, tuy rằng Trâu Dĩnh đáng ghét, nhưng cô ta không đáng phải chết.
Sau khi cảnh sát hành động, rất nhanh đã tìm đến nhà họ Chu, lúc này Vương Như Mộng mới biết Chu Thế Hải đã phạm phải một tội ác nghiêm trọng như vậy. Nhưng người đã chạy mất rồi, nhất thời sẽ khó mà bắt được. Điều quan trọng vẫn là cứu người.
Có người nhìn thấy mấy hôm nay Chu Thế Hải thường xuyên đến ngọn đồi cằn, khi cảnh sát tìm đến, thì Trâu Dĩnh đang hôn mê nằm trên mặt đất, máu chảy khắp sàn. Rất may vết thương trên đầu không nguy hiểm đến tính mạng, cộng thêm cấp cứu kịp thời, nên cái mạng này cũng coi như đã cứu được.
Nhưng tinh thần của cô ta rơi vào trạng thái rất tồi tệ, từ chối gặp mọi người, sau khi lập biên bản đã phải nhờ đến sự can thiệp của bác sĩ tâm lý. Nhà họ Trâu từ chối việc thăm hỏi của Giản Ninh, vì Trâu Dĩnh hễ nhìn thấy Giản Ninh là bắt đầu la hét gần như mất kiểm soát.
Hai ngày sau, Chu Thế Hải bị bắt tại một nhà nghỉ nhỏ dưới lòng đất. Sau khi vụ án được giải quyết, nhà họ Trâu mới có thể yên tâm.
Chỉ có điều trạng thái tinh thần của Trâu Dĩnh quá không ổn định, bác sĩ đã kiểm tra, vết đập trên đầu cô ta hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, cơ thể cũng không bị xâm hại. Nguyên nhân chính dẫn đến tinh thần bất ổn chủ yếu là do sang chấn tâm lý.
“Con muốn gặp anh Trạch.” Trâu Dĩnh ngồi xổm trên giường, ôm đầu, nói với người nhà.
“Anh Trạch của con đang đi học, không có ở đây.” Mẹ Trâu vừa nói vừa thở dài.
“Con muốn gặp anh Trạch.” Tâm trạng Trâu Dĩnh lại trở nên bất ổn và bắt đầu la hét.
Nhà họ Trâu không còn cách nào khác, chỉ đành bảo người đến trường học đón Hứa Trạch. Hứa Trạch đang trong lớp, nhìn thấy ba Trâu đứng ở cửa lớp học nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm. Ngay sau đó, anh cũng bị gọi ra ngoài.
“Anh đi một lúc rồi về.” Trước khi đi, Hứa Trạch nói với Giản Ninh: “Sẽ không lỡ tiết học tiếp theo đâu.”
“Ừm.” Giản Ninh gật đầu.
“Yên tâm.” Hứa Trạch búng lên mũi cô một cái: “Đợi anh về nhé.”
Hứa Trạch đi theo người nhà họ Trâu đến bệnh viện. Vừa nhìn thấy Hứa Trạch, tâm trạng của Trâu Dĩnh đã ổn định lại rất nhiều, mẹ Trâu đã nhân cơ hội đút cơm cho cô ta.
“Mẹ, mẹ ra ngoài một chút đi.” Trâu Dĩnh chỉnh sửa lại mái tóc rối bù của mình, nói: “Con có chuyện muốn nói với anh Trạch.”
Mẹ Trâu liếc nhìn Hứa Trạch một cái: “Nhờ con nhé, tiểu Trạch.”
Hứa Trạch gật đầu.
Mẹ Trâu ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Anh Trạch, em khát, có thể rót giúp em cốc nước không?” Trâu Dĩnh nhìn chằm chằm vào Hứa Trạch, nói, trạng thái tinh thần của cô ta rất ổn định, khác hoàn toàn so với lúc trước.
Hứa Trạch giúp cô ta rót một cốc nước, đưa qua.
“Anh có thể ngày nào cũng đến thăm em không?” Trâu Dĩnh cầm cốc nước nhìn Hứa Trạch bằng ánh mắt đầy mong đợi.
“Không thể.” Hứa Trạch trả lời dứt khoát và gọn gàng: “Năm tới phải thi đại học rồi.”
“Quan trọng nhất là, anh là người đã có bạn gái, nên không muốn quá thân thiết với những cô gái khác.” Khuôn mặt Hứa Trạch không có bất cứ biểu hiện gì, ngữ điệu mang theo sự kiên định không cho người khác phản bác.
“Em là em tiểu Dĩnh của anh mà, sao lại có thể gọi là những cô gái khác được chứ.” Trâu Dĩnh chớp mắt, nói: “Anh Trạch thương em nhất mà.”
“Trâu Dĩnh.” Hứa Trạch ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: “Em tỉnh táo lại đi.”
“Anh Trạch, em muốn ăn táo, anh có thể gọt táo giúp em không?” Trâu Dĩnh tiếp tục kiêu ngạo nói, hiện tại cô ta là bệnh nhân, nên đương nhiên mọi người đều phải phục vụ cô ta.
“Thời gian cũng sắp đến rồi, anh phải về học đây.” Hứa Trạch đứng dậy khỏi ghế, đi về phía cửa.
“Em thành ra như vậy đều là do Giản Ninh hại.” Giọng nói của Trâu Dĩnh đem theo cái lạnh thấu xương: “Nếu cậu ấy nhường bạn trai cho em thì cũng là việc nên làm.”
“Đầu óc em có vấn đề sao?” Hứa Trạch quay lại dùng giọng nói còn lạnh hơn cả cô ta, nói.
“Đúng vậy, đầu óc em có vấn đề, mọi người phải chịu trách nhiệm với em!” Vẻ lạnh lùng trên gương mặt Trâu Dĩnh càng lộ rõ.
“Bộ dạng hiện giờ của em là do em tự chuốc lấy, không liên quan gì tới Giản Ninh.” Hứa Trạch lại đi tới bên giường Trâu Dĩnh: “Đây là lần cuối cùng anh đến gặp em.”
Anh nói xong liền quay người ra khỏi cửa.
Trong cửa truyền đến tiếng gào thét của Trâu Dĩnh. Mẹ Trâu vội vàng chạy đến: “Tiểu Trạch, làm sao thế?”
“Dì Trâu, trong trường hợp này thì gọi bác sĩ tâm lý có ích hơn gọi con đấy.” Hứa Trạch đáp.
“Tiểu Trạch.” Mẹ Trâu ngập ngừng nói: “Tiểu Dĩnh không thể rời xa con, tuy rằng con bé bị bắt cóc, nhưng kẻ bắt cóc không có xâm hại nó, tiểu Dĩnh thích con, con có thể chấp nhận nó không?”
“Không thể.” Hứa Trạch nói xong liền quay người rời đi và không nói thêm bất cứ từ nào.
Hứa Trạch về đến trường, vừa vào cổng đã nhìn thấy Giản Ninh đang ôm sách đứng dưới gốc cây, vừa đọc vừa đợi anh. Hứa Trạch đi tới, nắm lấy tay Giản Ninh.
“Anh về rồi à?” Giản Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Trạch, cô mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Sao lại đợi ở đây, giữa trưa không sợ nắng hả?” Hứa Trạch vừa nói vừa kéo Giản Ninh đi về phía tòa nhà dạy học.
Giản Ninh muốn thoát khỏi tay anh, dù sao thì đây cũng là trong trường học, nếu bị giáo viên nhìn thấy thì không hay.
“Đừng cử động, anh muốn nắm tay em.” Hứa Trạch lại càng nắm chặt hơn, không để cô thoát ra.
Giản Ninh chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nép vào người Hứa Trạch, tay còn lại ôm sách, che tay của hai người lại.