Chương 47: Hứa Trạch nhìn người trong vòng tay, một bụng tức chẳng thể nào trút bỏ.
Hứa Trạch không hề còn ấn tượng về việc mình tè dầm ra giường khi còn học lớp một nữa, nhưng cái tên Triệu Dã không biết đã nghe được từ đâu, mỗi lần đánh không lại anh đều bắt đầu lôi nó ra để nói. Thật không ngờ đến người trong lòng của anh cũng biết đến lịch sự đen tối xấu hổ đó. Chắc chắn là cái tên Triệu Dã kia nói.
“Lên đi.” Hứa Trạch nhấc chân dài đặt lên xe: “Sắp muộn rồi.”
Giản Ninh chạy đến nhảy lên yên sau xe anh.
“Cơ thể anh vẫn ổn chứ?” Giản Ninh hỏi.
“Ý em là sao?” Hứa Trạch nói: “Cơ thể anh Trạch của em rất khoẻ, không tin thì thử xem.”
“Tin tin tin.” Giản Ninh vội vàng gật đầu, vì sợ Hứa Trạch sẽ nhảy xuống xe, rồi ấn cô vào bãi cỏ ven đường để kiểm tra thể lực.
“Tối hôm qua em mơ thấy anh.” Giản Ninh nhẹ nhàng nói: “Anh có mơ thấy em không?”
Hứa Trạch nhớ lại giấc mơ rất đỗi chân thực đêm qua, gật đầu nói: “Anh mơ thấy em hôn anh.”
“Sau đó thì sao?” Giản Ninh hỏi tới cùng.
“Sau đó, sau đó, không có sau đó nữa.” Hứa Trạch đáp.
Giản Ninh mỉm cười, không tiếp tục hỏi nữa.
Sau tiết tự học buổi tối, Hứa Trạch đưa Giản Nin về đến cổng nhà, anh vuốt vuốt tóc cô: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Hôm nay không làm bài tập cùng nhau nữa sao?” Giản Ninh hỏi.
“Thôi không.” Hứa Trạch nói xong liền đẩy xe định quay đầu, mặt lộ vẻ não nề.
Cuối cùng, giản Ninh cũng chịu không nổi, gọi anh lại: “A Trạch.”
“Sao thế, nhớ anh à?” Hứa Trạch quay lại, hỏi.
“Tuổi trẻ thỉnh thoảng cũng sẽ có nhiều giấc mơ, muốn cái kia cũng là chuyện bình thường, anh đừng nghĩ quá nhiều.” Giản Ninh chạy đến trước mặt Hứa Trạch nói.
“Hả?” Hứa Trạch nhìn cô: “Sao em lại biết?”
“Em đoán.” Giản Ninh nhanh chóng trả lời: “Vậy được rồi, anh mau về đi.”
Hứa Trạch dựng gọn xe vào lề đường, nâng mặt Giản Ninh lên. Giản Ninh cảm thấy chột dạ, ánh mắt lóe lên nhưng không dám nhìn anh. Hứa Trạch cúi đầu xuống hôn cô, cơ thể mỗi lúc một tiến lại gần cô. Anh mạnh mẽ đến mức dường như cô không thể cử động được, chỉ đành để mặc anh dính chặt vào mình. Rất nhanh cô cảm thấy trên đùi mình có thứ gì đó, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Rõ ràng là anh cố ý, anh cố ý di chuyển. Cô cảm nhận được anh.
Nhưng đột nhiên anh lại dừng lại, cắn cô và đe dọa: “Nếu lần sau còn dám nghịch ngợm, thì anh sẽ biến những gì diễn ra trong mơ thành sự thật đó.” Anh vừa nói vừa xoa nắn cô một cái thật mạnh.
Lúc này, Giản Ninh mới phát hiện tên này muốn làm thật.
Buổi sáng sau khi thức dậy, Hứa Trạch đã có chút nghi ngờ, tại sao mùi đó lại hơi thơm, nghĩ rằng không thể có khả năng ai đó vào phòng anh nên mới không nghĩ nhiều. Anh vẫn đánh giá cô quá thấp rồi.
“Mẹ anh để em vào sao?” Hứa Trạch hỏi.
“Không.” Giản Ninh nhỏ giọng nói: “Em tự trèo vào.”
“Cái gì?” Hứa nhìn cô với vẻ mặt không thể tin: “Em trèo vào sao?”
“Sao em không ngã chết luôn đi hả?” Hứa Trạch có chút tức giận, chuyện này quá nguy hiểm, nếu chẳng may bị ngã, anh không thể tưởng tượng thêm nữa.
“Là em nhớ anh mà, tối hôm qua anh đâu có hôn em.” Thấy sắc mặt Hứa Trạch không tốt, cô vội vàng xoa dịu anh.
“Em.” Hứa Trạch không biết phải nói thế nào mới phải, anh nhìn cô, tiếp tục nói: “Lần sau không được trèo tường nữa, nếu không đừng trách anh không khách sáo.”
Anh hoàn toàn nghiêm túc.
“Anh Trạch, em sai rồi, được không?” Giản Ninh biết mình đã sai, liền ôm lấy cánh tay anh làm nũng.
Hứa Trạch nhìn người trong vòng tay, một bụng tức chẳng có cách nào thoát ra ngoài. Cái chính là bình thường Giản Ninh không phải là người không biết tốt xấu, có thể là do cô quá nhớ anh, dù sao thì anh cũng đẹp trai như vậy.
“Em xin thề lần sau không trèo tường nữa.” Giản Ninh giơ hai ngón tay lên, nói.
“Là sữa tắm sao?” Hứa Trạch nhớ lại vũng ướt trên ga giường, hỏi.
“Ừm.” Giản Ninh gật đầu, giọng nói dần dần hạ thấp: “Em nghĩ là khó khăn lắm mới trèo vào một lần, nếu không làm gì đó mà đi về thì không đáng.”
“Cho em.” Hứa Trạch lấy trong cặp sách ra một chùm chìa khoá: “Cái này là của cổng lớn, cái này là cửa phòng khách, cái này là của phòng ngủ của anh.”
“Ừm.” Giản Ninh nhận lấy chìa khoá trong tay Hứa Trạch, kiễng chân hôn lên môi anh: “Chồng ngoan, đừng giận nữa.”
“Em lại đây.” Hứa Trạch vừa nói vừa nắm tay Giản Ninh đi về phía nhà cô: “Em đúng là thiếu mà.”
“Cái gì?” Giản Ninh hỏi.
“Thiếu chịch.” Hứa Trạch đưa Giản Ninh về phòng cô, rồi bế cô ném lên giường.
Cô bị anh dày vò đến thảm hại, nghĩ lại thì bản thân mình đúng là thiếu thật, rảnh rỗi không có việc gì làm nửa đêm nửa hôm đi trèo vào cửa sổ nhà người ta, còn giở trò đồi bại, nếu không thực sự muốn cô thì quả thực là anh ra tay quá nhẹ nhàng rồi.
Khi Hứa Trạch ra khỏi nhà Giản Ninh cũng đã gần mười hai giờ rồi. Mẹ Hứa biết con trai mình lại học bài bên nhà Giản Ninh nên cũng không gọi điện tới giục, đến giờ anh sẽ tự về.
Tuy nhiên hôm nay hai người luôn yêu thích học hành đã chẳng học được chữ nào cả. Cô mặc chiếc váy mà anh chọn cho mình, quấn quýt lấy anh. Không biết cảm giác báo thù trong lòng nào đó mà hôm nay anh cực kỳ không thương hoa tiếc ngọc, khiến cô có chút đau.
Anh cứ hễ nghĩ tới việc ngộ nhớ cô ngã trên tường xuống, thì lại thấy đau lòng muốn chết, cũng hung hãn muốn chết. Cứ thế cho đến khi cô sắp khóc đến nơi anh mới thả ra.
“Giản Ninh.” Anh nhìn vào mắt cô, nói: “Em hiểu không, anh tuyệt đối không thể đánh mất em.”
“Em không thể có bất cứ sơ suất nào.” Anh tiếp tục nói.
“Em sai rồi, sẽ không bao giờ làm vậy nữa.” Giản Ninh ôm eo Hứa Trạch, vùi đầu vào vòng tay anh, nói.
“Ngoan.” Hứa Trạch hôn lên tóc cô một cái.
Giản Ninh đứng bên cửa sổ nhìn thấy bóng lưng Hứa Trạch, cô không ngờ rằng trò đùa trong lúc nhất thời kích động của mình lại có thể khiến anh tức giận đến vậy.
“Anh tuyệt đối không thể mất em.” Giản Ninh nhớ lại những gì Hứa Trạch nói với mình, vài giọt nước mắt rơi xuống khoé mắt.
Từ nay về sau, cô phải bảo vệ bản thân thật tốt, cô muốn mãi mãi ở bên Hứa Trạch, anh nói anh không thể mất cô, thì cô sẽ càng cố gắng hơn để ở bên cạnh anh. Trên đời này, chỉ có Hứa Trạch mới là người yêu cô đến tận xương tuỷ. Nhưng có hơi tàn nhẫn, môi cô sắp bị anh hôn đến sưng cả lên rồi.
Vài ngày sau, là sinh nhật của Giản Thế Huân, mọi người trong gia đình đều có mặt đầy đủ, có vài người lớn trạc tuổi bà nội Giản được kính trọng nhất và ngồi ở bên trên.
Giản Ninh đi theo Giản Thế Huân, ngọt ngào chào hỏi tất cả mọi người. Cô gái ưa nhìn lại rất lễ phép, khiến người ta nhất thời quên đi thân phận là một cô con gái ngoài giá thú của cô.
Rất nhiều người thân bên phía gia đình Diêu Tĩnh Vân cũng tới, nhưng ánh mắt mà bọn họ nhìn Giản Ninh lại không mấy dịu dàng. Giản Ninh cũng chẳng bận tâm, bọn họ trừng mắt với cô thì cô cùng trừng lại.
Sau bữa cơm, Giản Ninh ra khỏi phòng đại tiệc, nghe thấy hai nhân viên phục vụ đứng sau cửa đang thì thầm bàn tán.
“Đó có phải là cô con gái ngoài giá thú nhà họ Giản không? Nghe nói cô ta là người chẳng ra gì, hại chết bà nội còn khiến bạn học phát điên, người cha nuôi ban đầu cũng bị tống vào tù rồi.”
Giản Ninh nghe thấy liền quay lại nhìn bọn họ. Hai người đó lập tức ngừng nói chuyện. Những tin đồn này hẳn là do Diêu Tĩnh Vân truyền ra ngoài, nếu không sẽ chẳng có chuyện việc ở khu biệt thự bên kia mà đến cả người trong khách sạn bên này cũng lôi ra bàn luận.
“Đừng nói bừa khi mà không có bằng chứng.” Giản Ninh trầm giọng nói với hai nhân viên phục vụ. Nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.
Đợi đến khi cô quay lại, mới phát hiện ánh mắt của người lớn bên nhà họ Giản khi nhìn cô không đúng lắm. Do thể diện gia tộc, nên ngoài mặt họ không nói gì.
Giản Ninh nhìn thấy hai nhân viên phục vụ vừa rồi bàn luận về cô đang đứng gần đó. Cô quay lại và thấy Diêu Tĩnh Vân đang đi về phía này với nụ cười tươi trên môi.
Khi bữa tiệc kết thúc, một ông cụ có uy quyền nhất trong gia tộc tháo chiếc dây chuyền ngọc bích trên cổ mình ra tặng cho Giản Thế Huân, nói rằng nó có thể xua đuổi tà ma.
“Ông ba, ông cứ giữ đi ạ, con không cần.” Giản Thế Huân từ chối, nói.
“Con nhận lấy đi, đề phòng một chút, bất luận là có tác dụng hay không thì có vẫn hơn không.” Ông cụ nhất quyết muốn tặng.
Giản Thế Huân không có cách nào khác chỉ đành nhận lấy.
“Đúng đó, nếu như có điều gì dữ, mang xui xẻo tới, ảnh hưởng đến gia tộc thì không tốt đâu.” Diêu Tĩnh Vân đi tới, giúp Giản Thế Huân đeo mặt dây chuyền ngọc bích.
Giản Ninh đứng bên cạnh, giả vờ như không nghe thấy. Lúc này, không thích hợp để cô lên tiếng.
Khi tất cả các vị khách rời đi, Giản Ninh đi đến gần Giản Thế Huân: “Ba, ba có tin lời mấy nhân viên phục vụ nói không?”
“Không tin.” Giản Thế Huân xoa đầu Giản Ninh, nói: “Con cũng đừng nghĩ nhiều.”
“Ba ông cụ, bọn họ…” Giản Ninh ngừng nói.
“Bọn họ tuổi tác đã cao, khó tránh có chút mê tín, có ba ở đây, không sao đâu.” Giản Thế Huân nói.
Giản Ninh yên tâm, ở nhà này, nói thế nào cũng là Giản Thế Huân là chủ gia đình và chắc chắn ông ấy cũng sống lâu hơn mấy ông cụ kia.
Sau sinh nhật của Giản Thế Huân, thì kỳ thi đại học cũng không còn bao xa nữa. Lưu bút của các bạn trong lớp truyền tới truyền lui, viết hết cuốn này tới cuốn khác.
Giản Ninh vẫn luôn tập trung vào việc học, đến cả cuối tuần cũng ở nhà ôn tập, Hứa Trạch học cùng cô, thỉnh thoảng Triệu Dã và Vệ Thành Thành cũng tới học nhóm.
Thành tích của Giản Ninh trong ba lần thi thử có thể coi là lý tưởng, cô lọt vào top 5 của lớp. Hứa Trạch thì đương nhiên là không phải nói, không bao giờ ra khỏi top 3 toàn thành phố, hai lần đứng thứ nhất, một lần phát huy không bình thường nên đứng thứ hai.
Giản Ninh không yêu cầu mình thi được số điểm ngang với Hứa Trạch trong kỳ thi đại học, chỉ hy vọng có thể duy trì được mức điểm hiện tại, như vậy thì không thể trượt được các trường top 1.
Trước kỳ thi đại học một tuần, để không tạo áp lực quá lớn cho học sinh trước khi làm bài thi, nhà trường đã giãn chương trình học và chủ yếu tập trung vào giảng đề thi thử.
Điểm yếu của Giản Ninh là môn Toán, vì vậy cô đã làm đi làm lại nhiều lần tất cả các bài thi Toán đầu vào Đại học của những năm qua, có gì không hiểu sẽ hỏi Hứa Trạch và luyện thêm hết lần này đến lần khác những dạng bài tương tự.
“Thả lỏng một chút.” Sau khi Hứa Trạch giảng bài cho cô, anh vuốt vuốt mái tóc cô: “Cứ coi như các kỳ thi bình thường là được.”
“Ừm.” Giản Ninh gật đầu mỉm cười với Hứa Trạch: “Hy vọng mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.”
“Cả anh và em nữa.” Hứa Trạch tiếp tục vuốt tóc cô, anh cầm những sợi tóc của cô nghịch ngợm.
Cô đã học tập mười mấy năm, vẫn luôn cố gắng chăm chỉ, chỉ đợi đến hai ngày thi đại học.