NGỦ QUÊN TRONG HỒI ỨC (THANH Y DAO)

Năm 1922

Ái Châu ngồi trong thư phòng, mặt đối mặt với Hạc Hiên. Nàng ta dửng dưng nhìn chàng, mặt không chút cảm xúc. Đợi mãi chẳng thấy chàng nói năng gì, nàng ta mới miễn cưỡng lên tiếng:

- Sao, chàng gọi thiếp vào đây là có việc gì?

Chàng không vội trả lời, bình thản nhấp từng ngụm trà cho đến khi trong chén cạn ráo nước. Bấy giờ, chàng mới mở miệng đáp:

- Ban nãy cô đi đâu?

- Đi đâu mà chàng cũng quản sao? - Nàng ta ráo hoảnh đáp - Ta đi dạo, không được à?

- Ồ, ra vậy. - Chàng cười nhạt - Khá khen cho cô, một Tuệ Vương phi đầy mưu mô, toan tính, tìm đủ mọi cách để đẩy ta xuống vực thẳm. Cái danh Vương phi này, cô còn xứng không?

- Chàng dám vu oan giá họa cho người khác? - Nàng ta trợn mắt, ra vẻ vô tội lắm.

- Oan ở đâu, cô nói ta nghe đi, Ái Châu. - Chàng nén cơn giận vào trong, cố gắng giữ bình tĩnh khi nói chuyện với nàng ta.

- Thiếp hãm hại chàng bao giờ? Chỉ có trong mơ thôi, Tuệ Vương. - Nàng ta một mực không chịu nhận lỗi, còn quay ra cãi cố. Chàng bật cười nhìn nàng ta, lắc đầu đáp lại:

- Ái Châu ơi là Ái Châu, đừng cho rằng ta không biết những chuyện cô làm. Từ sau khi ta và Đức Khải rời phủ, cô đến thư phòng tìm bằng được mật thư rồi lén lút giao nộp cho Thành Quận Vương. Cô đang muốn phá hỏng tất cả kế hoạch của ta, có đúng không?

- Ai nói cho chàng biết? - Nàng ta lồng lộn như một con thú dữ - Lại là ả Xuân Kỳ hay bép xép chứ gì?

- Không. Chính cô đang tự tố cáo mình đấy, Ái Châu ạ. Chẳng khó để nhận ra, trong cung của Thành Quận Vương trồng rất nhiều Kinh Chí, chỉ cần nhị của hoa rơi vào y phục thì sẽ rất khó giặt sạch. Nhìn lại tà áo của cô đi, có phải vẫn còn vương màu vàng của nhị Kinh Chí không?Nàng ta giơ tay áo lên, đúng là vẫn còn dính một vài hạt phấn từ hoa Kinh Chí, phủi mãi mà không sạch. Biết chẳng thể chối tội được nữa, nàng ta đành thừa nhận:

- Đúng, ta đã đến cung của Thành Quận Vương và giao cho hắn mật thư của Vũ Thuận gửi cho ngài. Bất ngờ chưa, Tuệ Vương? Không ngờ là ta phản bội ngài, đúng không? - Nàng ta đứng dậy, chậm rãi đi vòng quanh chàng, bàn tay không quên vuốt ve má chàng - Từ một kẻ luôn tôn thờ, sùng bái ngài mù quáng, nay lại trở thành một kẻ sẵn sàng bán đứng ngài để trục lợi. Không thấy đau à, Tuệ Vương?

- Dừng lại đi. - Chàng nắm chặt cổ tay, không cho nàng ta đụng chạm vào người mình - Ta thực sự đã quá coi thường cô rồi.

Chàng vẫn luôn tin tưởng Ái Châu, ít nhất là cho đến tận bây giờ. Nàng ta có thể tham lam, toan tính nhưng chàng chưa từng hoài nghi, đề phòng, để cho nàng ta thích làm gì thì làm. Nhưng Ái Châu đã phụ lòng chàng, đem hết bí mật nói cho Thành Quận Vương, đẩy chàng vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Lúc chàng nhìn thấu dã tâm thâm hiểm của nàng ta thì đã quá muộn. Thành Quận Vương và đồng bọn của hắn đã hoàn tất kế hoạch để gϊếŧ chết chàng.

- Ngài chưa từng xem trọng ta, ngài hiểu không? - Nàng ta hất tay, trừng mắt lên nhìn chàng. Ánh mắt nàng ta dữ dội như biển lửa, trong phút chốc đã thiêu rụi hoàn toàn niềm hi vọng nhỏ nhoi đang nhen nhóm trong lòng đối phương. Ái Châu ghé sát mặt chàng, tuyệt vọng thì thầm - Tuệ Vương, vì sao lại đối xử với ta như vậy? Vì sao lại ghẻ lạnh, coi thường ta? Ta làm tất cả, chỉ để được ở bên ngài. Nhưng ngài nhìn đi, ngài cho ta được những gì? Một chiếc áo lông và chấm hết. Đến cả đêm tân hôn, ngài cũng không cùng ta động phòng. Bị ốm, ngài còn chẳng cho ta cơ hội chăm sóc. Thử hỏi, ta có được gì ngoài cái chức Tuệ Vương phi hão này?

- Cô đòi hỏi gì ở một kẻ sắp chết như ta? - Chàng tức mình đè nàng ta xuống bàn, hai chóp mũi chỉ còn cách nhau đúng bằng nửa gang tay - Ngay trước khi ép ta cưới cô, ta đã từng hỏi cô câu này, nhớ không? Và cô đã trả lời rằng, cô chỉ cần cái danh Tuệ Vương phi và toàn bộ gia sản của ta cho cô và đệ đệ, thế là đủ. Ta đã cho cô tất cả những gì cô yêu cầu, vậy cô còn muốn gì nữa?

- Ta muốn ngài yêu ta như yêu Thanh Ca! - Nàng ta hét vào mặt chàng, nước mắt tuôn ra như suối - Đơn giản thế thôi, mà ngài cũng không hiểu sao?

- Ta làm sao hiểu được lòng tham lam không đáy của cô? Đến cô còn chẳng biết bản thân mình muốn gì. Chỉ khi cô nhìn thấy Thanh Ca, Xuân Kỳ và tất cả những cô nương khác sống hạnh phúc, cô mới đâm ra ghen ghét, ôm mộng chiếm đoạt những gì thuộc về họ. Cô sở hữu ta, sở hữu cả gia sản của Tuệ Vương phủ rồi, hãy học cách buông bỏ trước khi đánh mất tất cả.

- Được. - Nàng ta nói, vòng tay ôm lấy cổ chàng - Chỉ cần hôm nay, ngài cùng ta động phòng, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm loạn nữa.

Không còn từ ngữ nào để lột tả hết tâm trạng của Hạc Hiên ngay lúc này. Trái tim chàng nguội lạnh, đôi tay buông thõng xuống. Chàng để nàng ta nói nhăng nói cuội bên tai, miệng chẳng buồn đáp lại lấy nửa lời. Nam nhân nào đã từng gặp qua Ái Châu cũng đều phải đem hai chữ "tham lam" ra để đánh giá nàng ta. Từ Khải Trạch, Sơn Lâm cho đến Hạc Hiên, ai cũng phải đều nể phục trước lòng tham vô đáy của Ái Châu. Dù thánh thần có hiện hữu ở trần gian đi nữa thì cũng chẳng thể nào đáp ứng mọi yêu cầu ngang ngược của nàng ta.

- Đừng nghĩ đến chuyện ra điều kiện với ta. - Chàng lạnh lùng gỡ tay, đẩy nàng ta sang một bên - Cô không còn đủ tư cách để làm điều đó nữa.

Nói rồi, chàng cho người lôi Ái Châu về phòng riêng, dõng dạc tuyên bố:

- Từ nay, không có lệnh của ta, không ai được phép cho Vương phi ra ngoài. Kẻ nào trái lệnh sẽ trừng trị theo gia pháp.

Lời của chàng đồng nghĩa với việc giam lỏng Ái Châu trong phủ, không cho nàng ta tiếp xúc hay gặp gỡ bất kì ai. Đây cũng coi như là một lời cảnh tỉnh, tuy chẳng chạm được đến tư duy lệch lạc của Ái Châu, nhưng cũng giúp nàng ta có thêm thời gian bình tâm suy nghĩ. Chàng chỉ mong sau khi gặp lại, kẻ bước ra từ trong căn phòng kia không phải là Tuệ Vương phi cao ngạo, hống hách mà chỉ là Ái Châu thông minh, nhanh nhẹn như thuở ban đầu.

"Thời gian sẽ chữa lành tất cả, kể cả những vết thương thầm kín nhất trong tim", chàng nghĩ, xoay người rời đi trước khi bầu trời kịp trút những giọt mưa đầu tiên của mùa xuân.

Bình luận

Truyện đang đọc