NGỦ QUÊN TRONG HỒI ỨC (THANH Y DAO)

Năm 1922

Hắn hất mặt ra xa, nơi Hạc Hiên đang khấu đầu, mặt thỏa mãn vô cùng. Chàng thành tâm muốn chuộc lỗi, còn Lý Quang thì bình thản ngồi xem một nghìn cái lạy của chàng. Hắn đắc ý lên tiếng:

- Muội nói hắn có nỗi khổ riêng, ta đã hết sức thông cảm. Nhưng dù sao cũng phải dạy cho hắn một bài học. Muội muội của ta, cành vàng lá ngọc, cao quý như bao tiểu thư đài các khác, không phải lúc còn yêu thì hứng như hứng hoa, khi trở mặt thì đến cả trứng cũng đạp nát.Hắn nói thế, nàng cũng chẳng dám kháng cự nữa, lặng lẽ ngồi bên hiên nhà, sốt sắng đếm từng lần chàng dập đầu xuống đất. Tiểu Thục từ trong nhà chạy ra, nhảy tót lên trên đùi Lý Quang mà ngồi. Thấy chàng chẳng quản gió mưa, làm đi làm lại một động tác đến nhàm, Tiểu Thục không khỏi thắc mắc:


- Cha ơi, vì sao cha Hạc Hiên lại phải cúi người liên tục như vậy ạ?

- Vì cha không ngoan, nên bị ta phạt đấy. - Hắn khẽ đáp, miệng nhoẻn cười.

Từ ngày đón Tiểu Thục về sơn trại, Lý Quang bớt hung bạo hơn hẳn. Hắn biết, trẻ con thường rất nhạy cảm, chỉ cần nói nặng một tiếng, sẽ ủ rũ đến hết ngày. Hắn chưa từng dám nặng lời với Tiểu Thục, mà chỉ biết khuyên răn, ôn tồn giảng giải mỗi khi cô bé mắc lỗi. Còn bao nhiêu lời dạy bảo, răn đe, hắn đều để Thanh Ca lo hết. Thành ra trong mắt Tiểu Thục, một tên thiếu chủ sơn trại như hắn bỗng chốc trở thành một ông tiên giáng trần, hiền từ, phúc hậu, còn nàng thì chẳng khác nào một tên quỷ sứ được Diêm vương phái đến để trừng trị trẻ hư.

Tiểu Thục gật đầu hiểu ý, ngồi yên trong lòng Lý Quang, không lâu sau thì ngủ thiếp đi mất. Trời đổ mưa, mỗi lúc một lớn. Gió vù vù thổi như muốn hất tung tất cả những gì đang ngáng đường nó. Chàng lảo đảo trước sức gió, ngả người sang một bên, bàn tay run run chống xuống đất. Nàng nhìn thấy liền chạy vội ra ngoài, cầm theo chiếc ô nhỏ che mưa cho chàng. Nhưng tính chàng ương ngạnh không thích nghe lời, khăng khăng quỳ lạy đủ một nghìn cái mới chịu đứng dậy. Lúc bấy giờ, con số mới dừng lại ở hai trăm.


- Hạc Hiên à, vào trong đi. Sức khỏe là vô giá, không cần vì đại ca mà làm như vậy đâu! - Nàng nài nỉ trong vô vọng.

- Ý ta đã quyết, nhất định không đổi. - Chàng khẳng định chắc nịch.

- Ta đã tha thứ cho chàng rồi kia mà! - Nàng giãy nảy lên - Xin chàng đấy, hãy đứng lên đi!

- Ta xin lỗi. - Chàng nói, vẫn tiếp tục cúi người vái lạy - Lần này, ta không thể làm theo ý nàng được.

Mỗi lần đầu chàng dập xuống đất và ứa máu ra vì bị đá đâm, nàng chỉ biết cắn chặt môi, trân trân đứng nhìn. Nàng đếm từng lần chàng cúi đầu, đau khổ như bị dao cắt xẻ nơi đáy lòng, chỉ hận không thể đạp đổ lòng tự tôn cao ngất trời của Hạc Hiên mà kéo chàng vào trong, mắng cho một trận. Để rồi đến lần thứ chín trăm chín mươi chín, dưới sự giày vò của kịch độc và hàng trăm vết thương lớn nhỏ trên người, chàng thổ huyết, một tay chống đất, một tay đỡ ngực, mặt tái nhợt đi vì mệt.


Nàng đỡ chàng vào lòng, hốt hoảng như thể lần đầu tiên thấy người bị trúng độc, lúng túng mò lấy lọ thuốc trong túi vải. Đoạn, bắt chàng uống viên đan hồi sức. Cái khấu đầu cuối cùng, nàng cũng không cho chàng làm, nhất quyết kéo vào trong phòng, đóng cửa trị thương.

Lý Quang đứng từ xa quan sát, mắt không giấu nổi ý cười. Hắn ung dung bế Tiểu Thục về phòng ngủ, tiện thể thay mặt nàng báo cáo với nghĩa phụ. "Phu thê tương phùng rồi, xử hắn thế nào là quyền của muội". Hắn tự nhủ, không lâu sau cũng đi mất.

Về phía Thanh Ca, sau khi đưa chàng về phòng đã cởi bỏ chiếc áo tội nhân của chàng, vơ vội lấy lọ thuốc, phủ kín từng vết thương sau lưng chàng.

- Nói rồi không nghe, cứ để ta phải hung lên mới chịu. - Nàng vừa tra thuốc vừa lèm bèm - Không có ta thì chàng đã sớm trở thành cái xác khô rồi. Chẳng biết trước đây, có còn ai giúp chàng chăm sóc vết thương không nữa?
- Có Xuân Kỳ. - Chàng khẽ đáp, chợt nhớ về lúc Xuân Kỳ không màng nguy hiểm, xả thân cứu mình một mạng - Nhưng giờ thì muội muội của ta đã đi về một nơi rất xa rồi.

Lần đầu tiên nàng nghe thấy chàng gọi cô bằng hai tiếng "muội muội", trong lòng thổn thức không nguôi. Chưa bao giờ nàng nhớ Xuân Kỳ đến thế, chỉ ước được một lần nghe lại tiếng gọi trong trẻo của cô, dù là rất nhỏ thôi cũng đã mãn nguyện rồi. Nàng ghét cái cảm giác bất lực đang giày xéo cõi lòng mình, ghét cái cảm giác nhớ thương một người nhưng chỉ có thể dùng những mảnh ký ức vụn vỡ để ủi an cõi lòng tả tơi.

Mẹ và Xuân Kỳ đã không còn, Lý Quy và Lý Quang thì phải lo cho anh em huynh đệ, lo cho tương lai của Tiểu Thục, nàng chỉ còn biết dựa vào Hạc Hiên mà sống. Tựa đầu vào lưng chàng, nàng thủ thỉ:
- Sau này, dù cho có chuyện gì, xin hãy để ta chết trước chàng.

Chàng nhíu mày, khẽ hỏi:

- Sao lại nói như vậy?

- Ta trước nay vẫn luôn ghi nhớ phút giây mẹ ta từ trần, càng không thể quên những mũi giáo đã lấy mạng Xuân Kỳ. Cuộc sống của ta và chàng, trập trùng nguy hiểm, gian nan khó lường, ta thật sự không muốn phải nhìn thấy chàng trong cơn hấp hối, khuôn mặt rướm máu, sự sống cứ thế tắt phụt đi nơi đáy mắt. Và khi ta đến nơi, chàng đã chỉ còn là một cái xác vô hồn.Mắt nàng nhìn về phía xa xăm, chăm chú kể như thể cả căn phòng đang chìm trong bể máu, một trận chiến khốc liệt vừa kết thúc và chàng thì lịm dần đi trên đôi tay khẳng khiu của nàng. Chàng quay ra cũng là lúc nàng thoát khỏi ảo mộng, nhất thời chưa quên đi được nỗi kinh hoàng vừa hiện ra trước mắt, nét ngẩn ngơ hiện rõ trên khuôn mặt.
Chàng để nàng tựa vào cánh tay, ngồi im không nhúc nhích, miệng chỉ khẽ động viên:

- Tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Nàng lặng im không đáp, đoạn lôi từ trong gầm giường một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra mới biết bên trong là viên ngọc Thanh Bảo và chiếc chuông Hoàng Tuệ, tín vật của cả hai lúc còn ở biên cương Lam Thành. Nàng cầm lấy Hoàng Tuệ, bồi hồi nhớ lại kỉ niệm ngày xưa:

- Ta nhớ sau khi hòa ly đã trả lại cho chàng hai thứ này, cứ nghĩ chàng đã vứt chúng đi rồi. Không ngờ...

Cách đây vài hôm, nàng và Đức Khải có về lại Tuệ Vương phủ. Đợt ấy, cả phủ bị người của triều đình sơ tán đi gần hết, chỉ còn lại mỗi người quản gia già vẫn cặm cụi quét dọn sân sau. Lão bảo nàng:

- Ta ở cạnh Tuệ Vương đã hơn mười năm nay, tính ngài ra sao, ta đã chẳng còn lạ gì. Một người ít học như ta có lẽ không hiểu hết được những chuyện tranh quyền đoạt vị của hoàng tộc, nhưng ta chắc chắn rằng Tuệ Vương không bao giờ làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lí như vậy. Ta tin, Tuệ Vương sẽ tự đòi lại công đạo cho bản thân. Từ giờ cho đến lúc ấy, lão già này sẽ không đi đâu cả!
Lão dùng cái giọng khàn đặc của một ông lão vừa qua tuổi bảy mươi để khẳng định, càng khiến cho niềm tin trong lão lớn dần thêm. Nàng và Đức Khải phải thuyết phục mãi, lão mới chịu về quê vài bữa, chờ tin vui từ Tuệ Vương. Hứa hẹn với lão là vậy chứ cả hai cũng chẳng rõ số phận của cả Tuệ Vương phủ này sẽ trôi về đâu. Vốn dĩ nàng và hắn đến đây cũng chỉ là để gom chút đồ đem về sơn trại, không ngờ lại phát hiện ra ngăn tủ bí mật của Tuệ Vương, đành nán lại phủ thêm một chút rồi mới về.

Bình luận

Truyện đang đọc